1.
Phụ thân ta cùng với Tả tướng Lục Sách là vân cổ chi giao, đối với ông ấy là có ân cứu mạng.
*Vân cổ chi giao: bạn bè thân thiết
Khi ta sáu tuổi, Lục Sách liền đem ngọc bội Lục gia tổ truyền giao cho ta, chính là vật định hôn ước giữa ta và Lục Vân Chí.
Sau đó, ông ấy cùng gia đình chuyển đến kinh thành, từng bước thăng tiến, cuối cùng trở thành quan triều đình, còn phụ thân ta lại cả đời làm quan ở Minh Châu.
Phụ thân ta trước khi qua đời, thương ta còn nhỏ đã mất mẹ, trong họ Hứa không còn người thân nào khác có thể dựa vào, nên đã nhờ Lục Sách, người bạn thân có mối quan hệ sâu đậm, chăm sóc ta.
Ngày phụ thân ta được an táng, Lục Vân Chí, thanh mai trúc mã của ta, quỳ trước mộ phụ thân ta, hứa sẽ dành cả đời này cho ta.
Năm đó ta mười bốn tuổi, mang theo toàn bộ tài sản của Hứa gia, được Lục Sách đón vào kinh thành, khua chiêng gõ trống nghênh đón vào tướng phủ, trao cho ta đủ thể diện.
Ngày hôm sau, tin tức về việc Lục gia có thêm một nữ nhi lan khắp kinh thành.
Ta trở thành nhị tiểu thư của Lục gia.
Kể từ đó, mỗi khi ai đó nhắc đến tên Hứa Thư Ninh, họ đều nói rằng “số phận thật tốt”, một nữ nhi cô đơn đã leo lên được Lục gia, từ đây gà rừng biến thành phượng hoàng.
Chiếc ngọc bội ban đầu dùng để định hôn giữa ta và Lục Vân Chí, trở thành món quà mừng của Lục Sách khi nhận ta làm con gái.
Ngày Lục Sách tổ chức tiệc lớn để chào đón và làm lễ rửa trần cho ta, Lục Vân Chí đã quỳ trong từ đường suốt một ngày một đêm.
Sau khi khách khứa tan, ta đã lén lút đến đền thờ để gặp hắn.
Hắn quỳ trước linh vị tổ tiên, sống lưng thẳng tắp, trên lưng là những vết roi đan xen, m.áu tươi thấm qua y phục.
Những vết roi này là để trừng phạt hắn vì đã cãi lại người lớn tuổi, bất hiếu.
Nhưng cả mười hai vết roi, cũng không thể khiến Lục Vấn Chỉ thay đổi lời nói, rằng hắn với ta chỉ có tình huynh muội mà thôi.
Ta mang đến cho hắn ít đồ ngọt, nhưng hắn không hề ăn, trong ánh nến mờ ảo, Lục Vấn Chỉ nắm lấy tay ta.
“Ninh Nhi, đừng sợ, ngày sau ta nhất định sẽ thi đỗ, cưới muội làm vợ, nếu vi phạm lời thề này, ta liền chết không yên ổn.”
Trong từ đường là những linh vị đen tuyền, khắc chữ vàng, gắt gao nhìn chằm chằm vào ta và Lục Vấn Chỉ.
Ta nhìn vào đôi mắt trong sáng như nước của Lục Vấn Chỉ, nói: “Ta tin huynh.”
Dù ở kinh thành đầy dẫy nhà cao cửa rộng, Lục Vấn Chỉ vẫn là người tài sắc vẹn toàn, nổi bật nhất nơi này,
Hắn sau khi tích lũy đủ kiến thức, sau đó quả nhiên đăng khoabảngvàng, hắn cưỡi một con ngựa cao lớn, diễu phố từ đầu đường về tới phủ, thật là phong độ ngất trời.
Sau đó, hắn liền lấy nữ nhi duy nhất của hầu Định Chương là Du Vân làm vợ.
Ngày thành hôn, Lục gia treo đầy lụa đỏ, khách mời đông đủ.
Lục Vấn Chỉ, người đã luôn trốn tránh không dám gặp ta, lại tình cờ gặp ta ở dưới hành lang, cả hai cùng lặng lẽ không nói nửa lời.
Lục Vấn Chi một thân áo đỏ, làm nổi bật vẻ đẹp tuấn tú phi phàm, chỉ tiếc giọng nói trong trẻo thường ngày nay lại khàn đặc.
Ninh nhi, là ta phụ lòng nàng… Ta có nỗi khổ riêng, xin nàng tin ta…
Nhưng ta nên tin hắn điều gì đây?
Trong phủ người người huyên náo, tiếng nhạc vang vọng không dứt, vui mừng đến nỗi ta không dám rơi lệ.
“Hôm nay là đại hỉ của huynh trưởng, Thư Ninh ở đây chúc mừng.”
Ta rủ mi, chặn đi hết thảy tâm tình, “Chúc huynh trưởng và chị dâu, bách niên giai lão..”
Không lời đáp lại, Lục Vấn Chi chỉ kinh ngạc nhìn ta trong chốc lát, rồi quay lưng bước đi, ra khỏi cửa phủ.
Ta biết, hắn là đang đi đến phủ Định Xương hầu để rước dâu.
Sau khi Lục Vấn Chi đi, ta cảm thấy tức ngực, dựa cả người vào cột hiên, nuốt xuống cảm giác tanh tưởi đang trào lên cổ họng.
2.
Đêm Lục Vấn Chi thành hôn, chủ mẫu của Lục gia đến viện của ta.
Bà chất cả mọi người lui xuống, hướng ta quỳ xuống, cầu xin ta thay nữ nhi của bà, Lục Tâm Dao, tiến cung.
Ta hỏi lại rằng nếu ta không muốn thì sao ?
Bà thoáng lau nước mắt, lấy từ trong tay áo ra một lá thư, nói cho ta biết, đó là thư của dì ta ở biên châu xa xôi gửi cho.
Nội dung của bức thư là gì đã không còn quan trọng nữa.
Bà ấy chỉ muốn nói với ta, người viết bức thư này, là muội muội duy nhất của mẫu thân ta, cũng là người thân duy nhất của ta còn sống trên đời này.
Trong ngày tốt lành này, ta đã chấp nhận số phận, đồng ý với nghĩa mẫu của mình, thay thế nữ nhi bà ấy vào cung, phục vụ người hoàng tử đã đến tuổi trưởng thành.
Không ai nói chuyện này với Lục Vấn Chi, hoàng đế trọng dụng Vấn Chi, hắn mới cưới chưa đến nửa tháng, đã lĩnh chỉ đi theo Thượng thư Bộ Hộ kiểm tra lũ lụt.
Sau khi Lục Vấn Chi đi, Lục gia bắt đầu chuẩn bị gấp rút việc đưa ta vào cung.
Lần này có tổng cộng sáu tú nữ được đưa vào cung, người nhỏ tuổi nhất mới vừa đến tuổi cập kê, sớm hơn ta vào cung tám chín ngày.
Nghe nói khi vào cung, nàng ấy liên tục khóc trên xe ngựa, sau đó làm phiền hoàng đế, bị tát mạnh năm mươi cái, mặt sưng vù đến không còn hình dáng.
Ta vào cung hơi muộn một chút, lúc còn đang chuẩn bị, kinh thành lại xảy ra một sự kiện lớn.
Tướng quân Vũ Huy của biên giới phía Tây, Tạ Tiêu, trở về kinh thành, tên của vị thần chết này ta đã sớm nghe như sấm trên trời, chỉ là chưa từng gặp mặt.
Ngày Tạ Tiêu trở về kinh thành, nữ tỳ hỏi ta có muốn ra phố xem không, nghe nói cả con đường dài đã bị chặn kín, tất cả đều là để xem vị tướng quân Tạ này, người mà trong tin đồn có khuôn mặt xanh, răng nanh, uống máu, có lưng như hổ và eo như gấu, trông ra sao.
Thôi kệ, dù sao cũng chỉ là hai mắt một mũi mà thôi. Ta lắc đầu, thực sự không hứng thú,
“Ngươi cứ đi nếu muốn.”
Nữ tỳ được phép liền vui mừng rời đi.
Ta nghĩ, mình đã là người sẽ phải giam mình trong cung suốt đời, dù người ta có là Tạ Tiêu Vương hay có khuôn mặt xanh mét, hay là dung mạo như ngọc, đối với ta cũng chẳng khác biệt gì.
Nhưng ta không ngờ rằng, không lâu sau khi Tạ Tiêu vào cung để yết kiến, cung đình bất ngờ truyền ra một chiếu chỉ, chiếu chỉ được thái giám vội vã mang đến Lục gia.
Bệ hạ thân chỉ, ban hôn cho Tạ Đại tướng quân, người đã có công lao to lớn, giết giặc không biết mệt mỏi.
Sau khi chiếu chỉ được tuyên xong, toàn bộ Lục gia đột nhiên chìm vào một mảnh tĩnh mịch.
Trán ta dựa vào mặt đất lạnh lẽo, mất một lúc lâu mới có thể tỉnh táo trở lại.
Cho đến khi thái giám mang chiếu chỉ đi đến trước mặt ta, dùng giọng nói hơi bén nhọn và cười nhạo báng để ta tiếp chỉ, ta mới như tỉnh mộng mà ngẩng đầu lên.
Bệ hạ ban phước cho nhân duyên, Nhị tiểu thư thật sự may mắn, sau này người sẽ là phu nhân của Tạ gia.