Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 3

10:04 chiều – 23/02/2025

9

Nửa đêm khát nước, tôi mơ màng thức dậy thì phát hiện thằng nhóc này không biết từ lúc nào đã trèo lên giường tôi ngủ.

Nó mặc bộ đồ ngủ hình khủng long tôi mới mua, nằm trên chăn, còn Tiểu Phúc thì gối đầu lên chân nó, dùng bụng sưởi ấm cho nó.

Mắt tôi giật giật, đành ôm nó nhét vào chăn.

Nó lầm bầm, rồi vô thức rúc vào lòng tôi, lí nhí nói một câu gì đó.

Sáng hôm sau, quả nhiên nó bị sốt.

Không chỉ nó, ngay cả Tiểu Phúc, con chó “lò sưởi” tối qua, cũng ốm luôn.

Tôi xin phép nghỉ học cho nó, rồi lập tức đưa cả người lẫn chó đến bệnh viện.

Tiểu Phúc phải ở lại viện thú y hai ngày, tôi đành đưa Hoài Cẩn về trước.

Trên đường về, thằng bé đột nhiên bảo tôi dừng xe.

Vật lộn mãi mới kéo nó ra khỏi ghế trẻ em.

Nó ngồi xổm xuống cạnh thùng rác, ngước lên hỏi tôi:

“Hình như nó có thai, mình có thể mang nó về không?”

Tôi xoa xoa chóp mũi và gò má lạnh đỏ của thằng bé, mỉm cười:

“Tất nhiên là được.”

Tôi cởi áo khoác, cùng nó đưa con mèo mẹ đang mang thai đến bệnh viện thú y.

Trên đường đi, Lương Hoài Cẩn hỏi:

“Sao mình không mang nó về luôn? Nó sẽ không cãi nhau với Tiểu Phúc đâu.”

“Bác sĩ cần kiểm tra xem nó và các bé con có khỏe mạnh không. Đợi đến thứ Bảy, cô đưa con đi đón cả nó và Tiểu Phúc về nhà, chịu không?”

Nó gật đầu thật mạnh.

Vì chuyện này, suốt hai ngày liên tiếp thằng bé cứ bồn chồn không yên.

Sáng sớm thứ Bảy, nó lăn qua lăn lại trên giường đến mức đánh thức tôi dậy.

Hết cách, tôi đành chịu lạnh, đưa nó đi đón cả mèo lẫn chó về nhà.

Tiểu Phúc lâu rồi không gặp tôi, vừa thấy liền phấn khích dụi vào người tôi một hồi lâu.

Trái lại, Hoài Cẩn vẫn chăm chăm chú ý đến con mèo mẹ, hết cho nó ăn pate, lại sờ bụng nó.

Làm cho Tiểu Phúc ghen tị, rầu rĩ đi loanh quanh trong nhà, miệng không ngừng rên ư ử.

10

Chủ nhật, hiếm khi Lương Thanh có thời gian gọi điện cho tôi.

Tôi bật camera hướng về phía Lương Hoài Cẩn. Lúc này nó đang chổng mông, hì hục dọn khay cát cho mèo con.

“Nhóc con vừa nhận nuôi một bé mèo, giờ đang bận dọn vệ sinh cho nó.”

Lương Thanh khẽ bật cười:

“Chỉ cần nó ngoan là tốt rồi.”

Hoài Cẩn không nhận ra tôi đang quay lén.

Khổ sở dọn dẹp xong, nó thở phào, ngồi bệt xuống đất, ôm con mèo con thì thầm.

Tiểu Phúc uất ức chen vào lòng nó, nhưng lại bị nó đẩy ra không thương tiếc:

“Tiểu Phúc, cậu không được tranh chỗ với mèo con. Đợi nó sinh xong, nó sẽ chết mất.”

“Chúng ta phải nhường nhịn mèo con.”

Tôi sững người, ngồi xuống bên cạnh, kiểm tra kỹ con mèo mẹ, nhưng không thấy bất thường gì.

Thở phào nhẹ nhõm, tôi nhẹ giọng hỏi:

“Hoài Cẩn, sao con lại nói mèo sinh xong sẽ chết?”

Nó không ngẩng đầu lên, chỉ đáp lại một cách tự nhiên:

“Ông bà ngoại nói với con như vậy.”

Tôi ngỡ ngàng trước quan niệm lệch lạc của họ, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích:

“Hoài Cẩn, dì Tống nói cho con biết—”

Nó ngắt lời tôi, nghiêm túc nói:

“Không phải dì Tống, là mẹ.”

Tôi đờ người mất vài giây, cảm giác như có chiếc lông vũ nhẹ nhàng cọ qua tim.

Kỳ lạ, nhưng cũng không tệ.

Tôi mỉm cười:

“Được, vậy mẹ nói cho con biết, chỉ cần con chăm sóc tốt, mèo mẹ sinh con xong cũng sẽ không chết.”

“Nó sẽ ở bên con, cùng mèo con lớn lên.”

Mắt nó sáng rực lên, lập tức hỏi:

“Giống như mẹ sẽ luôn luôn ở bên con đúng không?”

Tôi hôn lên má nó, nghiêm túc đáp:

“Đúng vậy, mẹ và mèo con sẽ luôn ở bên con.”

Nó vui sướng ôm chặt mèo con mà hôn liên tục, rồi lại nhào đến ôm lấy Tiểu Phúc, dỗ dành nó:

“Tiểu Phúc đừng buồn, tớ cũng sẽ luôn luôn bên cậu.”

11

Sau đó, tôi gọi lại cho Lương Thanh, báo rằng Hoài Cẩn vẫn ổn, bảo anh không cần lo lắng.

“Có em ở nhà, anh yên tâm rồi.”

Anh nhìn chằm chằm tôi qua màn hình một lúc lâu, cuối cùng giọng đầy tủi thân:

“Anh đợi điện thoại của em lâu lắm rồi.Hoàn châu cách cahcs, Không ngờ hai người ở nhà chẳng ai nhớ đến anh cả.”

Càng nói, anh càng ấm ức, bắt đầu lên án hai mẹ con tôi.

Tôi vừa dỗ dành anh, vừa hỏi liệu anh có kịp về ăn Tết không.

Nhưng vì dự án ở nước ngoài gặp trục trặc, anh không thể về kịp.

Đây là cái Tết đầu tiên tôi và Hoài Cẩn đón cùng nhau.

Trước Tết một tháng, mèo mẹ đã sinh ra bốn bé mèo con đáng yêu.

Mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên của Hoài Cẩn là ngồi trước ổ mèo ngắm nhìn chúng.

“Mẹ ơi, tụi mình chăm sóc mèo mẹ tốt quá, nó không chết đâu! Nó còn đang cho mèo con bú kìa!”

“Tiểu Phúc, nhìn này!”

“Hoài Cẩn, lại đây nào.”

Nó lon ton chạy đến, hỏi:

“Sao thế, mẹ?”

Tôi lau mồ hôi trên trán nó, quàng chiếc khăn len vừa đan xong lên cổ nó:

“Thử xem có vừa không nào.”

Dạo này tôi tập đan khăn trên mạng để giết thời gian.

Đeo vào trông rất hợp, tôi vừa lòng, nó cũng thích thú.

Vỗ tay cười toe toét, nó khoe với Tiểu Phúc:

“Mẹ đan cho tớ khăn mới nè! Tớ sẽ quàng khăn mới để đón Tết!”

Tiểu Phúc lập tức nhào vào lòng tôi, dụi qua dụi lại, cho đến khi tôi lấy chiếc khăn yếm nhỏ của nó ra đeo vào, nó mới chịu yên.

Suốt tháng sau đó, nụ cười của Hoài Cẩn ngày càng ít đi.

Mèo con chưa đầy tháng, tè bậy khắp nơi, ngày nào nó cũng chạy theo lau dọn, mệt đến vã mồ hôi.

12

Vì Lương Thanh không về, tôi cũng không thân thiết với ông bà nội của Hoài Cẩn, nên dứt khoát đưa nó về nhà tôi ăn Tết.

Sáng mùng Một, trước khi ra khỏi nhà, Hoài Cẩn chuẩn bị sẵn rất nhiều thức ăn và nước cho mèo.

Tôi buồn cười:

“Hoài Cẩn, tụi mình chỉ đi một ngày thôi mà.”

Sống cùng tôi hơn nửa năm, Lương Hoài Cẩn đã vui vẻ, hoạt bát hơn hẳn, miệng lưỡi cũng ngọt ngào hơn.

Nó dỗ mẹ tôi cười tít mắt, suýt nữa thì muốn nhét hết tiền dưỡng lão vào lì xì cho nó.

“Lúc mới gặp thằng bé, nó rụt rè lắm. Lại nghe nói có vấn đề thần kinh nữa.”

“Giờ nhìn lại, rõ ràng là một đứa trẻ ngoan mà.”

Tôi mỉm cười, nhìn thằng bé đuổi theo Tiểu Phúc chạy khắp nhà, không nhịn được bật cười.

“Dù sao cũng mới năm tuổi thôi. Ngoài mặt có lạnh lùng đến đâu, trong lòng vẫn mong có người yêu thương nó.”

“Mẹ lo lắm, cứ sợ nó ở nhà quậy phá con. Giờ thấy con sống tốt, mẹ cũng yên tâm rồi.”

Nhà tôi họ hàng không nhiều, ngoài mùng Một, mùng Hai đi chúc Tết ra thì hầu như tôi và Hoài Cẩn chỉ ru rú ở nhà.

Dạo này tôi xem nhiều công thức nấu ăn, học được vài món đơn giản.

Từ đó, chúng tôi sống kiểu: tôi ăn đồ đặt ngoài, nó ăn cơm tôi nấu.

“Mẹ ơi, cơm trong bát mẹ thơm quá.”

Đây là lần thứ mười tám nó nói câu này.

Tôi cắn một miếng gà rán, vừa nhai vừa đáp:

“Ngửi thì thơm, ăn thì dở lắm. Trẻ con không ăn được, ăn vào là mất mạng đó.”

Sợ nó nhỏ dãi vào bát mình, tôi nghiêm mặt hỏi:

“Hay là con chê cơm mẹ nấu không ngon?”

Nó lập tức câm nín, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm trong bát mình.

13

Đêm trước rằm tháng Giêng, tôi suy nghĩ mãi mới quyết định sáng mai sẽ nấu chè trôi nước cho Hoài Cẩn ăn.

Thế nhưng sáng sớm tỉnh dậy, tôi mở mắt ra liền thấy người nằm bên cạnh… lớn hơn hẳn!?

Tôi hét toáng lên, bật dậy ba mét:

“Cái quái gì— Ông anh là ai đấy?!”

Lương Thanh ngồi im trên giường, ấm ức nhìn tôi như thể tôi vừa phạm tội tày trời.

Sống cuộc sống đầy đủ “mèo – chó – trẻ con” quá lâu, tôi suýt quên mất mình còn có một ông chồng đi làm xa.

Gãi đầu ngượng ngùng, tôi xin lỗi:

“Sáng sớm chưa tỉnh ngủ, tưởng có trộm vào nhà.”

Lúc này, cửa phòng ngủ bị ai đó đẩy mạnh ra.

Lương Hoài Cẩn ôm chiếc gối nhỏ mẹ tôi mới may cho nó, tức tối xông vào.

Có lẽ tối qua nó bị Lương Thanh ép về phòng ngủ riêng, giờ đây hai má phồng lên như con ếch, giận dữ tuyên bố:

“Ghét bố! Đây là chỗ của con!”

Lương Thanh cố chấp không dỗ nó:

“Ai bảo? Chỉ có bố mới được ngủ với mẹ, con đi ngủ với vợ con đi.”

“Lúc bố không về, con đều ngủ ở đây!”

“Giờ bố về rồi, con tránh ra đi.”

Lương Hoài Cẩn tức đến mức nhào vào lòng tôi khóc:

“Mẹ ơi, con muốn làm chồng mẹ, con muốn ngủ với mẹ!”

Lương Thanh giận đến suýt ngất.

Sau bữa sáng, Lương Thanh định đưa Hoài Cẩn đến thăm ông bà ngoại.

Tôi không có ý định đi cùng, nhưng Hoài Cẩn lại kéo tay tôi, ghé sát tai tôi thì thầm:

“Mẹ đi cùng con đi… con sợ lắm.”

Tôi ngẩn ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của nó, siết chặt.