14
Vừa thấy tôi, ông bà ngoại của Hoài Cẩn liền lạnh mặt.
Thằng bé ngoan ngoãn chào:
“Ông ngoại, bà ngoại.”
Lương Thanh cùng ông ngoại vào bếp nấu ăn, chỉ còn tôi và bà ngoại ngồi trò chuyện trong phòng khách.
Bà ấy nhẹ giọng nói:
“Mẹ con nhớ con lắm, hôm qua còn về báo mộng cho ta, bảo là muốn gặp con.”
“Tết này con không về thăm ông bà ngoại, có phải có người nhốt con trong nhà, không cho con đến không?”
Bà ta nói vậy, ánh mắt cứ lơ đãng nhìn về phía tôi.
Tôi ngồi mà cảm thấy cả người không thoải mái.
Hoài Cẩn lại ngồi sát vào tôi hơn, nhẹ giọng nói:
“Bố không về ăn Tết, một mình mẹ đưa con về, như vậy không tốt.”
Sắc mặt bà ngoại lập tức sa sầm.
“Có những đứa con gái hám tiền, vì tiền mà đến liêm sỉ cũng không cần. Dạy dỗ con nít cũng trở nên hư hỏng!”
Tôi giận tím người, nhưng vì bà ta là trưởng bối, tôi cố nén xuống không phát tác.
Sau bữa trưa, tôi đưa Hoài Cẩn vào nhà vệ sinh.
Lúc đang chỉnh lại áo khoác cho nó, thằng bé bất ngờ thì thầm:
“Mẹ ơi, con không thích ông bà ngoại.”
Tôi dừng lại, hỏi:
“Vì sao thế, Hoài Cẩn?”
Dù bà ngoại không ưa tôi, nhưng dù sao Hoài Cẩn cũng là cháu ruột của họ.
Lẽ nào họ cũng đối xử tệ với nó sao?
Nó ngập ngừng rồi nhỏ giọng đáp:
“Ông bà không thích con… Ông ngoại đánh rất đau, bà ngoại mắng cũng rất đáng sợ.”
Tôi còn chưa kịp hỏi thêm, bên ngoài đã vang lên tiếng của Lương Thanh.
“Vợ ơi, nhà hết gạo rồi, em đi cùng anh mua một bao mang lên cho ông bà ngoại nhé?”
Sắc mặt Lương Hoài Cẩn lập tức tái nhợt, nó bấu chặt lấy vạt áo tôi:
“Mẹ ơi, đừng đi.”
Tôi vỗ nhẹ tay nó, dắt nó ra phòng khách, quả nhiên thấy Lương Thanh đã mang giày, chuẩn bị ra ngoài.
Anh kéo tôi sang một bên, thấp giọng nói:
“Ông bà ngoại muốn nói chuyện riêng với thằng bé, em theo anh xuống nhà một lát đi.”
Tôi từ chối ngay lập tức.
15
Sau khi Lương Thanh đi, ông bà ngoại cũng chẳng còn ý định trò chuyện riêng với Hoài Cẩn nữa.
Chúng tôi bốn người cứ thế ngồi trong phòng khách, nhìn nhau không ai nói gì.
Nhìn suốt hai mươi phút.
Cuối cùng, ông bà ngoại đứng dậy, bảo Hoài Cẩn vào thắp hương cho mẹ nó.
Tôi vỗ nhẹ cánh tay nó:
“Đi đi, mẹ ở đây.”
Bàn thờ đặt cách phòng khách một đoạn, tôi ngồi trên ghế theo dõi động tĩnh bên đó.
Ban đầu mọi thứ vẫn bình thường.
Cho đến khi tiếng khóc của Hoài Cẩn vang lên, tôi sững người mất vài giây.
Di ảnh của mẹ nó bị đập vỡ tan tành trên sàn.
Tôi nghẹn thở, bước chân cũng khựng lại.
Nhìn thấy tôi, Hoài Cẩn lập tức nhào vào lòng tôi, nức nở.
Ông ngoại nó tức giận đập mạnh xuống bàn, giọng gay gắt:
“Đồ vong ân bội nghĩa! Bấy nhiêu năm nuôi mày đúng là công cốc!”
“Có mới nới cũ, mày đúng là thằng súc sinh không biết tốt xấu!”
Hoài Cẩn khóc đến mức nghẹn cả hơi, lúc này tôi mới chợt nhớ lại những gì nó từng nói với con mèo mẹ.
Nó luôn cho rằng mèo sinh con xong sẽ chết.
Là vì từ nhỏ đến lớn, ông bà ngoại đã nhồi vào đầu nó cái suy nghĩ—
Chính nó đã hại chết mẹ nó.
Mẹ nó qua đời khi sinh ra nó.
Nên nó tin rằng, mèo mẹ sinh con xong cũng sẽ chết.
Tâm trạng tôi rối bời.
Tôi biết, cái chết của con gái là nỗi đau lớn nhất trong lòng ông bà ngoại.
Nhưng họ không dồn tình yêu vào đứa trẻ mà con gái họ để lại, mà lại căm hận sự ra đời của nó, xem nó như tội đồ.
Tôi cố kiềm chế, nhẹ nhàng nói:
“Bác gái, cháu biết chuyện mẹ của Hoài Cẩn qua đời khiến hai bác rất đau lòng. Nhưng tất cả những chuyện này, không phải lỗi của Hoài Cẩn.”
Bà ngoại tức giận trừng mắt, chỉ vào trán thằng bé, nghiến răng nói:
“Không phải lỗi của nó? Nếu năm đó không có nó, nếu con gái tôi không mang thai, không sinh con, nó có chết không?”
“Tại sao người chết trong phòng phẫu thuật không phải là nó, mà lại là con gái tôi?”
Tôi mím chặt môi, đưa tay che tai Hoài Cẩn lại.
Tôi hiểu nỗi đau của họ, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ để họ ngang ngược như vậy.
Tôi siết chặt tay thằng bé, lạnh nhạt nói:
“Cháu rất tiếc vì sự ra đi của mẹ Hoài Cẩn. Nhưng hiện tại, cháu là mẹ hợp pháp của thằng bé.”
Mẹ nó chắc chắn yêu thương nó vô cùng.
Giờ cô ấy không còn nữa, tôi sẽ thay cô ấy bảo vệ đứa trẻ này.
16
Tôi dắt Hoài Cẩn rời đi.
Lúc xuống lầu, tình cờ gặp Lương Thanh đang vác bao gạo lên.
Anh thấy tôi thì hỏi:
“Hai mẹ con đi đâu vậy?”
Tôi chẳng buồn liếc mắt, cứ thế lướt qua anh.
Lương Thanh về muộn hơn tôi hai tiếng.
Khi anh về đến nhà, cả phòng khách tối om.
Tôi vừa tắm rửa, vừa dỗ Hoài Cẩn ngủ.
“Mẹ ơi, ông ngoại nói con là đồ vong ơn bội nghĩa… Vong ơn bội nghĩa là gì ạ?”
“Hoài Cẩn nhà mẹ không phải đâu, con là bảo bối ngoan nhất của mẹ. Để Tiểu Phúc ngủ với con nhé?”
Tôi đắp lại chăn cho nó, sau đó ra phòng khách.
Lương Thanh đang ngồi trên ban công, gió lạnh táp vào mặt khiến tay anh đỏ ửng.
Tôi lấy túi chườm nóng từ trong nhà, đặt vào tay anh, nhẹ giọng an ủi:
“Đừng tự trách mình nữa.”
Anh vò tóc, giọng khàn khàn:
“Là do anh sai. Nếu biết trước mọi chuyện, anh đã không giao Hoài Cẩn cho họ nuôi rồi.”
Tôi vỗ vai anh, bình thản nói:
“Anh cũng chỉ có giới hạn của mình, không thể lo hết mọi thứ được.”
“Bên ngoài lạnh lắm, vào nhà đi.”
Anh cúi đầu im lặng một lúc lâu, rồi bất chợt lên tiếng:
“Tống Từ.”
Tôi ngoảnh lại, nghe anh tiếp tục nói:
“Cảm ơn em.”
Thật ra, người nên cảm ơn là tôi mới đúng.
Tự nhiên có thêm một đứa con trai ngoan ngoãn mà chẳng tốn đồng nào.
Từ hôm đó, Lương Hoài Cẩn trở thành con trai ruột của tôi, còn Lương Thanh… chính thức làm bố dượng của nó.
Lương Thanh đanh mặt, nghiêm túc cảnh cáo:
“Lương Hoài Cẩn, làm rõ đi. Đây là vợ của BỐ!”
“Con biết chứ! Nhưng mẹ thích con, mẹ đan khăn cho con, mẹ đưa con đi học.”
“Con luôn ở bên mẹ, còn bố thì sao? Chả là gì cả!”
Lương Thanh bị nó chọc tức đến mức mỗi đêm đều lén bế nó về phòng mình.
Nhưng sáng hôm sau, Hoài Cẩn vẫn tự động xuất hiện trong chăn của tôi.
Cuộc chiến ngầm giữa hai bố con cứ thế kéo dài suốt hai năm.
Lên lớp Hai, Lương Thanh nghiêm túc cấm nó ngủ chung với tôi.
“Con học lớp Hai rồi đấy, biết không? Con là đàn ông rồi, có biết nam nữ khác biệt không hả?”
Hoài Cẩn toe toét hỏi tôi:
“Mẹ ơi, bố nói gì thế ạ?”
Giờ nó còn chẳng buồn gọi “bố” nữa.
Lương Thanh tức đến mức ôm cổ Tiểu Phúc than vãn:
“Hai mẹ con hợp tác ăn hiếp anh, vẫn là chúng ta tốt hơn, nhỉ con gái?”
Tiểu Phúc lạnh lùng chui ra khỏi lòng anh, chạy về nằm bên cạnh tôi.
Tôi cười ha ha một cách vô tình.