1
Tôi ngồi ì trên ghế sô pha, bắt đầu ngẫm lại sự đời.
Ai khóc nỗi đau này…
Giây trước vừa cùng bạn thân nói xấu rằng nữ phụ độc ác Lâm Xảo đúng là đồ mất não, giây sau đã xuyên thành Lâm Xảo.
Tôi nhìn gương mặt tinh xảo như được trang điểm trong gương, mày như tranh vẽ, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười đều toả ra sức hút mê người.
Khó trách Lâm Xảo bị coi là bình hoa top 1 làng giải trí, giao diện này quả thực rất mỹ miều.
Lâm Xảo còn có một đứa con đáng yêu, một người chồng vừa có tiền, vừa cao to đẹp trai lại còn quanh năm không thường về nhà.
Tay sờ thẻ đen, mắt nhìn số dư là một chuỗi số 0 dài đằng đẵng đếm không xuể trong tài khoả, tôi cầm điện thoại hôn lấy hôn để.
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên, theo sau là tiếng quản gia truyền vào từ ngoài cửa.
“Phu nhân, người của tổ tiết mục đã đến rồi ạ.”
“Được, tôi xuống ngay đây.”
Chương trình “Lời khen của mẹ” được phát trực tiếp nên tổ tiết mục phải đến nhà đón khách mời tới địa điểm quay chụp.
Bởi vì là show phát sóng trực tiếp nên sẽ không có kịch bản ngầm.
Chương trình này là nguyên chủ (*) tự đăng ký.
(*) Lâm Xảo trong tiểu thuyết
Cô ấy biết nữ chính Hạ Dư Hân sẽ tham gia chương trình này nên nội tâm nổi lên ý muốn báo thù nữ chính, ai ngờ lại tự bê đá đập chân mình. (*)
(*) tự hại chính mình.
Tôi bước vào phòng thay đồ còn to hơn căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách hồi trước của tôi, đủ các thể loại quần áo đập vào tầm mắt.
Đây đích thị là phòng thay đồ của Barbie đời thực mà! Quả nhiên, cái nghèo đã hạn chế trí tưởng tượng của tôi bấy lâu nay.
Tôi chọn một chiếc áo croptop cổ chữ V trắng và quần ống loe màu xanh đậm.
Lớp trang điểm nhẹ nhàng, buộc mái tóc gợn sóng màu nâu đậm lên cao thành đuôi ngựa, ngập tràn hơi thở thanh xuân.
Vừa xuống lầu, tôi liền nhìn thấy một đống người cùng dàn máy quay phức tạp.
Tôi ghé sát ống kính, hỏi: “Đạo diễn, đã lên sóng chưa thế?”
Đạo diễn Từ đỏ mặt, gật gật đầu.
Dòng bình luận:
“Trời đất ơi, tui đây là đang bị dung mạo tuyệt sát tấn công liên hoàn đúng không? Khuôn mặt không có chút khuyết điểm nào thật sự có tồn tại à?”
“Vừa nãy tui còn đang đắm chìm vào căn biệt thự Thanh Hồ Gia Viên bự đến quá đáng này đó. Tại sao lại có người đã đẹp còn lắm tiền như thế nhờ?”
“Cái này có lẽ còn to hơn so căn hộ Duplex (*) nữa í chứ. Nhà giàu hạng thường có khi còn không mua nổi biệt thự Thanh Hồ Gia Viên. Đúng là đẳng cấp giữa người với người (meme.khóc lớn).”
(*) Duplex là căn hộ thông tầng, được thiết kế thông tầng giữa 2 tầng nhà liền kề, không có không gian riêng.
“Sao tui cứ có cảm giác vị khách mời nữ này giống Lâm Xảo á?”
“Ăn nói xà lơ, Lâm trà xanh á? Chả phải cô ta kết hôn với một lão sếp bụng phệ rồi à? Có khi đây là đang muốn bám vào đại gia khác ấy chứ?”
“Đồng ý hai tay hai chân. Bây xem mặt của cổ kìa. Có khả năng lắm!”
Dù không thấy được dòng bình luận trực tiếp nhưng tôi cũng biết chắc chắn hiện tại là một tràng chửi bới tung trời.
Dù sao thì diễn xuất của nguyên chủ vốn không tốt, lại còn đi theo con đường cạnh tranh để loại bỏ các nữ diễn viên khác, đặc biệt là Hạ Dư Hân.
Nhưng làm thế méo nào được! Hào quang của nữ chính sáng rực như thế, hạ bệ không nổi lại còn phản tác dụng.
“Mẹ ơi, mẹ có định đưa con lên chương trình không ạ?”
Tạ Giản Lâm bổn tuổi mặc một bộ vest nhỏ, đôi mắt to sáng lấp lánh, đáng yêu vô cùng!
Nguyên chủ rất ghét đứa trẻ hủy hoại tình yêu của cô ấy này, còn có “thủ phạm chính” – nam phụ Tạ Lạp Hoài.
Mặc dù bị nguyên chủ đối xử cực kỳ tệ hại nhưng đứa trẻ vẫn luôn mong ngóng tình yêu của mẹ.
Nhìn đứa bé bốn tuổi cẩn thận nắm lấy ngón tay của tôi đang thấp thỏm không yên.
Thánh thần thiên địa ơi! Đáng yêu chếc mất!
Cảm giác không phải chịu đau mà có thể làm mẹ như này tuyệt voãiii!
Tôi chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ bé múp máp kia, còn nhéo nhéo vài cái.
“Được luôn. Hôm nay mẹ sẽ dẫn con lên truyền hình, kết thêm bạn mới!”
Đứa trẻ thấy tôi nắm tay của nó, ánh mắt càng sáng hơn, chầm chậm dính như keo vào tôi.
Dòng bình luận:
“Lâm Xảo sao lại có thể có một đứa bé đáng yêu như vậy aaaaaaaaa.”
“Đúng đó, cô ta dựa vào cái gì chứ? Cô ta chỉ là một bình hoa mà thôi!!!”
“Lầu trên +1.”
“Ông trời bất công vải mận xoài cóc ổi!!!”
Sau khi ăn sáng qua loa, sắp xếp xong đồ đạc cũng đúng lúc xe của tổ chương trình đến.
Thôn Trường An.
2
Tổ chương trình đã mời tổng cộng bốn đội.
Gồm có nữ chính Hạ Dư Hân và con gái của cô ấy Thẩm Niệm Châu, nữ hoàng điện ảnh Hà Yên Nhiên đã lùi về sau màn ảnh và con gái Châu Nhiên Nhiên. Tiếp đến là siêu mẫu Lê Thu và con trai Từ Lạc Lạc. Cuối cùng là tôi và Tạ Giản Lâm.
*Cái này đọc rồi là phải nhớ đó, không là sẽ bị lẫn !!!
.
Khu bình luận lại một lần nữa bùng nổ:
“Aaaaaaa Hân Hân đẹp quá trời! Heo con đáng iu xỉu!!!”
“Niệm Châu kìa aaaaa !! Mấy người không biết đâu, tui thích Niệm Châu 7 năm rồi đó (Khóc lớn) (Khóc lớn) (Khóc lớn).meme”
“Thân hình Lê Thu đỉnh thật! Không hổ là siêu mẫu!”
“Chân thành hỏi một câu: Chỉ mỗi tui cảm thấy Lâm Xảo mới là người xinh nhất trên sân à? Kiểu cảm giác Lâm Xảo vừa ra sân là dàn nữ khách mời mờ nhạt ngay và luôn í.”
“Tui cũng cảm thấy zị… mà cục cưng Lâm Lâm đáng yêu quá đi!”
Nhưng rất nhanh, 2 dòng bình luận này đã bị xóa mất.
Đạo diễn Từ bắt đầu công bố nhiệm vụ: “Chào mừng mọi người đến với thôn Trường An. Kỳ này chương trình chúng ta sẽ làm nội dung chủ yếu về nông thôn. Tuần tới, chúng tôi sẽ phân chia công việc cho mọi người, hi vọng cả nhà có thể hoàn thành mỹ mãn!”
“Tổng có 4 phòng, từ phòng hạng sang đến nơi ở hạng xoàng: Phòng sang trọng, phòng bình thường, nhà tranh và chuồng ngựa.”
Các nữ khách mời vừa nghe đến “Chuồng ngựa” thì mặt mày tái mét hết cả.
Châu Nhiên Nhiên thắt bím tóc đáng yêu, quay đầu hỏi mẹ mình: “Mẹ ơi, chuồng ngựa là gì thế ạ?”
Hà Yên Nhiên: “Chuồng ngựa chính là nơi nhốt ngựa đó”
Từ Lạc Lạc vỗ vỗ tay: “Cùng ngủ với ngựa á? Nghe vui quá à, mẹ ơi chúng ta chọn chuồng ngựa đi!”
Lê Thu đập tan ý định đó ngay tắp lự: “Con muốn thì tự mình mà ngủ với ngựa, đừng có kéo mẹ theo!”
Từ Lạc Lạc che mặt bĩu môi.
Tôi: Tương thân tương ái, ok fine.
Nhiệm vụ sẽ được quyết định bằng hình thức bốc thăm, Từ Lạc lạc xung phong trước, lượt lần đầu tiên bốc được nhiệm vụ cho gà vịt ăn.
Mặt của Lê Thu đen lại, lúc Từ Lạc Lạc đang cầm mảnh giấy quay trở về đội bên mẹ mình, cô ta đã cho nhóc con một cước.
Lượt tiếp theo là Thẩm Niệm Châu, cô bé nhỏ mặc váy công chúa màu hồng, buộc chỏm tóc nhỏ dễ thương, còn dùng kẹp cố định lại, có thể nói đây là một công chúa nhỏ xinh đẹp.
Thẩm Niệm Châu thò bàn tay mũm mĩm vào hộp, bốc được việc dọn cỏ.
Hạ Dư Hân động viên cô bé hai câu.
Hà Yên Nhiên nhìn tôi, hỏi tôi có muốn bốc trước không.
Tôi lễ phép cười: “Chị Hà lên trước đi ạ.”
Hà Yên Nhiên gật đầu, Châu Nhiên Nhiên bốc được “chăn trâu”.
Coi như là việc nhẹ nhàng nhất.
Bánh trôi nhỏ bốc ra “bón phân”.
Là nhiệm vụ bẩn và hôi nhất trong bốn cái.
Hạ Dư Hân cười, giọng điệu còn có chút hả hê: “Xảo Xảo, vận may của con trai chị hơi tệ đó. Bón phân vừa bẩn vừa hôi, hay là em đổi cho chị nhé?”
Tôi lắc lắc đầu: “Không cần đâu.”
“Vậy thì chị đừng có bỏ cuộc giữa chừng nha.”
Tôi quay lưng với ống máy, trợn mắt trắng, quay đầu lại thì thấy bánh trôi nhỏ đang đờ đẫn nhìn tôi, nước mắt sắp tràn thành lũ.
Tôi xoa đầu bé con, tóc ẻm cực kỳ mềm, giống như chính bản thân ẻm vậy.
“Bé yêu, mẹ cảm thấy bón phân cũng được lắm. Mẹ sẽ không trách con vì chưa đạt được tiêu chuẩn mà mẹ muốn đâu, bởi vì con mãi mãi là bé yêu của mẹ.”
Nói xong còn thơm bé con một cái.
Mắt của bánh trôi nhỏ sáng vô cùng, ôm cổ của tôi: “Thích mẹ nhất!”
Dòng bình luận:
“Phải làm sao giờ? Đột nhiên tôi cảm động quá!”
“Cách giáo dục này thực sự tốt lắm đó. Lúc tôi còn nhỏ, thành tích không đạt như ý của mẹ nên bà ấy luôn trách mắng tôi, dẫn đến hiện tại tôi vô cùng tự ti, gặp ai cũng chẳng dám ngẩng đầu.”
“Buồn cho bạn lầu trên.”
“Cái này chắc là do đang phát sóng trực tiếp thôi nhỉ?”
3
Tôi lấy hai thùng phân bón hữu cơ lớn, bánh trôi nhỏ theo đằng sau tôi, ôm hai cái thìa gỗ.
Tôi khom lưng, cẩn thận bón phân.
Bánh trôi nhỏ cũng học theo động tác của tôi.
Dòng bình luận:
“Sao cảm giác Lâm Xảo rất thành thạo nhỉ, như kiểu quen đường quen nẻo í.”
“Việc này không phải ai cũng biết à?”
“Tui thì phải học rất lâu, bị bà mắng không dưới 10 lần.”
Tôi tranh thủ nhìn tiến độ nhiệm vụ của những nhóm khác.
Dọn cỏ của đội Hạ Dư Hân.
Thẩm Niệm Châu cảm thấy chuyện như này không hợp để công chúa nhỏ làm liền đi đến núp dưới bóng cây, dùng bàn tay mũm mĩm tự quạt cho mình, còn không quên cổ vũ cho mẹ.
Hạ Dư Hân: “…”
Mẹ cảm ơn con nghen.
“Cho gà vịt ăn” của đội Lê Thu.
Bị gà vịt đuổi chạy tè le khói….
“Chị Lê, hai người có muốn cho chúng nó ăn không đấy? Đừng chạy mà!”
Nhân viên quay riêng Lê Thu lập tức gọi cô lại.
Khu bình luận: “Hahahahaha.”
“Chăn trâu” của đội Yên Nhiên.
Cực kỳ yên bình.
Hà Yên Nhiên dùng cỏ đan đồ, công chúa nhỏ bên cạnh còn đội vòng cỏ “Thương hiệu Yên Nhiên”
Có điều, đến cuối vẫn là Hạ Dư Hân hoàn thành đầu tiên.
Cô ta lau mồ hôi trên trán, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thẩm Niệm Châu, đi về phía tôi.
Đây là, muốn dùng tôi để kéo sự đồng cảm của người khác đúng không?
Tôi nhớ lại tình tiết trong truyện.
Hạ Dư Hân làm xong việc thì đến tìm nguyên chủ, dăm ba câu đã khiến nguyên chủ nổi điên.
Mà cô ta lại bắt đầu giả làm người tốt, làm bộ làm tịch khuyên nguyên chủ.
Cuối cùng, nguyên chủ bị bạo lực mạng, còn độ nổi tiếng của cô ta lại cao thêm một bậc.
Hứ, tôi lại chả phải nguyên chủ.
Tôi không những không tỏ ra tức giận mà còn rất kiên nhẫn dạy bảo bánh trôi nhỏ.
“Xảo Xảo, chúng tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi, có cần giúp đỡ không?”
Đầu tôi không thèm ngước: “Không cần.”
“Nhưng mà ở nhà không phải “quần áo tận tay, cơm dâng tận miệng” sao? Chị chắc không quen làm mấy việc này nhỉ, không cần phải tỏ ra thế đâu”
Tôi cạn mịa lời rồi.
Lúc đọc truyện, tôi không thích nữ chính lắm.
Cô ta là bạn thân của Lâm Xảo, thừa biết Lâm Xảo thích nam chính mà còn tiếp cận nam chính, mập mờ với nam chính, sau khi hai người bên nhau còn tỏ ra ân ái trước mặt Lâm Xảo.
Là nàng thơ sống trong nhung lụa từ nhỏ, Lâm Xảo chịu thế quái nào được?
Thế là bắt đầu nhắm vào cô ta, rơi vào bẫy của cô ta, tự tay “trao váy cưới cho nữ chính”.
Tôi không quan tâm, đổ xong thìa phân bón cuối cùng trong thùng thì đứng dậy phủi tay: “Lâm Lâm, chúng ta đi rửa tay thôi.”
Hạ Dư Hân ngăn tôi lại, trong mắt phủ một tầng sương mù: “Xảo Xảo, có phải chị vẫn đang giận em không? Em thích anh Hy thật lòng, chị chấp thuận cho bọn em được không?”
Mặt tôi vô cảm: “Nói xong chưa?”
“Em…”
“Ngưng! Tôi đã làm gì khiến cô hiểu lầm tôi nhớ thương không quên Thẩm Bùi Hy vậy? Còn nữa, cô nếu đã biết tôi không thích cô rồi mà sao còn không biết tự cách xa một chút thế?”
Hạ Dư Hân sửng sốt, nước mắt sắp rơi lại chẳng rơi nổi nữa, nhìn hơi hề.
Kết quả đương nhiên là cụt hứng chim cút.
Vì cuộc sống hạnh phúc của tôi, tôi phải cách xa nữ chính, muốn lợi dụng tôi để trèo cao sao?
Không có mùa quýt đấy đâu.
Tuyệt đối không!
Việc phân phòng sẽ do nhiệm vụ làm cơm trưa quyết định.
Các mẹ phải dựa vào nguyên liệu của tổ chương trình, mỗi người làm một món, để các bé đoán xem món ăn nào là mẹ mình làm. Người đoán đúng đầu tiên sẽ được ưu tiên chọn phòng, đoán sai phải đoán tiếp.
Tôi nhìn nguyên liệu trước mắt, quyết định làm sườn xào chua ngọt.
Trước khi xuyên sách tự nấu cơm nhiều, làm một món sườn xào chua ngọt không thành vấn đề.
Bốn món ăn dọn lên rồi.
Nhìn món ăn đen sì trước mặt, các bé ngơ ra bất động, đến các mẹ cũng ngượng chín mặt.
Hà Yên Nhiên vò đầu: “Công việc bận rộn, rất khi tự mình nấu ăn.”
Lê Thu nhún vai: “Tôi phải giữ dáng, bình thường chỉ ăn đồ luộc.”
Khóe miệng Hạ Dư Hân nhấc lên: “Tôi cũng chỉ biết làm sương sương.”
Chỉ có tôi ngồi trước bàn, tay chống dưới cằm, không nói gì.