Tiểu Mãn thúc giục các tiểu cung nữ nhanh tay hơn, chẳng bao lâu đã giúp ta chỉnh trang xong xuôi, nàng thúc giục ta mau lên đường.
Vừa bước đi, ta vừa khen Tiểu Mãn thật khéo tay, nhanh nhẹn. Chẳng mấy chốc, ta đã tới cửa thư phòng, vừa hay gặp Tiêu Cảnh Hành từ bên trong bước ra.
Hôm nay hắn mặc triều phục màu sẫm, thân hình càng thêm cao lớn. Ánh nắng ban mai chiếu lên gương mặt, làm nổi bật đôi mắt sâu thẳm và đôi môi mím chặt. Khuôn mặt tuấn tú này, kết hợp với thần sắc nghiêm nghị, quả thực có chút không hợp nhau.
Ta định hành lễ với hắn, nhưng hắn khẽ đưa tay ra đỡ, nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”
Ta ngoan ngoãn đi theo sau hắn như một tiểu cẩu trung thành, nhưng cả đoạn đường hắn chẳng nói với ta lấy một lời.
Kỳ lạ thật, chẳng giống trong truyện gì cả. Nếu lát nữa trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu lời nói của hai ta không khớp thì biết làm thế nào đây?
Đang mải suy nghĩ lung tung, chẳng mấy chốc ta đã cùng hắn đến Thái Hòa điện, nơi Hoàng thượng và Hoàng hậu đang chờ.
Sau khi hành lễ, Hoàng thượng ban tọa, lại ban trà. Hoàng hậu bắt đầu hỏi những câu chuyện thường tình, như ta ở Đông cung có quen không, có gì bất tiện không.
Ta cứ theo khuôn phép trả lời từng câu một. Hoàng hậu có vẻ hài lòng, nhưng rồi bà quay sang Tiêu Cảnh Hành, hỏi: “Nghe nói đêm qua Hành nhi ngủ ở thư phòng?”
Đây rồi, đoạn kịch máu chó trong truyện là không thể thiếu: vấn đề viên phòng và chuyện con cái.
Tiêu Cảnh Hành mặt không đổi sắc, từ tốn đáp: “Những năm gần đây, trong và ngoài triều đều có nhiều việc bất ổn, phụ hoàng ngày đêm lo lắng, nhi thần chỉ hận bản thân tài hèn trí mọn, không thể san sẻ gánh nặng, nên muốn lấy cần cù bù đắp khuyết điểm.”
Ta liếc nhìn Hoàng thượng, thấy ngài có vẻ rất hài lòng với những lời này, gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng, nhưng không nói gì.
Hoàng hậu lại thở dài: “Chính sự tuy quan trọng, nhưng cũng đừng vì vậy mà lạnh nhạt với Thái tử phi.”
Tiêu Cảnh Hành lại hành lễ, đáp: “Mẫu hậu dạy phải, là thần nhi suy nghĩ không chu toàn.”
Thảo nào hắn chẳng cần bàn bạc với ta trước, hóa ra mọi chuyện đều không qua mắt được Hoàng thượng và Hoàng hậu. Hắn dứt khoát thừa nhận, chẳng buồn cùng ta diễn trò.
Cũng tốt, ta vốn chẳng thích suy đoán mấy trò phức tạp này.
Sau khi bái kiến Hoàng thượng và Hoàng hậu, trên đường trở về Đông cung, tâm trạng ta nhẹ nhõm hơn nhiều. Hóa ra ta nghĩ ngợi lung tung chẳng ích gì, chi bằng yên ổn làm một con “cá muối” cho xong.
Tiêu Cảnh Hành vẫn đi bên cạnh, lặng lẽ không nói lời nào, chắc chắn hắn đã quyết định xem ta như không khí. Nhưng tâm trạng của ta thì khác hẳn lúc đến, nghĩ tới sau này có thể vô tư nhàn nhã, bước chân ta cũng vui vẻ hơn hẳn.
Nhìn thấy tên thị vệ bên cạnh hắn, ta bất giác nhớ đến giọng nói truyền lời sáng nay, không nhịn được lên tiếng: “Sáng nay là người truyền lời cho bản cung là ngươi sao? Ngươi tên gì?”
Thị vệ có vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn nhanh chóng đáp: “Bẩm Thái tử phi, thuộc hạ tên Chung Hiểu, là thị vệ thân cận của Điện hạ.”
“Hiểu trong ‘phá hiểu’ đúng không?”
“Bẩm Thái tử phi, đúng vậy.”
“’Tạo hóa chung thần tú, âm dương cát hôn hiểu’, tên của ngươi thật dễ nghe.” Ta thuận miệng đọc câu thơ quen thuộc, cảm thấy giọng nói hay cũng nên đi cùng một cái tên hay, rất hợp lý. Ta mỉm cười hài lòng.
Chung Hiểu không biết đáp thế nào, chỉ thưa: “Tạ Thái tử phi khen ngợi.”
Tiêu Cảnh Hành nghe thấy, khẽ liếc nhìn ta một cái.
Lúc này tâm trạng ta tốt, bèn mạnh dạn nói tiếp: “Điện hạ, tên của ngài cũng rất hay. ‘Cao sơn ngưỡng chỉ, cảnh hành hành chỉ. Tuy bất năng chí, nhiên tâm hướng vãng chi.’”
“‘Nhiên tâm hướng vãng chi,’” Tiêu Cảnh Hành chậm rãi lặp lại, rồi mím môi, nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Thái tử phi quả nhiên khác xa so với những gì truyền ra ngoài.”
Ta nghi ngờ nụ cười này không có ý tốt, nhưng chẳng có bằng chứng. Trong đầu ta chợt hiện lên cảnh tượng “ngũ mã phanh thây,” khiến ta bỗng rùng mình một cái.
Ta lập tức ngậm miệng, không dám nói thêm câu nào, sợ rằng hắn sẽ nghĩ ta vượt quá giới hạn.
Đến ngày thứ chín sau khi thành thân, Tiêu Cảnh Hành theo lễ cùng ta về thăm nhà.
Ta trong lòng thấp thỏm không yên, vì hắn sắp gặp Tống Minh Yên.
Ta không biết nữ phụ xui xẻo như ta liệu có xoay chuyển được cốt truyện hay không, nên mấy ngày qua ta đã cẩn thận suy diễn từng khả năng có thể xảy ra.
Ta nhớ trong nguyên tác, khi lần đầu tiên gặp nữ chính, hắn chưa biết nàng đã có tình cảm với Tam Hoàng tử. Đến khi hắn biết, thì đã yêu nàng sâu đậm, không thể tự thoát ra.
Vì vậy, ta cần sớm cảnh báo hắn, nói rõ rằng Tống Minh Yên đã có người trong lòng, mà người đó chính là đệ đệ của hắn, Tiêu Cảnh Dật.
Cái gọi là “thê huynh bất khả khi,” với một Thái tử chăm chỉ và đầy trách nhiệm như hắn, chắc chắn sẽ không muốn vì một nữ nhân mà gây hiềm khích với đệ đệ ruột của mình.
Đây là con đường đầu tiên. Nếu có thể đi thông, Tiêu Cảnh Hành sẽ tránh được mối tình tay ba, mọi mâu thuẫn cũng không còn. Ta có thể an tâm làm một Thái tử phi nhàn nhã, tuy không được yêu thương, nhưng ít nhất sẽ không lo mất mạng, cơm áo đầy đủ.
Nếu Tiêu Cảnh Hành vẫn không tránh khỏi việc yêu Tống Minh Yên, ta chỉ có thể chọn con đường thứ hai: cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình ở Đông cung, tranh thủ tích lũy chút bạc vàng, chờ cơ hội thoát khỏi hoàng cung.
Con đường này khó khăn hơn nhiều, nhưng chỉ cần ta không tự hại mình, thời gian chuẩn bị cũng không đến nỗi quá eo hẹp.
Ta đang mải suy nghĩ lung tung, bỗng nhận ra đoàn xe đưa ta về thăm nhà đã đến trước cửa phủ Tể tướng.
Phụ thân ta đã dẫn người trong nhà đứng chờ từ lâu.
Tuy ta có ký ức của nguyên chủ, nhưng chưa từng thực sự tiếp xúc với phụ mẫu của Tống Chi Yến.
Vì vậy, chỉ có thể cố gắng giả vờ thân thiết, lại thêm Tiêu Cảnh Hành đi cùng, bữa cơm này vừa khách sáo lại vừa xa cách.
Ta ăn cũng chẳng mấy tập trung, chỉ lo lén quan sát thái độ của Tiêu Cảnh Hành đối với Tống Minh Yên.
Ừm, tạm thời chưa thấy dấu hiệu hắn động lòng.
Suy đi nghĩ lại vẫn thấy không yên tâm, trên xe ngựa trở về cung, ta lại dò hỏi: “Không biết Điện hạ thấy muội muội của thần thiếp thế nào?”
Tiêu Cảnh Hành lúc này đang dựa vào gối mềm nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy mí mắt cũng chẳng nhấc lên, chỉ nhàn nhạt đáp: “Thanh tú giai nhân, điềm đạm nho nhã.”
Trong lòng ta giật thót, thầm nghĩ không ổn. Người này bình thường kiệm lời, thế mà lại đánh giá Tống Minh Yên cao như vậy, có khi nào lòng đã rung động?
Ta hơi hoảng, vội vàng phân tích tình hình cho hắn: “Thần thiếp là đích nữ của Tể tướng, Điện hạ thành thân với thần thiếp đã đạt được mục tiêu chiến lược, chắc không cần thiết phải thành thân thêm muội muội nữa. Hơn nữa, theo thần thiếp được biết, muội muội hiện đang có tình ý với Tam Hoàng tử. Điện hạ nên lấy đại cục làm trọng.”
Hắn mở mắt, nhíu mày, nhưng dường như lại bắt sai trọng tâm: “Mục tiêu chiến lược?”
Ta nghĩ đây có lẽ là từ ngữ hiện đại, nên hắn nghe không hiểu, bèn giải thích: “Phải, thần thiếp biết Điện hạ thành thân với thần thiếp là để nhận được sự ủng hộ của phụ thân thần thiếp, chẳng phải đây chính là mục tiêu chiến lược sao?”
Hắn như đang cân nhắc, chăm chú nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói: “Thái tử phi nói rất đúng, bản cung không có ý định thành thân với muội muội của nàng.”
Ta nửa tin nửa ngờ, sợ rằng sức mạnh của cốt truyện quá lớn, sẽ kéo hắn vào mối tình tay ba. Ta không đành lòng để một mỹ nam phải chịu khổ, thầm nghĩ sau này phải tốn nhiều công sức hơn để giữ hắn tránh xa rắc rối này.
Hắn bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, nghiêng người tới gần ta: “Tại sao nàng lại nghĩ rằng bản cung sẽ thích muội muội của nàng?”
Ừm, câu hỏi hay. Tại sao? Chẳng phải vì ta đã đọc qua cốt truyện sao!
Đầu ta nhanh chóng xoay chuyển, vội vã bịa chuyện: “Có lẽ là… vì thần thiếp quá để tâm đến Điện hạ. Từ nhỏ muội muội đã được nhiều người yêu thích, là thần thiếp nhạy cảm quá thôi… Mong Điện hạ đừng trách.”
Nói xong, ta còn cố tình làm ra vẻ tủi thân, giọng nói nghẹn ngào, như muốn lấy lòng hắn.
Ta khóc thút thít cả buổi, không thấy Tiêu Cảnh Hành đáp lại, len lén ngước mắt nhìn, thấy hắn nhìn ta với vẻ mặt cười như không cười, như không tin lời ta nói.
Ta định bổ sung thêm vài câu để tăng độ thuyết phục, nhưng hắn đã mở lời trước: “Thay vì lo lắng bản cung thích người khác, chi bằng nàng cố gắng một chút để bản cung thích nàng.”
Ta lập tức hiểu ra, Thái tử điện hạ chỉ muốn lợi dụng ta, lại còn muốn ta nỗ lực để lấy lòng hắn. Đây chẳng phải là kiểu “tẩy não” hay sao?
Một người luôn xuất sắc vượt qua mọi chuyện trong môi trường khắc nghiệt như ta thì làm sao lại để mắc bẫy được?
Huống hồ, ta là nữ phụ, càng cố gắng chỉ càng thảm.
Nhìn thấu ý đồ của hắn, ta mạnh dạn đáp lại, giọng dõng dạc: “Điện hạ nói đùa rồi, đây không phải là việc mà… thần thiếp cố gắng là có thể làm được.”
“Thật kỳ lạ. Trước đó nàng nói yêu thích ta, giờ lại không chịu cố gắng giành lấy tình cảm của ta. Thái tử phi trước sau đều mâu thuẫn như vậy là sao?”
Hắn mang vẻ đắc ý như vừa nắm được điểm yếu của ta, thật đáng ghét.
Nhưng kỹ năng biện minh của ta cũng không tệ, làm sao có thể để hắn nắm thóp được?
“Không phải vậy, chẳng hay Điện hạ có từng nghe câu: ‘Nam nhân si tình còn có thể thức tỉnh, nữ nhân si tình thì không thể?’ Thần thiếp tự biết mình dung mạo mình tầm thường, đức hạnh không đáng kể, chỉ sợ trèo cao không nổi.”
“Thần thiếp càng tham vọng, càng mong muốn nhiều, đến khi không đạt được lại càng thất vọng, cuối cùng chỉ có thể ‘không thể thức tỉnh.’ Thần thiếp ngu muội, không dễ khiến Điện hạ hài lòng, chỉ mong có thể ở bên cạnh Điện hạ, không dám đòi hỏi gì hơn.”
“Được, nàng cũng coi như biết thân biết phận.” Tiêu Cảnh Hành cuối cùng cũng chịu tha cho ta, dựa đầu vào gối, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ta thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghe hắn bổ sung thêm một câu: “Thái tử phi không thử thì sao biết chắc chắn sẽ thất vọng?”