Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MÙA XUÂN ĐẦU TIÊN Chương 7 MÙA XUÂN ĐẦU TIÊN

Chương 7 MÙA XUÂN ĐẦU TIÊN

6:52 chiều – 29/09/2024

【Mùa Đông Thứ Năm】

1
Trên đường trở về, ta luôn nghĩ, câu đầu tiên khi gặp lại nàng, ta nên nói gì đây.

Nhưng ta còn chưa kịp chuẩn bị xong, thì nàng đã lao tới ôm chặt lấy ta.

Mãi một lúc lâu, ta mới hoàn hồn, nhưng lại sợ áo giáp lạnh lẽo làm nàng khó chịu, nên định đẩy nàng ra.

Nhưng nàng lại càng ôm chặt hơn, giọng nói nghẹn ngào còn có vẻ hơi trách móc: 

“Sao chàng về muộn vậy, không biết là ta đang đợi sao?”

Nàng nói, nàng đã đợi ta.

Hôm nay nàng thật rực rỡ, nàng đã đặc biệt trang điểm xinh đẹp để ra cổng thành đón ta sao?

Trái tim lo lắng của ta phút chốc như được nâng lên tận mây xanh.

Nhưng khi ta nhìn thấy Phí Minh đứng phía sau nàng, trái tim vừa được nâng lên lại lập tức vỡ tan tành.

Quả nhiên vẫn là “nữ vì người tri kỷ mà trang điểm”, trước đây nàng đâu có ăn diện lộng lẫy như vậy.

Giờ đây nàng ôm ta như thế, chắc cũng chỉ vì giận dỗi với Phí Minh, cố ý chọc tức mà thôi.

Cuối cùng nàng vẫn muốn hòa ly với ta, đúng không?

2
Sau khi vào cung, hoàng thượng giữ ta lại để nghe báo cáo, ta cũng không có thời gian để bận tâm đến nàng.

Trên xe ngựa trở về phủ, nàng lại nhìn ta với ánh mắt kỳ lạ, và còn cười không ngừng.

Chẳng lẽ nàng đang định nói chuyện hòa ly? Nàng vui đến vậy vì sắp hòa ly với ta sao?!

Nụ cười của nàng làm ta thấy lo lắng, chắc hẳn phải nói gì đó rồi.

“Đã ăn mấy con rồi?”

Nàng ngơ ngác một lúc, sau đó hiểu ra là ta đang hỏi hôm nay nàng đã ăn mấy con cua trong tiệc mừng công, liền vội vàng chối.

“Không ăn, không ăn, một con cũng không ăn.”

Ta không tin.

“Ta biết chàng không tin, vậy chàng mau hôn ta thử xem, xem có nổi mẩn không.”

Sao nàng lại biết ta bị dị ứng với cua? Ta còn chưa kịp nghĩ kỹ, nàng đã thản nhiên ghé sát mặt lại gần.

Nhìn đôi môi mềm mại của nàng, ta cũng không kìm lòng được mà tiến gần thêm một chút. Nhưng chưa kịp hôn, nàng đã đẩy ta ra.

Quả nhiên, nàng vẫn không muốn gần gũi với ta.

Giọng nàng nói lí nhí như nhận lỗi: 

“Một con, ta thực sự chỉ ăn một con.”

Ta đã biết mà, không ăn thì không thể nào.

Nhưng nàng lại vô tư đáp: “Có mỹ vị bên cạnh mà không ăn thì thật không phải đạo, ta không tin chàng có thể chỉ ngửi mà không động vào.”

Nàng… nàng sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện này…

Ta có chút xấu hổ quay mặt đi, nhưng nàng vẫn không chịu buông tha, tiếp tục truy hỏi:

 “Chàng vừa rồi có phải định hôn ta không?”

Phải thì sao chứ, nàng cũng đâu cho ta hôn đâu?! 

Ta im lặng không trả lời.

“Ta vừa ăn cua nên không thể hôn chàng, nhưng chàng có thể hôn ta mà.”

Ta còn chưa hiểu nàng có ý gì, nàng đã nửa ngồi dậy, áp má vào môi ta.

Nói là nàng trêu đùa ta trên xe ngựa, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo lại quá đáng hơn nhiều.

Nàng lén nhìn ta tắm, thậm chí còn muốn tắm chung với ta.

Thật quá hoang đường!

Tối đến, tay nàng cũng không yên phận mà sờ soạng khắp người ta, làm ta nóng ran cả người.

Nhưng may mắn là ta vẫn kìm được.

Hôm nay không phải ngày nghỉ, rõ ràng nàng đang muốn tìm lỗi của ta để dễ bề hòa ly, sau đó cùng Phí Minh kết đôi.

Ta không thể mắc bẫy!

“Đại tướng quân, có phải chàng không làm được chuyện đó không?!”

Ta có làm được hay không, nàng còn không biết à, chiêu khích tướng này không hiệu nghiệm đâu.

Ta cố làm ra vẻ nhẹ nhàng đáp: 

“Trận chiến này hao tổn nguyên khí, phải dưỡng thêm một thời gian.”

Nhưng nàng lại dùng tay làm chuyện như thế với ta…

Nàng thật sự muốn lấy mạng ta.

“Hôm nay ta đã ăn cua, nhưng ngày mai là ngày nghỉ đấy ~”

Ý nàng là gì, nàng định nói đến chuyện hòa ly vào ngày mai sao?

3
Ngày hôm sau, ta đi cùng nàng thăm Hoàng tổ mẫu, nàng lại càng kỳ lạ hơn.

Thường thì mỗi khi Hoàng tổ mẫu nhắc chuyện sinh con, nàng đều tránh né không đáp, hôm nay nàng lại trả lời rất dứt khoát.

“Sinh ạ! Năm sau nhất định sẽ để người bế chắt!”

Chưa kịp hòa ly với ta, nàng đã tính đến chuyện sinh con cho Phí Minh rồi sao?!

Quả nhiên những lời trước đây về việc sợ đau chỉ là cái cớ để trốn tránh ta.

Ta giả vờ như không quan tâm, tiếp tục cùng nàng dùng bữa.

Nàng cứ nhìn chằm chằm vào đĩa cua trên bàn, trông thật tội nghiệp.

Thôi được, ta đành bóc cho nàng một con vậy.

Nhưng bóc rồi nàng lại không ăn, còn nói muốn ăn cá.

Nàng từ khi nào đổi khẩu vị thế này ?

Nhưng nhìn ánh mắt háo hức của nàng lại không giống đùa giỡn chút nào, ta đành gắp thêm cho nàng hai miếng cá, nhưng nàng cũng chỉ nếm qua hai miếng.

Vậy rốt cuộc nàng muốn ăn cá hay không muốn?

Nghĩ đến, tối nay nàng chắc sẽ nhắc đến chuyện hòa ly, muốn ăn hay không cũng chẳng còn liên quan đến ta nữa.

Trên đường về, khi đi qua phố Trường Nhai, ta lại thấy Túy Tiên Cư đã đóng cửa.

Do dự một lúc, cuối cùng ta vẫn hỏi đến. Thế nhưng nàng lại hỏi ngược lại:

 “Áo bông mặc có ấm không?”

Tại sao đột nhiên lại nhắc đến áo bông, chuyện này có liên quan gì không?

Còn chưa kịp phản ứng, nàng đã trêu chọc ta là phá của.

Xem ra, nàng đã biết chuyện ta lén đi bù lỗ rồi, đây có phải là đang tính toán chia tài sản trước khi hòa ly không?

4
Sau khi về đến nhà, ta cứ ngồi không yên, đợi nàng nhắc đến chuyện hòa ly.

Nhưng nàng lại không nói một lời về chuyện đó, ngược lại không ngừng dỗ dành ta uống rượu.

Cảnh này sao quen thuộc thế nhỉ?

Đêm động phòng, nàng cũng lừa ta uống rất nhiều rượu, còn bỏ thuốc vào rượu.

“Nào, uống với ta một ly, hôm thành hôn chúng ta còn chưa uống rượu hợp cẩn.”

Sắp hòa ly đến nơi rồi, nàng còn nhắc đến chuyện uống rượu hợp cẩn gì nữa?!

Nhưng nàng đã ép uống, ta cũng không thể không uống. Uống xong, nàng lại bảo rằng nàng đã bỏ thuốc rồi.

Nàng nhất định phải hành hạ ta như vậy sao?!

Thấy ta lo lắng, nàng lại cười không ngớt.

Lý Nghi Xuân, lần này nàng thật sự quá đáng rồi!

Nàng lại ghé sát vai ta, thì thầm: 

“Lừa chàng thôi.”

Nghĩ lại, hình như ta cũng không cảm thấy gì bất thường thật.

“Hôm nay là ngày nghỉ, dù không có thuốc trợ hứng, chàng vẫn có thể làm gì tùy ý.” 

Nàng nói rồi còn nhướn mày cười.

Ý nàng là gì? Hôm nay nàng không muốn hòa ly nữa, hay muốn trì hoãn thêm vài ngày?

Nàng thì lúc cắn tai, khi thì cắn cổ, không ngừng trêu chọc ta.

Đã nửa năm rồi ta chưa được gần gũi với nàng, trong lòng nghĩ chắc chỉ lần này rồi thôi. Thế là xoay người một cái liền đè nàng xuống dưới thân.

Nhưng khi ở trên giường, nàng lại khen ta, còn nói những lời trợ hứng không ngớt.

Đến lúc cao trào, nàng vòng tay ôm lấy thắt lưng ta, thổi nhẹ vào tai ta một câu:

“Phi Ngư, ta muốn sinh con cho chàng.”

Thôi xong rồi, lần này chắc ta mất mạng thật.

Mãi lâu sau, ta mới thở gấp và hỏi dò: 

“Nàng… nàng vừa nói gì?”

“Ta nói, ta muốn… sinh con cho chàng.”

Nàng nói muốn sinh con cho ta, ta không nghe nhầm chứ?

“Không đúng, không đúng.” 

Rồi nàng liền phủ nhận ngay lập tức.

Quả nhiên, nàng lại đang trêu chọc ta.

“Không phải chỉ một đứa, ta phải sinh nhiều đứa.”

 Nàng vừa nhìn ta với ánh mắt đẫm lệ, vừa nói khẽ khàng đầy quyến rũ: 

“Chàng thích con trai hay con gái?”

Câu nói này còn mạnh hơn cả thuốc trợ hứng, khiến ta lại dâng trào cảm xúc.

Nàng dường như cũng nhận ra điều gì, liền mời gọi ta:

“Thêm lần nữa nhé?”

Mọi thứ đã rối tung lên rồi. Không biết sao lần này ta vừa trở về, mọi thứ đã đảo lộn hết cả lên rồi.

5
Đêm qua ta đã để lại bên trong nàng, cũng không chỉ một lần, lỡ nàng thật sự có thai thì sao?

Nếu nàng có thai, có lẽ nàng sẽ từ bỏ ý định hòa ly với ta.

Nàng muốn có con, ta cũng có thể cho nàng, không nhất thiết phải là Phí Minh.

Hơn nữa, chỉ nghĩ đến việc nàng nằm dưới người đàn ông khác mà vui sướng, ngực ta lại dâng lên nỗi bực dọc đến mức khó thở.

Nghĩ lại, từ lần đầu tiên ta gặp nàng ở trường săn đến nay cũng đã mười năm rồi.

Mười năm dài bao nhiêu?

Ở biên ải, mỗi khi nhớ nàng, từng ngày đều dài tựa như mười năm.

Đã mười năm rồi, ta không muốn đợi thêm nữa.

Vài ngày nữa là sinh thần của nàng, ta muốn tranh thủ cho bản thân một lần.

Ta sẽ cầm cây cung đó để bày tỏ tấm lòng của mình với nàng, ta sẽ nói với nàng rằng, Chu Phi Ngư yêu Lý Nghi Xuân, yêu trọn vẹn suốt mười năm trời.

Nhưng mà, cây cung đâu rồi? Cây cung mà ta treo ở đây đâu? Sao lại biến mất vô cớ thế này?

Ta chợt thấy trong lòng trùng xuống, như có điềm báo chẳng lành.

Chẳng lẽ đây là ý trời? Ngay cả ông trời cũng không muốn ta bày tỏ tình cảm sao?