Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MỸ NHÂN ỐM YẾU Chương 2 MỸ NHÂN ỐM YẾU

Chương 2 MỸ NHÂN ỐM YẾU

5:19 chiều – 12/11/2024

5

Tôn tử của lão trung dũng hầu tên là Cố Cẩn Xuyên.

Phụ mẫu hắn qua đời sớm, Lão Trung Dũng Hầu đã nộp biểu xin kế thừa tước hiệu cho hắn từ lâu, nên khi ra bên ngoài, ai ai cũng gọi hắn một tiếng Cố tiểu hầu gia.

Cố tiểu hầu gia trên chiến trường xông pha, dũng mãnh phi thường, được mệnh danh là “Diện Ngọc Diêm Vương.”

Trận chiến này có thể đại thắng, công lao của hắn không nhỏ, thăng quan tiến chức là chuyện hiển nhiên.

Hơn nữa hắn hiện nay chỉ mới hai mươi mấy tuổi, tiền đồ dĩ nhiên là không thể đo đếm.

Ngày đại quân hồi kinh, ta và Vĩnh Gia đứng ở cửa sổ lầu hai bên đường.

Tiếng gọi tên hắn vang lên liên tục, còn có vô số túi thơm, khăn tay ném về phía hắn.

Nếu Cố Cẩn Xuyên tuyên bố muốn cưới thê tử, các tiểu thư danh giá ở kinh thành không biết có bao nhiêu người sẽ nắm chặt tay chuẩn bị sẵn sàng.

Sao phải cầu xin cưới một kẻ bệnh tật nghe đồn không sống quá hai mươi tuổi?

Về chuyện này, trên đường về nhà sau buổi tiệc, phụ thân nói như vậy.

“Không hổ là người trải qua hai triều đại vẫn vững vàng, lão trung dũng hầu quả thật thông suốt có tầm nhìn.”

“Tương lai nếu Cố Cẩn Xuyên tiếp nhận trọng trách của lão hầu gia, nhất định sẽ trở thành mục tiêu mà các thế lực trong triều tranh giành.”

“Lão Hầu Gia này chắc chắn sợ cậu ta còn trẻ tuổi nóng nảy, nhận thức chưa rõ ràng, nên mới sớm tìm cho cậu ta một chỗ dựa vững chắc.”

“Ta Và mẫu thân con, một người là muội muội ruột của bệ hạ, từ nhỏ cùng lớn lên tình cảm sâu đậm. Một người là ngự sử giám sát bách quan, chỉ trung thành với bệ hạ. Nếu nói về trung lập, không ai có thể so được với nhà chúng ta.”

“Nếu hai người các con định ước, dù có người muốn hạ bệ Cố Cẩn Xuyên, cũng phải cân nhắc xem có thể đối đầu với người phía sau các con hay không.”

“Như vậy, bệ hạ cũng có thể yên tâm.”

Phụ thân nói xong, mẫu thân khịt mũi cười nhạt.

“Vừa nãy trong tiệc họ đều thì thầm rằng lão trung dũng hầu già hồ đồ rồi, nói rằng Cố Cẩn Xuyên cưới An An nhà chúng ta đúng là uổng phí, nào ngờ, chúng ta mới là bên được lợi.”

Ta nghĩ, đây chỉ là suy đoán của hai người bọn họ, dù cho là đúng đi nữa, cũng chỉ là ý của lão hầu gia.

Còn Cố Cẩn Xuyên thì sao?

Ta nhanh chóng biết được thái độ của hắn.

Ngày thánh chỉ ban hôn hạ xuống, cùng với thánh chỉ đến còn có bát tự của Cố Cẩn Xuyên.

Người mang bát tự đến, chính là hắn.

Sau khi thánh chỉ được tuyên đọc xong, Cố Cẩn Xuyên đối diện với ánh mắt cảnh giác của phụ mẫu, một bước tiến đến trước mặt tôi.

“Quận chúa Vĩnh An, ta muốn nói chuyện riêng với nàng.”

6

Nói thật, ấn tượng của ta về Cố Cẩn Xuyên thật sự không mấy tốt đẹp chút nào.

Trước đây, khi hắn còn ở kinh thành, ta và hắn gần như không có mấy lần tiếp xúc.

Lúc ấy, hắn ta nổi danh trong giới thế gia vì tính cách ngang ngược, không học hành.

Thậm chí từng làm chuyện không tôn trọng lão tiên sinh, vì bị phu tử trách mắng hắn bướng bỉnh, hắn liền đem phu tử nhét vào bao tải rồi ném ra ngoài thành,chuyện này đúng là bất kính vô cùng

Lần duy nhất gặp mặt trực tiếp, là khi hắn cưỡi ngựa trên phố, tình cờ gặp xe ngựa chở ta và Vĩnh Gia.

Ngựa bị hoảng, ta đập đầu vào thành xe, trán lập tức sưng lên một cục lớn.

Vĩnh Gia giận quá, sai thị vệ chặn hắn lại bắt hắn xin lỗi ta.

Hắn lại vung roi ngựa, trực tiếp xông qua vòng vây bỏ đi.

“Ta không lãng phí thời gian ở đây với các ngươi, quận chúa nếu thân thể yếu, thì nên ở nhà nghỉ ngơi, đừng có ra ngoài chạy lung tung.”

Hắn cưỡi ngựa lao trên phố, mà còn dám lý sự sao?

Thân thể yếu thì làm sao? Ta có dùng đại phu nhà hắn , uống thuốc nhà ngươi không?

Sao ta lại không thể ra ngoài?

Nhìn hắn vụt đi không thấy bóng dáng, đừng nói là Vĩnh Gia, ngay cả ta cũng đầy cơn tức giận.

Vốn định về nhà tìm phụ mẫu để mách, nhưng vừa về đến nơi liền nghe trung dũng hầu mang theo đại gia đình đi thăm bằng hữu.

Trên đường về gặp phải mai phục của kẻ thù địch, đội xe hơn chục người, không ai sống sót.

“Lão trung dũng hầu vì Đại Thịnh ta mà giữ biên cương hơn nửa đời người, vất vả mãi mới đến lúc hưởng phúc, lại phải chứng kiến cảnh kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh.” 

“Lại càng thương xót cho đứa trẻ nhà họ Cố, cha mẹ, muội muội đều không còn.”

Thê tử của thế tử trung dũng hầu ta từng gặp qua, là một người dịu dàng hiền lành.

Cô con gái nhỏ của họ lại càng đáng yêu.

Đi đường lúc nào cũng nhảy nhót, gặp ai cũng tươi cười, gọi ta là quận chúa tỷ tỷ ngọt ngào, còn từng cho ta  kẹo nữa.

Ý định mách phụ mẫu liền tan biến.

Không trách được Cố Cẩn Xuyên vội vã phi ngựa giữa phố.

Thôi, nay hắn khổ sở như thế, ta cũng không nên tính toán với hắn nữa.

Ta cùng Vĩnh Gia đã bàn bạc kỹ, nếu phụ mẫu hỏi về vết thương trên đầu, cũng chỉ nói là do ta sơ ý.

Sau đó không lâu, liền nghe nói trung dũng hầu đã dâng tấu xin thừa tước.

Cố tiểu hầu gia dường như trong một đêm trưởng thành, thay đổi hẳn phong thái bất kham trước đây, suốt ngày ở trong quân doanh tập luyện

Về sau, Bắc Luân xâm phạm, ông cháu hai người cùng ra trận.

Trong thủy tạ, ta cùng Cố Cẩn Xuyên ngồi đối diện nhau.

Quả là người từng chém giết nơi sa trường, nay trên người hắn không còn chút khí chất thiếu niên trước đây, mà thay vào đó là một sự nghiêm nghị, lạnh lùng.

Hắn liếc mắt một cái, đến cả nha hoàn vào rót trà tay cũng run lên.

So với sự tự nhiên của hắn, ta ngược lại như một vị khách, không dám thở mạnh.

 Ta nhẹ hắng giọng:”Cố  tiểu… tiểu hầu gia muốn nói gì với ta?.”

Lời vừa dứt, Cố Cẩn Xuyên đột nhiên quỳ một gối, khiến ta hoảng hồn hít một hơi lạnh.

Làm gì vậy, ngươi muốn làm gì?

“Lúc nhỏ không hiểu chuyện đã mạo phạm quận chúa, hôm nay ở đây xin tạ lỗi với quận chúa.”

Ta thở phào nhẹ nhõm…

… cũng, cũng không cần phải hành lễ lớn như vậy.

“Ta tự biết mình là một kẻ thô lỗ, đã làm thiệt thòi cho quận chúa.

“Về chuyện đại hôn, quận chúa có yêu cầu gì đều có thể đưa ra, chỉ cần phủ trung dũng hầu làm được, nhất định sẽ đáp ứng.”

“Sau khi thành thân, quận chúa muốn làm gì ta đều không can thiệp. Cả đời này ta tuyệt đối không nạp thiếp, dù vài năm nữa quận chúa có quy tiên, ta cũng tuyệt đối không tái hôn.”

Vốn định nhấp một ngụm trà để che giấu sự ngại ngùng, nghe đến đây, trà trong miệng suýt nữa phun ra.

Nhìn vẻ nghiêm túc của Cố Cẩn Xuyên, ta thật không biết nên tức hay nên cười.

Có khi phải cảm ơn hắn vì lòng khoan dung rộng rãi đấy.

Chúng ta còn chưa thành thân, ngươi đã sắp xếp cả chuyện sau khi tôi mất rồi.

7

Ta nghi ngờ, Cố Cẩn Xuyên không chỉ đổ máu và mồ hôi trên chiến trường, mà còn mất luôn cả bộ não của mình.

Làm sao lại có một người không biết chút gì về tình cảm như vậy?,

Hoàng thượng bảo hắn nhân lúc còn nhàn rỗi chưa có chức vụ chính thức, hãy tranh thủ vun đắp tình cảm với ta.

Dạo phố, nghe hát, du hồ, chèo thuyền ngắm cảnh… cách để nam nữ tăng thêm tình cảm không biết có bao nhiêu.

Hắn thì tốt rồi.

Giống như đi làm công vậy, mỗi ngày khi trời còn chưa sáng, hắn đã đợi sẵn trước cổng phủ trưởng công chúa.

Lúc gia đình ba người chúng ta thức dậy, hắn đã ở trong sảnh uống xong một bình trà rồi.

Để khách chờ mãi cũng không phải là phong cách tiếp đãi của nhà ta.

Cố Cẩn Xuyên với sức lực của bản thân đã khiến thời gian thức dậy của cả phủ trưởng công chúa sớm hơn nửa canh giờ.

Sau bữa sáng, hắn liền theo phụ thân vào triều.

Hắn cũng hiểu biết về lễ nghĩa giữa nam nữ, sau giờ triều phần lớn thời gian đều ở trong thư phòng cùng phụ thân, cho đến khi dùng xong bữa tối mới quay về phủ trung dũng hầu.

Phụ thân ngồi đối diện với hai mẹ con ta mà than thở.

“Đã mấy ngày nay ta không tấu sớ hạch tội ai, hôm nay Kỷ thượng thư còn đùa rằng ta già rồi nên không còn làm gì được nữa.”

“không phải ta không làm được. Là ta viết không nổi mà thôi.”

“Hắn ngồi đối diện ta, chẳng làm gì, chỉ ngồi chăm chăm nhìn, ta muốn mắng ai cũng không thể viết ra nổi.”

Mẫu thân khuyên phụ thân.

“Vì An An nhà chúng ta, nhẫn nhịn chút đi. Dù sao, tấm lòng của đứa trẻ đó là tốt.”

“Chàng xem, khoảng thời gian này không còn ai lấy bao tải chụp đầu chàng nữa.”

Lời này đúng là không sai.

Với phong cách của phụ thân, luôn sẵn sàng mắng trời mắng đất, dù là thiên tử cũng mắng vài câu, trong triều đã đắc tội không biết bao nhiêu người.

Bọn họ ngoài mặt không dám đối đầu với phụ thân, nhưng sau lưng lại không thiếu trò ngấm ngầm.

Kể từ khi Cố Cẩn Xuyên theo phụ thân đi về cùng nhau, chuyện như chặn đường giữa phố hay chậu hoa rơi từ trên trời xuống đều không xảy ra nữa.

Nhưng ta nghĩ, lý do mẫu thân có ấn tượng tốt với Cố Cẩn Xuyên quan trọng nhất là: hắn là người đầu tiên ăn sạch món mẫu thân làm.