Ta là một mỹ nhân ốm yếu nổi tiếng ở kinh thành.
Hôm nay gặp kinh hãi, liền nằm liệt giường ba ngày. Ngày mai chỉ cần ra ngoài gặp gió một chút, lại phải uống thuốc nửa tháng…
Mọi người đều cho rằng ta có lẽ sẽ không sống qua tuổi hai mươi.
Những công tử gia đình quý tộc đến tuổi kết hôn càng tránh xa ta, sợ không cẩn thận mà cưới phải một kẻ đoản mệnh như ta.
Cho đến một ngày—
Trong buổi tiệc chúc mừng đại quân khải hoàn, hoàng đế ban hôn, gả ta cho tiểu hầu gia mang danh tiếng hung ác bên ngoài.
1
Mẫu thân ta là trưởng công chúa do hoàng thượng sắc phong, rất được sủng ái.
Là đứa con duy nhất của mẫu thân, ta vừa ra đời đã được phong làm quận chúa, ngay cả tên cũng do hoàng thượng đích thân ban, cùng hàng với các hoàng tử công chúa.
Tên ta là Vĩnh An, hoàng thượng thúc thúc đã đặt tên này, mong rằng ta sẽ mãi mãi bình an.
Nhưng trớ trêu thay, ta lại là một đứa trẻ yếu ớt.
Từ nhỏ ta đã biết, ta không giống những đứa trẻ khác.
Mẫu thân đưa ta đi dự yến tiệc, những đứa trẻ nhà khác đều chơi đùa dưới hành lang, còn ta chỉ có thể nằm trong lòng mẫu thân, nghe các bậc trưởng bối nói chuyện.
Ở ngoài, mẫu thân ta rất nghiêm khắc, không bao giờ cho ta ăn uống linh tinh. Chỉ cần sơ suất một chút, ta lại bị nôn mửa, tiêu chảy.
Lò sưởi trong phòng ta luôn được đốt quanh năm. Tỷ tỷ Chiêu Chiêu ở phòng bên đến chơi với ta, lúc nào về cũng đầy mụn rôm do phòng ta nóng.
Trong phủ, các thái y thay phiên túc trực, phòng khi ta đột ngột đau ốm.
Năm ta mười tuổi, cùng tam công chúa Vĩnh Gia rơi xuống nước. Vĩnh Gia thay đồ xong lại nhảy nhót như không có chuyện gì, còn ta thì sốt cao, nửa tháng không dứt.
Mẫu thân thậm chí đã chuẩn bị quan tài cho ta, may mắn hoàng đế đã phái người gấp rút mời được thần y từ Giang Nam đến chữa trị.
Trước khi thần y rời đi, ông nói:
“Tiểu quận chúa thân thể yếu nhược, nếu không chăm sóc cẩn thận, e rằng không sống quá tuổi hai mươi.”
Lời này được truyền ra ngoài.
Truyền đi truyền lại, câu giữa cũng mất luôn.
Sau đó, các đại gia quý tộc trong kinh đều biết, quận chúa Vĩnh An của trưởng công chúa không sống qua tuổi hai mươi.
Căn bệnh yếu ớt của ta là có từ khi ta còn trong bụng mẫu thân.
Mỗi lần nhắc đến chuyện này, mẫu thân đều kéo phụ thân ra mà mắng một trận.
“Nếu không phải chàng thu hút ong bướm bên ngoài, An An của ta sao phải chịu khổ như thế này?”
Phụ thân khi còn trẻ là một trong những mỹ nam nổi tiếng của kinh thành. Phụ thân còn được đề danh bảng vàng, ngày đi diễu phố, ông được mẫu thân ta nhìn thấy đã để mắt tới.
Chuyện tình công chúa sinh ra trong nhung lụa và một ngự sử nổi tiếng thanh liêm đã gây chấn động không ít người.
Người để ý phụ thân, không chỉ có mẫu thân.
Không chỉ mẫu thân ta yêu phụ thân, mà khi hay tin mẫu thân mang thai, một người tình say đắm phụ thân vì ghen tuông đã hối lộ nô tỳ trong phủ Đại Công Chúa để đầu độc mẫu thân ta.
Mặc dù phát hiện kịp thời, nhưng cơ thể mẫu thân cuối cùng vẫn bị tổn hại.
Mẫu thân nói, khi ta sinh ra, toàn thân tím tái, tiếng khóc nhỏ đến mức phải ghé sát tai mới nghe thấy.
Do tổn thương cơ thể lúc sinh ta, thái y chẩn đoán rằng, mẫu thân cả đời này không thể có thêm con cái.
Cũng vì những điều đó, phụ thân trước mặt ta và mẫu thân chưa bao giờ dám ngẩng đầu.
Đường đường là đại ngự sử của Đại Thịnh, trên thì dám chỉ trích thẳng vào mặt hoàng thượng, dưới thì có thể cãi nhau với kẻ lưu manh chợ búa.
Nhưng đối mặt với mẫu thân, lại như một con chim cút, không dám hé một tiếng.
Đối với ta, phụ thân càng cảm thấy vô cùng áy náy:
“Lão thiên gia ơi, có chuyện gì xin cứ nhằm vào ta, sao lại làm khổ con gái của ta như vậy.”
Phụ thân nói câu đó, lúc ta nằm trên giường bệnh, mẫu thân khóc bên giường, còn ông thì quỳ dưới đất.
3
Dưới sự chăm sóc cẩn thận cộng thêm vô số dược liệu quý điều dưỡng, năm ta đến tuổi cập kê, thần y lần nữa tiến kinh, cuối cùng cũng đổi giọng.
“Quận chúa tuy rằng thân thể yếu hơn người thường, nhưng cuối cùng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.”
Thần y nói như vậy, nhưng thực ra, ta chẳng khỏe mạnh gì cả.
Lần đó, Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử tổ chức thi đấu cưỡi ngựa, Vĩnh Gia kéo ta cùng đi xem.
Ta bị con ngựa trước mặt giơ vó lên làm cho hoảng sợ, đêm đó liền rơi vào ác mộng, nằm liệt giường ba ngày mới hồi phục tinh thần.
Tiểu thư nhà Kỷ thượng thư tổ chức đi thưởng hoa xuân ở ngoại thành, ta vất vả lắm mới cầu xin được mẫu thân đồng ý cho tham gia.
Nhưng không ngờ, đến đỉnh núi thời tiết đột nhiên thay đổi, vì trúng gió bị cảm lạnh, phải uống thuốc nửa tháng…
Cả kinh thành này không có tiểu thư danh giá nào giống ta.
Mười ngày một trận ốm nhỏ, một tháng một trận ốm lớn, mỗi khi chuyển mùa lại phải có một trận đại bệnh.
Về chuyện ta không sống qua nổi hai mươi tuổi, cũng ngày càng truyền xa.
Ngay cả tỷ tỷ Chiêu Chiêu đi theo gia đình đến địa phương nhậm chức cũng nghe được lời đồn, trong thư qua lại hỏi thăm tình hình của ta.
Dù phụ mẫu không dưới một lần ra ngoài giải thích trước đó chỉ là lời đồn, nhưng trong mắt người ngoài, đó chẳng qua là vì bọn họ quá thương con, tự lừa dối bản thân mà thôi.
Dù sao bệnh tình của ta vẫn luôn được giữ bí mật, rốt cuộc là như thế nào người ngoài không ai biết rõ.
Họ ngoài mặt tỏ ra đồng tình, nhưng sau lưng lại càng thêm tin tưởng rằng ta không sống qua nổi hai mươi tuổi.
Trước khi cập kê, những tiểu thư con nhà quý tộc và công tử quyền quý không biết có bao nhiêu người tranh nhau lấy lòng ta.
Vì ta vui vẻ, phụ mẫu ta cũng vui vẻ.
Trưởng công chúa vui vẻ, thì ban phần thưởng như nước chảy.
Lâm ngự sử vui vẻ, thì trên triều đình nói vài lời đỡ tội trước mặt hoàng đế, chẳng qua là nhấc tay một cái.
Nhưng sau khi cập kê, những người xung quanh ta chỉ còn lại các tiểu thư thế gia.
Những công tử cùng tuổi thuộc gia đình quý tộc đều tránh xa ta, dù sao không ai muốn cưới một kẻ “đoản mệnh” vào cửa.
Vinh hoa phú quý tuy tốt, nhưng tiền đồ và tính mạng còn quan trọng hơn.
Nếu chẳng may sơ suất mà khiến ta bị ốm, điều chờ đợi bọn họ tất nhiên là cơn giận của trưởng công chúa và sự chỉ trích của ngự sử đại nhân.
Hoàng thượng cũng có ý muốn giúp đỡ, thậm chí còn đề nghị để ta chọn một trong vài vị hoàng tử biểu huynh.
Nhưng mẫu thân từ chối.
“Ép buộc không có kết quả tốt, các vị hoàng tử đều là người khôn ngoan, có nhiều mưu kế. An An thân thể không tốt, không chịu nổi những âm mưu thủ đoạn của bọn họ.”
Phụ thân an ủi mẫu thân:
“Chúng ta chỉ có một mình An An, ta ước gì cả đời này nữ nhi đều ở bên cạnh ta.”
Mẫu thân liền đẩy phụ thân một cái.
“Vậy nếu một ngày chúng ta không còn nữa thì sao? An An sẽ làm thế nào?”
“Nếu không phải chàng thu hút ong bướm bên ngoài, An An sao lại rơi vào hoàn cảnh này. Đường đường là một quận chúa, mà lại không tìm được phu quân.”
Lời này không nghi ngờ gì nữa lại gợi lên nỗi đau chôn giấu trong lòng phụ thân, đêm đó, ông ngồi trầm ngâm suốt đêm trong thư phòng.
Mẫu thân thấy ông quả thật quá đáng thương, hiếm khi nói lời nhẹ nhàng.
“Thôi, chàng cũng đừng tự trách mình nữa. Đợi An An lớn hơn một chút, những lời đồn kia tự nhiên sẽ vô căn cứ mà tan biến.”
Hai người đã chuẩn bị tinh thần rằng ta sẽ không thể lấy chồng trước năm hai mươi tuổi, nhưng ai ngờ, sau sinh nhật mười bảy tuổi của ta không lâu, sự việc lại có chuyển biến.
Đúng lúc ngoài biên quan phòng ngự Bắc Luân đại thắng, hoàng thượng mời văn võ bá quan cùng gia quyến đến tham gia yến tiệc chúc mừng.
Trong yến tiệc, lão hầu gia hơn sáu mươi tuổi run rẩy quỳ xuống giữa đại điện.
“Muôn tâu bệ hạ, lão thần đã gần nửa thân mình chôn dưới đất, nay tâm nguyện lớn nhất chính là được nhìn thấy tôn tử thành gia lập thất.”
Hoàng thượng hỏi ông:
“Không biết trung dũng hầu đã để ý đến tiểu thư nhà ai?”
Lão hầu gia quét mắt một vòng trong điện, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên gia đình ba người của chúng ta.
“Lão thần cả gan, cầu xin bệ hạ gả quận chúa Vĩnh An cho tôn tử của thần.”
Lời này vừa dứt, ngoại trừ hoàng đế vui đến mức khóe miệng sắp kéo đến tận mang tai, cả sảnh đều kinh ngạc.