Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
[ NỮ PHỤ ĐỘC ÁC CHỈ MUỐN KỆ ĐỜI ] - Hoàn Chương 3 – NỮ PHỤ ĐỘC ÁC CHỈ MUỐN KỆ ĐỜI

Chương 3 – NỮ PHỤ ĐỘC ÁC CHỈ MUỐN KỆ ĐỜI

6:19 chiều – 05/04/2024

8

Tôi chỉ đành đứng dậy, đi vào nhà bếp.

Bảo mẫu nhìn thấy tôi liền nhanh nhẹn nhường vị trí. Tôi cầm chiếc tạp dề, buộc lại, bắt đầu làm sườn xào chua ngọt.

Bàn ăn được lấp đầy bởi những món ăn phong phú. Tạ Lạp Hoài ngồi cạnh tôi, bố mẹ Tạ và bé con ngồi đối diện.

Mẹ Tạ: “Cái hotsearch đó là sao vậy?”

Tôi cúi đầu ăn cơm, Tạ Lạp Hoài dùng đũa gắp rau cho tôi, sau đó bình tĩnh mở miệng: “Chỉ là một tên hề nhảy nhót mua vui thôi.”

Cha Tạ đặt đũa sang một bên: “Phải điều tra rõ ràng, nếu không người ta sẽ nghĩ người nhà họ Tạ dễ bắt nạt!”

“Con biết rồi, cha yên tâm đi.”

Lòng tôi chợt thấy ấm áp, người nhà họ Tạ khá tốt, nguyên chủ đúng là có phúc mà không biết.

Thứ làm tôi đau đầu là…

Tôi phải ngủ cùng Tạ Lạp Hoài đó!

“Em tắm trước hay tôi tắm trước?”

Tôi nhanh chóng lấy bừa một bộ đồ ngủ trong tủ quần áo rồi vội bước vào phòng tắm: “Em trước!”

Không chú ý tới người đứng sau lưng đang nhoẻn miệng cười.

Nhìn bộ đồ ngủ ren mà tôi hạn hán lời.

Chi bằng ở truồ/ng luôn đi! Cái này che như không che ấy.

Tôi nghĩ lại, hình như Tạ Lạp Hoài thích nữ chính mà. Đối với anh mà nói thì tôi mặc như này chắc chỉ như một tảng thịt thôi, không rù quến được anh ta đâu.

Tôi mặc bộ đồ ngủ ren hiên ngang bước ra ngoài. Tạ Lạp Hoài nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại.

Người phụ nữ mới tắm xong, mặc bộ đồ ngủ ren dài không đến đầu gối, phác họa cơ thể mỹ miều, lộ ra xương quai xanh mảnh mai, tóc còn đang nhỏ giọt, khuôn mặt trắng nhỏ tinh xảo đang ửng hồng, quyến rũ ch.ếc người.

Cô nàng hoàn toàn không cảm nhận được, còn nhắc nhở anh: “Đến lượt anh đó.”

Tôi cầm máy sấy tóc lên, vừa cắm vào ổ thì bị người đàn ông sau lưng chộp lấy. Tôi ngước đầu nhìn anh, có chút bất mãn: “Anh làm gì đấy?”

Người đàn ông nhấn công tắc, bàn tay mảnh khảnh nắm lấy tóc tôi, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

Tóc tôi rất dài, sấy tóc còn là việc tôi ghét nhất.

Người đàn ông không hề vội vàng, thỉnh thoảng bàn tay còn chạm vào gáy của tôi, khiến tôi run cả người.

Sấy tóc xong, tôi phi thẳng lên giường nằm, dùng chăn bịt kín đầu, từ chối giao tiếp.

Một lúc sau, tiếng nước truyền tới từ phòng tắm.

Trong đầu tôi toàn là cảnh tượng lúc nãy, mặt càng ngày càng nóng. Sao người đàn ông này lại sành sỏi việc chọc ghẹo như vậy chứ?

Đột nhiên giọng khàn khàn của anh vang lên: “Xảo Xảo, tôi quên lấy quần trong rồi.”

Tôi vén chăn, dùng một ngón tay móc quần trong của anh rồi đi đến cửa phòng tắm: “Mở cửa.”

Cánh tay săn chắc của Tạ Lạp Hoài vươn ra, nước nhỏ giọt. Tôi đưa đồ qua thì bị kéo vào trong.

Anh đẩy tôi vào tường phòng tắm, sát lại gần, cách tôi chỉ bằng một nắm đấm thì dừng lại.

Tôi nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn kia, nuốt nuốt nước bọt: “Anh… anh làm gì đó?”

“Xảo Xảo, em thật sự quay lại rồi sao?”

“?”

Tay của người đàn ông kia vuốt vào mặt tôi: “Trước giờ cô ta không cho anh chạm vào, hơn nữa anh cũng không muốn chạm vào cô ta.”

Không cho chạm, không muốn chạm?

Đôi vợ chồng này thật lạ, như này mà vẫn có thể sinh con hả?

Hầy, đàn ông.

Tôi chợt cảm thấy có gì đó không ổn, muốn đẩy anh ra nhưng không thành công. Chếc tiệc, cơ bắp người đàn ông này sao chắc quá vậy.

Tôi quay đầu, không nhìn anh: “Anh đang nói gì thế? Em nghe không hiểu.”

Tạ Lạp Hoài: “Vậy để anh nói đơn giản hơn. Em không phải cô ta, đúng chứ?”

Bị vạch trần rồi, đầu óc tôi căng thẳng: “Anh biết từ lúc nào?”

“Cô ta sẽ không sinh động như vậy, trong mắt cô ta chỉ có lạnh nhạt và sự chán ghét.”

Mé, hoá ra tôi đã lộ tẩy ngay từ ngày đầu tiên sao.

“Vậy anh… muốn ly hôn không? Tôi xuyên vào người cô ấy, không biết lúc nào có thể trở lại, cũng có thể vĩnh viễn không thể trở lại.”

“Em muốn trở lại không?”

Không biết có phải nhầm lẫn không, nhưng lúc anh hỏi câu hỏi này, nhiệt độ xung quanh liền giảm xuống.

Tôi lắc đầu: “Không muốn.”

Không ngoa chứ bây giờ sở hữu anh chồng có tiền, đứa con vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn, quan hệ mẹ chồng nàng dâu tốt đẹp, bố Tạ và mẹ Tạ cũng quan tâm con dâu.

Đây là điều tôi hằng mong ước mà.

Tạ Lạp Hoài mặc bộ đồ ngủ lên, bình thản nói: “Vậy thì không ly hôn.”

“Ừm ừm ừm.”

Thấy tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, Tạ Lạp Hoài cài nút áo cuối cùng của bộ đồ ngủ rồi cười nói: “Tạ phu nhân còn không ra đi, hay muốn tôi ôm ra ngoài, hửm?”

Cũng không phải không được, lòng tôi nghĩ thế đấy hehe.

Ai da, tui lỡ buột miệng nói ra mất rồi.

Tạ Lạp Hoài nhíu mày, qua ẵm tôi lên.

Không phải bế kiểu công chúa mà là kiểu bố bế con gái cơ. Tôi ngồi trên cánh tay anh, vô thức ôm lấy cổ anh: “Anh thả em xuống đi.”

Dường như người đàn ông kia không nghe thấy, nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, sau đó ngồi xổm xuống tháo dép cho tôi.

Tôi nhìn động tác của anh, không nhịn được mà hỏi: “Không phải là anh thích em đấy chứ?”

Suy cho cùng, thái độ của anh với Lâm Xảo là kiểu lạnh nhạt nhưng không đến nỗi chán ghét. Căn bản là anh ấy sẽ không làm mấy cử chỉ thân mật như này, hoặc đúng hơn là sẽ không làm với Lâm Xảo.

Ngón tay của anh cẩn thận vuốt ve mắt cá chân của tôi: “Có được không?”

Tôi đỏ mặt, muốn rút chân trở lại nhưng càng bị giữ chặt hơn.

“Không được, em không phải Lâm Xảo. Nhỡ đột nhiên em quay về thế giới ban đầu thì chẳng phải đồng nghĩa với việc em lừa dối anh sao?”

Tạ Lạp Hoài nhìn tôi, đồng tử đen sâu không thấy đáy.

Anh nói: “Nếu em thật sự là Lâm Xảo thì sao?”

Ồ quao anh đang nói cái quần gì vậy?

Thấy mặt tôi kiểu “Anh hỏi câu gì xàm vậy”, anh lắc lắc đầu.

“Bỏ đi.”

9

Tôi bắt đầu nhớ lại tình tiết trong truyện.

Trong nguyên tác, Lâm Xảo cũng lên hotsearch, bị mọi người chỉ trích nhưng Tạ Lạp Hoài không ra tay, cũng không có bữa cơm gia đình tối nay.

Trên thực tế, chương trình “Lời khen của mẹ” còn chưa quay xong, cô ấy đã bị đạo diễn hủy hợp đồng rồi.

Tôi còn nhớ rất rõ, sau này chương trình “Lời khen của mẹ” còn có một tình tiết là đạo diễn âm thầm mời các ông bố tham gia tiết mục để tạo bất ngờ.

Cảm nhận được Tạ Lạp Hoài đang nằm bên cạnh, tôi quay lại hỏi anh: “Đạo diễn Tề sẽ bí mật mời các bố lên chương trình, anh có đi không?”

Hỏi càng sớm càng tốt, dù sao thì Lâm Xảo và Tạ Lạp Hoài cũng bí mật kết hôn, nếu anh không đi tôi sẽ bỏ tiền tìm người lên hình thay.

“Tình địch cũng đến rồi, tôi mà không đến em bỏ chạy với tên họ Thẩm thì phải sao?”

“Éc!” Nhắc đến Thẩm Bùi Hy là tôi lại buồn nôn: “Thằng chó chếc đó không xứng để tôi lãng phí tình cảm.”

Thẩm Bùi Hy trong truyện simp người khác mà cũng bày đặt thuần khiết. Một bên thì khúm núm quan tâm nữ chính, một bên thì không khước từ ý tốt của nữ phụ. Khi nữ phụ có ý định muốn từ bỏ thì lại cho cô ấy hy vọng.

Tôi chống cằm nhìn anh: “Đúng rồi, cái hotsearch đó là Hạ Dư Hân mua đúng hơm?”

“Ừm.” Anh cau mày, hình như đang suy nghĩ gì đó: “Khi trợ lý Trần đang điều tra về hotsearch thì đã tiện điều tra luôn cả tên họ Thẩm đó. Anh ta nuôi tình nhân ở bên ngoài, người đó còn sinh cho anh ta một đứa con trai, Hạ Dư Hân cũng biết.”

Tôi hít drama b.ể ph.ổi. Rõ ràng trong truyện viết rằng nam chính yêu nữ chính ngây dại, bất chấp tất cả, cuối cùng họ sống hạnh phúc bên nhau mà.

Lẽ nào tôi xuyên sách dẫn đến hiệu ứng bươm bướm (*)?

(*) Hiệu ứng bươm bướm (Butterfly effect): có thể hiểu nôm na là một sự thay đổi dù rất nhỏ cũng có thể dẫn đến những sự khác biệt lớn so với ban đầu.

Tôi kích động hỏi: “Sau đó thì sao, người tình kia là ai thế?”

Ảnh véo mặt tôi rồi cười nói: “Nhiều chuyện.”

“Đây là dưa chín đó, không chừng còn có thể mượn cái này lừa một khoản tiền ấy.”

“…Bé mê tiền.”
*em cũng mê TT*

Dưới sự truy hỏi dữ dội của tôi, cuối cùng tôi cũng tra ra được tiền căn hậu quả của sự tình

Kết quả là qua mấy hôm, Thái Vũ Tình dâng kết quả khám thai đến cửa, Hạ Dư Hân còn cãi nhau với cổ.

Cuối cùng Thẩm Bùi Hy mua một căn biệt thự để Thái Vũ Tình dưỡng thai ở đó.

Không hổ là nam chính, một lần là trúng.

Ngày thứ hai, sau khi dùng bữa sáng xong, Tạ Lạp Hoài đưa chúng tôi đến đoàn làm phim.

Trước khi xuống xe, Tạ Lạp Hoài nói với bánh trôi nhỏ: “Tạ Giản Lâm, phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ.”

Tạ Giản Lâm làm mặt quỷ: “Con biết rồi.”

Tiến vào căn phòng nhỏ.

Lê Thu vừa nhìn thấy liền chạy tới ôm chầm lấy tôi: “Nhớ cô quá đi mất!”

Trước mặt cổ, chiều cao một mét sáu lăm của tôi chẳng ăn nhằm gì.

Tôi vỗ vỗ lưng cô ấy: “Tốt rồi tốt rồi, không phải em quay lại rồi đây à?”

Hà Yên Nhiên cũng bước đến hỏi han mấy câu.

Hạ Dư Hân ở một bên nhìn chằm chằm, lúc tôi nhìn qua cô ta liền thu ánh mắt lại, giả vờ không có gì mà hỏi: “Xảo Xảo, không có chuyện gì chứ? Thật may hotsearch giảm nhiệt rất nhanh, nếu không chị đã bị bạo lực mạng rồi.”

Tôi giả vờ cười cười, nhìn cô ta: “Đúng vậy, thật may chồng tôi siêu đỉnh, nếu không sẽ bị bạo lực đến nỗi bỏ xài mạng xã hội rồi.”

Đạo diễn thấy tình hình không ổn liền lên tiếng hòa giải: “Được rồi được rồi, trở về rồi thì chúng ta cũng cần phải bắt đầu nhiệm vụ mới thôi nào.”

“Nhiệm vụ hôm nay: Yêu cầu mọi người phân thành hai đội đến nhà bà Lý để giúp thu hoạch ngô.”

“Đội hoàn thành đầu tiên có thể nhận được một bữa ăn cao cấp tối nay.”

Đạo diễn vừa nói xong, Lê Thu liền đi tới kéo lấy tôi: “Xảo Xảo, chúng ta một đội nhá.”

Tôi gật đầu.

Còn lại, Hà Yên Nhiên và Hạ Dư Hân thành một đội.

Đạo diễn vội vàng thêm lời: “À, về phương tiện di chuyển mọi người tự do lựa chọn, gồm có xe ba bánh (*), xe điện mini và xe đạp.”

(*) Xe có chỗ chở hàng nhỏ nhỏ đằng sau

Hà Yên Nhiên lên tiếng đầu tiên: “Tôi chọn xe đạp, tiện thể rèn luyện sức khỏe luôn.”

Hạ Dư Hân: “Vậy tôi chọn xe điện.”

Lê Thu quay đầu: “Xảo Xảo, em biết lái xe ba bánh không?”

“Biết ạ.”

Khu bình luận:

“Biết thật á? Đã yếu thì đừng có ra gió đấy.”

“Chị Lê đừng tin cô ta mà.”

“Nói không chừng người ta lại muốn lên hotsearch để bú tí fame.”

“Không biết Lâm Xảo giàu có như nào, bùm cái là hotsearch đã bị gỡ rồi. Đúng là không thể xem thường sức mạnh của tư bản.”

Tôi ngồi vào ghế lái, Lê Thu ngồi cạnh tôi, hai cậu nhóc ngồi đằng sau.

Lê Thu dơ nắm đấm về phía trước: “Xuất phát!”

Tôi khởi động xe. Lê Thu ngồi hát hò cạnh tôi.

Tông lệch đến tận nhà bà Lý.

Tôi nói đùa: “Thật may hát sai nốt không phạm pháp, nếu không chị sẽ là người đầu tiên ăn cơm nhà nước do hát lệch tông đấy.”

Lê Thu khẽ nắm chặt tay: “Hứ, đấm chít cô nè.”

10

Đến nhà bà Lý.

Nhìn thấy một ruộng ngô rộng mênh mông bạt ngàn, các mẹ thích thú hét lên.

Tôi muốn phủi mông bỏ đi nhưng lại sợ đang phát trực tiếp.

Bà Lý hơn 50 tuổi nhìn thấy chúng tôi liền lộ ra nụ cười nhân hậu: “Đến rồi, ai cũng ưa nhìn quá. Dụng cụ ở chỗ kho, mấy đứa đi theo bà.”

Hạ Dư Hân dắt tay Thẩm Niệm Châu đi về phía trước, Hà Yên Nhiên theo sát, còn tôi và Lê Thu khoác tay nhau đi đằng sau.

Bà Lý vỗ vỗ trán: “Ôi trời, bà quên mất, chỉ có ba con dao gặt ngô thôi.”

Hạ Dư Hân chọn trước hai con, đưa một con dao cho Hà Yên Nhiên: “Xảo Xảo, đến trước chọn trước, bọn em đi trước đây nha.”

Tôi: “…” Lần này không thèm ra vẻ nữa hả?

Lê Thu nhặt con dao gặt ngô còn lại lên, hỏi tôi: “Xảo Xảo, làm sao giờ?”

Tôi cười cười: “Không sao, chị mang mấy nhóc đi trước đi, em có cách.”

“Okela.”

Hạ Dư Hân và Hà Yên Nhiên đã bắt đầu làm việc, sau đó Lê Thu cũng bắt đầu rồi.

Hạ Dư Hân không thấy tôi liền lộ ra nụ cười đắc ý: “Chị Lê, Xảo Xảo đâu?”

Lê Thu chả thèm ngẩng đầu: “Bả nói tí nữa sẽ tới.”

Hạ Dư Hân che miệng tỏ vẻ bất ngờ: “Hả? Không phải là Xảo Xảo lười quá nên để chị làm một mình đấy chứ?”

Bình luận bắt đầu mắng chửi:

“Lâm Xảo làm gì vậy? Bọn Hạ Dư Hân sắp gặt xong 1 phần 5 rồi.”

“Chắc đang lười chảy thây rồi, đổ cho một mình Lê Lê làm hết. Huhuhu tội nghiệp Lê Lê quá!”

“Không phải Lê Thu chủ động muốn chung đội với Lâm Xảo à?”

“Lầu trên là fan của Lâm Xảo hả? Mang idol nhà mình lượn giùm luôn đi.”

Lê Thu vừa muốn mở miệng thì nghe thấy phía xa truyền tới tiếng “Ầm ầm ầm!”

Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một con xe gặt ngô đang từ từ tiến đến, ngồi trên cầm lái lại chính là nhân vật chính ta vừa bàn luận-

Lâm Xảo!!!

Lâm Xảo ló đầu ra, đập đập cửa xe, đối mặt với đôi mắt lấp lánh của một lớn hai nhỏ, nói: “Các bé yêu đừng động đậy, cứ để tôi.”

Lê Thu liền bế hai đứa nhỏ chạy đến dưới bóng cây, cao giọng nói: “Được, giao cho cưng đó!”

Dòng bình luận:

“Một câu tôi rất muốn nói, nhưng sợ bị mắng…”

“+1 nhưng mà tui hông sợ, Lâm Xảo đẹp trai bá cháy!”

“Vừa nãy lúc cô ấy nói chuyện với bà Lý tôi còn cho rằng ẻm thật sự tính lười biếng, hóa ra mục đích của ẻm là chiếc xe gặt lúa ở sâu nhất trong kho.”

“Cái này tính là gian lận đó…”

Có được máy gặt lúa, chúng tôi nhoằng cái là xong.

Nhanh gấp 5 lần đội Hạ Dư Hân láng giềng.

Đạo diễn cũng cạn ngôn.

Chắc anh cũng nghĩ tôi đang lười nhác, ai có thể nghĩ đến việc tôi có thể trực tiếp nhận bà Lý làm chị em chứ.

Hạ Dư Hân thấy tôi từ ghế lái đi xuống, cắn cắn môi, tức giận đùng đùng: “Đạo diễn, không công bằng! Chị ta chơi đểu!!!!”

Đạo diễn xoa xoa lông mày: “Không tính là gian lận, đây cũng là dụng cụ thu hoạch ngô”

“Vậy tại sao anh không nói sớm?!”

Hạ Dư Hân có chút kích động, không giữ được mồm.

Hố hố, nữ chính, cẩn thận sụp đổ hình tượng nha.

Đạo diễn cũng mất kiên nhẫn: “Cô đang chất vấn tôi?”

Trong nguyên tác, Thẩm gia và Tạ gia đều đầu tư vào cái chương trình này, sau đó Thẩm Bùi Hy đằng sau dọa rút vốn, yêu cầu đạo diễn đuổi nguyên chủ đi.

Đạo diễn đồng ý.

Tạ gia không xem trọng nguyên chủ, cộng thêm bản thân nguyên chủ lại bị réo tên trên hot search, tất nhiên đạo diễn không cần cậy vào lưu lượng nhờ bê bối của nguyên chủ mà đắc tội với Thẩm gia.

Nhưng bây giờ thì khác.

Vì vậy, Thẩm Bùi Hy dùng phương thức đe dọa tương tự, nhưng bị đạo diễn từ chối.

Kết quả Thẩm Bùi Hy thật sự rút vốn, trống một cái lỗ lớn ở đó, cuối cùng vẫn là Tạ Lạp Hoài bù vào.

Bởi vì những ân oán này, đạo diễn sớm đã không ưa Thẩm Bùi Hy, đồng thời cũng sẽ không có chuyện có hảo cảm với Hạ Dư Hân.

Hạ Dư Hân nghe thấy thế thì người run rẩy, cúi đầu khóc.

Hà Yên Nhiên tiến tới vỗ vỗ lưng cô ta: “Không sao, thắng thua không quan trọng.”

Tôi không có tâm tư lo mấy chuyện này, chỉ nghĩ tới bữa tối xịn sò tối nay thôi.

Đạo diễn như nhìn ra được sự háo hức của tôi, anh khẽ hắng giọng: “Đứng nhất là đội Lâm Xảo, có thể thưởng thức bữa ăn sang trọng do ban tổ chức chuẩn bị. Rất tiếc cho đội còn lại, không thể thưởng thức, nhưng trong tủ lạnh của tổ tiết mục có nguyên liệu nấu ăn, các bạn có thể tự xử lý.”

11

Đến buổi tối.

Tôi vừa ngồi trên ghế vừa xuýt xoa vừa nhìn chằm chằm vào các cao lương mĩ vị được người phục vụ đem lên.

Sườn xào chua ngọt, gà thái hạt lựu Cung Bảo, sườn kho tàu, thịt lợn hầm, thịt heo băm Tứ Xuyên sốt tỏi, canh cá, còn có một bát canh mận chua để giải ngấy.

Lê Thu quay mặt tôi lại: “Đừng nhìn chằm chằm nữa, nước miếng sắp chảy ra rồi.”

Bị ghét bỏ tôi cũng chẳng thèm quan tâm, cầm đũa gắp một miếng thịt hầm cho Lê Thu: “Hehe, ăn cơm đi.”

Tạ Giản Lâm ở bên phải thấy tôi gắp đồ ăn cho Lê Thu cũng im lặng nhìn qua, giống như nàng dâu nhỏ chịu thiệt thòi vậy.

Lê Thu không nhịn được cười: “Úi, em mau gắp đồ ăn cho Lâm Lâm nhà em đi, nhóc sắp ghét chị mất rồi.”

Tôi nhịn cười gắp cho thằng bé một miếng sườn xào chua ngọt, nói: “Bé yêu ăn nhiều chút nha.”

Bánh trôi nhỏ cầm đũa gắp cho tôi một nhúm rau: “Bố nói ăn nhiều rau xanh mới có thể khỏe mạnh, hơn nữa còn chóng lớn.”

Tôi nhìn rau xanh trong bát, cười gượng: “Cảm ơn bé Lâm Lâm.”

Tạ Giản Lâm ngại ngùng gật đầu.

Khu bình luận:

“Hahaha, đúng là cái gì Lâm Lâm cũng ghen được.”

“Từ Lạc Lạc bới cơm ở một bên, ngồi gặm nhấm nỗi đau, hhaaaha”

“Từ Lạc Lạc kiểu: Là có mặt dữ chưa. Những người mẹ khác đều gắp thức ăn cho con mình, Lê Thu thì bảo con mình bớt ăn lại hahaha.”

“Haizz, đau lòng cho Yên Nhiên của tôi không có cơm ăn.”

Đội của Hạ Dư Hân và Hà Yên Nhiên không thể thưởng thức bữa ăn, ở trong bếp của tổ tiết mục nhìn ra mấy người thưởng thức món ngon trong không khí hòa hợp bên ngoài, lòng đầy ghen tị.

Có lẽ đạo diễn cân nhắc việc “Hà Yên Nhiên là ảnh hậu” nên cố ý nhắc nhở: “Các bạn có thể đi hỏi các vị khách mời cùng thưởng thức bữa ăn, nếu như bọn họ đồng ý cho các bạn cùng ăn thì cũng có thể được ăn rồi”.

Hạ Dư Hân nghe vậy, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Chắc lại đang tính toán gì đó.

Dường như đạo diễn nghĩ đến gì đó, lại nói: “Nếu như khách mời không đồng ý cũng không thể ép buộc. Cái này phải xem ý của khách mời.”

Hạ Dư Hân cười gượng, đưa mắt nhìn camera vẫn đang phát sóng trực tiếp, trong lòng oán trách đạo diễn không biết vô tình hay cố ý nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh phối hợp: “Được ạ.”

Hà Yên Nhiên cũng tán thành.

Bọn họ đi đến trước mặt mấy người đang ăn ngon lành, càng đến gần hương thơm càng rõ, đều không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Hạ Dư Hân: “Xảo Xảo, có thể chia cho em một phần bữa ăn của các chị không? Dù sao thì các chị cũng ăn không hết.”

Tôi bỏ cá đã lọc xương vào trong bát của Tạ Giản Lâm rồi bình tĩnh đáp: “Thì tôi bỏ vào tủ lạnh để mai ăn tiếp.”

“Các chị còn có thể ăn thức ăn thừa lại á?!”

Hà Yên Nhiên tính tình có tốt đến mấy cũng nhịn không nhịn được: “Em bớt nói đi.”

Hạ Dư Hân như vừa tỉnh mộng, luôn mồm xin lỗi: “Thật xin lỗi, em nói bậy quá. Nhưng mà chị Xảo Xảo từng nói thức ăn thừa chỉ để cho người hạ đẳng ăn, chị không cần xây dựng hình tượng rồi sau đó lãng phí thức ăn đâu. Trên vùng núi nghèo khó, rất nhiều trẻ em đều không có cơm ăn đó!”

Ngữ khí kiên định tựa như lập thời thề gia nhập Đảng.

E hèm…

Nói sao ta? Khác nhân phẩm tựa cách muôn trùng sơn (*), tôi chúc cô ta thành công vậy.

*Câu gốc: “Khác nghề như cách núi” được tác giả biến tấu để ám chỉ nhân phẩm của 2 người ở hai đẳng cấp khác nhau.

Lúc cô ta đang nói câu này, Lê Thu đã mời Hà Yên Nhiên và con gái của cô ấy ngồi xuống.

Lê Thu đá vào ghế của Từ Lạc Lạc đang ăn cơm một cái rồi nói: “Mau xới cơm cho cô Yên Nhiên và em gái đi.”

Hà Yên Nhiên vội vàng xua tay: “Không cần không cần.”

Lê Thu cầm bát đưa cho Từ Lạc Lạc, cười nói với Yên Nhiên: “Không sao đâu.”

Thấy không ai để ý cô ta, Hạ Dư Hân xịt keo cứng ngắc, nắm tay con gái, không ngồi cũng không chịu đi.

Có điều rất nhanh, cô ta lộ ra vẻ chịu thiệt thòi với camera.

Chắc nghĩ rằng thông qua phương thức này có thể kéo được sự đồng tình của công chúng, đến mắng tôi và Lê Thu.

Điều cô ta không ngờ được đó là bình luận không phải đang mắng Lâm Xảo và Lê Thu mà là đang mắng chính ả.

“Hạ Dư Hân có ý gì vậy? Thái độ cầu cứu người khác đây hở? Bắt cóc đạo đức (*) rõ rành rành kìa trời.”

(*) Cái gọi là bắt cóc đạo đức đề cập đến hiện tượng mọi người sử dụng các tiêu chuẩn quá mức hoặc thậm chí phi thực tế để ép buộc hoặc tấn công người khác, và ảnh hưởng đến hành vi của họ nhân danh đạo đức.

“Ăn có bữa cơm sao phải nói đến trẻ em vùng núi khó khăn chứ? Vả lại, Lâm Xảo đã nói bỏ vào tủ lạnh mai ăn còn gì?”.

“Tin được lời của Lâm Xảo chắc? Chắc chắn là tạo dựng hình tượng, đã thế còn không cho Hân Hân và Châu Châu ăn cơm, độc ác!”

“Tam quan thượng đẳng của lầu trên vỡ tung rồi hả. Không hiểu thì tự mình nghiên cứu đi má.”