13
Triều đình không có chuyện gì lớn, hoàng đế quyết định dẫn bá quan văn võ cùng đi săn.
Cố Cẩn Xuyên được hoàng đế bổ nhiệm làm phó thống lĩnh cấm quân, trong chuyến đi săn này còn phụ trách an toàn cho toàn bộ khu vực săn bắn.
Hắn cưỡi ngựa đi ra, sau lưng theo một đội cấm quân, thật là oai phong lẫm liệt.
Giữa bao ánh mắt, hắn thúc ngựa dừng lại trước mặt ta.
“Quận chúa, đừng chạy lung tung, tránh để bị mũi tên lạc bắn trúng.”
Rõ ràng là câu quan tâm, nhưng từ miệng hắn nói ra, lại giống như một mệnh lệnh.
Hắn đi xa rồi, Vĩnh Gia ở bên tai ta thì thầm.
“Cố tiểu hầu gia quả thật không hổ danh là “Diện Ngọc Diêm Vương”, khí thế thật sự đáng sợ.”
Đáng sợ sao? Ta lại không cảm thấy vậy.
“Thật ra hắn… cũng khá tốt mà.”
Dù không biết cách làm vui lòng nữ nhi, đôi lúc nói chuyện thẳng thừng đến mức làm người khác nghẹn họng, nhưng…
Thật sự rất tốt.
Lời giải thích của ta đổi lại là sự trêu chọc của Vĩnh Gia.
“Chậc chậc, trước đây ta còn lo ngươi và hắn không hợp nhau, giờ xem ra… rất tốt rồi.”
“Nhưng ta phải nhắc ngươi, không ít người chưa từ bỏ ý định với hắn đâu, ai nấy đều mong đợi ngươi mất đi để họ có thể làm kế thất cho Cố Cẩn Xuyên đó.”
Làm kế thất cho Cố Cẩn Xuyên?
Cứ để họ chờ đi, xem ai sống lâu hơn ai.
“Đặc biệt là Thôi Chiêu Như, ta đã thấy rồi, ngày Cố Cẩn Xuyên hồi kinh diễu phố, chỉ có nàng ta là hét to nhất, xem ánh mắt nàng ta nhìn ngươi, hận không thể nuốt chửng muội vậy.”
Thôi Chiêu Như là con của Di thân vương phi, tuy không phải ruột thịt với mẫu thân ta nhưng, đều là con của tiên hoàng.
Theo vai vế, Thôi Chiêu Như đáng ra phải gọi ta là biểu tỷ như Vĩnh Gia.
Nhưng từ nhỏ nàng đã không ưa ta, mỗi lần gặp, đừng nói đến việc chào hỏi, ngay cả lời nói cũng đều đầy châm chọc.
Ta không muốn so đo với nàng, ngày thường có thể tránh là tránh.
Nói ra, trước đây trong đám người bị Cố Cẩn Xuyên đưa vào phủ Kinh Triệu cũng có ca ca của nàng ta.
Nàng ta thích Cố Cẩn Xuyên?
Ta nhìn theo hướng Vĩnh Gia chỉ, đúng lúc thấy Thôi Chiêu Như liếc mắt khinh thường ta
Chẳng trách lần trước khi cùng mẫu thân đi chọn trang sức gặp nàng ta, nàng ta cứ mặt nặng mày nhẹ với ta.
Hừ, thích cũng vô ích.
14
Ta và mẫu thân quả thật là mẹ con ruột.
Năm đó mẫu thân bị tình địch của phụ thân hạ độc, còn ta , nay lại bị kẻ ái mộ Cố Cẩn Xuyên đâm bị thương.
Khán đài khu săn bắn đông người, ta liền nghĩ ra ngoài hít thở không khí.
Vĩnh Gia đang xem rất say mê, ta không gọi nàng ấy đi cùng. Đi chưa xa, phía sau liền nghe tiếng Thôi Chiêu Như.
“Biểu tỷ đợi ta với.”
Đây đúng là chuyện hiếm, bình thường đến cả tên của tôi nàng ta còn khinh không buồn gọi, nay lại gọi “biểu tỷ.”
Có biến tất có chuyện, nhưng Thôi Chiêu Như cứ như kẹo nếp, dính chặt không rời.
Cả quãng đường không ai nói gì, đến khi xung quanh chỉ còn lại ta, nàng ta và các nha hoàn của hai bên, Thôi Chiêu Như mới lên tiếng với giọng lạnh lùng.
“Biểu tỷ, có lúc ta thật sự ghen tị với ngươi.”
Thấy vẻ mặt nàng ta có gì đó không ổn, ta vô thức lùi lại hai bước:
”Ngươi nói đùa rồi, ta có gì đáng để ghen tị?”
“Lâm Vĩnh An, đều là con của công chúa, tại sao ngươi vừa sinh ra đã được phong quận chúa, ngay cả tên cũng cùng hàng với Vĩnh Gia bọn họ, còn ta lại chẳng có gì cả.”
“Tại sao phụ thân ngươi là ngự sử, còn phụ thân ta chỉ là một nhàn quan tứ phẩm.”
“Tại sao ngươi từ nhỏ đã được phụ mẫu nuông chiều, còn trong mắt phụ mẫu ta chỉ có ca ca.”
Người này… thật sự là điên rồi.
Ta là quận chúa, đó là vì mẫu thân của ta là muội muội ruột của đương kim thánh thượng.
Phụ thân ta là ngự sử, đó cũng là vì ông tự mình thi đỗ trạng nguyên, từng bước đi lên đến ngày hôm nay.
Ngươi không được yêu thương như ca ca ngươi, thì nên tìm Di thân vương phi mà hỏi.
Cớ sao lại đổ tội lên ta.?
Gương mặt của Thôi Chiêu Như càng lúc càng méo mó dữ tợn.
“Tại sao ngươi có thể gả cho Cố tiểu hầu gia, còn ta thì phải xa giá đến tận Tây Nam? Cả đời này có lẽ không thể quay về nữa!
“Rõ ràng là ta mới là người thích hắn trước, từ nhỏ ta đã thích hắn, luôn chờ đợi hắn hồi kinh, vậy mà trung dũng hầu lại chủ động xin ban hôn cho hắn.”
Dù đã đề phòng giữ khoảng cách với nàng ta, nhưng ta thật sự không ngờ nàng ta lại trực tiếp rút ra một con dao găm.
“Lâm Vĩnh An, ngươi vốn không nên tồn tại trên thế gian này!”
Các nha hoàn bên cạnh ta bị người của Thôi Chiêu Như khống chế, nhược điểm của một kẻ yếu ớt như ta liền hiện rõ vào lúc này.
Đối mặt với sự tấn công bất ngờ của Thôi Chiêu Như, ta phát hiện thân thể mình không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn con dao găm càng lúc càng gần.
May mắn là vào khoảnh khắc nguy cấp, một mũi tên xé gió bắn trúng tay của Thôi Chiêu Như, khiến con dao găm vốn nhắm vào bụng ta lệch hướng, chỉ sượt qua eo.
“Vĩnh An’!.”
Nhìn theo hướng giọng nói, ta thấy Cố Cẩn Xuyên đang thúc ngựa lao tới… trong tay vẫn cầm một chiếc cung.
Sợ hãi, ấm ức cộng thêm cơn đau do vết thương trên da, khiến nước mắt ta không kìm được mà chảy xuống.
Nhìn khuôn mặt lo lắng hốt hoảng của Cố Cẩn Xuyên, không hiểu sao, trong đầu ta chỉ hiện lên một câu.
“Cố Cẩn Xuyên, lần này ngươi thật sự phải quỳ xuống xin lỗi ta rồi.”
15
Hoàng đế biết chuyện Thôi Chiêu Như đâm ta bị thương, nổi trận lôi đình, đưa nàng ta đến chùa Tịnh Tâm ở ngoại thành.
Đó là nơi chuyên giam giữ những nữ quyến phạm tội.
Cả đời nàng ta sẽ phải sống tại đó, lần này thì nàng ta không cần phải rời khỏi kinh thành nữa rồi.
Lớn lên từng chịu không ít bệnh tật, nhưng đây là lần đầu tiên ta bị thương vì bị đâm.
Phụ mẫu ta vô cùng cẩn trọng, biết được nguyên do còn có phần là vì Thôi Chiêu Như thích Cố Cẩn Xuyên, liền mắng hắn một trận rồi đuổi ra khỏi phủ trưởng công chúa.
Sau đó mặc hắn cầu xin thế nào, chờ đợi bao lâu bên ngoài, cũng không cho phép hắn bước vào phủ trưởng công chúa.
Mãi đến gần ngày thành hôn, lão hầu gia đích thân đến cửa, ngay trước mặt phụ mẫu và ta, quất cho Cố Cẩn Xuyên một trận roi, phụ mẫu mới chịu nhượng bộ.
Ngày trước khi thành hôn, Cố Cẩn Xuyên biến mất cả một ngày.
Tin tức truyền đến phủ trưởng công chúa, khiến phụ mẫu ta lo lắng không yên.
“Lẽ nào, Cố Cẩn Xuyên hối hôn vào lúc này?.”
Mẫu thân lập tức gõ vào người phụ thân một cái.
“Trước đây ta đã bảo là đủ rồi, chàng cứ nhất quyết không dạy hắn một bài học thì không được, giờ tốt rồi đấy, con rể của chàng bỏ trốn rồi.”
“Công chúa , không phải đâu…”
“ Chàng còn dám cãi lại? Nếu không phải vì khi xưa chàng thu hút ong bướm, An An đâu đến nỗi không tìm được phu quân xứng đáng, cuối cùng phải để hoàng thượng ban hôn.”
Phụ thân bị mắng suốt cả ngày, cho đến khi nhận được tin từ thị vệ báo lại về Cố Cẩn Xuyên, mới yên tâm.
Khác với phụ mẫu, ta lại chẳng lo lắng chút nào.
Dù gì kể từ ngày Cố Cẩn Xuyên bị cấm không được ra vào phủ trưởng công chúa, mỗi ngày hắn đều trèo tường đến gặp ta.
Ngày đầu tiên, là để xin lỗi ta.
Ngày thứ hai, mang đến bánh ngọt của tiệm nổi tiếng ở Đông Tam Nhai.
Ngày thứ ba, đem thuốc trị ngoại thương đặc chế trong quân đội.
……
Như ta đoán, tối hôm ấy, Cố Cẩn Xuyên biến mất cả ngày bỗng xuất hiện đúng giờ trước mặt ta.
“Cố Cẩn Xuyên, ban ngày ngươi đã đi đâu vậy?”
“Trong quân doanh có việc, ta phải ra ngoài thành.”
“Vậy giờ đã giải quyết xong chưa?”
“Ừ, giải quyết xong rồi.”
“Cố Cẩn Xuyên, chỉ còn vài canh giờ nữa là ngươi và ta sẽ thành thân, ngươi có hồi hộp không?”
“Không hồi hộp.”
“….Cố Cẩn Xuyên, tay ngươi đổ mồ hôi rồi kìa.”
16
Ta đoán, có lẽ cả đời này tôi rất khó có thể nghe được từ miệng của Cố Cẩn Xuyên câu nói rằng hắn thích ta.
Hừ, hắn không nói, thì ta cũng không nói.
Ta cũng sẽ không nói cho Cố Cẩn Xuyên biết rằng ta đã sớm biết hắn ghi chép sở thích của ta thành sách mang theo bên người, và cũng sớm phát hiện ra hắn thường lén lút nhìn ta.
Ta càng sẽ không nói cho hắn biết, ta thực ra đã biết hắn đã đi đâu vào ngày trước khi đại hôn rồi.
Ngoài thành, chùa Bạch Mã.
Vài ngàn bậc thang, hắn từng bước quỳ lạy:
“Ta Nguyện dâng hiến tất cả, chỉ cầu mong cho thê tử Vĩnh An của ta đời này bình an vui vẻ.”