【Mùa Đông Thứ Sáu】
1
Ta chắc chắn rằng cây cung đã được đặt ở đây, nhưng dù tìm thế nào cũng không thấy đâu.
Ta nghi ngờ rằng Nghi Xuân đã lấy đi, và giờ ta đã có bằng chứng.
Lai Phúc nói, công chúa từng vào kho vũ khí của ta.
Chắc chắn là nàng đã lấy lại, vì từ xưa đến nay nàng ghét nhất là người khác lấy đồ của mình.
Vậy liệu nàng có nhớ ra điều gì khi nhìn thấy cây cung không? Có lẽ nàng sẽ nghĩ ta là kẻ có thói quen kỳ lạ, thích giữ đồ của nàng?
Không thể nghĩ vậy được, tình hình có lẽ không tệ đến mức đó.
Có lẽ nàng chỉ tò mò nên mới vào kho, rồi tiện tay cầm cây cung, chưa phát hiện ra điều gì mớ mẻ hay kì lạ hơn.
Nhưng nhẹ nhàng thế nào để không dọa nàng mà vẫn truyền tải được tình cảm?
Để chuẩn bị, ta đã nhẩm lại kịch bản trong đầu hàng chục lần.
Phải bắt đầu từ chuyện cây cung, trước hết là cảm ơn nàng vì vụ thu săn năm đó. Sau đó, trong khi chờ đợi nàng nhớ ra ta là ai, ta mới từ từ dẫn dắt vào chuyện chính.
Nhưng đến sinh nhật của nàng, ta còn chưa kịp tìm thời cơ, thì Phí Minh đã đến thách đấu.
3
Đối với Phí Minh, ta có mối thù giết cha và đoạt vợ, nên trận này nhất định phải đánh.
Nhưng nếu trận này có thể mang lại nhiều lợi ích hơn thì ta cũng không từ chối.
Phí Minh không có gì trong tay ngoài lòng tự tôn, và điều duy nhất có thể buộc ta giao đấu chính là lời thách thức đó.
Khi hắn nói rằng nếu thua sẽ quay về Vân Nam và cả đời không đặt chân vào kinh thành nữa, ta đã quyết định, bằng mọi giá, mình phải thắng.
Khoảnh khắc đó, ta cảm thấy mình như một kẻ xấu thực thụ.
Ta ích kỷ muốn độc chiếm Lý Nghi Xuân, dù biết nàng không yêu ta.
Cuối cùng, nàng là điều ta không cầu mà có, cũng là điều ta có cầu mà không thể có được.
Ta hỏi nàng muốn ta thắng hay thua, nàng nói muốn ta thắng.
Được rồi, vậy ta sẽ thắng.
Thật ra, năm đó ở Vân Nam ta cũng từng đấu với Phí Minh, nhưng đến phút cuối, khi nghĩ đến Nghi Xuân, ta đã cố ý chệch đi nửa phân khỏi cổ hắn.
Giờ đối đầu với Phí Minh lần nữa, ta không chỉ muốn hắn thua, mà còn muốn hắn thua tâm phục khẩu phục.
Kiếm thuật của hắn đã tiến bộ không ít, nhưng vẫn thiếu kinh nghiệm thực chiến, ta liếc sơ qua⁵ vẫn có thể tìm ra sơ hở.
Cùng một lỗi, hắn mắc lần thứ hai, lần thứ ba, và ta cũng cố tình chệch kiếm lần thứ hai, lần thứ ba.
Lặp đi lặp lại, cho đến khi hắn phải tâm phục khẩu phục mà nhận thua.
Ta tưởng Nghi Xuân sẽ đến an ủi hắn, nhưng nàng lại đi thẳng đến ôm lấy ta.
Nàng còn trách móc:
“Sao chàng lại nhường hắn?”
Ta không có nhường hắn. Ta chỉ muốn chấm dứt hoàn toàn ý nghĩ của Phí Minh về nàng.
Trước mặt hắn, ta cũng ôm chặt lấy nàng.
Ta muốn nói với hắn rằng, ta không chỉ giành được người Lý Nghi Xuân, mà còn có thể giành được cả trái tim nàng.
4
Ta nghĩ mình đã thuộc lòng từng câu, nhưng khi đứng trước mặt nàng, ta lại không biết phải mở lời như thế nào.
Ta định nói gì nhỉ?
À, đúng rồi, ta đến đây để tỏ tình. Nhưng câu đầu tiên là gì nhỉ, sao ta chẳng nhớ được?
Ta chỉ ngồi bên cạnh nàng, đầu óc trống rỗng.
“Năm nay hội săn mùa thu chàng không có mặt, kỹ thuật bắn cung của ta chỉ được năm vòng, nên nhà chúng ta xếp cuối.”
Nàng nói với giọng điệu tiếc nuối và buồn bã vô cùng.
À đúng, ta phải nói về chuyện thu săn trước.
Nhưng trước khi ta kịp mở miệng, nàng lại tiếp:
“Nếu chàng có thời gian, dạy ta cưỡi ngựa bắn cung nhé.”
Dĩ nhiên là được rồi, ta cầu còn không được.
Nhưng trong niềm vui ấy, ta lại quên mất mình định nói gì.
Nàng lại hỏi về cây cung của nàng liệu còn ở chỗ ta không.
Thì ra nàng đã biết ta chính là người ở trường săn năm đó, nhưng nàng biết từ khi nào? Sao nàng biết được?
Nàng rõ ràng biết cung vẫn còn đó, sao còn cố ý hỏi? Đây có phải lại là trò đùa của nàng không?
Ta cứ không ngừng suy nghĩ lung tung.
“Thích bản công chúa thì nói ra đi, ta đâu phải là không cho chàng cơ hội.”
Nàng nói, nàng không từ chối cho ta cơ hội, nhưng nếu ta nói, liệu nàng có thực sự cho ta cơ hội không?
Bỏ qua mọi kịch bản đã nghĩ, có lẽ thẳng tthắn với nàng sẽ hiệu quả hơn.
“Ta nói, ta yêu nàng.”
Ta lấy hết can đảm lặp lại câu đó vài lần, nhưng nàng lại có vẻ khó chịu.
Nàng thực sự không nghe thấy, hay đang cố ý đùa ta?
“Cho chàng thêm một cơ hội nữa, rốt cuộc chàng muốn nói gì?”
Đây là cơ hội duy nhất của ta, cơ hội mà ta đã chờ đợi mười năm.
Bỏ lỡ lần này, ta phải đợi thêm bao nhiêu năm nữa?
“Ta nói, ta yêu nàng, ta yêu nàng, ta đã yêu nàng trọn vẹn mười năm.”
Ta hét lên vài câu, rồi đứng lặng người, thở gấp vì hồi hộp. Nhưng nàng lại nhẹ nhàng bước đến, véo nhẹ mặt ta, mỉm cười nói:
“Ta biết rồi.”
Nàng nói nàng biết rồi.
Ta không thể tin nổi, ta thực sự đã nói ra rồi.
Chỉ ba từ thôi, thực ra cũng không khó nói lắm.
Nàng tựa đầu vào vai ta, vòng tay ôm lấy eo ta, và nói:
“Ngày mai chàng cũng phải nói, ngày kia cũng phải nói, sau này mỗi ngày đều phải nói.”
Mỗi ngày sau này? Nàng đang cho ta cơ hội sao?
Sau một lúc suy nghĩ, ta vẫn quyết định hỏi thẳng ra.
Ta mong một câu trả lời khẳng định, để nỗi lo trong lòng ta tan biến.
Nhưng nàng nói, nàng cũng yêu ta.
Tảng đá lớn trong lòng ta không chỉ rơi xuống, mà còn rơi với sức mạnh nặng nề như một cơn giông cuốn mọi thứ sụp đổ.
Nàng ôm lấy ta và hôn, nàng thực sự hôn ta, lần đầu tiên nàng chủ động hôn ta.
Ta lao về phía mùa xuân, và mùa xuân của ta cũng đang lao về phía ta.
Lý Nghi Xuân thực sự có phép màu như vậy, có thể đẩy ta xuống địa ngục, nhưng cũng có thể ôm ta vào thiên đường chỉ trong một ý niệm.
5
Vài ngày sau, nàng lại đến kỳ nguyệt sự.
Ta dỗ nàng uống nước gừng đường, nhưng nàng chỉ rên rỉ và không chịu uống.
Nhìn nàng đáng thương như vậy, chắc nàng lại muốn được hôn rồi.
Ta vừa hôn lên má nàng, vừa trêu chọc:
“Còn dám ăn nhiều cua nữa không?”
“Không ăn nữa, sau này không ăn nữa.”
Ta khẽ búng nhẹ vào trán nàng, chính nàng cũng không tin vào lời mình đâu.
Nàng cũng trêu lại ta, vỗ nhẹ vào vai ta:
“Đại tướng quân, còn lâu mới thành công, đường còn dài lắm!”
“Nàng đây là đang nghi ngờ ta?”
Ta nhướn mày nhìn nàng.
Nàng ôm lấy ngực, ra vẻ sợ hãi:
“Ngài không định đấu một trận đẫm máu đấy chứ?!”
Đôi khi ta tự hỏi trong đầu nàng nghĩ cái gì nữa.
Thấy ta nhìn nàng với vẻ mặt khó chịu, nàng lại tự tìm đường lui:
“Thật ra, cũng không cần vội có con đâu.”
Ta cũng đùa lại:
“Thế sao được, công chúa đã ra yêu cầu thì thần phải chứng minh năng lực của mình chứ.”
Ta lại véo nhẹ vào mũi nàng:
“Hôm nay thấy nàng tội nghiệp, nên tha không bắt nạt nàng nữa.”
“Nếu vậy thì ôm ta ngủ đi, không được buông tay.”
Công chúa của ta lại tiếp tục đưa ra yêu cầu rồi…
“Được.”
Nàng tựa vào lòng ta, rồi nghiêng người hôn nhẹ lên môi ta:
“Ngủ ngon, đại tướng quân.”
Lâu sau, khi nghe thấy hơi thở đều đặn của nàng, ta cũng hôn nhẹ lên trán nàng.
“Ngủ ngon, tiểu thố.”
Hoàn