3.
Chưa đầy một tháng, số phận của ta liên tục thay đổi.
Bệ hạ tứ hôn, ta sắp gả cho một người mà ta chưa từng gặp mặt, chỉ vài dòng ngắn ngủi trên chiếu chỉ, đã định đoạt phần đời còn lại của ta.
Lệnh của Hoàng Thượng đã làm đảo lộn mọi kế hoạch của Lục gia, may mắn là Hoàng Thượng không yêu cầu Lục gia phải gửi thêm một nữ nhi khác vào cung, coi như vô tình đã bảo toàn được Lục Tâm Dao.
Nửa tháng sau, người của Tạ gia đã đến cửa cầu thân.
Đã từ lâu nghe nói vị tướng quân Tạ này có công trạng hiển hách, ngay cả khi không ở kinh thành, những phần thưởng từ cung điện cũng được chất đống đưa đến phủ Tạ gia.
Bây giờ nhìn những món sính lễ như núi như biển mà nhà họ Tạ mang đến, ta vẫn cảm thấy kinh ngạc, có vẻ như vị quân sư mới nổi này thực sự được lòng Hoàng Thượng, gia cảnh hùng mạnh.
Tạ Tiêu không phải là người của kinh thành, xuất thân từ thảo nguyên, gia đình đã mất, không có bậc trưởng bối trong tộc hộ tống, trước kia cũng là một người cô đơn lẻ loi.
Hai ngày trước, hắn dẫn quân đi tiêu diệt cướp, còn không biết khi nào mới trở về.
Vì vậy, lần này đến cầu thân chỉ có Hồng Nương (bà mối) và quản gia của Tạ gia.
Tạ quản gia là người cẩn trọng, sau khi sắp xếp xong danh mục sính lễ, ông ta quay sang ta, chỉ vào một đôi hạc được đặt ở vị trí bắt mắt nhất và bổ sung:
“Nhị tiểu thư, đôi hạc này là tướng quân tự tay săn được.”
Hạc bay giữa mây, từ Nam chí Bắc cùng nhau bay lượn.
Loài chim trung thành như vậy, lại trở thành chứng nhân cho hôn nhân của hai người xa lạ.
“Tướng quân thật tâm ý.” Ta hơi xa cách khi lịch sự đáp lại.
“Bệ hạ tứ hôn, tướng quân tất nhiên phải tâm ý.”
Giọng nói hơi lạnh lùng, dường như mang theo chút vẻ không thoải mái.
Ta theo tiếng nhìn lại, thấy một chàng trai trẻ mặc trang phục năng động, thân hình gầy gò, giữa lông mày và mắt tỏ ra không vui.
“Vị này là Phàn phó tướng, đường đệ Phàn Thanh, hắn tới để hỗ trợ.” Quản gia chú ý đến ánh mắt của ta, liền giới thiệu.
Phàn Thanh mím môi, dưới sự ra hiệu của quản gia, hắn chắp tay cúi đầu chào ta: “Ta là Phàn Thanh, là cận vệ của tướng quân, bái kiến Nhị Tiểu Thư.”
Từ “Cận vệ”, Lãnh Thanh nói có vẻ nặng nề.
Ngày ta và Tạ Tiêu thành thân được định vào ngày mùng ba tháng bảy.
Hoa đào đã tàn, cỏ xanh vẫn chưa ngủ.
Áo cưới dệt bằng lụa đỏ, hoa văn phức tạp đến mức làm cho người ta chóng mặt, mỗi lớp mặc lên, gánh nặng trên người ta như nặng thêm một phần.
Lục Sách và Lục phu nhân ân cần dặn dò ta, ta không thể phân biệt đó là lòng thành hay giả ý, trong tiếng huyên náo xung quanh, ta bước ra khỏi cửa nhà, chia tay với nửa đời trước có phần hoang đường.
Cách một tầng quạt tròn, ta nhìn thấy Tạ Tiêu đến đón dâu.
Mờ mờ ảo ảo, không thể nhìn rõ, chỉ có thể phân biệt được một bóng dáng cao ráo như cây thông, có vẻ không giống với hình ảnh lưng hùm vai gấu như trong tin đồn.
4.
Lục phủ trong vài tháng đã tổ chức hai hỷ sự, một lần là cưới hỏi, một lần là gả con gái.
Cùng những vị khách mời đông đủ, không khí náo nhiệt, tất cả mọi người thật cao hứng, càng đương nhiên mà cho rằng, ta cũng nên vui mừng.
Nhìn qua chiếc quạt tròn một cái, ta thấy Tạ Tiêu, sau đó ta được các nữ tỳ đỡ đi, tiến về phía chiếc kiệu hoa cầu kỳ tinh xảo, như là một cái lồng.
Trong lúc quay người, cổ tay ta bị ai đó kẹp chặt.
Bàn tay rõ ràng từng đốt xương, trên mu bàn tay gân xanh lồi lên, phủ lên một vết sẹo cũ đã phai mờ, nhẹ nhàng nắm lấy, khiến ta không thể vùng vẫy.
“Muốn cưỡi ngựa không?” Tạ Tiêu đứng bên cạnh ta, giọng nói không vội không chậm, vững vàng lọt vào trong tai ta.
Tiếng ồn ào vang lên từng đợt cao hơn đợt, người ta nói Tạ Tiêu tính tình nóng vội, đã không thể đợi được nữa muốn gặp tân nương.
Ta mắt nhìn thẳng, cự tuyệt Tạ Tiêu.
“Tướng quân, điều này không phù hợp với lễ nghi.”
“Ta ở Tây Cảnh đã nhiều năm, lễ nghi kinh thành, không quản được ta.”
Lời nói không theo quy củ.
Ta ngạc nhiên nhìn về phía Tạ Tiêu, đúng lúc đó đôi mắt đen nhánh của hắn cũng nhìn thẳng vào ta.
Đôi mắt đáng lẽ phải tràn đầy tình cảm và lấp lánh, lại lạnh lẽo, lông mày sắc nét, khuôn mặt rõ ràng, ngay cả bộ áo hỉ cũng không che giấu được khí chất hào hùng mà hắn tạo dựng nên từ trên chiến trường đầy xác chết và máu.
Chúng ta bốn mắt nhìn nhau, không đợi ta từ chối thêm, Tạ Tiêu đã nâng ta lên và dễ dàng đặt ta lên lưng con mã tuấn mã mà lẽ ra chỉ mình hắn cưỡi.
Có người kinh hô, có người hò reo, Tạ Tiêu không để ý đến những thanh âm bên cạnh, theo sát xoay người lên ngựa, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng.
“Hôm nay Tạ Mỗ đại hôn, rượu nhạt trong phủ đã chuẩn bị sẵn, chư vị vô luận là có hay không cùng Tạ mỗ quen biết, đều có thể đến tham dự.”
Tạ Tiêu nói xong, liền khẽ động dây cương, mang theo ta hướng Tạ phủ mà đi.
“Phố lớn không thể phóng ngựa.” Ta thấp giọng nhắc nhở.
Ngày mai ta sẽ đến kinh phủ nha môn lãnh phạt. Tạ Tiêu kẹp nhẹ bụng ngựa, tốc độ liền chậm lại, hỏi ta, “nàng sợ sao?”
Dù không thấy được biểu cảm của Tạ Tiêu, nhưng ta luôn cảm thấy lời hắn có chút giễu cợt.
“Chỉ là cưỡi ngựa, nói gì đến sợ hãi?”
Phụ Thân ta khi còn sống là thứ sử Minh Châu, nơi Minh Châu không thiếu nhất chính là bình nguyên, ở đó hầu như ai cũng biết cưỡi ngựa.
Ngay cả phong tục tân hôn của Minh Châu, cũng là vào ngày đại hôn, vợ chồng tân hôn cùng nhau cưỡi ngựa đồng tiến.
Ta lớn lên trên lưng ngựa, là nữ nhi của nơi đó, làm sao có thể sợ cưỡi ngựa?
Phía sau là đoàn người hùng hậu đến đón dâu, Tạ Tiêu lấy đi quạt tròn trên tay ta, lại nhét dây cương vào tay ta.
Đây là lần đầu tiên ta cưỡi ngựa sau khi vào Kinh thành, lại là vào ngày đại hôn của ta.
Tạ Tiêu chinh phạt nơi chiến trường đã lâu, không thích lễ nghi phiền phức ở kinh đô, điều này không hợp quy củ.
Nhưng lạ thay, điều này lại hợp tâm ý của ta.
Đây thực sự là khoảnh khắc vui sướng nhất của ta trong vài tháng qua.
Trên lưng ngựa, gió thổi qua bên tai, chuỗi ngọc lắc lẻo, ta nghe thấy Tạ Tiêu nói:
“Về sau đừng làm Nhị tiểu thư của phủ tướng quân nữa.”
Ta nắm chặt dây cương, các đốt ngón tay hơi dùng sức mà trở nên trắng bệch.
Ta biết, từ nay về sau, sinh tử vinh nhục của ta đều gắn liền với Tạ Tiêu, ta phải quản lý việc nhà, chuẩn bị từ trên xuống dưới, không được phạm phải chút sai lầm nào.
“Tướng quân yên tâm, về sau ta sẽ làm tròn vai trò là Tạ phu nhân.”
5.
Đêm tân hôn, nến đỏ rơi lệ, trên chăn gấm thượng uyên ương đan vào nhau.
Sau khi khách khứa tan đi, dưới anh trăng Tạ Tiêu bước vào phòng.
Ta cùng hắn đối diện không nói gì, có chút xấu hổ mà lảng tránh hắn tầm mắt.
Rượu hợp cẩn trôi qua cổ họng, ánh nến bùng lên thanh âm “tách tách” nhỏ bé.
Chỉ trong chốc lát hắn đã để đặt chén rượu xuống, Tạ Tiêu đã giang tay ôm ta vào lòng.
Ngón tay của Tạ Tiêu chui vào mái tóc dài của ta, cánh tay siết chặt, ta bị buộc phải dán sát vào hắn.
Ta hoàn toàn không có sự phòng bị, cũng không có sức lực để đáp trả.
Ta hoảng loạn dựa vào ngực Tạ Tiêu, và sau đó mới chậm rãi nhận ra người trước mắt đã là phu quân của mình.
Nhưng ta vẫn có chút sợ hắn.
Sau một hồi giằng co, dưới ánh nhìn của Tạ Tiêu, ta từ từ hạ tay xuống, rũ mi mắt xuống.
Phận làm người, cuối cùng cũng phải chấp nhận số phận.
Hơi thở của Tạ Tiêu hơi nặng nề, nhưng hắn không có bất kỳ động tác tiếp theo nào, sau một lúc, hắn cúi người, đặt đầu lên vai ta.
“Tướng quân?” Ta không hiểu chuyện gì, nhẹ nhàng chạm vào Tạ Tiêu.
“Ừm.”
Một tiếng thì thầm nhẹ, mang theo vẻ mơ màng say sưa.
Chỉ một chén rượu hợp cẩn, đã say như vậy sao?
Ta thở phào nhẹ nhõm, giúp Tạ Tiêu nằm xuống giường.
Dù đã say, nhưng sức mạnh của Tạ Tiêu vẫn không hề giảm bớt, hắn ngã xuống giường, ta cũng bị lôi lên giường một cách mơ hồ.
Đôi mắt Tạ Tiêu hơi khép lại, cánh tay đặt ngang qua eo ta, khiến ta không thể cử động.
“Sau này, ta gọi nàng là A Ninh được không?”
Hắn lẩm bẩm nói nhỏ, bỏ đi khí thế sát phạt, ta trầm mặc một chút “ừ” một tiếng, coi như là đáp lại.
“Đừng làm nhị tiểu thư của Tướng phủ nữa… hãy làm Hứa Thư Ninh.”
Giọng của Tạ Tiêu không lớn, vừa dứt lời, liền nghiêng đầu và ngủ mất, sức lực trên cánh tay cũng lỏng ra một chút.
Rượu tốt, say liền ngủ.
Ta kìm nén cảm giác kỳ quái và bất an phát sinh từ câu “Hãy làm Hứa Thư Ninh”, và đắp chăn cho Tạ Tiêu.