Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NHƯ MỘT GIẤC MỘNG Chương 2 NHƯ MỘT GIẤC MỘNG

Chương 2 NHƯ MỘT GIẤC MỘNG

8:22 chiều – 20/11/2024

5

Lúc này, muội muội Tô Dung vội vàng lên tiếng.

“Thu Bạch ca ca, tuy tỷ tỷ có hành động hơi thất lễ trước mặt mọi người với thư sinh kia, nhưng đó là vì cứu mạng mà—”

Ta đặt mạnh chén trà xuống, âm thanh vừa đủ lớn cắt ngang lời nói của Tô Dung:

“Muội muội, sao lúc nào muội cũng nói đến hai chữ ‘thất lễ’ vậy?”

“Chẳng lẽ ngay cả muội cũng cho rằng tỷ tỷ của muội rất không ra gì sao?”

Khuôn mặt Tô Dung tái nhợt, lúng túng nói rằng không có ý đó.

Ta khẽ cười lạnh trong lòng.

Kiếp trước, chính là nàng ta đã thêm mắm dặm muối bên tai mọi người.

Khi đó ta khóc không ngừng, cầu xin phụ thân giúp ta, van nài Tần Thu Bạch tin tưởng ta. Nhưng càng khóc lóc, càng khiến người ta chán ghét, cuối cùng bị gán cho tiếng xấu không còn trong sạch.

Kết cục là bị Tần gia hủy hôn, sau đó theo ý của phụ thân, ta bị ép gả cho Giang Chước.

Ta từng xem Tô Dung như muội muội ruột thịt, từ đầu đến cuối không hề nghi ngờ nàng. Nhưng có lẽ đã trải qua một kiếp đau khổ kia, giờ đây nhìn lại, muội muội của ta thực sự không đơn giản.

“Đột nhiên ta nhớ lại, lúc rơi xuống nước hôm nay, chính muội nói trâm cài tóc bị rơi, cứ nằng nặc kéo ta đi tìm.”

“Thuyền phu điều khiển thuyền rất vững, đáng lẽ ta không thể ngã xuống nước được.”

Ta nói từ tốn, quan sát thấy ánh mắt Tô Dung trở nên bối rối, ta đã hiểu rõ mọi chuyện.

Ta khẽ đưa tay lên lau khóe mắt, làm ra vẻ rất uất ức.

“Nước hồ lạnh thấu xương, ta thật sự sợ đến tột cùng, cứ nghĩ sẽ không bao giờ được gặp lại cha mẹ nữa—”

Sắc mặt phụ thân thay đổi, ông liếc nhìn Tô Dung đầy ẩn ý.

Mẫu thân mắt cũng đỏ hoe, ôm lấy ta vào lòng mà bảo vệ:

“Yên Yên đã bị hoảng sợ, mọi người đừng trách con bé nữa!”

“Thu Bạch, nếu con thương Yên Yên, thì đừng ép hỏi con bé thêm nữa.”

Tần Thu Bạch bị chặn đứng, không biết phải nói gì, chỉ cúi đầu chào phụ mẫu ta:

“Thưa bá phụ, bá mẫu, hôm khác con sẽ đến thăm Yên Yên.”

6

Buổi tối, ta lấy cớ đau đầu để lui về phòng nghỉ ngơi. Mỗi khi nghĩ đến bóng dáng ướt sũng của Giang Chước rời đi trong cô độc, lòng ta không khỏi xót xa.

Kiếp trước, ta từng oán hận Giang Chước vì đã phá hỏng mối hôn sự hoàn hảo của ta.

Khi Giang Chước mang theo toàn bộ tài sản đến cầu hôn, Tô Dung đã chế giễu hắn là kẻ nghèo hèn.

Ta chỉ biết khóc, nói rằng thà chết chứ không chịu gả cho hắn, chẳng màng đến thể diện của Giang Chước.

Hắn bị biến thành trò cười cho thiên hạ nhưng cũng chỉ đứng đó mặc người ta chê bai, dè bỉu.

Giang Chước chỉ là một thư sinh nghèo khó, trong nhà còn có người mẹ già chân tay không được lành lặn.

Sau khi gả cho hắn, ta chê bai khắp nơi, từ việc ăn uống cho đến y phục, đều yêu cầu phải thật hoàn hảo.

Cơm trưa vừa ăn xong, buổi tối ta đã không thèm động đến nữa.

Giang Chước thương mẹ, đích thân vào bếp nấu nướng, thỉnh thoảng còn ra sông bắt vài con cá để đổi món cho ta. Nhưng ta lại chẳng hề để tâm đến những điều tốt đẹp hắn làm.

Những đêm đông lạnh lẽo, ta không cho phép hắn lên giường ngủ cùng, cũng không cho hắn thắp đèn đọc sách vì sợ làm phiền giấc ngủ của ta.

Hắn đành trải chiếc chăn mỏng, nằm co ro trên nền đất lạnh, đọc sách dưới ánh trăng hắt qua cửa.

Dù ta đối xử hà khắc đến đâu, hắn cũng chưa từng phàn nàn. Chỉ cầu xin ta giấu mẹ hắn, đừng để bà biết.

Khi đó, ta ngày ngày sống trong oán hận. Trong đầu chỉ nghĩ rằng nếu không phải vì hắn, ta đã sớm thành thân với Tần Thu Bạch, sống cuộc sống thần tiên quyến lữ.

Nhưng ta lại quên mất, ai mới là người cứu ta. Và ai mới là người hại ta.

Cho đến khi ta nghe tin Tần Thu Bạch và Tô Dung sắp thành thân, trong cơn giận dữ và mất kiểm soát, ta lén lút bỏ trốn khỏi nhà của Giang Chước, quay về nhà họ Tô.

Vừa ra đến đầu làng, ta đã bị một nhóm mấy gã say rượu bắt gặp.

Chúng lôi ta vào một đống rơm bẩn thỉu…

Miệng ta bị bịt kín bằng một mảnh vải rách, bộ y phục mới mặc vào bị chúng xé tan thành từng mảnh.

Ta nằm trong vũng bùn hôi hám, toàn thân đau đớn đến mức tê liệt. Trên đầu là ánh trăng trong vắt, bên tai là tiếng thở phì phò của bọn côn đồ.

Khoảnh khắc ấy, ta như trở lại cái lúc mà ta bị rơi xuống hồ Lạc Nguyệt.

Cùng một cảm giác tuyệt vọng, ngạt thở.

Ta nhớ đến cánh tay gầy gò nhưng mạnh mẽ đã ôm chặt lấy eo ta trong bóng tối lạnh lẽo, đưa ta lên khỏi mặt nước. Nhưng giờ đây, hắn sẽ không còn đến để cứu ta nữa.

Thật nực cười.

Trước khi chết, người cuối cùng ta nghĩ đến lại là Giang Chước. Ta muốn nói với hắn một lời cảm ơn, rồi thêm một lời xin lỗi.

Nhưng tiếc thay, sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.

Ta nhìn về con đường làng nhỏ bé, mờ mịt. Trong thoáng chốc, ta dường như thấy bóng dáng một thư sinh gầy gò, một tay cầm dao một tay cầm củi, vừa hét vừa lao vào đám côn đồ để liều mạng.

Hai dòng nước mắt lạnh lẽo chảy dài trên má.

Ta đứng dậy, bước đến bàn viết, viết một lá thư từ hôn.

Kiếp trước, là ta đã phụ lòng Giang Chước. May mắn thay, ông trời đã cho ta một cơ hội.

Kiếp này, ta sẽ đối xử tốt với hắn, yêu thương hắn thật lòng.

7

Hôm sau, ta dậy sớm, lên phố mua sắm lễ vật, rồi tìm đến nhà của Giang Chước. Đứng trước cổng nhà hắn, tâm trạng ta vẫn chưa thể bình tĩnh.

Ta khẽ gõ cửa, nhưng không ai đáp lại.

Ta đẩy cánh cửa gỗ ra rồi bước vào sân, nơi đã quá quen thuộc với ta.

“Giang công tử có ở nhà không?”

Trong nhà cũng không có ai, ngay cả mẹ của Giang Chước cũng không thấy đâu.

Ta đã từng sống ở đây hơn một năm, mọi thứ trong căn nhà này đều rất quen thuộc. Đặt hộp quà trên chiếc bàn tre, ta nhìn về phía căn phòng nhỏ ở phía đông.

Một tấm rèm vải màu xanh thiên thanh được dùng làm cửa, lúc này đang nhẹ nhàng lay động theo gió.

Ta chợt nhớ lại ngày thành thân. Hôm đó tuyết rơi trắng xóa, Giang Chước không nỡ để ta bẩn giày và tất, nên đã cõng ta vào nhà sau khi bước xuống kiệu.

Hành động đó khiến hàng xóm xung quanh bàn tán không ngớt, nói rằng những kiến thức thánh hiền mà hắn học được đã bỏ vào bụng chó cả rồi.

Hắn vén tấm rèm xanh ấy, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của ta, ngượng ngùng đứng trước cửa, mãi mới thốt ra được một câu:

“Tô tiểu thư, cô chắc cũng đói rồi, để ta đi nấu chút gì cho cô ăn—”

Ta khẽ nhếch môi, nụ cười cay đắng hiện lên.

Sau khi thành thân, hắn vẫn luôn gọi ta là “Tô tiểu thư”, giữ khoảng cách xa lạ, cũng vì ta từng nói một câu:

“Ta không thể làm thê tử của ngươi, đừng hòng chiếm được tiện nghi từ ta!”

Ta vén tấm rèm lên, định vào trong nhìn thử. Nhưng ngay lúc đó, ta thấy một bóng dáng gầy gò đang nằm trên chiếc giường tre.

“Giang Chước?”

“Ngươi ở nhà sao không lên tiếng đáp lời ta?”

Giang Chước vẫn không có phản ứng gì.

Trong lòng ta thoáng qua một sự lo lắng, vội vàng tiến lại gần — gương mặt nhợt nhạt của Giang Chước đầy mồ hôi lạnh, đôi môi khô nứt nẻ, hắn đang run rẩy trong chăn.

Hẳn là do hôm qua xuống nước cứu ta mà bị cảm lạnh.

Ta vội vã đi đến nhà bếp, lấy ấm nước rồi đỡ hắn ngồi dậy để uống.

Người của Giang Chước rất gầy, khi hắn tựa vào ngực ta, đôi xương vai nhô lên như những mầm tre đang trồi lên khỏi mặt đất, đâm vào tim ta, khiến lòng ta không khỏi xót xa.

“Uống nước đi, Giang Chước, mở miệng ra.”

Hắn bị sốt đến mê man, nước ta đổ vào lại tràn ra hai bên môi.

“Uống đi, nếu sốt hỏng đầu thì ngươi sẽ không thi đỗ khoa cử được đâu, nghe lời, uống nhanh nào.”

Ta chưa bao giờ phải hầu hạ ai, nhìn thấy nước đổ không vào, lòng ta cuống lên, sắp bật khóc. Nhìn khuôn mặt tiều tụy của hắn, ta quyết định đánh liều.

Ta ngậm một ngụm nước từ chén trà, cúi xuống và truyền qua môi hắn.

8

Hắn khát vô cùng, nắm lấy cổ tay ta, tìm kiếm nguồn nước một cách mãnh liệt.

Kiếp trước cũng như kiếp này, sự gần gũi giữa chúng ta chỉ dừng lại ở lần truyền hơi bên hồ.

Chưa bao giờ ta cảm nhận được sự thân mật từ đôi môi hắn một cách rõ ràng như vậy…

Môi ta bị hắn kéo vào, quấn quýt lấy ta, khiến mặt ta đỏ bừng.

Đợi khi hắn đã uống đủ, ta đỡ hắn nằm xuống.

Hàng mi dài của hắn còn vương chút nước lấp lánh, đôi môi khô nứt được thấm ướt trông có phần mê hoặc lạ thường.

Trước kia, ta chưa từng nhận ra thư sinh này lại có vẻ quyến rũ đến vậy.

May mà hắn vẫn còn ngủ say, không phát hiện ra ta vẫn mải mê ngắm hắn.

Ta giúp Giang Chước cởi bộ y phục ướt đẫm mồ hôi, lau sạch người cho hắn. Làm xong hết thảy thì mồ hôi cũng túa ra khắp người ta.

Vừa đứng dậy thở phào một hơi, ta liền thấy ngoài rèm cửa, mẹ của Giang Chước đang đứng đó.

Bà một tay cầm gói thuốc, tay kia chống gậy tre, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi:

“Cô… cô là ai? Cô đã làm gì con trai ta?”

9

Thân thể của Giang mẫu không được khỏe, vừa nhìn thấy con trai mình nằm trên giường với y phục xộc xệch, bên cạnh lại có một nữ tử xa lạ, tóc mai hơi rối, hai má đỏ ửng, bà suýt ngất đi.

Ta vội vàng tiến lên đỡ lấy bà.

“Thưa bá mẫu, con là…,”

Hai chữ “thê tử” đã suýt bật ra khỏi miệng, nhưng trước ánh mắt nghi hoặc của Giang mẫu, ta nhanh chóng đổi lời:

“Giang Chước là ân nhân cứu mạng của con.”

“Hôm qua, huynh ấy đã cứu con bên hồ Lạc Nguyệt, con còn chưa kịp cảm tạ. Hôm nay đặc biệt đến thăm.”

“Thấy Giang Chước bệnh nặng, trong lúc gấp gáp, con đã tự tiện vào đây, mong bá mẫu thứ lỗi.”

Giang mẫu thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ tay ta:

“Ôi, nhìn cô nương cũng giống một vị tiểu thư của nhà gia giáo, không phải kẻ xấu.”

“Chỉ là con trai ta xưa nay chưa từng tiếp xúc với nữ tử nào. Hôm qua nó về nhà ướt sũng, hồn vía như bay mất, ngồi thẫn thờ trong sân hồi lâu, hỏi thế nào cũng không nói.”

“Sáng nay không thấy nó ra sân đọc sách, mới phát hiện nó bị bệnh.”

Đây là lần đầu tiên ta trò chuyện nhiều đến vậy với Giang mẫu.

Kiếp trước, ta luôn chê gia đình họ nghèo hèn, không ưa điều gì cả.

Giang mẫu lại đối đãi với ta rất khoan dung. Bà biết ta chưa từng chịu khổ, là vì hạ mình mới gả cho Giang Chước. Dù ta có đối xử khắc nghiệt với hắn, bà cũng chỉ âm thầm lau nước mắt, chưa bao giờ trách ta nửa lời.

Nhìn bà lúc này, một mình mang thuốc, đôi chân đi còn không vững, đi đường xa đến nỗi mồ hôi ướt đẫm trán, lòng ta càng thêm chua xót.

“Bá mẫu, người ngồi nghỉ chút đi, để con đi sắc thuốc cho Giang Chước.”

Bà vội kéo ta lại:

“Ấy! Khách đến nhà, sao lại để cô nương làm việc này. Cô nương cứ ngồi nghỉ đi, nhà cửa đơn sơ, mong cô nương đừng chê.”

Mũi ta cay xè, nước mắt tuôn trào. Sợ bà nhìn thấy, ta vội cầm gói thuốc chạy ra ngoài.

Vừa quạt lửa, nước mắt vừa lặng lẽ rơi.

Một người mẹ chồng hiền lành đến vậy, một người trượng phu tốt đến thế…

Ta đã tạo ra nghiệt gì ở kiếp trước chứ!

10

Khi ta quay lại với bát thuốc đen ngòm trong tay, Giang Chước đã tỉnh dậy. Hắn đang tựa vào chiếc hòm gỗ sau giường, nói chuyện với Giang mẫu. Thấy ta bước vào, trong mắt hắn thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.

Ta cười rạng rỡ:

“Giang Chước! Huynh tỉnh rồi à!”

Giọng điệu quá quen thuộc của ta khiến hắn có phần khó chịu.

Giang mẫu mỉm cười, nói rằng bà sẽ ra ngoài một chút, để lại không gian riêng cho ta và Giang Chước.

Ta và hắn lặng lẽ nhìn nhau, rồi Giang Chước nhanh chóng dời ánh mắt đi.

Hắn khẽ cử động đôi chân rồi định bước xuống giường.

Ta vội đặt bát thuốc xuống, bước tới định đỡ hắn. Nhưng tay vừa chạm vào Giang Chước, hắn đã né tránh ngay lập tức.

“Tô tiểu thư, để ta tự làm được rồi.”

Bị hắn từ chối, lòng ta chợt trống rỗng.

Giang Chước cố tình giữ khoảng cách với ta.

Lời nói hôm qua của Tô Dung bên bờ hồ thực sự khiến người ta khó chịu. Hắn tránh mặt ta cũng là để tránh hiềm nghi.

Mặc kệ sự lạnh lùng của hắn, ta múc một thìa thuốc, nhẹ nhàng thổi nguội rồi đưa đến môi hắn.

“Uống thuốc đi, có lẽ sẽ hơi đắng đấy.”

Giang Chước nhìn ta sững sờ:

“Tô tiểu thư—”

“Thuốc có thể rất đắng, vừa hay ta đã mua ít bánh ngọt trên phố, để ta lấy một miếng cho huynh ăn giải vị đắng.”

Hắn đẩy tay ta ra, ho nhẹ một tiếng.

“Tô tiểu thư!

“Đa tạ, ta tự uống được rồi.”

Giang Chước nhận lấy bát thuốc đất nung, đầu ngón tay mềm mại của hắn chạm nhẹ vào ngón tay ta.

Ta giật mình rụt tay lại, suýt làm đổ bát thuốc.

“Xin lỗi!”

“Không sao.”

Khi ta quay lại với bánh ngọt, bát thuốc của Giang Chước đã cạn.

Hắn thản nhiên đứng dậy, cúi đầu hành lễ trước ta:

“Đa tạ Tô tiểu thư đã đến thăm, ta đã khỏe hơn nhiều rồi. Nhà cửa đơn sơ, không tiện giữ tiểu thư lại lâu, xin tiểu thư về cho.”