Từ sau ngày đại hôn, Tiêu Cảnh Hành luôn ngủ ở tiểu điện bên cạnh thư phòng.
Tiểu điện này vốn là nơi Thái tử nghỉ trưa tạm thời, nhưng giờ dường như đã trở thành tẩm điện chính thức của hắn.
Ta cảm thấy hơi áy náy, nhưng không nhiều, vì ta thật sự thích sự nhàn nhã này.
Tiểu Mãn thì không chịu được, suốt ngày lo lắng, cứ quanh quẩn bên ta, bày đủ cách để ta tìm cơ hội tiếp cận Thái tử.
Hôm nay nàng lại bắt đầu: “Tiểu thư, nghe nói Thái tử điện hạ thích trà, nô tỳ đã cố ý chọn loại Thiết Quan Âm thượng hạng từ trong đống vật phẩm mà Hoàng thượng đã ban thưởng, hôm nay người nhất định phải mang trà tới dâng cho Thái tử.”
Như thường lệ, ta trả lời qua loa: “Tiểu Mãn, ngươi lại nữa rồi. Điện hạ bận quốc sự, chúng ta không nên quấy rầy ngài ấy.”
“‘Lại’? Tiểu thư nói dối cũng không biết ngượng! Người chưa từng đi một lần nào thì sao gọi là ‘lại’ được?”
Ta bị Tiểu Mãn vạch trần ngay tại chỗ, mặt ta có chút khó chịu: “Ôi chao, Tiểu Mãn, nếu hôm qua không đi, hôm kia cũng không đi, vậy hôm nay cũng chẳng cần phải đi nữa.”
Nhưng hôm nay Tiểu Mãn có vẻ đã quyết tâm ép ta phải đi cho bằng được: “Tiểu thư, người nói Thái tử lấy quốc sự làm trọng là bổn phận của ngài ấy, vậy người thân là Thái tử phi lại chẳng chút quan tâm đến Thái tử, há chẳng phải cũng chưa làm tròn bổn phận của mình sao?”
Nha đầu này, dạo gần đây sao ngày càng sắc sảo như vậy, không biết là học từ ai nữa.
Thôi được, nếu tiếp tục đôi co với Tiểu Mãn, chỉ sợ hôm nay ta chẳng thể yên thân.
Hơn nữa, từ sau ngày ta về thăm nhà, ta quả thực chưa chủ động đi tìm Tiêu Cảnh Hành lần nào, điều này cũng không phù hợp với thiết lập nhân vật “si mê Thái tử” của nguyên tác. Đôi lúc củng cố lại hình tượng một chút cũng rất cần thiết.
Nghĩ vậy, ta bèn cầm lấy khay trà, đi về hướng thư phòng.
“Thái tử điện hạ, thần xin cáo lui.”
Khi ta mang trà đến thư phòng, vừa hay bắt gặp Giả Trường Tiên từ bên trong bước ra.
Người này mang cái tên nghe tựa thần tiên, khi đọc truyện, ta vẫn hình dung chắc hẳn là một ông lão râu bạc phơ, nhưng không ngờ lại là một thanh niên tuấn tú phong nhã.
Giả Trường Tiên hiện là Tân Phủ Doãn của Bắc Lăng. Nơi này vốn là vùng đất phì nhiêu, nhưng vào tháng sáu năm nay lại gặp phải trận lụt lớn hiếm thấy trong mười năm qua, khiến nhiều nhà cửa, ruộng đồng bị cuốn trôi, dân chúng khổ sở lầm than.
Lần này Hoàng thượng triệu hắn vào kinh, là để cùng tham gia lễ tế trời, cầu thần linh phù hộ cho Bắc Lăng.
Theo cốt truyện, sau đó Tiêu Cảnh Hành sẽ xin chỉ cùng Giả Trường Tiên đi Bắc Lăng cứu trợ thiên tai. Chỉ là Tiêu Cảnh Hành vốn là nam phụ, nên nguyên tác không miêu tả quá nhiều, chỉ biết về sau Giả Trường Tiên trở thành cánh tay đắc lực của hắn.
Nghĩ đến đây, ta không nhịn được mà liếc nhìn vị “tiên nhân” này thêm vài lần.
“Hắn có đẹp đến vậy sao?”
Giọng của Tiêu Cảnh Hành từ trong phòng truyền ra, kéo ta về thực tại.
Ta vội vàng mang trà bước vào, thậm chí quên cả hành lễ, chỉ biết cười đáp: “Làm gì có, làm gì có, làm sao bì được với Điện hạ, dù chỉ một phần mười.”
“Vài ngày không gặp, bản lĩnh dỗ người của nàng tiến bộ không ít.”
Hắn tuy khen ta, nhưng đầu vẫn không ngẩng lên, tiếp tục cầm bút viết gì đó.
Ta đặt khay trà xuống, lại nghe hắn hỏi tiếp: “Nàng quen biết hắn sao?”
Ta nửa thật nửa giả trả lời: “Vừa nãy nghe hắn tự xưng là Trường Tiên, chắc là Giả Trường Tiên, Phủ Doãn Bắc Lăng. Bắc Lăng bị lũ lụt lớn hiếm có trong mười năm qua, thần thiếp từng nghe phụ thân nhắc đến việc này.”
Dường như Tiêu Cảnh Hành có chút hứng thú, đặt bút xuống nhìn ta: “Thật không ngờ Thái tử phi cũng quan tâm đến chuyện lũ lụt. Phụ hoàng lần này triệu hắn vào kinh là để tham dự lễ tế trời tổ chức vào ba ngày sau, nàng thấy thế nào?”
Ta thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn đang kiểm tra ta sao?
Vừa rót trà, ta vừa thận trọng trả lời: “Nghe nói lũ lụt ở Bắc Lăng khá nghiêm trọng, khiến dân chúng lầm than. Thần thiếp cả gan hỏi một câu, Hoàng thượng triệu kiến hắn, vì sao không hỏi dân sinh mà lại cầu quỷ thần?”
Có lẽ vì ta đã ngầm chỉ trích phụ hoàng của hắn, ánh mắt hắn khi nhìn ta cũng trở nên sắc bén: “Tống Chi Yến, lá gan của nàng không nhỏ. Vậy theo nàng, bản cung thân là Thái tử, lúc này ta nên làm gì?”
Hắn hỏi ta? Chẳng phải ngài đã xin chỉ đi Bắc Lăng cứu trợ rồi sao? Nếu không thì Giả Trường Tiên đến thư phòng ngài làm gì?
Tâm tư của Thái tử thật khó đoán, nhưng ta không dám mạo muội chỉ trích hắn, đành trả lời đầy ẩn ý: “Thần thiếp ngu muội không dám nói bừa, chỉ biết rằng, chỉ có thị sát thực tế mới có tư cách nói chuyện.”
Đôi mắt đẹp của Tiêu Cảnh Hành sáng lấp lánh, chăm chú nhìn ta, ánh lên chút ý cười:
“Bản cung thật không ngờ Thái tử phi lại có kiến thức như vậy. Nếu đã thế, chi bằng nàng theo bản cung cùng đi thị sát?”
Cứu mạng! Mới vài ngày không gặp, vừa tái ngộ hắn đã muốn phái ta đi công vụ. Hắn thực sự không thể chịu được việc để ta nhàn nhã sao?
Xem ra trực giác của ta không sai, người này quả nhiên là một kẻ cuồng công việc. Không chỉ hết mình vì sự nghiệp, hắn thậm chí không tha cho bất kỳ ai xung quanh có ý định “nằm im.”
Sau lễ tế trời, Hoàng thượng hạ chỉ, lệnh Tiêu Cảnh Hành cùng Giả Trường Tiên đến Bắc Lăng, thị sát dân tình và chủ trì cứu trợ thiên tai.
Đội quân của Thái tử định ba ngày sau xuất phát.
Tiêu Cảnh Hành quyết định đi trước một bước, cải trang đến Bắc Lăng để thị sát trước.
Người đi cùng hắn, ngoài Chung Hiểu và Giả Trường Tiên, đương nhiên không thể thiếu ta — một kẻ xui xẻo.
Tình hình ở Bắc Lăng quả thực vô cùng tồi tệ.
Dù lũ không còn dữ dội nữa, nhưng nước lũ vẫn chưa rút hết.
Những khu vực thấp trũng, nhà cửa và cây cối vẫn ngập trong nước.
Trên đường phố, dân chúng không nhà không cửa ngồi khắp nơi trên đường phố.
Tiếng khóc của trẻ nhỏ hòa lẫn với tiếng than thở của người lớn, nghe mà lòng đau như cắt.
Chúng ta cố gắng đi lại trên phố một cách kín đáo, nhưng không ngờ Giả Trường Tiên vẫn bị dân chúng nhận ra.
Ban đầu chỉ có vài người vây lại hỏi han Giả Trường Tiên, rằng triều đình có cứu tế dân chúng hay không.
Dần dần, người tụ tập càng lúc càng đông.
Những người dân đói khát bất mãn với việc triều đình cứu trợ chậm trễ, liền xúm lại đòi một lời giải thích.
Tình hình ngày càng mất kiểm soát, đám đông xô đẩy lẫn nhau, chen chúc chật kín.
Giả Trường Tiên cố gắng hết sức trấn an dân chúng, nhưng không khí vẫn cực kỳ hỗn loạn.
Lần đầu tiên ta cảm nhận được sức ép từ dân chúng phẫn nộ ập tới từ bốn phương tám hướng, trong lòng vừa sợ hãi vừa nhói đau.
Tiếng huyên náo quanh ta ngày càng lớn, những cây gậy giận dữ nện xuống đất vang lên từng tiếng nặng nề.
Một cây gậy trong số đó đột nhiên mất kiểm soát, sắp sửa bổ thẳng vào đầu ta.
Ta theo phản xạ đưa tay lên đỡ.
Tiêu Cảnh Hành bất ngờ kéo mạnh ta qua, một tay khác của hắn giữ chặt lấy đầu ta, bảo vệ ta trước cú đánh.
Ta sững sờ, chỉ nghe một tiếng “bốp,” cây gậy đập thẳng vào đầu Tiêu Cảnh Hành.
Chung Hiểu cuống quýt hét lớn: “To gan! Ngươi có biết…”
“Chung Hiểu!”
Tiêu Cảnh Hành nghiêm giọng ngắt lời hắn, một tay vẫn bảo vệ đầu ta, tay kia giữ lấy vết thương trên đầu mình: “Ta không sao, nghĩ cách rời khỏi đây trước đã.”
Chung Hiểu cố gắng chen qua đám đông, mở đường đưa ta và Tiêu Cảnh Hành thoát ra ngoài.
Đúng lúc này, quan binh đến kịp thời, tình hình mới được kiểm soát.
Giả Trường Tiên sắp xếp chỗ nghỉ cho chúng ta, đồng thời mời đại phu tới xem vết thương cho Tiêu Cảnh Hành.
May mắn thay, người cầm gậy không cố ý đánh ta, nên vết thương của Tiêu Cảnh Hành không quá nghiêm trọng.
Đại phu dặn dò, chỉ cần đắp thuốc giảm đau và tan máu bầm, thì không lâu sau sẽ khỏi.
Vừa mới đến địa bàn của Giả Trường Tiên, mà để Thái tử bị đánh một gậy, e rằng hắn đã phạm phải lỗi lớn.
Sau khi đại phu rời đi, hắn lập tức tới tạ tội, còn hỏi Tiêu Cảnh Hành có cần bắt giữ những kẻ gây rối lúc nãy hay không.
Nhưng Tiêu Cảnh Hành dường như không định truy cứu ai, thậm chí còn không để tâm nhiều tới vết thương của mình, liền lập tức chuyển sang trạng thái làm việc, bắt đầu giao nhiệm vụ cho Giả Trường Tiên.
“Không cần. Ngươi hãy viết một báo cáo chi tiết về tình hình thiên tai ở Bắc Lăng cho ta. Đồng thời, phái người thống kê riêng số nạn dân bị thiệt hại trong lũ lụt, bao gồm tài sản bị mất, số người thương vong trong mỗi gia đình, càng chi tiết càng tốt. Cố gắng hoàn thành trước khi đội chính thức tới.”
Nhận lệnh xong, Giả Trường Tiên vội vàng ra ngoài sắp xếp.
Trong phòng chỉ còn lại ta và Tiêu Cảnh Hành.
Nói đi cũng phải nói lại, hắn bị thương vì bảo vệ ta. Cú đánh kia vốn dĩ nên rơi xuống đầu ta, nên ta nhất định phải cảm tạ hắn.
Nhưng khi lời cảm ơn còn chưa kịp nói ra, ta đã thấy hắn đưa tay định chạm vào vết thương trên đầu của hắn.
Ta vội vàng bước lên, giữ lấy tay hắn: “Đại phu đã dặn, không được xoa bóp vết thương.”
Hắn không chống cự, cũng không chạm vào vết thương nữa, chỉ hỏi:
“Nàng không bị thương chứ?”