4
Quá trình nấu ăn không được ghi hình lại, nói một cách mỹ miều là: Khơi dậy tính tò mò của khán giả, để khán giả có thể “gián tiếp” cùng tham gia vào chương trình.
Khu bình luận:
“Mì trứng vón thành cục luôn, rau cải thì xào đen sì, thịt xào khoai tây thái sợi cũng tạm được, còn sườn xào chua ngọt thì sắc – hương – vị đều có đủ!”
“Đoán mò thì chắc mì trứng là Yên Nhiên làm, rau cải là Thu Thu, còn lại thì rõ ràng quá rồi, Hân Hân đúng là giỏi nhất! Sườn xào chua ngọt nhìn rất ngon mắt!”
“Tôi cảm thấy mì trứng là của Lâm Xảo, Yên Nhiên nói cô ấy rất ít xuống bếp nhưng không có nghĩa chưa từng nấu ăn, nhìn Lâm Xảo mới giống đứa không biết nấu ăn.”
“Không lẽ không có ai cảm thấy sườn xào chua ngọt là của Lâm Xảo hay gì trời?”
“Bro cảm thấy có thể sao? Nhìn cổ giống kiểu mười ngón tay còn không hề chạm vào nước xuân ấy, sao mà biết nấu ăn được?”
…..
Mà Hạ Dư Hân thì nhìn chằm chằm vào bát sườn xào chua ngọt thơm nức mũi, cắn môi.
Từ Lạc Lạc dơ tay: “Chú đạo diễn ơi, cháu nghĩ rằng cái món rau cải xào đen u ám này là mẹ làm ạ!”
Đạo diễn cười, hỏi: “Tại sao nè?”
Từ Lạc Lạc dơ tay sang hai bên: “Bởi vì lần trước mẹ nấu cơm không bỏ dầu, lần trước mẹ học trên mạng cách làm món trứng tình yêu, trứng dính chảo hết luôn, trứng tình yêu biến thành trứng “Kill this love”, mà bố con vẫn ăn rất ngon miệng ạ!”
Người xem đều bật cười.
Mặt Lê Thu đỏ bừng, vỗ đầu Từ Lạc Lạc: “Thằng bé này, nói cái gì vậy hả?”
Từ Lạc Lạc ôm đầu, tủi thân lắp bắp hỏi: “Chú đạo diễn, cháu trả lời đúng chưa ạ?”
“Chúc mừng bạn nhỏ Từ Lạc Lạc đã trả lời đúng! Xin hỏi cháu muốn chọn căn phòng nào nè?”
“Cháu muốn nhà tranh ạ!”
Đạo diễn nghi ngờ: “Hể? Tại sao chọn cái này thế?”
“Bởi vì cháu không thể để mẹ ở chuồng ngựa, hơn nữa còn có hai em gái nữa, để các em ấy ở phòng xịn!”
Tôi: “…”
Hay là để tôi ở chuồng ngựa đi.
Hạ Dư Hân vén tóc bên tai lên: “Nhưng mà cô Lâm Xảo cũng là con gái mà.”
Từ Lạc Lạc nhìn tôi, mặt lộ vẻ khó xử.
Tôi cười cười, thay đổi chủ đề: “Không phải vẫn cần tiếp tục trả lời câu hỏi sao? Tiếp theo là ai đây ta?”
Tạ Giản Lâm gắp một miếng sườn nhét vào miệng, nhai nhai hai cái rồi nói: “Con nghĩ sườn xào chua ngọt là mẹ con làm ạ.”
Đạo diễn cười mang vẻ đăm chiêu: “Vậy bạn nhỏ Lâm Lâm có thể nói về lý do một chút không nè?”
“Bởi vì mẹ cháu là đỉnh của chóp đó!”
Lúc bánh trôi nhỏ nói lời này, trong mắt ẻm tràn ngập ánh sáng chói lóa, trên mặt đầy vẻ tự hào.
Khu bình luận:
“Không cần phải tự tin như vậy đâu, Lâm Xảo trông giống biết làm cơm lắm hả bây?”
“Éc éc éc, Lâm Lâm nhóc đừng như vậy mà! Lâm Xảo chỉ là một bình hoa thôi, nhóc thổi phồng cô ta như này tôi chịu hông có nổi huhu!”
“Lầu trên lịch sự đi, khen mẹ mình cũng không được à?”
“Nhưng mà cũng phải thực tế chút chứ, Hân Hân không phải đã từng nói cô ta mười ngón không chạm nước xuân hở?”
“Đợi xem đạo diễn nói như nào không phải được rồi sao?”
Bình luận chọi nhau không dứt, đạo diễn nhìn số liệu, trong lòng vui nở hoa.
Đạo diễn nhìn bình luận thúc giục liên tục, cuối cùng cầm loa lên: “Chúc mừng Lâm Lâm đã trả lời chính xác! Bé Lâm Lâm muốn chọn phòng gì nào?”
Bánh trôi nhỏ không hề do dự: “Phòng VIP ạ!”
Châu Nhiên quay đầu hỏi: “Lâm Lâm, sao cậu lại chọn phòng này chứ?”
Đạo diễn cũng muốn hỏi vì sao, nhìn thấy có người thay mình hỏi rồi liền khẩn trương bảo anh cameraman nhắm chuẩn ống máy quay vào Tạ Giản Lâm và Châu Nhiên Nhiên.
Tạ Giản Lâm mím môi: “Bởi vì ba ba đã từng nói không được để mẹ tủi thân, Lâm Lâm cũng không muốn khiến mẹ buồn”
Tôi xoay người nhìn con nhưng trong lòng đang nghĩ: “Tạ Lạp Hoài nói câu này lúc nào vậy cà?”
Lê Thu đứng bên cạnh tôi cười hề hề: “Phải đến cuối mới bóc, tôi hiểu rồi.”
“Trứng “kill this love” cắp luôn cái thể diện của tôi đi xa rồi.”
“…”
Hạ Dư Hân cũng ngồi xuống bên cạnh tôi, mặt tỏ ra kinh ngạc: “Chị Xảo Xảo biết nấu ăn từ lúc nào thế ạ? Lúc trước anh Hy còn nói với em rằng tính chị bướng bỉnh, cảm thấy phòng bếp chỉ dành cho những người hạ đẳng bước vào…”
Còn chưa nói xong cô ta liền bịt miệng, như kiểu nghĩ đến gì đó: “Xin lỗi, có phải em đã nói sai gì rồi không?”
Tôi không để ý cô ta, trực tiếp quay đầu tiếp lời Lê Thu.
Thấy tôi không quan tâm, góc mắt Hạ Dư Hân liền ửng hồng, làm như kiểu tôi bắt nạt vậy.
Đừng hỏi tại sao tôi không giãy nảy lên, nguyên chủ quả thực đã từng nói mấy lời này! (*:).meme)
Phiền c.h.ế.t đi được!
Kết quả cuối cùng là tôi và bánh trôi nhỏ ở phòng VIP, mẹ con Hạ Dư Hân ở phòng bình thường, nhà Lê Thu ở nhà tranh, mẹ con Hà Yên Nhiên ở chuồng ngựa.
5
Đến tối, tắm xong, tôi nằm trên giường, lướt weibo cho đỡ chán.
Không thể không nói, tổ tiết mục cũng vất vả rồi, phòng VIP này được phết.
Đột nhiên một cuộc gọi video đến, tôi nhìn tên: Tạ Lạp Hoài.
Tôi nhớ ra rồi, điều kiện duy nhất để Tạ Lạp Hoài đồng ý cho nguyên chủ đi quay show “Lời khen của mẹ” là buổi tối phải gọi điện thoại, nguyên nhân là sợ nguyên chủ n.g.ư.ợ.c đ.ã.i Tạ Giản Lâm.
Nhưng mà tôi cũng có phải nguyên chủ đâu!
Lỡ bị lộ thì sao?
Phải làm gì giờ?
Tôi cầm điện thoại mà như cầm quả bom, mắt thấy Tạ Giản Lâm đến liền nhét điện thoại vào lòng bé con: “Bố con gọi điện thoại đến rồi, con nghe đi. Mẹ phải đi vệ sinh.”
Nói xong không đợi Tạ Giản Lâm nói, tôi chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Tạ Giản Lâm nghe điện thoại, giọng trầm ấm của đàn ông truyền đến: “Mẹ đâu?”
Thực ra anh đã nhìn thấy Lâm Xảo mặt hoảng hốt bay vèo ra khỏi phòng rồi.
Dáng vẻ như con thỏ đang hoảng loạn vậy.
“Mẹ đi nhà vệ sinh rồi, con bảo mẹ quay lại nhá?”
Người đàn ông cười thầm: “Không cần, chơi có vui không?”
“Vui lắm, mẹ còn khen con nữa!”
“Ừm.”
Bởi vì phải ghi lại cuộc sống của mẹ và bé nên trong phòng cũng lắp camera.
Khu bình luận:
“Chủ nhân của giọng nói này thật sự là chồng của Lâm Xảo á? Tôi không tin.”
“Không phải có người tiết lộ rằng cô ta kết hôn với lão sếp 60 tuổi bụng phệ đầu hói hả? Giọng nói cuốn hút là của anh đẹp trai nào vậy?”
“Nói không chừng là Lâm Xảo tìm người đóng giả đó.”
“Ủng hộ lầu trên, có cờ hó mới tin Lâm Xảo thật sự có người chồng đỉnh như này.”
Tôi ngồi trên bệ toilet được một lúc, thầm nghĩ chắc giờ đã cúp điện thoại rồi nên rón rén đi đến cửa phòng ngủ, ló đầu vào trong nhìn.
Tạ Giản Lâm nhìn thấy tôi liền kích động nói: “Mẹ, ba nói muốn nói với mẹ mấy câu!”
Thấy tay bé con vẫn cầm điện thoại, tôi không kham nổi.
Muốn trốn mà trốn không được.
Tôi đón lấy điện thoại, mắt thấy một khuôn mặt đẹp trai ngời ngời.
Người đàn ông tay phải chống cằm, những ngón tay thon dài đang cầm một cái bút, ngũ quan tinh xảo nam tính, đôi mắt đen huyền nhìn tôi, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tôi bại trận: “Ờm.”
Phía đối diện truyền tới tiếng cười.
Gò má tôi ửng hồng, liền quay đầu đi chỗ khác, không thèm nhìn anh: “Anh cười cái gì?”
“Không có gì.”
“Anh đang bận công việc à?”
Nói xong tôi liền hối hận rùi, nguyên chủ không hề quan tâm Tạ Lạp Hoài, sao hỏi câu như này được.
Nhưng hình như đằng ấy không quan tâm đến điều này: “Ừm.”
Tôi: “…”
Không thể nói thêm mấy chữ hả ba?
Chắc nhận ra tâm tư của tôi, Tạ Lạp Hoài hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
Wao, lần này nói tận 4 chữ!
“Ừm ừm ừm, em ăn rồi.”
Tôi hình như ngửi thấy mùi khét khét từ ánh mắt của bánh trôi nhỏ bên cạnh, quay đầu nhìn, bánh trôi nhỏ đang tủi thân: “Sao mẹ không để ý con thế? Ba đẹp trai vậy hả trời? Mẹ nhìn đến mắt dán hết vào rồi.”
Bình luận bùng nổ trong phút chốc:
“Đẹp trai cỡ nào thế? Cho tui coi ké coi.”
“Chồng của Lâm Xảo á? Tui không tin, trừ khi show ảnh đây.”
“Không tin, trừ khi cho tôi xem ngay lập tức.”
“Lầu trên đúng ý tôi quá, tôi thích (Đen tối) (Đen tối).meme.”
Tôi tự thấy hơi ngại, cảm giác điện thoại trong tay cứ càng ngày càng nặng.
Đầu kia của điện thoại truyền tới giọng nói mang ý cười của người đàn ông: “Tạ Giản Lâm, đây là vợ của bố.”
Tạ Giản Lâm lau thứ nước mắt không tồn tại kia rồi hướng mắt khoe khoang: “Tối nay mẹ ngủ với con đó, bố phải ngủ một mình kìa.”
“Mẹ còn kể chuyện cổ tích cho con, ôm con ngủ.”
Tôi: “…”
Người đàn ông kia cũng chả thấy phiền, hơi nhướn lông mày, thể hiện sức mạnh của chính cung: “Vậy thì con phải trân trọng đó, cũng chỉ là mấy đêm thôi.”
Khu bình luận:
“Xuất hiện rồi muahahaha, màn tranh sủng đặc sắc!”
“Nói thật đó, tò mò muốn biết chồng Lâm Xảo trông như nào ghê!”
“Lầu trên à, vừa nãy không phải có người nói rồi sao? Đây là giả đó!”
“Mi có bằng chứng không? Không cần tự tưởng tượng vậy đâu, thế he.”
Tôi không biết gì về trận đại chiến ở khu bình luận.
Lời của Tạ Lạp Hoài dọa cho tôi hết hồn, ngay cả cúp điện thoại lúc nào cũng chả biết.
Trong đầu vẫn mãi nghĩ về chuyện ngủ chung với Tạ Lạp Hoài.
6
Buổi sáng, những tia nắng xuyên qua cửa sổ, tôi thấy hơi chói, mắt nheo lại, kéo chăn trùm kín đầu.
Tạ Giản Lâm bị hành động của tôi đánh thức, ngồi dậy dụi dụi đôi mắt lim dim, đeo giày vào rồi đi xuống lầu.
Đám nhóc đang chào hỏi các nhân viên ở dưới tầng.
Đạo diễn nhìn thấy Tạ Giản Lâm, cười hỏi: “Bây giờ mới 7 giờ thôi, sao Lâm Lâm dậy sớm thế?”
“Cháu phải làm bữa sáng cho mẹ, nếu không khi dậy mẹ sẽ đói ạ.”
Các nhân viên nghe xong thì thầm khóc trong lòng. Sao con nhà người ta hiểu chuyện như vậy chứ?
Khu bình luận:
“Từ lúc xem được chương trình này tôi đã học được cách ngủ sớm dậy sớm rồi.”
“Mẹ phải xem bảo bối Lâm Lâm của mẹ, em bé Lâm Lâm đâu rùi trùi ui.”
“Đồ biến thái, bé Lâm Lâm cho mẹ hun một cái nào ~”
“Xàm vừa, em bé Lâm Lâm ở trong bếp làm gì đó?”
Chỉ thấy trong bếp, Tạ Giản Lâm lấy ra hai lát bánh mì, phết mứt hoa quả lên trên rồi đặt trứng gà đã rán vào.
Cậu bé kéo chiếc ghế đẩu, đứng lên trên dốc túi đậu nành đóng hạt vào máy làm sữa đậu nành.
Đạo diễn đi đến: “Lâm Lâm, mẹ con đâu?”
“Mẹ vẫn chưa dậy ạ.”
“Như này nhá, Lâm Lâm có thể đi gọi mẹ dậy được không?”
Ban đầu đạo diễn vốn muốn để mẹ gọi các con dậy, nhưng mà Lâm Xảo thì ngược lại, con dậy sớm hơn mẹ, còn làm bữa sáng cho mẹ nữa.
Tạ Giản Lâm cúi đầu, suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Không thể để mẹ ngủ thêm một xíu sao ạ?”
Đạo diễn nghẹn lời: “Ờm cái này…”
“Cháu hiểu rồi.”
Tạ Giản Lâm đi lên lầu, theo sau là anh PD.
Cậu bé nhẹ nhàng mở cửa, quỳ trên giường, “cầu xin” tôi nói: “Mẹ ơi dậy thôi.”
Tôi lật người, ôm Tạ Giản Lâm vào lòng, thơm yêu cái: “Bé con, để yên cho mẹ ngủ thêm một tí nữa nào.”
Anh PD nhìn thấy cảnh này còn đặc biệt đưa ống quay lại gần, nhìn rõ được mặt trắng trẻo sạch sẽ của tôi và đôi tai đỏ hồng của Tạ Giản Lâm.
Khu bình luận:
“Đây là cảnh tượng đẹp đẽ gì vậy? Giờ tôi đã không muốn nghĩ đến Lâm Xảo xấu xa kia nữa.”
“Ban đầu Lâm Lâm muốn gọi mẹ dậy, kết quả lại bị kéo về ngủ tiếp hahaha.”
“Cái tướng nằm ì trên giường của Lâm Xảo y tôi luôn.”
“Mặt mộc đẹp như này thật luôn? Buổi sáng tôi dậy mặt như chảo dầu vậy á.”
Danh tiếng của tôi chuyển hướng, còn Hạ Dư Hân bắt đầu khó chịu rồi kìa.
Từ lúc chương trình lên sóng trước tới giờ, không biết vô tình hay cố ý mà cô ta luôn nhắm vào tôi.
Lúc này, tôi mượn quyền năng của mặt mộc, khiến cho số lượng người xem trong phòng livestream nâng lên đạt đến một kỷ lục mới, số lượng người xem còn cao hơn gấp ba lần phòng livestream của Hạ Dư Hân.
Nghĩ đến lúc này chắc hẳn cô ta đang hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Xem chừng đang nghĩ cách báo thù.
Đồng thời, trong phòng thường, Hạ Dư Hân quả thực có động tĩnh.
“Phát đoạn video này ra ngoài, thuận tiện tiết lộ mặt tối của Lâm Xảo lúc trước ra, mua thêm vài cái hot search nữa.”
“Lần này tôi phải khiến chị không thể trở mình được nữa!”
Binh tới tướng cản, nước tới đất ngăn. (*)
(*) Bất kể tình huống gì xảy ra đều có thể chống lại, thể hiện thái độ kiên cường, không sợ hãi và đầy can đảm.
Hạ Dư Hân đã và sẽ làm gì, tôi không quản được.
Tôi đang toàn tâm toàn ý hưởng thụ niềm vui của việc nuôi con.
Tôi ngồi trước bàn ăn, không ngớt lời khen Tạ Giản Lâm.
“Không hổ là bánh mì mà con trai lấy cho mẹ, thơm quá trời, mẹ hạnh phúc quá à.”
“Lâm Lâm quả là thiên sứ nhỏ của mẹ, mẹ yêu con quá đi mất thôi.”
“…”
Hết câu này đến câu khác, khen bạn nhỏ đến nỗi đầu nó gục cả xuống bàn.
Chơi với bạn nhỏ vui thiệc, tôi chả thèm quan tâm ánh mắt của Hạ Dư Hân đang nhìn tôi luôn.
Cho đến khi nhân viên Lâm cầm điện thoại hoảng hốt chạy đến chỗ đạo diễn: “Đạo diễn, anh nhanh xem hot search đi!”
Đạo diễn mở weibo ra, 3 dòng đầu tiên:
#Lâm Xảo quyến rũ chồng người khác
#Lâm Xảo ngược đãi con cái
#Lâm Xảo cút khỏi giới giải trí
Đến cả blog chính thức “Lời khen của mẹ” cũng bị sập.
Đạo diễn tay run rẩy nhìn những dòng này.
Anh Lâm yếu ớt hỏi: “Đạo diễn, phải làm sao giờ?”
Đạo diễn rút điện thoại ra, vô cùng tức giận: “Bây giờ cứ dừng quay đã.”
Sau đó gọi một cuộc điện thoại, ngữ khí trong nháy mắt dịu lại, mang theo chút nịnh hót: “Tạ Tổng, cái hotsearch đó…”
Không biết đối phương đã nói cái gì mà đạo diễn vui vẻ mỉm cười: “Được, tôi đi ngay!”
Sau khi cúp điện thoại, đạo diễn đi vào phòng VIP.
“Chị Lâm.”
Tôi đầu nhìn người đến, nghi hoặc: “Đạo diễn, có chuyện gì sao?
Đạo diễn xoa xoa tay: “Chị Lâm đã xem hot search chưa?”
Tôi lắc đầu: “Chưa, xảy ra chuyện gì à?”
“Chị bị mắng lên hot search luôn rồi.”
7
Tôi rút điện thoại ra, đăng nhập vào Weibo, thấy 3 dòng hot search, sau đó mở video lên.
Trong video, tôi ở trong quán cà phê hất cà phê vào Hạ Dư Hân, sau đó nói một loạt câu kiểu: “Anh Bùi là của tôi, cô đừng hòng cướp”, “Chúng ta cứ chờ xem” .
Tôi: Im lặng là kế tốt nhất trong đêm nay.
Cũng vất vả cho Hạ Dư Hân thật chứ, video mấy năm trước vẫn ém kỹ cho đến bây giờ.
Tức khắc, Tạ Lạp Hoài gọi điện tới, tôi siết chặt điện thoại trong tay.
Anh biết rồi?
Tôi nhận điện thoại, giọng nói bình tĩnh của người đàn ông truyền đến: “Ra đi, tôi đang ở ngoài.”
Đạo diễn đi lên, nói: “Chị Lâm, trước tiên chúng tôi đã tạm dừng cảnh quay, sau đó thông báo cho Lâm tổng đến đón chị rồi”
Tôi thu dọn sơ sài rồi kéo Tạ Giản Lâm ra khỏi phòng VIP.
Bên ngoài có một chiếc Rolls- Royce đang đậu.
Đứng bên cạnh chiếc Rolls-Royce là một người đàn ông mặc vest, đeo kính đen.
Người đàn ông mặc vest đến giúp chúng tôi mở cửa: “Tạ phu nhân, tôi là trợ lý đặc biệt của Tạ tổng, họ Trần.”
Tôi gật đầu: “Ừm, cảm ơn trợ lý Trần.”
Ngồi trên xe là một người đàn ông cao quý, ngũ quan rắn rỏi, đôi chân dài vắt chéo, đeo kính gọng màu vàng kim.
Sau khi Tạ Giản Lâm lên xe, nó nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Ba.”
Tôi cúi đầu siết chặt các ngón tay suốt cả chặng đường.
Trên xe im lặng một cách kì lạ.
Cuối cùng cũng có người phá tan sự im lặng đó, giọng người đàn ông bên kia vang lên: “Tôi sẽ giải quyết chuyện này, em không cần lo lắng.”
“Ừm, cảm ơn anh.”
Tôi mở điện thoại, quả nhiên, nhờ phòng quan hệ công chúng hùng mạnh của nhà họ Tạ, video và hotsearch đều đã bị gỡ xuống hết.
Nghĩ đến lúc này, Hạ Dư Hân chắc chắn đang hận rồ hết người lên, không biết điện thoại của cô ta còn ổn không.
Im lặng một lúc, Tạ Lạp Hoài lại nói: “Đón em về để tham gia bữa cơm gia đình tối nay, không phải rút khỏi chương trình.”
Tôi ngờ vực, giải thích cho tôi làm gì trời?
Trên xe Rolls-Royce.
*Nghi ngờ tác giả mê xe, cụ thể là Rolls-Royce
Tôi dựa vào cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài nhưng trong lòng cực kỳ căng thẳng, không ai nói với tôi phải ứng phó với bố mẹ chồng như thế nào, huhu…
Cảm xúc lo lắng kéo dài tận đến lúc xuống xe.
Tạ Lạp Hoài đến bên cạnh tôi, khoác tay tôi lên cánh tay anh, thấp giọng nói: “Không cần căng thẳng”
Bị chọc đúng tâm đen, tôi cứng miệng đáp trả: “Căng thẳng chỗ nào chứ…”
Tạ Giản Lâm cũng tới nắm tay tôi: “Mẹ không phải sợ, Lâm Lâm sẽ bảo vệ mẹ.”
Bàn tay nhỏ mềm mềm nắm chặt ngón tay của tôi, tôi không nhịn được mà nắn nắn thịt trên tay nó, cười nói: “Ừm, mẹ cảm ơn Lâm Lâm nha.”
Căn nhà cổ này thật là lớn, thiết kế mang phong cách cổ điển, sau khi vào sân đập vào mắt là một cây đa lớn, bên dưới còn có ghế bập bênh, hương thơm hoa cỏ vấn vít trong không gian.
Một vị phu nhân với dung nhan vẫn còn trẻ đẹp đang đứng đợi ở cửa.
Tạ Lạp Hoài: “Mẹ.”
Tôi cũng gọi theo: “Mẹ.”
Mẹ Tạ gật gật đầu, sau đó hướng tầm mắt về phía bánh trôi nhỏ: “Lâm Lâm ơi, ghi hình có mệt không con?”
Bánh trôi nhỏ bị mẹ Tạ kéo vào biệt thự, ngồi trên sô pha, lắc lắc đầu: “Không mệt ạ mà còn rất vui đó ạ. Bà nội có xem tiết mục không?
“Xem rồi, Lâm Lâm giỏi quá! Không giống như ai đó, bữa sáng phải để con trai làm.”
Tôi ngồi một bên, giật giật khóe miệng.
Đá xéo tôi chứ gì.
Bánh trôi nhỏ kéo tay của mẹ Tạ, nũng nịu: “Không phải đâu bà nội, mẹ cũng rất lợi hại mà! Món sườn xào chua ngọt mẹ làm ngon lắm lắm luôn.”
Mẹ Tạ cười híp mắt: “Vậy Lâm Lâm có muốn ăn không?”
“Muốn!”
Mẹ Tạ nhìn tôi, ám thị rõ ràng.
Tạ Lạp Hoài vừa bước vào cửa liền bị cha gọi vào thư phòng.