Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NHƯ MỘT GIẤC MỘNG Chương 4 NHƯ MỘT GIẤC MỘNG

Chương 4 NHƯ MỘT GIẤC MỘNG

8:23 chiều – 20/11/2024

13

Khi rời khỏi Thôn Thúy Đình, bước chân ta thật nhẹ nhàng, cảm thấy gió trong làng hôm nay sao mà dễ chịu đến thế.

Trong ngực ta giờ đã có thêm một tờ hôn thư do chính tay Giang Chước viết. Nét bút mạnh mẽ, từng nét chữ như xóa sạch những tiếc nuối trong lòng ta.

Ông trời đã nghe thấy lời xin lỗi và hối hận của ta trước khi lâm chung, đã ban cho ta cơ hội để bù đắp cho Giang Chước. Ta sẽ vượt qua mọi khó khăn để giành lấy một cuộc đời bền lâu bên hắn.

Đến ngày dự tiệc, ta để Tô Dung mặc trang phục của ta. Chính tay ta cài lên tóc nàng chiếc trâm phỉ thúy mà Tần Thu Bạch từng tặng ta.

“Tô Dung, hôm nay muội thay thế ta, con đường này sẽ không có lối quay lại.”

“Nếu muội không muốn mà nói ngay bây giờ, ta vẫn có cách khác để khiến Tần Thu Bạch hủy hôn.”

Trong gương đồng, gương mặt của Tô Dung có đến sáu bảy phần giống ta. Nàng nhìn vào gương, khẽ nói:

“Tỷ tỷ, muội cam tâm tình nguyện.”

Ta mỉm cười, một nữ tử si tình đối với một nam nhân bạc tình.

Tần Thu Bạch chỉ ham lợi ích, tình cảm hắn dành cho ta chẳng nhiều nhặn gì. Còn Tô Dung vì si mê Tần Thu Bạch, sẵn sàng xuống tay độc ác với ta.

Bây giờ để nàng nhân lúc say rượu, giả làm ta mà ngủ với Tần Thu Bạch, tất nhiên nàng sẵn lòng.

**

Trong buổi tiệc, Tần Thu Bạch nhìn hai chị em ta cùng đến dự tiệc, ánh mắt hắn sáng lên.

“Yên Yên, chuyện nàng rơi xuống nước là ta không đúng, ta đến xin lỗi nàng, mong nàng đừng trách ta.”

Ta khoát tay:

“Sao ta có thể trách chàng được? Đây cũng không phải lỗi của chàng.”

“Chuyện này đã qua rồi, chúng ta bỏ qua mọi hiềm khích.”

Ta kiên nhẫn cùng hắn uống hết ly này đến ly khác. Nhưng trước đó, ta đã uống canh giải rượu và khi nâng ly, phần lớn rượu đã được ta khéo léo giấu trong tay áo.

Tần Thu Bạch uống càng lúc càng say, ánh mắt hắn liên tục chuyển từ ta sang Tô Dung.

“Yên Yên, sao ta chưa bao giờ nhận ra nàng và Tô Dung lại giống nhau đến vậy?”

Ta mỉm cười, ra hiệu cho Tô Dung. Đã đến lúc phải lên sân khấu rồi đấy!

Tô Dung đứng dậy, cầm bình rượu, uyển chuyển bước đến bên cạnh Tần Thu Bạch, rót cho hắn một ly đầy.

“Tần công tử, giữa muội và tỷ tỷ, ai đẹp hơn?”

Ánh mắt nàng lay động, thật quyến rũ.

Tần Thu Bạch bàng hoàng trong giây lát, ta liền tranh thủ rời đi.

Trên đường về, ta lấy tờ hôn thư ra xem đi xem lại.

Kiếp trước, ta chưa bao giờ đối xử tốt với Giang Chước, đừng nói đến việc cùng hắn ngắm trăng mà uống rượu.

Càng nhớ lại, ta càng thấy nợ hắn nhiều hơn.

14

Khi về đến nhà, mẹ hỏi ta tại sao Tô Dung không về cùng.

Ta đỏ mắt, lao vào lòng mẹ, nức nở khóc lớn. Mẹ hoảng hốt, vội hỏi ta đã xảy ra chuyện gì.

Ta thêm mắm dặm muối kể lại ánh mắt của Tần Thu Bạch trong buổi tiệc, vừa khóc vừa nói:

“Mẫu thân à, Tần Thu Bạch vẫn nghĩ con đã mất đi danh tiết, hắn và muội muội tình ý sâu nặng, con không chịu nổi ấm ức này nên đã bỏ về trước.”

Mẫu thân tức giận nghiến răng.

“Tên Tần Thu Bạch này đúng là kẻ tham sắc, chỉ chớp mắt đã để ý đến Tô Dung! Nếu con gả vào Tần gia, e là cũng phải chịu thiệt thòi, thôi đi, hôn sự này, để ta nói với phụ thân con, hủy bỏ cho rồi!”

Ta nắm lấy tay bà, an ủi:

“Mẫu thân, Tần bá phụ và phụ thân có mối làm ăn lâu năm, nếu đột ngột hủy hôn, e là tổn thất không nhỏ.”

“Con thấy muội muội từ lâu đã cảm mến Tần công tử, chi bằng ngày mai, người hỏi ý kiến của muội muội xem sao.”

Mẫu thân hậm hực hừ một tiếng.

“Tô Dung ở bên cạnh ta bao nhiêu năm nay thế mà giáo dưỡng vẫn y như mẹ nó, không lên nổi mặt bàn, suốt ngày chỉ nghĩ đến những thứ không thuộc về mình!”

“Nó tưởng rằng Tần gia dễ dãi lắm sao? Đúng là không biết trời cao đất dày!”

Nói đến đây, ta giả vờ vô tình nhắc đến Giang Chước.

“Mẫu thân, chuyện con ngã xuống nước đã bị đồn thổi khắp nơi.”

“Giang công tử vì cứu con mà bị người ta dị nghị, một lời biện hộ cũng không nói, lặng lẽ nhận hết mọi sự phê phán.”

“Con nghe nói hắn vì cứu con mà nhiễm phong hàn, đến nay vẫn còn bệnh.”

Kiếp trước, khi ta không chịu gả cho Giang Chước, mẫu thân từng khuyên bảo ta. Bà nói rằng danh tiết của nữ tử là quan trọng, Giang Chước dù nghèo nhưng là người chính trực. Bà sợ ta chịu khổ, đã chuẩn bị cho ta một sính lễ hậu hĩnh, lo lắng rằng ta sẽ bị thiệt thòi.

Thấy ta nhắc đến Giang Chước, mẫu thân liền trầm ngâm.

“Yên Yên à, mẹ đã sớm sai người đi điều tra, Giang công tử quả là người đức hạnh, chỉ tiếc gia cảnh nghèo khó. Nếu sau này hắn tham gia khoa cử mà đỗ đạt, cũng là một người đáng để nương tựa.”

“Nhưng ai mà biết được chuyện tương lai? Mẹ không đành lòng nhìn con phải chịu khổ.”

Trên đời này, có người mẹ nào không lo lắng cho con cái chứ?

Trong lòng ta khẽ rung động, thuận thế nói:

“Mẫu thân, con không chê Giang công tử, tấm chân tình còn quý hơn cả vàng ngọc.”

Mẫu thân bị ta thuyết phục, mắt bắt đầu ngân ngấn lệ.

Ta lấy từ trong ngực ra tờ hôn thư, bẽn lẽn nói:

“Mẫu thân, Giang công tử sợ con mất danh tiết, nên đã cầu hôn con.”

“Xin mẫu thân đứng ra chủ trì cho con.”

15

Sau khi thuyết phục được mẫu thân, phần của phụ thân sẽ để bà lo liệu.

Ta lấy hết số tiền trong hòm vàng nhỏ và hộp trang sức, đổi thành bạc. Ôm chiếc hòm nặng trĩu, ta chạy đến nhà Giang Chước.

“Ra giúp ta một tay nào!”

Ta đứng ngoài cửa gọi lớn.

Nghe thấy tiếng của ta vang lên bên ngoài cổng, Giang Chước vội vã ra đón.

“Tô tiểu thư, cô đang làm gì vậy?”

Nhìn sơ qua thì có vẻ hơi gầy nhưng Giang Chước thực ra rất khỏe. Hắn đón lấy chiếc hòm từ tay ta, ước lượng một chút rồi thắc mắc:

“Bên trong là gì vậy?”

Ta cười tươi với hắn:

“Là sính lễ của ta.”

Kiếp trước, Giang Chước vì muốn cưới ta mà bán hết tất cả những gì trong nhà, đổi lấy một nửa xe sính lễ nghèo nàn. Hắn đứng giữa trời tuyết, bên ngoài cửa nhà ta, bị người ta chê cười suốt cả buổi.

Người ta chỉ nói rằng Giang Chước trèo cao, còn ta là chịu thiệt mà hạ mình.

Họ nói rằng những thứ hắn mang đến chẳng thể sánh nổi với một ngón tay của nhà họ Tần.

Nhưng ta biết, đó là tất cả những gì Giang Chước có.

Tần gia tuy có tiền, nhưng liệu hắn có vì ta mà dốc hết gia sản để cưới ta không? Giang Chước không có tiền, nhưng hắn đã đem tất cả những gì mình có để trao cho ta.

Lần này, ta nhất định phải giành lại thể diện cho Giang Chước.

Không ngờ, khi hắn nghe thấy rằng thứ hắn đang cầm trong tay là sính lễ của ta, sắc mặt hắn liền trầm xuống.

Ta vội vàng hỏi:

“Huynh không vui sao? Hay là không muốn cưới ta?”

Hắn gượng cười, nhẹ giọng đáp:

“Không, chỉ là thấy Tô tiểu thư phải tự mang sính lễ đến gả cho ta, khiến ta cảm thấy áy náy…”

Ta lập tức hiểu ra ý hắn, bực mình đấm nhẹ vào đầu mình.

“Ôi trời! Ta chỉ muốn giúp huynh lấy lại thể diện, lại quên rằng làm vậy mới thật sự là tổn thương lòng tự trọng của huynh! Giang công tử, huynh nghe ta giải thích—”

Thấy ta đấm đầu, hắn vội vàng bước tới ngăn lại. Đưa tay nắm lấy tay ta, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, không nhịn được nữa mà bật cười:

“Ta hiểu rồi.”

Bàn tay hắn lành lạnh, lòng bàn tay chai sạn nhẹ nhàng lướt qua cổ tay ta, tạo nên cảm giác tê tái.

Hắn dịu dàng nhìn ta, khẽ nói:

“Tô tiểu thư vì hôn sự của chúng ta mà đã suy tính chu toàn, đến cả sính lễ cũng tự chuẩn bị.”

“Ngược lại, ta là nam nhi mà chưa làm được gì, cảm thấy thật xấu hổ.”

Ta liền nắm chặt lấy tay hắn:

“Huynh với ta là một, lấy nhau rồi thì còn gì là của huynh hay của ta nữa.”

Ta vừa dứt lời thì tai Giang Chước lập tức đỏ bừng lên, đến cả hơi thở cũng loạn nhịp.

Giang Chước có dáng vẻ thanh tú, đường nét khuôn mặt hoàn mỹ. Bộ dạng đỏ mặt thế này khiến ta không thể rời mắt.

Hắn bối rối quay mặt đi, nhẹ ho một tiếng:

“Được rồi, đều nghe theo ý nàng.”