【Mùa Xuân Thứ Sáu】
1
Ta thề rằng ta không cố tình nhìn lén hắn tắm.
Ta chỉ muốn xem hắn có bị thương không, trên người có thêm bao nhiêu vết sẹo. Nhưng hắn cứ che giấu không cho ta xem.
Hắn càng không cho ta xem, ta lại càng muốn nhìn, và càng thấy muốn trêu chọc hắn.
Ta giả vờ cởi áo, hắn lập tức bối rối hỏi ta đang làm gì.
“Chúng ta cùng tắm chứ sao!”
Nghe xong, hắn lập tức chìm sâu hơn xuống nước, chỉ để lộ khuôn mặt đỏ bừng đến tận gốc mang tai, trông hệt như một nàng dâu nhỏ bị phu quân trêu ghẹo.
Hắn còn lúng túng nói vài câu về việc quân tử không làm chuyện phóng túng.
Đáng tiếc, mgươi là quân tử, nhưng ta thì không phải.
Nhưng nghĩ lại, cái bồn này quả thật hơi nhỏ, lần sau để ta bảo Lai Phúc thay cái to hơn đã rồi tính tiếp.
Ngươi không cho ta xem, thì để ta sờ cũng được.
Tối đó, khi nằm ngủ, tay ta không ngừng thăm dò từng tấc da trên người hắn.
Cánh tay hình như có thêm một vết sẹo, vòng eo này dường như cũng gầy đi chút.
Nhưng ta còn chưa kịp xem hắn gầy đến mức nào, hắn đã nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của ta.
Được rồi, ta thừa nhận ta đang thèm muốn cơ thể của hắn.
Nhưng khi ta còn chưa kịp “dọn lửa,” thì con cá này đã nóng hừng hực rồi, gần như sắp chín.
Thế mà ta kêu mấy tiếng, hắn vẫn không chịu cho ta.
Lúc đó ta mới nhớ ra hôm nay không phải ngày nghỉ.
Ta nghĩ, tại sao mình lại đặt ra quy định nghỉ ngơi làm gì, chẳng phải là tự hủy đi hạnh phúc nửa đời sau của mình sao?!
Quả nhiên, ta lại tự bê đá đập chân mình rồi.
Nhưng hôm nay ta đã ăn cua, lại sợ gây mẩn ngứa cho hắn, nên không thể trêu chọc hắn được.
Cá đã nấu xong, nhưng ta lại không được ăn, thật phiền quá!
Không được, không thể để mỗi mình ta khó chịu.
Thứ đó làm ta khó chịu quá, thế là ta quyết định dùng tay giúp hắn giải tỏa một chút.
Nghe hắn thở gấp bên tai, ta cuối cùng cũng thấy lòng mình cân bằng lại.
2
Chuyện tối qua dạy ta một điều rằng, cua và phò mã không thể có cả hai.
Sau khi suy nghĩ kỹ, ta quyết định bỏ cua mà chọn phò mã.
Nhưng con cua đó trông thật ngon lành, là món cua do đầu bếp riêng của Hoàng tổ mẫu làm, chắc chắn là có vị ngon đặc biệt.
‘Không được, không thể ăn, ngươi đã quên bài học tối qua sao?!’
Lý trí nhắc nhở ta gắt gao.
Được rồi, ta không ăn, ta chỉ nhìn thôi.
Ta nhìn với ánh mắt đầy thèm thuồng, hắn lại đưa cho ta con cua đã được bóc sẵn.
Ta không ăn, ta có thể chống lại sự cám dỗ, không thể phạm sai lầm lần thứ hai.
Ta không ăn cua nữa, ta muốn ăn cá.
Nghĩ vậy thế là ta vô thức nói ra thành lời.
Chu Phi Ngư với vẻ mặt ngơ ngác gắp cho ta hai miếng cá.
Tên ngốc này!
Tối nay nếu ta không trừng phạt hắn một trận ra trò, thì thật có lỗi với sự hy sinh của ta lúc này.
Sau khi về phủ, ta bảo Thúy Thúy dâng trà, đặc biệt dâng loại Dương Hiên Xuân Nha.
Ta giả vờ không để tâm, nhưng thực ra đang chú ý quan sát phản ứng của hắn.
Hắn nhấp một ngụm trà, dường như nhận ra điều gì đó không đúng, rồi khẽ nhíu mày.
“Ngon không?”
Ta ghé sát lại hỏi.
“Sao nàng không uống Phổ Nhĩ nữa?”
Hắn hỏi ngược lại ta.
“Gần đây ta phát hiện ra trà Dương Hiên ngon hơn, chàng không thích sao?”
Ta trả lời với vẻ vô tội.
Hắn đặt chén trà xuống, vẻ mặt điềm tĩnh nói:
“Cái gì cũng tốt.”
Ngươi cứ giả bộ đi, trong lòng chắc đang vui lắm đây.
3
Các vú già nói rằng, chuyện hài hòa trong phòng the giữa phu thê cũng là một môn nghệ thuật.
Trước đây ta hay khóc lóc kêu đau, chắc chắn đã làm tổn thương lòng tự tôn của hắn.
Chuyện đó không hợp thì cũng không phải lỗi của ta, chúng ta phải từ từ thích nghi với nhau, giờ ta nên khuyến khích hắn nhiều hơn.
Nhưng hình như giờ không đau nhiều nữa, thì ra hòa hợp với người mình yêu lại vui sướng đến vậy.
Ta đã nói với hắn, quy định về ngày nghỉ không còn giá trị nữa, nhưng sau đêm đó, hắn cũng không đụng vào ta lần nào.
Ta cứ nghĩ là đêm đó hắn đã mệt, muốn nghỉ ngơi, nhưng sau này phát hiện ra không phải như vậy.
Dạo này hắn cứ lục lọi khắp nơi, trông như đang tìm thứ gì đó.
Thứ gì có thể quan trọng hơn bản công chúa cơ chứ?!
Sau đó ta thấy hắn hay lảng vảng quanh kho vũ khí, ta liền hiểu ra hắn đang tìm cái gì rồi.
Chẳng lẽ cuối cùng tên ngốc này định bày tỏ tình cảm với bản công chúa sao?
Ta lén đặt lại cây cung về chỗ cũ.
Bây giờ chàng đã tìm thấy cung rồi, vậy khi nào mới tới bày tỏ đây?
4
Hôm nay là ngày tốt lành, ta chắc chắn là hôm nay, vì hôm nay là sinh thần của ta, Chu Phi Ngư nhất định chọn ngày này!
Ta giả vờ như không biết gì, ngồi chờ hắn bày tỏ.
Nhưng liên tục có vài vị khách không mời mà tới.
Thanh Nhan lại mượn cớ chúc mừng để châm chọc ta:
“Ngươi rõ ràng không thích Chu tướng quân, vậy còn giữ hắn làm gì?!”
Đúng, ta không thích hắn, ta yêu hắn!
“Ngươi không phải là cá, sao biết được niềm vui của cá.”
Ta nhẹ nhàng đáp, khiến Thanh Nhan tức giận bỏ đi.
Thanh Nhan vừa đi, Phí Minh lại đến, còn mang theo kiếm đòi thách đấu với Chu Phi Ngư.
“Nghe nói kiếm thuật của Chu tướng quân rất tinh diệu, không biết hôm nay có thể hân hạnh giao đấu vài chiêu.”
Nói cho văn vẻ vậy thôi, cuối cùng chẳng phải là muốn đánh nhau sao?!
Chu Phi Ngư không hề tỏ ra nao núng, chỉ đáp:
“Ta chưa bao giờ đấu mà không có tiền cược.”
Phí Minh buông lời khiêu khích:
“Nếu ta thua, ta sẽ lập tức quay về Vân Nam, cả đời không bước chân vào kinh thành nữa.”
“Tốt.”
Chu Phi Ngư đồng ý ngay lập tức.
Ta có cảm giác, hắn đã đợi câu này của Phí Minh từ lâu rồi.
“Nhưng nếu ngươi thua, nếu Nghi Xuân muốn đến Vân Nam, ngươi không được cản.”
Ta đã bao giờ nói muốn đi Vân Nam đâu?
Nhưng điều này ta hiểu, hóa ra cuộc đấu này có tiền cược là ta!
Chu Phi Ngư liếc mắt nhìn ta với ánh mắt khó đoán:
“Nàng muốn ta thắng hay thua?”
“Đương nhiên là ta muốn chàng thắng rồi!”
Dù tên tiểu tử Phí Minh có thắng, ta cũng không đi Vân Nam với hắn đâu.
Nhưng câu này ta không nói ra, ta chỉ muốn xem Chu Phi Ngư có ghen không.
“Tốt, vậy ta sẽ thắng.”
Hắn đã tự tin nói như vậy.
Phí Minh rút kiếm ra, nhưng Chu Phi Ngư vẫn điềm đạm, nhàn nhạt nói:
“Ngươi còn nhớ lần trước ngươi thua như thế nào không?”
Đúng là Chu huynh của ta, không chỉ mạnh mẽ mà lời nói cũng rất sắc bén.
Hắn nói hắn sẽ thắng, nhưng trông lại không giống như muốn thắng chút nào.
Rõ ràng kiếm đã chạm đến cổ Phí Minh, nhưng hắn lại cố ý chệch đi nửa phân, chỉ cắt đứt một lọn tóc của đối phương. Mặt của tên Phí Minh kia cũng thật dày, vẫn tiếp tục đánh như chưa có gì xảy ra.
Liên tiếp mấy lần như thế, Phí Minh suýt nữa bị chém trụi tóc, nhưng hắn vẫn cứng đầu tiếp tục đánh.
Có vẻ như Chu Phi Ngư đang đợi hắn tự mình nhận thua.
Thật là một chiêu vừa không gây thương tổn, nhưng lại mang đầy tính sỉ nhục.
Đánh trúng tâm can, thật quá tàn nhẫn.
Cuối cùng, Phí Minh cũng nhận thua, nhưng lại muốn nói chuyện riêng với ta.
Nhưng ta không có thời gian để ý đến hắn, vì giờ đây tam quan của ta đang bị nhan sắc của Chu Phi Ngư đánh bại.
Thân hình cao ráo, lông mày kiếm, ánh mắt sáng, trước đây ta lại không hề nhận ra Chu Phi Ngư đẹp đến vậy.
Nhưng giờ nhận ra cũng chưa muộn, hì hì.
5
Khó khăn lắm mới tiễn được mọi người đi, vậy mà Chu Phi Ngư vẫn không chịu nhắc đến chuyện tỏ tình.
Cuối cùng, ta sốt ruột không chịu nổi nữa rồi nhưng cũng không còn cách nào khác, ta phải giữ vẻ kiêu sa một chút.
Hay ta nên gợi ý nhẹ nhàng cho hắn nhỉ?
“Năm nay hội thi săn bắn mùa thu chàng không có mặt, kỹ thuật bắn cung của ta chỉ được năm vòng, khiến nhà mình đội sổ.”
Nhắc đến chuyện săn bắn rồi đấy, ngươi hiểu ý ta chứ?
“Ồ.”
“Ồ” là sao? Có ý gì vậy?!
“Nếu chàng có thời gian thì dạy ta cưỡi ngựa bắn cung nhé.”
“Được.”
Được cái gì chứ?!
Ta quyết định gợi ý lần cuối, nếu hắn không nói, thì thôi ngươi cứ ở một mình mà dại dột đi.
“Cây cung của ta vẫn ở chỗ chàng đúng không?”
Hắn đột nhiên tỏ ra căng thẳng, thậm chí nói chuyện cũng vấp váp:
“Vẫn… vẫn còn.”
“Sao chàng giữ cung của ta lâu thế, không nghĩ đến việc trả lại cho ta à?”
“Ta… ta nghĩ nàng không cần nữa.”
“Chàng giữ để nhìn cung nhớ người đúng không?”
Ta nhích lại gần tâm tư lúc đó màng thích trêu chọc hắn.
“Ta…”
Lần này hắn lắp bắp mãi, nhưng chẳng nói được gì.
Thôi, được rồi, để ta phá tan bầu không khí này vậy.
“Thích bản công chúa thì nói ra đi, ta đâu phải là không cho chàng cơ hội.”
Nhưng hắn im lặng hồi lâu không nói gì.
Ta đã nhường đến nước này mà chàng còn không nói à?! Còn muốn ta phải làm sao nữa?
Khi ta không kiên nhẫn được nữa, định quay lưng bỏ đi thì cuối cùng hắn cũng lên tiếng, nhưng giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
“Ta không phải là thích nàng, ta yêu nàng.”
“Chàng nói gì cơ?”
Ta giả vờ không nghe thấy.
“Ta nói, ta yêu nàng!”
Hắn nói lớn hơn chút nữa.
“Chàng nói gì, ta không nghe rõ.”
“Ta nói, ta yêu nàng!”
Hắn lại nhấn mạnh thêm chút nữa.
“Cho chàng thêm một cơ hội, rốt cuộc chàng muốn nói gì?”
“Ta nói, ta yêu nàng, ta yêu nàng, ta yêu nàng, ta đã yêu nàng trọn vẹn mười năm!”
Hắn gào lên vài tiếng, khuôn mặt lúc này trông thật đáng yêu với vẻ giận dỗi
Ta bước lại gần, véo nhẹ má hắn, cất giọng cưng chiều nói:
“Biết rồi.”
Dễ thương quá đi mất, cũng may mà chàng đã là người của ta rồi.
“Nhưng ngày mai chàng vẫn phải nói, ngày kia cũng phải nói, và mỗi ngày sau đó đều phải nói.”
“Chẳng phải nàng định… hòa ly sao?”
Hắn ngập ngừng hỏi.
Hòa ly? Ta đã bao giờ nói muốn hòa ly?
“Chàng yêu ta, ta cũng yêu chàng, tại sao phải hòa ly?”
Hắn ngẩn người ra.
Ta chỉ bảo chàng tỏ tình, sao tự dưng lại khóc thế này?
Ta nhón chân hôn đi những giọt nước mắt của hắn, sau đó nhẹ nhàng di chuyển xuống để hôn lên môi hắn.
Nhưng hắn như mắc cỡ, nhẹ nhàng đẩy ta ra:
“Có… có người đang nhìn.”
Ta quay đầu nhìn lại, mới phát hiện cả đám gia nhân đều đang đứng quanh nhìn.
Chu Phi Ngư yêu Lý Nghi Xuân, giờ thì cả phủ công chúa đều biết rồi.
“Ngại gì chứ, họ rồi cũng phải quen thôi.”
Ta lại leo lên người hắn, bịt kín môi hắn bằng nụ hôn.
Nghĩ lại, từ khi thành thân đến giờ chúng ta chưa từng hôn nhau một cách trọn vẹn, vậy sau này ta sẽ bù lại gấp đôi.