17
Lên lớp Chín, Lương Thanh gặp khủng hoảng tuổi trung niên, bị công ty cắt giảm nhân sự.
Tối hôm đó, anh nấu một bàn ăn thịnh soạn, đến giữa bữa đột nhiên đặt đũa xuống, nghiêm túc nói:
“Anh có chuyện muốn thông báo.”
“Khoan đã.”
Hoài Cẩn cài dây dắt chó cho Tiểu Phúc, rồi nhét luôn mấy bé mèo vào túi xách chuyên dụng.
“Bố mẹ định ly hôn đúng không? Mẹ đừng lo, con và Tiểu Phúc theo mẹ, mấy bé mèo con cũng theo mẹ.”
Lương Thanh: “Thằng nhãi con, mày nhất định muốn đẩy bố vào cảnh tan cửa nát nhà hả?!”
Anh căng thẳng kéo tay áo tôi:
“Anh vừa bị công ty sa thải.”
Hoài Cẩn thất vọng nhếch môi, tháo dây dắt của Tiểu Phúc ra, thả lũ mèo về chỗ cũ:
“Tưởng chuyện gì to tát lắm.”
Lương Thanh quay sang nhìn tôi.
Lúc kết hôn, anh hứa mỗi tháng đưa hết lương cho tôi, chỉ cần tôi chăm sóc tốt cho Hoài Cẩn.
Tôi rút tay về, bình tĩnh tiếp tục ăn:
“Bốn mươi mấy tuổi rồi mà còn không vững tâm bằng con trai anh.”
“Mất việc thì sao chứ? Anh mất việc chứ có phải tôi mất đâu. Cùng lắm anh làm nội trợ, tôi kiếm tiền nuôi cả nhà.”
Số tiền anh kiếm mấy năm qua, tôi đã gửi ngân hàng gần hết, đủ để cả nhà sống thoải mái.
Lương Thanh làm nội trợ thực sự rất giỏi.
Ba năm cấp Ba của Hoài Cẩn, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều do anh một tay lo liệu.
Ngày thi đại học, tôi đặc biệt dắt Tiểu Phúc tiễn nó vào cổng trường.
Tiểu Phúc già rồi, nhưng vẫn quấn lấy nó như ngày xưa.
Lương Thanh còn lo lắng hơn cả con trai, đứng bên cạnh tôi, mồ hôi túa ra.
Tôi cười nhạo anh:
“Bố chưa vội mà hoạn quan đã gấp cái gì?”
Anh bực mình, im lặng không nói chuyện với tôi cả buổi.
Kết quả thi của Hoài Cẩn khá tốt, nó chọn một trường gần nhà để tiện đi lại.
Ngày đầu tiên nhập học, nó liếc nhìn bàn tay tôi và Lương Thanh đang đan chặt vào nhau, hừ một tiếng:
“Đừng đắc ý quá, chiều nay không có tiết, con sẽ về nhà.”
“Chết tiệt, biết thế bảo nó chọn trường xa một chút!”
18
Ngày tốt nghiệp đại học của Hoài Cẩn, Lương Thanh dẫn tôi đến một nơi.
Một công viên nhỏ ở ngoại ô thành phố.
Nhưng tôi nhớ rất rõ, trước đây chỗ này chỉ là bãi đất hoang.
Tôi khó hiểu hỏi:
“Sao lại đưa em đến đây?”
Anh cười, đáp:
“Hơn mười năm trước, lúc anh đi viếng mộ mẹ Hoài Cẩn, anh nhìn thấy một chiếc Volkswagen Beetle nhỏ xíu phóng như bay ở đây.”
“Anh chưa từng thấy con xe bé tẹo nào chạy nhanh như vậy, tò mò nên đứng nhìn lâu hơn một chút.”
Hồi đó, tôi đang rượt đuổi bọn buôn chó, đạp ga đến sắp lún luôn vào sàn xe.
Cuối cùng, chiếc Beetle của tôi cũng đâm nát bét.
Trong số 120 triệu tiền chuộc Tiểu Phúc, một nửa nằm trên cái xe đó.
“Lúc đó anh thấy một gã đàn ông vạm vỡ bước xuống từ chiếc xe, định chạy đến giúp thì thấy người đó đánh đối phương tơi bời.”
“Sau này, mỗi ngày tan làm, anh đều thấy cô ấy chạy đuổi theo con Golden Retriever thoi thóp đó trên phố.”
Khi ấy, Tiểu Phúc chỉ cần quay đầu lại một cái là có thể lao vút đi hai dặm, chỉ để kịp đến quán súp dê nhận một khúc xương.
Lương Thanh nói:
“Lúc đó anh nghĩ, một người sẵn sàng bỏ cả xe chỉ để cứu chó chắc chắn không thể là người xấu.”
Tôi hừ lạnh:
“Nhỡ đâu tôi chỉ thích chó, ghét trẻ con thì sao? Cái thân còi cọc của Lương Hoài Cẩn chịu nổi mấy cú đánh của tôi chắc?”
Anh khoác vai tôi, cười:
“Anh tin em. Nên mới cố tình phục kích mẹ em ở góc mai mối trong công viên.”
Thì ra là anh đã nhắm trúng tôi từ lâu.
Thế mà tôi cứ tưởng là tôi thấy sắc nảy lòng tham, ép anh vào tròng.
19
Năm năm tuổi, trên đường về nhà, tôi thấy một chú chó nhỏ chảy dãi dài trước quán súp dê.
Nó bị lạc đường, nên vừa ngậm khúc xương bác chủ quán cho, vừa lẽo đẽo theo tôi.
Tôi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói:
“Tôi cũng có một cô con gái ba tuổi, bắt buộc phải sống với tôi. Không biết anh có chấp nhận được không?”
Chú chó nhỏ tức giận đến mức vứt luôn cả khúc xương, nhe răng gầm gừ, dọa chạy mất tiêu bà bảo mẫu phù thủy.
Bà ta bỏ mặc tôi đứng đấy, để tôi tự đi về một mình.
Tôi cúi đầu ủ rũ.
Chú chó nhặt lại khúc xương, vẫy đuôi với tôi.
“Này nhóc, đừng buồn, để anh chó đưa em về nhà.”
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, hỏi:
“Cậu đang nói chuyện với tôi à?”
“Tất nhiên rồi!”
Tôi hỏi tiếp:
“Chó con, cậu có mẹ không?”
Chú chó nhỏ tự hào ưỡn ngực:
“Đương nhiên! Mẹ tôi lợi hại lắm! Là anh hùng của cả loài chó!”
Tôi cúi đầu đá viên sỏi dưới chân, giọng buồn bã:
“Ai cũng có mẹ, chỉ có tôi là không. Các bạn trong lớp đều nói tôi là đứa trẻ không có mẹ.”
Chú chó nhỏ chạy vòng quanh tôi:
“Này nhóc, đừng buồn. Ngực tôi rộng lắm, có thể cho cậu tựa vào.”
Tôi bật khóc.
Chú chó liếm tay tôi, trịnh trọng hứa:
“Này nhóc, tôi sẵn sàng chia sẻ mẹ tôi cho cậu.”
Chúng tôi ngoắc tay hứa hẹn.
Chú chó tiễn tôi về tận nhà, vẫy đuôi nói sẽ đưa mẹ nó đến đón tôi.
Sau đó, tôi lén lút hỏi con mèo tam thể trong sân, hỏi chú chó trắng trước cổng trường, nhưng không ai từng thấy chú chó nhỏ ấy.
Bác chủ quán súp dê cũng biến mất, cả chú chó nhỏ cũng không quay lại.
Nó là đồ lừa đảo! Nó chưa bao giờ quay lại cả!
Bà bảo mẫu phù thủy nói tôi bị điên, tự dưng lại đi nói chuyện với mèo với chó.
Bố đưa tôi đi khám bác sĩ, còn tôi chỉ mong chú chó nhỏ và mẹ nó sẽ xuất hiện.
Cuối cùng, nó cũng trở lại.
Nó đã đưa mẹ nó đến tìm tôi.
Còn tôi, thì đã khiến cả nhà lộn tung lên.
Tôi buồn bã chạy về phòng, thay bộ quần áo đẹp nhất, hy vọng mẹ của chú chó nhỏ sẽ thích tôi.
Chú chó vui vẻ chạy vòng quanh tôi, lúc này tôi mới biết nó có một cái tên rất hay— Tiểu Phúc.
Tiểu Phúc không phải kẻ lừa đảo.
Nó thực sự đã đưa mẹ đến tìm tôi.
Từ đó, tôi và Tiểu Phúc đều trở thành những đứa trẻ có mẹ.