Năm ta tròn mười sáu tuổi, hoàng đế ban hôn, gả ta cho Thận Vương Lý Hành.
Mười năm làm phu thê, đến cuối cùng ta mới biết, người chàng yêu chưa bao giờ là ta.
Nực cười thay cả đời ta, như con rối trong tay người, làm kẻ thế thân cho kẻ khác.
Ngày ta qua đời, chàng nắm tay ta, rơi nước lệ mà khóc.
Nhưng ta lại mỉm cười, vượt tường cung, rời khỏi hoàng thành, từ đó trời cao biển rộng, không còn thấy xuân sắc nơi núi non.
01
Năm ta tròn mười sáu niên hoa, một đạo thánh chỉ từ hoàng cung lặng lẽ truyền tới phủ Tướng quân.
Lời vàng ngọc ấy chính tay hoàng đế ban xuống, lập ta làm Thận Vương phi.
Người sáng suốt trong thiên hạ đều nhận ra ẩn ý trong thánh chỉ này.
Hoàng thượng tuổi đã xế chiều, trong khi Thận Vương là đích tử duy nhất của hoàng hậu, lại nổi danh tài hoa, xuất chúng hơn hẳn các hoàng tử khác.
Hoàng đế lần này chẳng những lựa chọn vương phi cho Thận Vương mà thực chất là chọn mẫu nghi cho thiên hạ.
Phúc trạch ấy rơi xuống Hứa gia ta, kỳ thực không có gì là ngoài dự liệu.
Nhớ lại năm xưa, khi Vương gia Dụng dấy binh làm phản, dẫn quân vây khốn hoàng thành, tình thế nguy nan ngàn cân treo sợi tóc.
Phụ thân ta tay cầm trường thương, chẳng màng sinh tử, xông vào vòng vây đẫm máu, lấy thân mình che chắn cho hoàng thượng, gánh trọn một mũi tên hiểm độc, quyết cứu ngài thoát khỏi tử địa.
Chính nhờ mũi tên ấy mà Hứa gia hưởng phúc lộc suốt mấy mươi năm ròng.
Phụ thân ta được phong làm Hộ Quốc Đại Tướng Quân, còn mẫu thân, dù đã khuất núi từ sớm, cũng được truy phong danh hiệu cao quý.
Ca ca ta, từ khi tròn mười tuổi, đã vào quân doanh, mười lăm tuổi đã lập chiến công, hiện giờ cũng đã là một tiểu tướng quân oai phong.
Tỷ tỷ ta thì thông minh, tài hoa, cầm kỳ thi họa đều thông thạo, nổi danh nữ tài tử hàng đầu kinh đô.
Với phẩm hạnh ấy, ghép đôi cùng Thận Vương, quả thật xứng lứa vừa đôi.
Vậy mà không ngờ rằng, tên được xướng lên trong thánh chỉ lại chính là ta.
Tài năng, nhan sắc của ta nào sánh được với tỷ tỷ, thế mà hoàng thượng lại chọn ta, khiến ta không khỏi thắc mắc.
Những ngày ấy, Hứa phủ nhộn nhịp hơn bao giờ hết, người đến chúc mừng tấp nập như nước chảy.
Mẫu thân mất sớm, tỷ tỷ đảm đương mọi việc, thay người lo liệu hôn sự cho ta.
Ta tìm đến tỷ tỷ, không khỏi thốt lên lời hỏi: “Tại sao lại là muội?”
Tỷ mỉm cười, dịu dàng vuốt tóc ta, khẽ đáp: “Bởi vì Tiểu Uyển của chúng ta tâm tính trong sáng, thiện lương, xứng đáng làm Thận Vương phi. Sau này, muội sẽ trở thành hoàng hậu tốt nhất của thiên hạ.”
Những lời ấy, tỷ tỷ tuyệt đối không dám nói ra trước người ngoài, nhưng lúc này, khi hai tỷ muội ta cùng cuộn mình trong chăn, thì chẳng còn điều gì phải giấu diếm.
Ta nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, sau cùng nghiêm túc gật đầu: “Muội không mong làm hoàng hậu tốt nhất, nhưng muội biết, hoàng hậu sẽ rất lợi hại, như vậy muội có thể bảo vệ phụ thân, ca ca và tỷ tỷ.”
Tỷ tỷ bật cười, ôm chặt ta vào lòng, như thể muốn lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi. Tỷ khẽ nói: “Chỉ cần Tiểu Uyển của tỷ bình an, thế là đủ rồi.”
02.
Ngày đại hôn, ta khoác lên mình bộ hỉ phục đỏ thẫm, từng đường kim mũi chỉ đều do tỷ tỷ cẩn thận khâu vá.
Ta ngồi trong kiệu hoa, tâm trí mơ hồ như đang lạc vào giấc mộng.
Thận Vương cưới thể tử, cả kinh thành vui mừng như hội, tiếng pháo nổ đì đùng hòa cùng tiếng người hân hoan chúc tụng vang vọng khắp nơi.
Dân chúng đổ ra hai bên đường, chen nhau xem cảnh rước dâu.
Nửa canh giờ trôi qua, kiệu hoa dừng lại trước cổng vương phủ.
Ta khẽ cử động, màn kiệu chợt được vén lên bởi một bàn tay trắng trẻo, thon dài.
Người ấy nhẹ nhàng đỡ ta xuống kiệu, bàn tay vững vàng mà ấm áp.
Ta theo bước chân chàng, bước qua ngưỡng cửa cao, vượt qua chậu lửa đỏ rực, rồi được dẫn thẳng vào đại sảnh.
Bà mối cất lời chúc cát tường, lễ nghi từng bước nối tiếp nhau.
Ta cùng Lý Hành bái thiên địa, quỳ lạy trước tổ tiên. Lễ thành thân phức tạp vô cùng, ta chỉ nhớ mang máng từng chi tiết như một giấc mơ mờ ảo.
Trong suốt buổi lễ, tâm trí ta lại lưu lạc vào một suy nghĩ duy nhất: bàn tay kia, chủ nhân của nó rốt cuộc là người như thế nào?
Sau khi bái đường xong, ta được đưa vào hỉ phòng, ngồi đợi.
Bên ngoài rộn ràng tiếng cười nói, nhưng trong phòng chỉ có mình ta.
Thời gian chầm chậm trôi qua, bụng ta đói đến mức sôi ùng ục. May thay, Xuân Hạnh đã chuẩn bị sẵn điểm tâm.
Nhìn thấy đĩa bánh, mắt ta sáng rỡ, vội vàng ăn sạch. Ta vừa xong bữa, còn chưa kịp lau vụn bánh nơi khóe môi thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Xuân Hạnh hoảng hốt chỉnh lại khăn voan trên đầu ta rồi lui ra ngoài.
Trong phòng lại trở về yên ắng, chỉ còn mình ta, lòng hồi hộp chờ đợi.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, dừng lại trước cửa phòng.
Cửa khẽ mở, một làn gió mang theo hương trầm phảng phất thổi vào. Ta nín thở, tim đập mạnh, không dám cử động.
Chàng bước đến bên bàn, cầm lấy chiếc cân nhẹ nhàng vén khăn voan của ta. Một ánh mắt ấm áp, dịu dàng dừng lại trên gương mặt ta, khiến ta đỏ bừng, không dám ngẩng đầu.
Chàng bật cười, giọng nói trầm ấm vang lên: “Ăn hết cả đĩa điểm tâm, nàng không sợ no quá sao?”
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu: “Sao chàng biết được?”
Vừa chạm mắt chàng, ta liền ngẩn ngơ. Trước mắt ta là một gương mặt như tạc tượng, đôi mắt sâu thẳm, làn da trắng mịn, đôi má đỏ ửng bởi men say.
Ta bất giác nghĩ, trên đời sao có người đẹp đến vậy, tựa như thần tiên hạ phàm.
Lý Hành khẽ cười, đưa tay lau nhẹ vụn bánh trên môi ta. Ta còn chưa kịp phản ứng, chàng đã cúi người bế ta lên.
Chàng ghé sát bên tai, giọng nói trầm ấm mang theo chút ý cười: “Uyển Uyển, cuối cùng ta cũng cưới được nàng.”
Ta ngỡ ngàng, lòng đầy nghi hoặc. Trước ngày thành thân, ta chưa từng gặp qua chàng, vì sao chàng lại có vẻ quen thuộc với ta như vậy?
Dường như hiểu được tâm ý ta, chàng vừa giúp ta tháo chiếc phát quan vừa giải thích: “Hai năm trước, tại đại yến giao thừa, ta đã gặp nàng. Khi ấy, nàng cùng vài vị công chúa chơi đùa trong tuyết. Tuy chỉ nhìn từ xa, nhưng ánh mắt đầu tiên đó đã khắc sâu trong lòng ta.”
Ta cố gắng nhớ lại, lần ấy quả thực có cùng phụ thân dự yến. Nhưng chỉ chốc lát, ta đã bị Cẩm Lạc công chúa kéo ra ngoài.
Khi ấy chơi đùa vô tư, ta chẳng hề chú ý đến ai. Ký ức mơ hồ ấy ta không thể nào nhớ rõ.
Chàng nhẹ ôm ta, dịu dàng nói: “Không nhớ cũng không sao. Từ nay về sau, mọi thứ đều là khởi đầu mới.”
Chàng dập tắt nến, trong bóng tối, những nụ hôn dịu dàng lướt qua trán ta, mũi ta, rồi dừng lại trên môi. Ta ngây ngô đáp lại, chìm đắm trong sự ân cần của chàng.
Từng cử chỉ của chàng đều dịu dàng, nâng niu ta như báu vật. Trong cơn mơ màng, chàng yêu cầu ta gọi chàng là Hành ca ca.
Ta chần chừ, nhưng nghĩ chàng hơn ta ba tuổi, nên khẽ gọi một tiếng. Chàng dường như rất hài lòng, càng ôn nhu gọi tên ta, nói chàng rất thích ta.
Lòng ta bỗng dưng ấm áp lạ thường. Suốt bao năm qua, ta không thông minh, cũng không xinh đẹp bằng tỷ tỷ, mọi người đều yêu thương tỷ tỷ hơn.
Nhưng đây là lần đầu tiên, có người nói thích ta, mà thích thật lòng như thế. Tựa như trong lòng ta có một hạt mầm nhỏ, dưới sự dịu dàng của chàng, lặng lẽ nảy mầm, lớn dần theo từng hơi thở của đêm xuân.
03.
Ta an ổn làm Thận Vương phi suốt ba năm, những năm tháng ấy trôi qua như dòng nước êm đềm, không một gợn sóng lớn.
Ca ca ta vẫn miệt mài trấn giữ biên cương, chưa một lần trở về kinh đô.
Tỷ tỷ ta, sau khi gả cho con trai trưởng của Thẩm Thượng thư, sống một cuộc đời yên bình, không quá lẫy lừng nhưng đầy đủ hạnh phúc.
Thẩm công tử vốn thầm thương tỷ tỷ từ lâu, sau khi cưới, càng đối đãi với tỷ ấy như ngọc quý trên tay.
Một năm sau, tỷ tỷ sinh hạ một tiểu nữ xinh đẹp, cuộc sống gia đình viên mãn như một bức tranh an yên.
Lý Hành cũng đối với ta rất mực chu toàn. Chàng tuy là một Vương gia cao quý, nhưng lại luôn giữ lễ nghĩa với ta, chưa bao giờ làm ta phải buồn lòng.
Ngoài một người thông phòng đã có từ trước khi ta vào phủ, chàng không hề nạp thêm bất kỳ nữ nhân nào.
Điều ấy ở chốn hậu phủ thật hiếm có, nhưng chàng luôn nói: “Uyển Uyển là đủ rồi.”
Chàng thích ở bên ta, cùng ta làm những việc nhỏ nhặt, bình thường.
Những buổi chiều tà, chàng thường ôm ta ngồi trước án thư, tay cầm tay dạy ta viết chữ. Nét bút của chàng mạnh mẽ mà mềm mại, từng câu từng chữ như rót mật vào tim ta. Có một câu chàng thường viết nhất: “Nhân sinh thường lạc đa hỷ sự,
Khanh khanh ngô thê phó xuân sơn.”
Chàng nói rằng, đời người không gì quý bằng niềm vui và sự an nhiên. Chàng hy vọng ta cả đời xuân sắc, bình an, như núi xuân mãi mãi xanh tươi.
Ngày tháng cứ thế trôi qua trong sự yên ổn hiếm có của một gia đình vương thất, cho đến khi tiên hoàng băng hà.
Thận Vương Lý Hành đăng cơ, lấy quốc hiệu là Huy Ninh, mở ra một triều đại mới.
Ta cũng vì vậy mà trở thành hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ.
Thế nhưng, dù bước lên ngôi vị cao nhất, chàng vẫn giữ nguyên sự dịu dàng như ngày đầu.
Giữa bộn bề chính sự, chàng vẫn luôn dành thời gian bên ta, ba ngày hai lượt tới thăm hỏi, cùng ta uống trà, trò chuyện.
Năm Huy Ninh thứ hai, ta và Lý Hành đón đứa con đầu lòng, một tiểu công chúa hồng hào, đôi mắt sáng ngời.
Khi bế hài tử trên tay, Lý Hành cười rạng rỡ, niềm vui ánh lên trong mắt chàng. Lúc ấy, ta không còn thấy chàng là một bậc đế vương, mà chỉ đơn giản là phu quân của ta, một người cha hạnh phúc lần đầu gặp con.
Chàng đặt tên cho công chúa là Thư Hoa, nói rằng muốn con mình sau này sẽ xinh đẹp khuynh thành, phẩm hạnh đoan trang, như một đóa hoa giữa nhân gian.
Nhìn chàng chăm chú ngắm con, lòng ta bỗng chùng xuống, mềm mại tựa dòng suối ấm chảy qua. Ta thầm nghĩ, đời này chỉ cần khoảnh khắc ấy là đủ.
Năm Huy Ninh thứ ba, ta hạ sinh một hoàng tử, được đặt tên là Lý Mân.
Chàng vui mừng khôn xiết, hoàng tử vừa chào đời đã khắp nơi tìm kiếm danh sư, muốn dốc hết tâm sức bồi dưỡng.
Trong một buổi trò chuyện, chàng nghiêm túc nói với ta: “Uyển Uyển, Mân nhi chính là tương lai của Đại Huy. Ta muốn lập con làm thái tử, giao lại giang sơn xã tắc này cho con.”
Nghe lời ấy, ta khẽ nhìn hài tử đang ngủ say trong tã lót. Đứa bé nhỏ xíu, đôi tay co lại như nắm giữ điều gì quý giá.
Ta nhẹ nhàng vuốt mái đầu mềm mại của con, thì thầm: “Ta chỉ mong Mân nhi cả đời được an vui, chẳng cần phải mang gánh nặng lớn lao.”
Lý Hành lặng người, rồi gật đầu, ánh mắt như chứa đựng cả trời xuân: “Phải, hài tử của chúng ta, nhất định phải thuận buồm xuôi gió, cả đời bình an vô sự.”
Những lời ấy như một lời hứa, một lời cầu nguyện, vọng mãi trong lòng ta. Chúng ta đều hy vọng, trong thế giới phức tạp này, có thể giữ được sự bình yên nhỏ bé cho người thân yêu nhất.