Lần đầu tiên thấy hắn mặt không đổi sắc ăn xong món của mẫu thân, ta phải kinh ngạc.
“ngươi cũng không cần quá gắng gượng đâu.”
Cố Cẩn Xuyên mặt không cảm xúc lau miệng.
“Quận chúa lo nghĩ nhiều rồi, ở chiến trường, không phải không có tình huống bị bao vây hết lương thực, ta từng ăn thịt sống, cỏ dại, so với những thứ đó, đồ ăn của trưởng công chúa là mỹ vị nhân gian.”
Mẫu thân ở bên cạnh đỏ mắt, liền kêu lên:
”Đứa trẻ này, con đã chịu khổ rồi.”
“Sau này không cần khách khí, muốn ăn gì cứ nói với bản cung, bản cung sẽ làm cho con.”
“Không dám làm phiền trưởng công chúa điện hạ.”
“Sau này đều là người một nhà, là chuyện nên làm…”
Người ta nói, con rể như con trai.
Nhìn hai người họ nhường nhịn qua lại, ừm, đúng là có chút vị mẹ hiền con hiếu rồi.
8
Phụ thân lâu nay sống dưới đáy gia đình, nay có thêm Cố Cẩn Xuyên, địa vị lại có chiều hướng suy giảm. Ta cũng không đành lòng. Khi Cố Cẩn Xuyên lại chuẩn bị vào thư phòng tìm phụ thân, ta chặn hắn lại.
Cố Cẩn Xuyên rõ ràng có chút ngạc nhiên, đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn ta từ trên xuống dưới. Ta bị nhìn mà lạnh cả sống lưng, nhưng nghĩ đến gương mặt khổ sở của phụ thân, vẫn cứng rắn mở miệng.
“Gần đây ta có được một bức tranh, ngươi cùng ta thưởng thức một chút?”
“Quận chúa thích tranh chữ?”
Hắn hơi nhíu mày, dường như suy nghĩ: “E là phải làm mất nhã hứng của quận chúa, ta với những thứ đó, không biết chút nào.”
“Vậy, vậy thì thôi…”
“Nhưng ta có một quyển sách quyền pháp cường thân kiện thể, trên đó có cả chữ lẫn tranh, quận chúa có muốn xem không?”
“Bộ quyền này thích hợp cho mọi độ tuổi, vừa hay nàng với ngự sử và điện hạ có thể cùng luyện tập.”
Ta: “Ta, ta thì không cần…”
Phụ thân, mẫu thân nói đúng, đều là vì ta, người cứ tiếp tục chịu khổ đi.
9
Vất vả lắm mới đến ngày nghỉ, phụ thân liền đuổi ta và Cố Cẩn Xuyên ra khỏi phủ.
“Cẩn Xuyên rời kinh nhiều năm, e rằng đối với kinh thành đã xa lạ rồi, hôm nay phụ thân bỏ tiền, con dẫn hắn đi dạo một vòng.”
Cố Cẩn Xuyên hơi do dự: “Thân thể của quận chúa, có thể ra ngoài không?”
Phụ thân vội gật đầu: “Không sao đâu, cẩn thận một chút là được.”
Ta: “…”
Phụ thân, ngài đã thay đổi rồi.
10
Ra ngoài với Cố Cẩn Xuyên, thật sự rất chán. Hỏi hắn thấy chiếc quạt nào đẹp, hắn bảo “tùy nàng.” Hỏi hắn thích loại bánh ngọt nào, hắn trả lời “gì cũng được.”
Cuối cùng cũng đến giờ trưa, ta dẫn hắn đến tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành mấy năm gần đây, để thử món vịt hương trà đặc sắc của họ.
Phòng riêng cách âm không tốt, ta và Cố Cẩn Xuyên vừa ngồi xuống, liền nghe được âm thanh từ phòng bên cạnh.
Trùng hợp thay, họ đang bàn luận về ta.
“Cố gia sao lại suy nghĩ ngắn ngủi đến thế, lại muốn cưới một kẻ “đoản mệnh” như vậy.”
“Đó không phải là kẻ “đoản mệnh” bình thường, xét về nhan sắc, các tiểu thư thế gia ở kinh thành không ai bì kịp nàng ấy, huống chi phủ trưởng công chúa phú quý ngập trời.”
“Ta cũng muốn thú, nhưng gia đình không cho phép.”
“Đúng rồi, các người không biết đâu, Vương huynh còn từng vẽ một bức tranh quận chúa sau khi tắm đấy, ta đã có dịp chiêm ngưỡng, quả thật phong tình mỹ lệ. Tài vẽ của Vương huynh thật lớn, không biết còn tưởng đã tận mắt chứng kiến vậy.”
“Đúng Vậy, tay nghề của ta là do danh gia chỉ dạy.”
Người được nhắc tên đáp lại.
“Chỉ tiếc rằng bức tranh đó bị mẫu thân ta tịch thu rồi.”
“Mẫu thân ta cũng kỳ quái, chỉ là một bức tranh thôi mà, sao phải giấu kín như vậy?
Không cho người ta xem, không cho người ta nghĩ sao?”
“Quận chúa Vĩnh An thân thể vốn yếu ớt, vào tay một kẻ sát thần như thế, đừng nói hai mươi tuổi, e là chẳng mấy chốc sẽ hương tiêu ngọc vẫn.
“Như vậy chẳng phải tốt hơn sao, dùng tiền của người vợ quá cố để nuôi dưỡng người vợ mới, há chẳng phải mỹ mãn sao.”
“Vẫn là Triệu huynh có tầm nhìn xa. Quận chúa Vĩnh An yếu đuối như vậy, không biết trên giường có chịu đựng nổi không…”
Ta vẫn biết quý tộc thế gia hay bàn tán sau lưng ta, nhưng không ngờ bọn họ lại quá đáng đến thế. Các công tử thế gia trước mặt cung kính lễ độ với ta, sau lưng lại là có thể nói những lời thô lỗ như vậy.
Cơn giận chưa từng có trào dâng trong lòng, vừa đứng dậy, cảnh vật trước mắt như có chút mờ ảo.
“Nàng đừng nghe họ nói bậy, chúng ta lập tức đi…”
Đi tìm họ tính sổ.
Lời còn chưa dứt, Cố Cẩn Xuyên đã đấm mạnh một cái xuống bàn. Nghe tiếng gỗ vỡ vụn, tim ta như ngừng đập một nhịp.
Gương mặt Cố Cẩn Xuyên đen lại đầy đáng sợ, trong mắt hiện lên một vẻ u tối sâu thẳm, như thể bên trong ẩn chứa một con thú hung dữ sắp thoát khỏi lồng, khiến người ta sinh lòng e ngại.
Ta vô thức nắm lấy tay áo của Cố Cẩn Xuyên.
“Ngươi…”
Ngươi đừng thế, ta sợ.
Lời còn lại chưa kịp nói, Cố Cẩn Xuyên đã gạt tay ta, xông ra ngoài.
Hắn cứ thế bỏ lại ta sao?
Cũng phải thôi, nếu là ta, chắc chắn cũng sẽ giận dữ và cảm thấy xấu hổ.
Ngực ta nặng nề đến mức không thở nổi, tai càng thêm ù ù.
Đến khi tỉnh táo lại, mới nghe thấy bên cạnh có tiếng đánh nhau.
Kèm theo đó là những tiếng kêu la thảm thiết và cầu xin tha thứ của bọn họ.
“Cố tiểu hầu gia, chúng ta sai rồi.”
“Tiểu hầu gia, tha cho chúng ta đi…”
Vậy nên, hắn không phải vì thấy mất mặt mà giận dữ bỏ đi, mà là đi dạy dỗ người khác?
Trái tim ta như được đặt lại đúng chỗ. Cảm giác căng thẳng trong lòng ta cuối cùng cũng được xoa dịu.
Trong lòng lần đầu tiên nảy sinh ý nghĩ rằng:
“Có lẽ lấy Cố Cẩn Xuyên cũng không tệ.”
Ít nhất hắn thân thủ tốt, có hắn ở đây, ta không cần sợ bị người khác bắt nạt.
11
Có lẽ là vì ngày hôm đó quá kích thích, tối hôm ấy ta liền phát sốt. Chuyện này đương nhiên không giấu được phụ mẫu.
Mẫu thân nghiến răng nghiến lợi: “Dám ở sau lưng bôi nhọ thanh danh nữ nhi ta, chuyện này chưa xong đâu.”
Phụ thân lại càng thề sẽ hạch tội đến cùng, không tha bất kỳ nhà nào liên quan.
Nhưng họ vẫn không nhanh bằng hành động của Cố Cẩn Xuyên. Hôm sau, Cố Cẩn Xuyên liền tìm đến từng nhà một, đưa những kẻ tham gia vào chuyện này vào phủ Kinh Triệu.
Lý do bắt giữ cũng vô cùng phong phú. Nào là ăn quỵt, trêu ghẹo phụ nữ đàng hoàng trên phố, tụ tập đánh bạc…
Trưởng bối trong nhà mấy vị công tử muốn xin tha, nhưng ngặt nỗi nhân chứng vật chứng đều đầy đủ.
Chuyện này trong giới quý tộc kinh thành cũng gây ra không ít xôn xao. Trước kia đều đồn rằng, Cố Cẩn Xuyên cầu hôn ta là vì bị lão hầu gia ép buộc, giờ thì đổi chiều, lại thành ra là Cố Cẩn Xuyên trước khi rời kinh đã thầm yêu ta, vừa quay về liền thúc giục lão hầu gia dâng tấu cầu hôn.
Tin đồn trong kinh thành xưa nay vốn thích thêu dệt bóp méo sự thật, ta đã sớm có kinh nghiệm. Nhưng có một điều, ta thật sự tò mò.
Ta hỏi Cố Cẩn Xuyên đến thăm bệnh:
“Ngươi làm thế nào mà có được những chứng cứ đó?”
Hắn hiếm khi trả lời mà không nhìn vào mắt ta:
“Quận chúa chắc đã quên trước đây ta… khụ, quen vài người… nên có tin tức linh thông cũng là chuyện bình thường. Đừng nhắc chuyện đó nữa, hôm nay ta đến để tạ lỗi với quận chúa.”
Lại xin lỗi nữa? Đừng nói là lại muốn quỳ nhé?
“Hôm đó, vì quá tức giận mà ta dọa đến quận chúa, sau này ta sẽ không thế nữa.”
Ta nhìn Cố Cẩn Xuyên, vô thức mím môi. Người này quả là biết co biết giãn.
12
Cố Cẩn Xuyên dường như cuối cùng cũng nhớ ra lễ nghĩa khi đến nhà người khác không nên đi tay không.
Nhưng—
Sao lần nào cũng là bánh ngọt của tiệm ở Đông Tam Nhai?
“Quận chúa không thích?”
Không hẳn là không thích.
“Ta đã ăn bánh quế hoa ba ngày liên tiếp rồi, ngày mai ngươi có thể đổi món khác không?”
“… Được.”
Hắn đáp ứng rất dứt khoát, nhưng đến ngày hôm sau—
“Sao vẫn là bánh quế hoa?”
Cố Cẩn Xuyên có chút chột dạ.
“Ta… hôm nay đến muộn, những món điểm tâm khác đã bán hết. Ngày mai, ngày mai ta nhất định đến sớm xếp hàng.”
Chẳng lẽ phủ Trung Dũng Hầu của các ngươi không có gia nhân sao? Mua chút bánh mà cũng phải tự mình đi xếp hàng?
“Chuyện của quận chúa, sao có thể nhờ tay người khác.”
Hắn nói cứ như lẽ đương nhiên, ta lặng lẽ quay mặt đi, không muốn để hắn thấy mặt ta đã đỏ bừng. Người này, sao lại trở nên khéo ăn nói thế chứ.
Cố Cẩn Xuyên dường như thật sự trong một đêm liền khai sáng, thậm chí còn chủ động mời ta đi dạo hồ.
Nhưng—
“Cố Cẩn Xuyên, ngươi sợ nước à?”
“Quận chúa nói đùa, ta hành quân qua bao con sông, sao có thể sợ nước được.”
Nhưng những con sông sâu mấy thì cũng có cầu, cùng lắm cũng có chỗ nước cạn.
Ngươi không sợ, sao vừa lên thuyền người ngươi lại toát mồ hôi lạnh, ngồi trên ghế mà không nhúc nhích.
Ngươi không sợ, chân ngươi sao lại run rẩy thế?
Ta cuối cùng cũng nhìn ra rồi, người này đúng là một con vịt chết vẫn cứng miệng mà.