9
Sau khi gả đến đây, thời gian mà Tạ Tiêu ở trong phủ rõ ràng đã nhiều hơn.
Hắn miêu tả phong cảnh ở Tây cực cho ta, ta dạy hắn vẽ tranh, nhưng đôi tay cầm kiếm của hắn thực sự vụng về, ta đã dạy đi dạy lại nhiều lần, nhưng hắn dùng bút vẫn không biết nặng nhẹ.
Cuối cùng, ta chỉ có thể nắm chặt tay hắn từng chút một, hắn vui mừng, còn ta mệt mỏi đến mức tay đau nhức.
Hằng ngày, ta và Tạ Tiêu trở nên quen thuộc như vậy, đôi khi ta còn nghĩ rằng, sống cả đời như vậy cũng không ta.
Đầu tháng chín, phía Tây cực gửi đến một bức thư viết tay của Phàn Phó tướng.
Thư đầu tiên chúc mừng hạnh phúc Tạ Tiêu, sau đó nhắc đến đường đệ của mình, Phàn Thanh tuổi tác cũng đã lớn, gia đình rất nhớ hắn, hy vọng Tạ Tiêu có thể cho Phàn Thanh trở về quê hương và sớm thành gia.
Phàn Phó tướng đã từng cùng Tạ Tiêu trải qua bao nguy hiểm, ngày xưa Tạ Tiêu nhận Phàn Thanh vào làm lính vệ là bị hắn nhờ, bây giờ hắn hy vọng Phàn Thanh sớm gia nhập gia đình, Tạ Tiêu tất nhiên cũng sẽ không ngăn cản.
Chỉ là khi Tạ Tiêu kể chuyện này cho Phàn Thanh, Phàn Thanh trắng bệch, đột nhiên quỳ xuống đất, van nài Tạ Tiêu lưu lại mình.
Một người được ngươi thân giao phó để dẫn người về quê, một người cứ “thùng thùng” quỳ gối không chịu đi.
Nhìn hai người giằng co không ngừng, ta lôi kéo tay áo của Tạ Tiêu, nhẹ nhàng nói:
“Thế thì đợi qua Tết Trùng Cửu(*) rồi xem, cũng để cho Phàn thị vệ được một thời gian, để hắn suy nghĩ kỹ lưỡng.”
(*): Tết Trùng Cửu 9/9 âm lịch.
Từ khi gả vào Tạ phủ, Tạ Tiêu chưa bao giờ phản đối lời ta, lần này cũng không phải là ngoại lệ.
Phàn Thanh vẫn quỳ ở chỗ cũ, khi nghe Tạ Tiêu đồng ý với lời ta, đôi mắt của Phàn Thanh nhìn ta, như không cam lòng, như ủy khuất, cuối cùng vẫn cứng nhắc, kéo chân như đổ chì rời đi khỏi phòng trước.
Ta tưởng Phàn Thanh không muốn rời khỏi kinh thành, nhưng không ngờ, điều mà Phàn Thanh không chịu rời xa, chính là Tạ Tiêu.
Mấy ngày sau khi gặp lại Phàn Thanh, giờ hắn lại mặc đồ nữ, áo quần hở hang, còn Tạ Tiêu cùng ở trong phòng cũng không khá hơn mấy, thậm chí cả hơi thở cũng không kiểm soát được, đang giơ kiếm thẳng vào cổ của Phàn Thanh.
Phàn Thanh lại là nữ cải nam trang.
Ta và Tống quản gia vội vã chạy đến, nhìn thấy cảnh trong phòng, cùng nhau hít một hơi lạnh.
Da thịt trắng trẻo của Phàn Thanh lộ ra, chân của Tống quản gia vừa bước vào phòng lại rút ngay ra, thậm chí không biết nên nhìn vào đâu.
Ta lấy cái chăn che Phàn Thanh, lại giữ chặt Tạ Tiêu đang nhăn mày đau đớn.
Tay cầm kiếm của Tạ Tiêu từ từ buông, toàn bộ người hắn tựa vào ta, giọng nói nặng nề và u ám vang lên bên tai ta:
“A Ninh, đuổi nàng ta đi.”
“Tống quản gia.” Ta quay đầu giao phó. “Dẫn người đi, nhốt vào phòng chứa củi.”
Mọi người tản đi, cửa phòng khép kín, trong phòng yên lặng.
Đầu của Tạ Tiêu chôn vào cổ ta, hơi thở ẩm ướt ngày càng trở nên nặng nề.
“Tạ Tiêu, chàng sao vậy?” Ta lùi lại một bước, nâng mặt Tạ Tiêu lên.
Thân thể Tạ Tiêu nóng hổi như được đốt bởi lửa, ánh mắt ngày càng âm u.
Ngay sau khi ta nói xong, Tạ Tiêu đã đẩy ta nằm lên giường.
Dưới người là chiếc giường mềm mại, trên người là đôi mắt ửng đỏ, Tạ Tiêu chặt chẽ đè lên ta.
Tạ Tiêu xé áo ta, không có gì ngăn cản ánh mắt rơi xuống xương quai xanh, răng nhọn cắn xuống, đang lên một sự đau đớn.
10
Phàn Thanh bỏ thuốc Tạ Tiêu, nhưng kết quả lại trở nên bi thảm cho ta.
Thường ngày, Tạ Tiêu đã nổi tiếng với tinh thần dũng mãnh vượt trội, huống chi bây giờ hắn đã mất lý trí.
Những vết cắn không kiểm soát được đã khiến cho ta không thể kiềm chế được nước mắt, lúc nước mắt tuôn trào Tạ Tiêu ngỡ ngàng.
Trong khắc cuối cùng lý trí quay lại, Tạ Tiêu đã thả ta ra và chạy đi ngâm mình trong nước lạnh suốt hơn một tiếng đồng hồ.
Ta nằm trên giường, tâm hồn vẫn còn đang hoang mang, sau một thời gian, ta đã sửa soạn lại quần áo và tóc của mình, rồi đi đến phòng chứa củi gặp Phàn Thanh.
Phàn Thanh ngồi sát bên góc tường, ánh mắt trìu mến.
“Ngươi hãy sắp xếp hành lý của mình, ta sẽ cho người đưa ngươi trở về Phàn gia.”
“Ta không đi, ta muốn gặp Tướng Quân.” Phàn Thanh nói lạnh lùng nhìn ta một cái. “Ta là cận vệ của Tướng Quân, ngươi không thể xử lý ta.”
“Một người cận vệ chuốc thuốc chủ tướng của mình, ngươi nghĩ Tạ Tiêu sẽ giữ lại ngươi sao?”
Phàn Thanh im lặng, ta tiếp tục:
“Nếu không phải vì mặt mũi của Phó Tướng, khi ngươi ở trong phòng, ngươi đã mất đầu từ lâu rồi, nếu ngươi còn nhớ đến tình nghĩa giữa hai người, ngươi nên rời đi ngay bây giờ.”
“Ngươi có tư cách gì để nói những điều này với ta?”
Phàn Thanh đứng dậy, gương mặt không chút sụt sùi.
“Ta đã từ bỏ thân phận là con gái, nữ cải nam trang suốt nửa năm, chỉ để ở bên cạnh Tướng Quân, vì chàng ta sẵn lòng hy sinh tất cả, nhưng ngươi thì sao? Ngươi chỉ là may mắn hơn một chút, nhận một người có quyền lực làm cha của mình thôi!”
“Người luôn ở bên cạnh Tướng Quân là ta, nếu không phải Hoàng thượng ban hôn, Tướng Quân chắc chắn sẽ không bao giờ nhìn ngươi một cái! Ngươi đừng nên dùng tình nghĩa giữa đường huynh của ta và tướng quân để khiêu khích , vấn đề của ta với tướng quân, đường huynh đã biết từ lâu.”
Phàn Thanh nhấc cằm lên, ánh mắt tràn đầy oán trách như lưỡi kiếm sắc bén hướng về phía ta.
“Phó Tướng đã cho phép ngươi nữ cải nam trang để theo đuổi Tạ Tiêu, nhưng sau khi Tạ Tiêu kết hôn, hắn đã viết thư xin Tạ Tiêu đưa ngươi về quê, với tư cách là huynh trưởng, hắn đã lên kế hoạch cho ngươi rồi, là sự khiêu khích của ta, hay là sự cố chấp của ngươi chọn sai đối tượng, chúng ta cùng biết rõ.”
“ngụy biện… ngươi nói lời ngụy biện!” Phàn Thanh lệ đầy mắt, sau đó dùng lưng tay lau sạch, “Hứa Thư Ninh, đừng cho rằng mình cao quý, ngươi chiếm giữ vị trí người trong lòng Tướng Quân, lại còn đối xử với ta như vậy, sớm muộn sẽ gặp báo ứng.”
“Người trong lòng”, ba từ này, Phàn Thanh nói nặng nề, sau đó nhìn chăm chú vào khuôn mặt của ta, như muốn tìm thấy sự chật vật và hoảng loạn.
Nhưng đáng tiếc, nàng ta đã thất vọng.
Ta thực sự không biết Tạ Tiêu có người trong lòng, nhưng ta đã từng biết, không có ai trên thế gian này có thể chỉ yêu một người duy nhất.
Bạn đang đọc truyện tại toptruyenn.net! Những nơi khác đều là reup!
Việc chiếm giữ vị trí của người trong lòng hắn không phải là ý muốn của ta, nhưng cách Tạ Tiêu đã đối xử với ta trong thời gian qua hoàn toàn không giống như một người có người yêu khác.
Nếu như những gì Phàn Thanh nói là đúng, và hắn đã thay lòng trong một tháng ngắn ngủi, thì làm người trong lòng của Tạ Tiêu cũng không còn ý nghĩa gì.
“Nếu ngươi đã nói xong thì đợi đi, sáng sớm ngày mai, ta sẽ cho người đưa ngươi về quê.” Ta nói với Phàn Thanh một cách điềm tĩnh.
11
Tác dụng của thuốc hết, Tạ Tiêu đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
Ta lấy thuốc và bôi lên vết thương chảy máu không biết từ đâu trên cơ thể hắn khi hắn mất kiểm soát.
Trong phòng, mùi hương nhang lạnh lẽo, khiến lòng người trở nên yên bình.
“Vừa rồi ta đã gặp Phàn Thanh, ta định mai sẽ đưa nàng ta đi.” Khi nghe tới “Phàn Thanh”, biểu hiện của Tạ Tiêu trở nên lạnh lùng, trong ánh mắt là sự căm phẫn không thể kìm nén.
“Nàng ấy dù sao cũng là đường muộn của Phó Tướng, Phàn Phó Tướng đã ngăn cản mũi tên vì chàng.” Ta bổ sung thêm.
Tạ Tiêu nhắm mắt lại một chút, hướng người ở ngoài cửa phòng ra lệnh: “Tối nay, hãy đưa Phàn Thanh đi và không cho nàng ta bước chân vào kinh thành nữa.”
Ngoài cửa phòng đáp lại “rõ.”, sau đó rời đi.
Ngay sau khi ta bôi thuốc xong, Tạ Tiêu kéo ta lại và ngồi lên đùi hắn.
Tạ Tiêu ôm chặt eo ta, ta giãy dụa nhưng hắn lại nắm chặt hơn.
“A Ninh, ta không hề biết Phàn Thanh là con gái, hôm nay nếu ta làm đau nàng, muốn phạt ta đều chấp nhận.”
Giọng điệu của hắn có vẻ đáng thương.
“Thực sự chàng sẽ chấp nhận?”
“ừm.”
“Được, chàng có thể nói cho ta biết, người trong lòng của chàng là ai không?”
Cơ thể của Tạ Tiêu bỗng cứng lại, hơi thở ngừng lại trong một khoảnh khắc.
Khi ánh mắt gặp nhau, Tạ Tiêu chậm rãi mở miệng: “Phàn Thanh đã nói với nàng?”
“Đúng, Phàn Thanh nói rằng ta chiếm giữ vị trí người trong lòng của chàng.”
“Chắc chắn là đường huynh của nàng đã nói với nàng.”
Việc Phó Tướng biết một số bí mật của Tạ Tiêu cũng là điều bình thường.
“Nếu chàng không muốn nói, ta cũng sẽ không ép . Nếu chàng muốn đưa nàng vào phủ sau này, ta cũng không ngăn cản.”
Đó không phải là sự rộng lượng của ta, chỉ là ta không đủ yêu Tạ Tiêu thôi.
Khi chúng ta ở bên nhau, ta đã cảm thấy mình yêu Tạ Tiêu.
Nhưng ta đã từng rơi vào một lần cạm bẫy của tình yêu, khiến trái tim, gan và phổi của ta đều bị tổn thương, bây giờ ta chỉ muốn sống an nhàn.
Tạ Tiêu dường như không ngờ rằng ta có thể tha thứ như vậy, nhìn chằm chằm ta một hồi lâu.
“A Ninh, nàng nói như vậy làm ta buồn.”
Nói với vẻ đáng thương mà không cảm xúc, ta gần như bị nước miếng làm ngạt, phải ho nhẹ một tiếng.
“Nàng…”
“Ta, Tạ Tiêu, chỉ coi chàng là duy nhất suốt cuộc đời của mình.”
Lại là màn kịch hứa hẹn vĩnh viễn, ta nhếch môi một chút và nói rằng được.
Ta tự nhiên không tin vào những điều như vậy, chỉ là nói đến mức này, ta vẫn muốn giữ tự trọng của cả hai.
Tạ Tiêu im lặng một lúc, rồi như muốn giải tỏa cơn giận, hắn ôm nhẹ lấy eo ta.
“A Ninh, dường như nàng hoàn toàn đã quên ta.”