Khi ta xuyên vào vai nữ phụ, đúng lúc đang cãi nhau kịch liệt với nữ chính.
Nữ nhân nhỏ nhắn đáng yêu đứng đối diện đỏ bừng mặt, lớn tiếng: “Thái tử phi thì có gì ghê gớm chứ? Ngươi tưởng Thái tử cưới ngươi là vì yêu ngươi sao? Mau tỉnh lại đi, chẳng qua là vì phụ thân ngươi là Tể tướng mà thôi!”
Đầu ta đột nhiên choáng váng, mơ hồ hỏi lại: “Ngươi vừa nói ai là Thái tử phi?”
Nàng ngạc nhiên trước sự thay đổi đột ngột của ta, đáp: “Tống Chi Yến, ngươi bị ngốc à? Ngày mai là ngươi phải xuất giá rồi đấy!”
Ta như hóa đá, vừa nãy ta còn đang ngồi bên nồi lẩu, tay cầm quyển tiểu thuyết, cảm động đến rơi lệ vì mối tình của nam nữ chính.
Ai ngờ chớp mắt một cái, ta xuyên vào chính quyển truyện ấy, lại còn trở thành nữ phụ độc ác!
Đúng là thật xui xẻo!
Thân phận hiện tại của ta là Tống Chi Yến, đích nữ của phủ Tể tướng. Còn nữ chính là Tống Minh Yên, thứ nữ của phủ Tể tướng.
Nam chính là Tam Hoàng tử Tiêu Cảnh Dật, còn nam phụ, tức phu quân tương lai của ta, chính là Thái tử Tiêu Cảnh Hành.
Tam Hoàng tử Tiêu Cảnh Dật vốn đã yêu nữ chính từ trước. Sau đó, Thái tử Tiêu Cảnh Hành cũng đem lòng thương mến nàng.
Nữ chính nhập cung làm nữ quan, cùng Hoàng đế giải quyết việc triều chính, khiến Thái tử càng thêm ngưỡng mộ.
Thế nhưng trái tim nữ chính mãi mãi thuộc về Tam Hoàng tử.
Về sau, khi quân địch xâm lược, Tam Hoàng tử xin chỉ dụ dẫn quân chống giặc.
Vì viện binh đến trễ, lương thảo cạn kiệt, cuối cùng hắn đã hy sinh để bảo vệ nữ chính, chết thảm dưới vạn mũi tên xuyên thân.
Nam chính mất đi, trái tim nữ chính cũng lụi tàn. Nàng quyết tâm rời kinh thành, định cư nơi biên cương.
Thái tử kế thừa Đại Thống, nhưng cả đời cô độc trên ngôi vị cao quý đó.
Cốt truyện tuy có phần máu chó và khuôn mẫu, nhưng ta đọc chỉ để giải trí, chẳng cần phải động não.
Tuy nhiên, đó là khi ta còn là độc giả.
Giờ ta xuyên vào làm nữ phụ, mọi thứ đã khác hoàn toàn!
Truyện càng máu chó, nữ phụ càng thê thảm!
Hiện thực đang bày ra trước mắt: ngày mai, ta phải thành thân với Thái tử Tiêu Cảnh Hành.
Lúc này mà muốn huỷ hôn, thì không còn kịp nữa.
Thái tử đồng ý cưới nữ phụ bởi vì trong một lần dự cung yến, nàng đã trúng tiếng sét ái tình với hắn.
Nữ phụ cầu xin phụ thân mình, tức Tể tướng, thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn.
Trùng hợp là Thái tử cũng đến tuổi lập gia thất, liên hôn với phủ Tể tướng giúp củng cố địa vị Đông cung, nên hắn thuận nước đẩy thuyền.
Thế nhưng, Tiêu Cảnh Hành là người lạnh lùng và sâu lắng.
Hắn ghét sự đeo bám của nữ phụ.
Sau khi yêu nữ chính, hắn càng chán ghét nữ phụ hơn, bởi nàng nhiều lần hãm hại nữ chính.
Cuối cùng, hắn lấy tội danh thông đồng với địch mà ban chết cho nàng.
Cuộc đời nữ phụ như lời cảnh tỉnh đến độc giả: “Đừng bao giờ để tình yêu che mờ lý trí.”
Hay là ta đánh ngất Tống Minh Yên, nhét nàng vào kiệu hoa thay mình?
Không được, nữ chính đâu dễ để ta thao túng.
Hơn nữa, lúc này Tiêu Cảnh Hành vẫn chưa yêu nàng.
Nếu ta lừa gạt Thái tử, có khi sẽ bị phán phạm tội khi quân, mà bị xử tử ngay, thì chẳng phải quá thua thiệt sao?
Còn một cách khác, chính là thuận theo hiện tại, gả cho Tiêu Cảnh Hành.
Nhưng tuyệt đối không đeo bám hắn, cố gắng thay đổi số phận bằng cách giữ khoảng cách với hắn.
Nhưng nghĩ lại thì ta vốn là người hiện đại, những gì ta được học khiến ta chẳng ưa gì chế độ phong kiến.
Việc thích nghi với cuộc sống này đã khó, thì muốn chinh phục Thái tử chẳng phải là chuyện viển vông sao?
Ta thay đổi ý định, dù không chinh phục được hắn, nhưng chỉ cần ta không tự hại mình, không làm việc sai trái, ít nhất, ta có thể bảo toàn tính mạng.
Nghĩ đến đây, ta thở phào nhẹ nhõm, tình hình cũng không quá tệ.
Ta đặt ra một mục tiêu đơn giản: sống sót bằng mọi giá, làm mọi chuyện qua loa, và khẩu hiệu của ta là: “Sống được đã là thắng lợi.”
Đại hôn hoàng gia quả nhiên phải thực hiện nhiều nghi lễ phức tạp.
Bắt đầu từ sáng sớm, mãi đến lúc chạng vạng mới hoàn thành.
Ngồi trên giường ở Đông cung, cuối cùng ta cũng có thể thở phào.
Xung quanh đã yên tĩnh, lòng ta bỗng chốc bồn chồn.
Tay nắm lấy hỷ phục, băn khoăn không biết lát nữa gặp Tiêu Cảnh Hành thì nên nói gì.
Việc cấp bách lúc này là phải vượt qua được “đêm tân hôn”.
Trong nguyên tác, đám cưới của Thái tử chỉ được nhắc thoáng qua.
Ta nhớ mang máng, Tống Chi Yến vì quá chủ động nên bị Tiêu Cảnh Hành ghét bỏ.
Hắn vốn đã không thích nàng, lại thấy nàng không giữ kẽ.
Đêm đó, hắn đi thẳng đến thư phòng, sau này cũng không động vào nàng nữa.
Nữ phụ đúng là hình mẫu điển hình của một kẻ quỵ lụy, để rồi cuối cùng phải trắng tay.
Ta nghĩ rằng nguyên thân của nàng thất bại là do tính cách tùy tiện, bướng bỉnh.
Nàng thật lòng yêu Tiêu Cảnh Hành, nhưng quá nóng vội, ghen tuông mù quáng.
Cuối cùng, nàng tự đẩy mình vào đường cùng.
Vậy thì, trong cách đối xử với Tiêu Cảnh Hành, ta nên làm ngược lại hoàn toàn với nàng.
Khi ta còn đang định hình kế hoạch, thì bỗng nghe thấy tiếng cửa mở.
Một làn gió lạnh mang theo mùi rượu tràn vào.
Người vừa đến mặc hỷ phục đỏ, đứng trước mặt ta.
Hắn nhẹ nhàng vén khăn trùm đầu của ta lên.
Ta ngẩng đầu nhìn, nhìn người trước mặt phong thái tuấn tú, dù là một thiếu niên nhưng giữa đôi mày đã mang theo vài phần uy nghiêm, khí chất có bốn năm phần giống Yên Vương Chu Đệ trong “Tình yêu vượt thời gian”.
Một kẻ yêu cái đẹp như ta không khỏi nuốt nước bọt, buột miệng thốt lên: “Thật là đẹp!”
Tiêu Cảnh Hành dường như không ngờ câu đầu tiên ta nói lại là câu này, liền nhướng mày:
“Nghe nói đích nữ của Tể tướng đối với bản cung tình sâu nghĩa nặng, hôm nay…”
Ta lập tức bừng tỉnh nhắc nhở bản thân không bị mê hoặc bởi nhan sắc của hắn.
Chẳng đợi hắn nói xong, ta nhanh chóng xoay người, vung váy, rồi “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt hắn, bắt đầu đọc lời thoại đã chuẩn bị từ trước: “Thần thiếp biết mình chỉ là tự mình đa tình, được gả cho Điện hạ đã là phúc phận lớn nhất của thần thiếp, thần thiếp không dám mong cầu gì hơn, chỉ mong Điện hạ đừng ghét bỏ thần thiếp, thần thiếp đã mãn nguyện.”
Câu nói chua xót này vừa thốt ra, chính ta cũng rùng mình một cái. Tiêu Cảnh Hành cũng có vẻ bất ngờ, im lặng hồi lâu không nói gì.
Ta len lén ngẩng đầu, thấy hắn vươn tay đỡ ta dậy: “Xem như ngươi biết điều, yên tâm, ngươi là ái nữ của Tể tướng, Đông cung này tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”
Ta nghe ra hàm ý của hắn: Đông cung sẽ không bạc đãi ngươi, nhưng ta không có tình cảm nam nữ với ngươi, tốt nhất đừng quấy rầy ta. Hiểu rồi, hiểu rồi, ta tuyệt đối sẽ không làm phiền ngài!
“Những ngày gần đây triều đình bận rộn, bản cung cần đến thư phòng xử lý chính sự. Thái tử phi không cần đợi, cứ nghỉ ngơi trước đi.”
Chẳng để ta kịp nói thêm, hắn liền rời đi.
Hiểu rồi! Hóa ra Tiêu Cảnh Hành là kẻ toàn tâm toàn ý vì sự nghiệp, có lẽ tạm thời không có hứng thú với nữ nhân.
Nhưng đối với quốc gia mà nói, một Thái tử tận tụy vẫn tốt hơn một Thái tử lười biếng nhiều.
Ta vừa định cởi bỏ bộ hỷ phục nặng nề này ra, thì thấy tiểu nha hoàn Tiểu Mãn vội vã chạy vào.
Ta đưa tay gọi nàng: “Tiểu Mãn, mau lại đây, giúp ta cởi bộ hỷ phục này ra.”
Tiểu Mãn vừa giúp ta thay y phục, vừa lo lắng hỏi: “Tiểu thư, Thái tử có giận không? Vì sao đêm nay ngài ấy không ngủ lại đây?”
Ta kiên nhẫn giải thích: “Điện hạ lấy thiên hạ làm trọng trách, tất nhiên là có rất nhiều việc cần phải làm. Không ngủ lại đây cũng là lẽ thường.”
“Nhưng… nhưng hôm nay là ngày đại hôn của hai người mà! Sao Thái tử lại có thể không dành chút thời gian ở lại đây được? Tiểu thư, người không giữ ngài ấy lại sao?”
“Tiểu Mãn, tầm nhìn của ngươi quá hẹp rồi. Chuyện nam nữ làm sao có thể so sánh với việc quốc gia đại sự?”
Huống hồ giữa ta và ngài ấy, làm gì có chuyện nam nữ nào.
“Nhưng tiểu thư, mấy ngày trước người đâu có nói vậy! Người bảo dù thế nào cũng phải trói chặt trái tim Điện hạ mà!” Tiểu Mãn sốt ruột dậm chân.
Ta phất tay, vừa tháo hoa tai vừa nói: “Hồi đó là ta không hiểu chuyện. Giờ đã làm Thái tử phi, tất nhiên phải lấy đại cục làm trọng.”
Thấy Tiểu Mãn còn định nói gì đó, ta vội ngăn nàng lại: “Đừng lo lắng nữa, cả ngày hôm nay ta đã mệt muốn chết rồi. Mau giúp ta thu dọn, ta muốn đi ngủ sớm.”
Tiểu Mãn mang vẻ mặt “hận rèn sắt không thành thép,” thở dài, rồi ra ngoài chuẩn bị nước tắm cho ta.
Cuối cùng cũng ứng phó xong mọi người, đêm nay ta có thể ngủ ngon giấc rồi, tạm thời không phải lo lắng đến chuyện viên phòng.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu ta còn thoáng qua một ý nghĩ mơ hồ: Không thể không nói, ánh mắt của nguyên thân nữ phụ này cũng không tệ.
Ngày thứ hai sau khi thành thân, Tiểu Mãn sáng sớm đã kéo ta dậy khỏi giường, đẩy ta vẫn còn đang ngái ngủ đến bàn trang điểm, rồi bắt đầu sắp xếp cho các tiểu cung nữ chải tóc và thay y phục cho ta.
Ta ngáp dài, và hỏi nàng với vẻ mặt mơ màng: “Tiểu Mãn, làm sao ngươi có thể dậy sớm như vậy? Sao chế độ sinh hoạt của ngươi khoa học quá vậy?”
Tiểu Mãn vừa làm việc vừa lườm ta một cái: “Tiểu thư, người đang nói bậy bạ gì thế? Hôm nay người phải cùng Thái tử điện hạ đi thỉnh an Hoàng thượng và Hoàng hậu, người quên rồi sao?”
“Ta đương nhiên là không quên. Nhưng Thái tử điện hạ không có ở đây, chẳng lẽ ta phải tự đi một mình à?”
Ta không phải không nghĩ đến chuyện này, từ trong tiểu thuyết, ta biết rõ một điều: ta có nên nói chuyện trước với Tiêu Cảnh Hành không? Chúng ta sẽ giả vờ ân ái, hay chỉ giữ phép lịch sự?
Hoàng thượng và Hoàng hậu liệu có biết đêm qua chúng ta không đồng phòng? Theo lẽ thường, ta có cần bịa một câu chuyện qua loa để đối phó không?
Ta đang nghĩ ngợi lung tung, thì từ ngoài cửa truyền đến một giọng nam dễ nghe: “Khởi bẩm Thái tử phi, Thái tử điện hạ đang chờ người tại thư phòng.”
Chắc là thị vệ bên cạnh Tiêu Cảnh Hành đến truyền lời. Giọng người này thật dễ nghe.
Ta nghiêng người đáp lại: “Ta biết rồi. Phiền ngươi chuyển lời đến Thái tử điện hạ, ta sẽ lập tức đến ngay.”