Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MƯỜI NĂM PHU THÊ Chương 2 MƯỜI NĂM PHU THÊ

Chương 2 MƯỜI NĂM PHU THÊ

5:23 chiều – 20/11/2024

04.

Năm Huy Ninh thứ năm, người Nhung Địch bắt đầu nhăm nhe quấy nhiễu, phụ thân và ca ca ta lĩnh mệnh xuất chinh.

Chuyến đi này đầy hiểm nguy, ta ngày ngày thắp hương bái Phật, cầu mong phụ thân và ca ca được bình an trở về.

Ban ngày, chàng phải xử lý không biết bao nhiêu tấu chương, nhưng dù mệt mỏi đến đâu, buổi tối vẫn ghé thăm ta.

Những ngày ấy, ta vì lo lắng mà hao gầy đi rất nhiều.

Chàng ôm lấy ta, vừa trách mắng cung nhân không tận tâm hầu hạ, vừa dỗ dành ta rằng phụ thân và ca ca ta dũng mãnh thiện chiến, từng chinh chiến bao năm, nhất định sẽ bình an trở về.

Nhờ có chàng, lòng ta đang treo cao cũng dần được an ủi.

Không lâu sau, tin mừng từ biên cương truyền về, quân ta đại thắng, chỉ còn dọn sạch tàn dư của Nhung Địch là có thể khải hoàn hồi kinh.

Nhận được tin này trong hậu cung, ta mừng rỡ đến rơi nước mắt, nghĩ rằng tâm thành của ta đã cảm động thần Phật.

Ta ngày ngày lên lầu thành trông ngóng, hy vọng được thấy bóng dáng phụ thân và ca ca trở về.

Nhưng trời không chiều lòng người, thứ ta đợi được không phải là cảnh cha và ca ca khải hoàn, mà là phụ thân tiều tụy, cùng thi thể lạnh giá của ca ca.

Hóa ra, ca ca dẫn binh truy kích kẻ địch ba trăm dặm, lại rơi vào bẫy mai phục.

Lẽ ra có thể cầm cự đến khi viện binh tới, nhưng trong quân đội ấy lại có gian tế của Nhung Địch.

Trong hỗn chiến, một mũi tên đã xuyên qua trái tim của ca ca.

Khi phụ thân dẫn viện binh đến, chỉ thấy khắp nơi toàn là xác chết trong gió cát mịt mù.

Thi thể của ca ca chống trên thanh bảo kiếm, dù đã chết vẫn không chịu gục ngã.

Phụ thân cố hết sức mang thi thể của anh về kinh thành, nhưng sức khỏe đã suy sụp đến không thể gượng dậy nổi.

Thái y nói phụ thân tuổi đã cao, không chịu nổi đả kích, khí huyết nghịch lưu, tâm hỏa công tâm, khó mà qua được mùa đông này.

Ta vừa chào đời không bao lâu, mẫu thân đã qua đời, trong ba huynh muội, phụ thân yêu thương ta nhất.

Nghe được hung tin này, ta đau buồn đến suýt ngất.

Lý Hành biết ta đau khổ, liền bảo ta bế Thư Hoa trở về nhà, ở cạnh phụ thân.

Thư Hoa còn nhỏ, nhưng lại rất hiểu chuyện.

Con bé nằm bên giường phụ thân, líu lo trò chuyện, cố gắng chọc ông vui vẻ.

Nhưng cuối cùng, tuổi tác đã lớn, phụ thân vẫn không qua khỏi mùa đông năm đó.

Trước khi phụ thân trút hơi thở cuối cùng, ông gọi ta đến bên giường dặn dò.

Khi ta đến, ông nhắm mắt nằm trên giường, dường như đang ngủ rất sâu.

Ta không nỡ đánh thức ông, chỉ ngồi bên cạnh nhìn ông thật lâu.

Phụ thân thực sự đã già lắm rồi.

Một mái tóc bạc phơ, khuôn mặt đầy nếp nhăn, một mắt bị thương từ những năm còn trên chiến trường.

Theo thời gian, thị lực ngày càng kém, giờ đây nhìn mọi thứ đã rất mờ nhạt.

Ta không kiềm được mà đỏ hoe mắt, siết chặt chuỗi tràng hạt trong tay, liên tục cầu nguyện.

Dù phải đánh đổi mười năm tuổi thọ của ta để đổi lấy một năm sống cho phụ thân, ta cũng cam lòng.

Ta chỉ muốn phụ thân ở bên ta thêm chút nữa.

Khi sinh ta, mẫu thân đã mang bệnh trong người, đến năm ta năm tuổi, người liền rời xa cõi đời.

Thuở nhỏ, phần lớn yêu thương ta nhận được đều đến từ phụ thân và tỷ tỷ.

Có một lần lúc nhỏ, ta bị sốt cao mãi không hạ.

Phụ thân đã ngồi bên giường ta, không ngủ không nghỉ suốt hai ngày hai đêm.

Năm tháng thoi đưa, nay người ngồi bên giường mong đối phương mau khỏe lại đã đổi thành ta.

Còn phụ thân, người từng như cây đại thụ che gió chắn mưa cho ta, giờ đây lại như ngọn đèn trước gió, yếu ớt lung lay.

Giữa cha con dường như có thần giao cách cảm, người chậm rãi tỉnh dậy.

Ta không muốn người lo lắng, vội lau nước mắt, rồi nở một nụ cười thật tươi.

Ta muốn đút người uống thuốc, nhưng người lắc đầu, cố sức nâng tay lên, định xoa đầu ta như lúc ta còn bé.

Chỉ là động tác đơn giản ấy dường như đã rút cạn toàn bộ sức lực của người.

Ta nắm lấy tay người, định gọi một tiếng “phụ thân”, nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, mở miệng mà chẳng thể thốt thành lời.

Phụ thân vỗ nhẹ tay ta, giọng khàn khàn dặn dò.

Người bảo ta hãy làm một hoàng hậu tốt, đừng khắt khe với các phi tần.

Họ đều là những người vì vinh quang gia tộc mà chôn vùi cả cuộc đời, ta làm hoàng hậu, đừng khiến họ sống quá khổ sở.

Người lại hỏi ta có từng chịu uất ức gì không.

Một khi bước vào cửa cung, tựa như bước vào biển sâu.

Người chỉ trách năm đó hoàng đế chọn trúng nữ nhi nhà họ Hứa, lại thêm Lý Hành chỉ đích danh muốn cưới ta, người không còn cách nào khác.

Bằng không, người thà chọn một gia đình thanh liêm chính trực để chúng ta gả vào, cũng không muốn tỷ muội ta vào hoàng gia.

Ta an ủi người, nói rằng Lý Hành đối với ta rất tốt.

Phụ thân gật đầu, lại bảo ta hứa với người đừng kiêu căng vì được sủng ái, phải cẩn thận với người xung quanh.

Người kể, đội quân mà ca ca dẫn theo đều là tâm phúc lâu năm của người.

Tên lính đã bắn chết ca ca là kẻ giả danh trà trộn vào.

Người không tin đó là gian tế của Nhung Địch, nhưng cũng không biết ai muốn hại nhà họ Hứa.

Người dặn ta phải hành sự cẩn trọng.

Ta gật đầu thật mạnh, nước mắt đã sớm làm mờ mắt ta.

Phụ thân nói thật nhiều, ta biết đây là dấu hiệu hồi quang phản chiếu.

Cha mẹ yêu thương con cái, đến phút cuối vẫn lo nghĩ cho nửa đời còn lại của con.

Phụ thân gượng cười, bảo ta đừng khóc.

“Uyển nhi, phụ thân đã già, rồi cũng có ngày này.”

“Nay thấy con và tỷ tỷ phu thê hòa thuận, hạnh phúc viên mãn, phụ thân đã an lòng rồi.”

“Gặp lại mẫu thân con, phụ thân cũng có thể nói rằng người đã chăm sóc thật tốt hai nữ nhi mà nàng yêu quý nhất.”

“Tiểu Uyển nhi, con bình an là phụ thân yên lòng.”

Căn phòng im ắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió rít ngoài cửa sổ.

Bàn tay phụ thân đang nắm tay ta dần buông lỏng, rơi xuống cạnh giường.

Vạn vật trở nên tĩnh lặng.

Ta gọi hai tiếng “phụ thân” người không đáp lại.

Ta không khóc được.

Nỗi đau khi người thân lìa đời khiến lòng ta tê liệt.

Ta ngồi bất động thật lâu, cuối cùng run rẩy kéo chăn đắp lại cho phụ thân.

“Phụ thân, người cứ ngủ thật ngon.”

Ta tự dối mình rằng người chỉ đang ngủ lâu hơn một chút, như thể người sẽ mãi ở bên ta.

05.

Tang sự của phụ thân do Lý Hành lo liệu, làm rất long trọng.

Chàng hạ chỉ truy phong phụ thân ta làm Trung Nghĩa Hầu.

Đội ngũ đưa tang dài nửa con phố kinh thành, tiền giấy đốt chất đầy từng sọt.

Nhưng người đã chết không thể sống lại, tất cả chỉ để an ủi lòng người còn sống.

Phụ thân ra đi, ca ca cũng không còn, phủ đệ Hứa gia bỗng trở nên trống trải lạ thường.

Tỷ tỷ sợ ta quá đau buồn, dù đang mang thai vẫn kiên quyết chuyển vào cung để bầu bạn với ta.

Ta không chống lại được sự cứng rắn của tỷ ấy, đành phải đồng ý.

Tỷ tỷ ở trong cung nửa tháng, thường xuyên trò chuyện với ta.

Ta vẫn như thường ngày, đọc sách viết chữ, chăm sóc hai đứa trẻ, không để lộ chút buồn đau nào.

Chủ mẫu Thẩm gia không thể rời phủ lâu, mà tỷ tỷ lại sắp lâm bồn, ta nhiều lần thúc giục, tỷ mới chịu ngoan ngoãn về nhà dưỡng thai.

Sau biến cố này, nhà họ Hứa sa sút, nhưng Lý Hành đã chọn một thiếu niên từ nhánh phụ của nhà họ Hứa, nhận làm con thừa tự dưới danh nghĩa phụ thân ta, tiếp nhận tước vị, bảo toàn sự hiển hách của gia tộc.

Số lần Lý Hành đến thăm ta chỉ có tăng chứ không giảm, những bảo vật vô giá được đưa vào cung của ta như nước chảy.

Những món đồ cống nạp hiếm lạ từ các tiểu quốc biên giới đều được chàng ưu tiên mang đến cho ta đầu tiên, chỉ để khiến ta vui.

Chàng vẫn thích ôm ta như khi còn ở vương phủ, cùng ta viết đi viết lại câu: “Nhân sinh thường lạc đa hỷ sự, khanh khanh ngô thê phó xuân sơn.”

Ta cảm động trước tình ý của chàng, quay người ôm lấy chàng.

Có chàng bên cạnh, nơi đâu cũng là xuân sắc núi non.

Chàng mỉm cười, giúp ta vuốt lại những lọn tóc rối bên thái dương.

Chàng nói: “Trẫm sẽ luôn ở bên cạnh Uyển nhi.”

06.

Xuân năm Huy Ninh thứ sáu.

Cỏ cây xanh tốt, chim chóc ca vang, khắp nơi ngập tràn sắc xuân.

Thư Hoa dắt theo Mân nhi thả diều trong sân, ta ngồi trên ghế uống trà.

Diều bay rất cao, cao đến mức như thể chạm vào tầng mây.

Nhìn cánh diều đầy màu sắc lượn trong bầu trời xanh thẳm, ta nhớ lại một chuyện cũ từ nhiều năm trước.

Khi mẫu thân vừa qua đời, ta ngày ngày khóc lóc không ngừng.

Phụ thân đã nhấc bổng ta lên, đặt ta ngồi trên vai người, cùng ta thả một con diều.

Con diều ấy bay rất cao, nhưng phụ thân lại bất ngờ cắt đứt dây.

Con diều mất dây dẫn cứ thế bay xa mãi, cho đến khi ta không còn nhìn thấy nó nữa.

Ta sốt sắng hỏi phụ thân rằng nó đã bay đi đâu.

Phụ thân bảo ta, con diều mang theo nỗi nhớ của ta, bay qua bầu trời, đến chỗ mẫu thân.

Ta ngây thơ tin tưởng.

Từ đó, mỗi khi nhớ mẫu thân, ta đều thả một con diều, hy vọng nó mang nỗi nhớ của ta, gửi tới nơi xa xôi ấy.

Giờ đây, ta đã trưởng thành, không còn tin vào chuyện diều gửi nỗi nhớ nữa.

Nhưng thấy Thư Hoa chơi vui như vậy, ta buông chén trà, định cùng con thả diều.

Vừa đứng lên, bỗng nghe tiếng đứt “phụt”, dây diều bị cắt đứt.

Trong đầu ta như có một sợi dây cũng đứt theo, bộ giáp mà ta gắng gượng mang suốt mấy tháng qua lập tức rơi rụng.

Ta bật khóc không cách nào kìm nén.

Từ hôm đó, ta bệnh nặng một trận, sốt cao không hạ, suýt nữa mất mạng.

Trong cơn mê man, ta mơ một giấc mộng lớn.

Ta như trở về thời kỳ thịnh vượng của phủ Hứa gia.

Khi ấy, phụ thân, mẫu thân và ca ca đều còn sống.

Ca ca hiếm hoi từ biên cương trở về đón tết Nguyên Tiêu, mẫu thân tự mình vào bếp nấu canh cho ca ca.

Tỷ tỷ dẫn theo ta còn nhỏ, cùng ngồi trong sân ngắm phụ thân và ca ca luyện kiếm.

Ký ức ấy đẹp đẽ đến mức ta chìm đắm, không muốn tỉnh lại, cứ thế ngủ mê suốt ba ngày ba đêm.

Khi ta tỉnh dậy, nhìn thấy Lý Hành đang nắm tay ta, canh chừng bên giường.

Xuân Hạnh nói, ta đã ngủ ba ngày, chàng cũng ba ngày không rời đi nửa bước.

Mái tóc chàng hơi rối, đôi mắt thâm quầng, lòng ta ấm áp, lại vừa xót xa: “Ngốc quá, ta không sao mà.”

Ta gắng ngồi dậy, vươn tay vuốt lại tóc mái trước trán chàng: “Mau về ngủ một lát đi.”

“Uyển nhi, nàng đừng rời xa trẫm nữa.”

Chàng dường như nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe, ôm ta thật chặt, như muốn hòa ta vào xương thịt mình.

Chàng gọi tên ta hết lần này đến lần khác, như thể chỉ vậy mới có thể giữ ta mãi bên chàng.

“Ta sẽ không rời xa chàng.”

Ta dỗ dành chàng như dỗ trẻ nhỏ, nhẹ nhàng vỗ về lưng chàng: “Ta sẽ luôn ở bên chàng.”

Chàng thực sự quá mệt, cứ thế nằm xuống bên cạnh ta, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ta khẽ hôn lên trán chàng, dùng ánh mắt khắc ghi từng đường nét trên gương mặt chàng ngàn vạn lần.

Khi ấy, ta cảm thấy đời này của ta đã đủ viên mãn.

Có người thân yêu thương ta, có phu quân chân tình đối đãi, có một đôi nhi nữ đáng yêu, thật sự trọn vẹn.

Ta thường tự hỏi, đời trước ta đã tạo ra công đức gì để đổi lấy đời này được sống bên Lý Hành.