Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NHƯ MỘT GIẤC MỘNG Chương 3 NHƯ MỘT GIẤC MỘNG

Chương 3 NHƯ MỘT GIẤC MỘNG

8:22 chiều – 20/11/2024

11

Bị Giang Chước tiễn ra khỏi nhà, lòng ta tràn ngập phiền muộn.

Về đến nhà thì thấy mẹ đang tìm ta khắp nơi.

“Yên Yên, con đi đâu vậy? Mẹ tìm con mãi mà không thấy.”

Ta kéo tay mẹ, cười nói:

“Con đi dạo một chút, mẹ tìm con có việc gì sao?”

“Mới sáng sớm Tần công tử đã tới, ngài ấy đã sắp xếp một bữa tiệc nhỏ tại Vườn Hạnh, nói là để giúp con giảm bớt căng thẳng.”

“Mẹ nghĩ rằng Tần công tử đã xuống nước rồi, chuyện hôm qua coi như bỏ qua, ngài ấy vẫn còn rất thích con đấy.”

Lời mẹ nói văng vẳng bên tai nhưng tâm trí ta đã bay đến chỗ Giang Chước rồi.

Kiếp trước, vì ta bị mang tiếng xấu nên Tần gia đã chủ động hủy hôn.

Tần gia vốn coi trọng danh dự, lần này lại có thể nhẫn nhịn như vậy sao?

Ta nhớ lại lá thư từ hôn đã viết từ đêm qua, liền bỏ mẹ lại mà chạy vào nhà.

Hôn sự này, nhất định phải hủy.

Ta niêm phong lá thư từ hôn, rồi đến sân viện của Tô Dung.

Mẹ của Tô Dung là một thiếp thất, tuy bà ấy sinh ra có dung mạo rất xinh đẹp nhưng sức khỏe lại kém. Sau khi sinh Tô Dung ra không bao lâu thì không trụ nổi nữa mà qua đời.

Mẹ ta vốn hiền lành, đối đãi với Tô Dung rất tốt, ta cũng luôn xem nàng như muội muội ruột của mình.

Kiếp trước nàng ta hại ta như thế, ta còn chưa bao giờ nghĩ đến việc trách tội nàng.

Nhưng, tấm chân tình cùng không đổi lại được chân tình.

Hôm qua, những lời ta nói trong đại sảnh đã khiến phụ thân hiểu rõ nguyên nhân mọi chuyện. Tô Dung đã bị phạt cấm túc, lúc này đang ở trong phòng mà bực tức.

Khi ta đẩy cửa vào, nàng thấy ta liền hừ một tiếng, quay lưng lại ngồi chải tóc.

“Tỷ tỷ đại giá quang lâm đến viện của ta, là để xem trò cười của ta phải không? Bây giờ ta bị phụ thân cấm túc, tỷ tỷ hẳn là rất vui rồi.”

Ta cười lạnh, đóng cửa lại.

“Tô Dung, phụ thân đã phạt muội, nhưng tỷ tỷ vẫn chưa trừng phạt muội chút nào đâu.”

“Hôm qua, muội bỗng dưng nảy ra ý định mời ta đi du hồ, chẳng phải là đã lên kế hoạch để đẩy ta xuống nước, muốn dìm chết ta sao?”

Nàng ngồi không yên nữa.

“Đại tỷ à, sao tỷ lại vu oan cho muội thế? Muội chỉ nghe các cô nương khác nói rằng cảnh sắc hồ Lạc Nguyệt rất đẹp, nghĩ rằng tỷ tỷ sắp xuất giá chắc chắn thấy buồn chán, nên mới mời tỷ đi dạo. Sao tỷ lại nghĩ oan uổng cho ta như vậy!”

Ta cười lạnh một tiếng.

“Thật sao? Vậy tại sao muội lại không cho ta mang theo nha hoàn lên thuyền?

“Sao khi ta ngã xuống nước thì muội lại ngăn thuyền phu không cho hắn cứu người?”

“Và tại sao, lại cố ý dẫn Tần Thu Bạch đến?”

Khi ngẫm lại, mọi chuyện đều có dấu hiệu từ trước. Chính là ta ngu dốt, quá tin vào vẻ bề ngoài ngây thơ tưởng chừng như vô hại của nàng.

Chiếc lược ngọc trong tay Tô Dung rơi xuống đất, vỡ làm hai mảnh.

Nàng ta tức giận và xấu hổ:

“Tỷ, tỷ đang bịa đặt! Tỷ có bằng chứng gì không?”

Ta cúi xuống nhặt lấy nửa chiếc lược ngọc, nhẹ nhàng vuốt qua mép gãy sắc nhọn, từng chữ từng lời nói:

“Vì muội thích Tần Thu Bạch.”

“Muội ghen tị với thân phận đích nữ của ta, căm ghét việc mình chỉ là cái bóng mờ nhạt bên cạnh ta.”

“Muội muốn loại bỏ ta. Dù ta có mạng lớn mà không chết, người cứu ta chắc chắn cũng sẽ có tiếp xúc thân thể với ta.”

“Lúc đó, muội sẽ gọi phụ thân và Tần Thu Bạch đến, để họ thấy ta mất mặt trước bao người, rồi gán cho ta tội danh thất tiết, hôn ước này chắc chắn sẽ bị hủy.”

Tô Dung tránh ánh mắt ta:

“Tỷ… tỷ bịa đặt…”

Ta cầm nửa chiếc lược ngọc, đột ngột dí vào mặt nàng, lạnh lùng nói:

“Ta đoán muội định để thuyền phu cứu ta, nhưng không ngờ lại có Giang Chước xuất hiện.”

“Trong mắt muội, thuyền phu thô bỉ, thư sinh nghèo nàn, làm sao sánh được với Tần Thu Bạch? Muội chắc chắn rằng ta sẽ từ đỉnh cao rơi xuống bùn đen.”

“Nhà họ Tô và nhà họ Tần luôn giao hảo, hôn sự này không chỉ liên quan đến ta và Tần Thu Bạch, mà còn là sự liên kết của hai gia tộc.”

“Nếu ta bị hủy hôn, phụ thân sẽ sắp xếp ai thay thế đây?”

“Tất nhiên là muội muội đây, nhị tiểu thư nhà họ Tô, Tô Dung.”

Mặt Tô Dung tái nhợt, nước mắt sợ hãi trào ra.

“Ta… ta không có!”

Đến lúc này, nàng có hay không, cũng không còn quan trọng nữa.

Ta nhất định phải để nàng gả cho Tần Thu Bạch.

“Chậc chậc, khuôn mặt này thật xinh đẹp, nếu không may bị rạch một đường, liệu Tần Thu Bạch còn có để mắt tới muội không?”

Nàng ta vốn yêu thích nhan sắc của mình, lúc này hoàn toàn sụp đổ.

“Đừng! Tỷ tỷ, muội biết lỗi rồi! Xin tỷ đừng làm tổn thương muội!”

Ta nhìn thẳng vào mắt nàng và nói:

“Tô Dung, ta có thể giúp muội gả cho Tần Thu Bạch. Ba ngày sau, tại tiệc rượu ở Vườn Hạnh, muội sẽ theo ta cùng đi dự.”

“Sau này, nếu muội còn dám giở trò trước mặt ta, ta sẽ khắc chữ ‘Xấu’ lên mặt muội.”

Vừa buông tay, Tô Dung ngã quỵ xuống đất.

12

Trong lòng ta vẫn còn lo lắng cho bệnh tình của Giang Chước. Có chút thời gian rảnh, ta lại muốn đến Thôn Thúy Đình.

Hôm ấy, ta từ phòng của phụ thân lấy hai củ nhân sâm núi già rồi lại đi thăm Giang Chước.

Giang mẫu đang phơi đậu ngoài sân, thấy ta đến, bà liền ngẩn người.

Lần trước Giang Chước thẳng thừng đuổi khéo ta ra khỏi nhà, một cô nương mỏng manh e thẹn có lẽ sẽ chẳng quay lại nữa. Nhưng bà không ngờ chỉ mới qua vài ngày, ta đã quay lại, còn cười tươi như hoa.

Ta dúi hai củ nhân sâm vào tay bà, bảo bà giữ lại để hầm canh rồi xoay người nhấc váy chạy vào nhà.

Giang Chước đang ngồi nghiêm chỉnh bên cửa sổ, tay cầm sách, chăm chú đọc. Chỉ có đôi tai hơi đỏ ửng tiết lộ hắn đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa ta và Giang mẫu từ trước.

“Giang Chước, bệnh của huynh đỡ hơn chưa?”

Hắn đứng dậy, cúi chào ta:

“Đa tạ Tô tiểu thư quan tâm, ta đã khá hơn nhiều rồi.”

Giọng nói lạnh lùng, xa cách vô cùng.

Ta lờ đi hành động khách sáo của hắn, hất tay hắn ra, đưa tay sờ lên trán hắn.

“Sốt đã hạ rồi.”

“Nhưng, Giang Chước, tại sao mặt huynh vẫn đỏ như thế?”

Giang Chước cúi đầu thấp hơn, lưng cong lại, như thể hận không thể đuổi ta đi ngay lập tức.

“Tô tiểu thư, Giang mỗ đã không còn gì đáng lo, mong tiểu thư đừng đến nữa. Người đời hay nói, nếu có lời đồn thổi không hay sẽ tổn hại đến danh tiếng của tiểu thư.”

Ta tiến lại gần hơn, nghiêng đầu nhìn hắn.

“Giang công tử nghĩ rằng danh tiếng của một nữ tử quan trọng sao?”

“Đương nhiên rồi.”

“Nhưng hôm đó bên hồ Lạc Nguyệt, huynh ôm chặt lấy ta, tay huynh vòng qua eo ta, môi huynh cũng đã chạm vào môi ta…”

Chưa kịp nói hết câu, Giang Chước bỗng đưa tay bịt miệng ta lại, mặt đỏ bừng, giọng nói gấp gáp:

“Tô tiểu thư! Xin đừng nói lung tung!”

Tay của Giang Chước rất lạnh, áp vào mặt ta, có thể cảm nhận được lớp chai mỏng trên lòng bàn tay hắn. Ta cứ để hắn bịt miệng mình, rồi khẽ chớp mắt nhìn hắn.

Đôi môi ta khẽ cựa quậy dưới lòng bàn tay hắn, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua trái tim hắn.

TaybGiang Chước như bị bỏng vậy, hắn liền vội vã rút tay lại, hơi thở có phần hỗn loạn.

“Tô tiểu thư xin hãy giữ lễ, đừng trêu chọc Giang mỗ nữa.”

Ta vô tội hỏi lại:

“Giang công tử, hôm đó bên hồ Lạc Nguyệt, ai nhìn vào cũng sẽ nói huynh đã chiếm lợi từ ta, sao huynh lại nói ta đang trêu chọc huynh? Thật vô lý.”

Ta nhẹ nhàng lau khóe mắt, ra vẻ muốn khóc.

“Vì chuyện này, phụ thân đã nổi trận lôi đình, gia đình vốn có hôn ước với ta cũng chê bai ta, hủy bỏ hôn sự.”

“Bây giờ đến cả huynh cũng bảo ta phải tự trọng…”

“Chẳng lẽ Tô Yên ta là một nữ tử tồi tệ đến thế, đến mức khiến huynh cũng ghét bỏ?”

Ta lấy tay che mặt, bắt đầu khóc thút thít.

Giang Chước bối rối, hắn bước lại gần ta, định an ủi nhưng rồi lại thấy không nên, loay hoay không biết phải làm gì.

“Tô tiểu thư, Giang mỗ không có ý ghét bỏ cô. Hôm đó cô rơi xuống nước, ta không thể khoanh tay đứng nhìn, không ngờ lại gây rắc rối lớn như vậy, chuyện này… phải làm sao đây?”

“Hay là… ta đến nhà xin lỗi lệnh đường?”

Ta rút ra bức thư từ hôn đã niêm phong, lắc lư trước mặt hắn:

“Xin lỗi thì có ích gì? Hôn sự đã bị hủy rồi! Ta không còn ai muốn cưới nữa!”

Ta tiếp tục khóc to hơn.

Sắc mặt Giang Chước trắng bệch, sau một hồi lâu trầm tư, cuối cùng hắn hạ quyết tâm, nói:

“Nếu tiểu thư không chê, Giang mỗ nguyện cưới tiểu thư làm thê tử.”

“Thật sao?”

Hắn nhìn ta bằng ánh mắt kiên định, gật đầu.

“Đúng vậy, chỉ cần Tô tiểu thư không chê Giang mỗ...

Ta kéo tay hắn đến bàn viết:

“Nói ít lời thôi, không được nuốt lời, mau viết hôn thư.”