16
Ta chưa từng nói với bất kỳ ai rằng, ta đối với Triệu Vân Ca là “nhất kiến chung tình”.
Bởi lẽ, trước khi Triệu Vân Ca trốn khỏi hôn ước, ngay cả bản thân ta cũng không hề nhận ra rằng, ta đã yêu nàng từ rất lâu.
Tạ tổ phụ với ta như cháu trai ruột nên đã định cho ta thành hôn cùng cháu gái của Tuyên Uy tướng quân, Triệu Vân Ca.
Trước khi gặp nàng ấy, ấn tượng của ta về nàng chỉ dừng lại ở những lời tản mạn mà tổ phụ từng nhắc đến.
“Con bé ấy là một đứa trẻ thú vị, A Du, con nhất định sẽ thích nó.”
Ta không mấy để tâm đến lời ông nội nói.
Mọi người đều biết ta có một vị hôn thê, nhưng gia đình của Tuyên Uy tướng quân đã phải ẩn cư vì phạm tội, hôn sự này dĩ nhiên chẳng thể công khai.
Tổ phụ đã sớm công bố ra ngoài rằng vị hôn thê của ta là cháu gái một người bạn cũ của ông.
Triệu gia ẩn cư nhiều năm, chưa từng liên lạc với vương phủ. Ta chỉ nghĩ rằng họ đã từ bỏ hôn sự này.
Cho đến khi Triệu Vân Ca đến kinh thành.
“Trân Bảo Các” của ta khắp nơi đều có tai mắt, nơi nào cũng có người thông báo.
Vị Triệu nhị tiểu thư này mất tích mười năm, vừa về đến nhà liền lập tức đến kinh thành. Ta vốn tưởng nàng ấy đến để thực hiện hôn ước.
Nói thật, đối với vị hôn thê chưa từng gặp mặt, ta cũng có chút tò mò.
Dù sao thì năm đó tổ phụ ta đã mạo hiểm cứu gia đình Tuyên Uy tướng quân, cuối cùng chẳng yêu cầu điều gì, chỉ một mực đòi định cho ta một hôn ước.
Nghe nói nàng ấy đến một lâu nổi tiếng ở kinh thành để chọn lễ vật, ta liền đến quan sát.
“Ta chỉ có mười lượng bạc! Mà ở đây thứ gì cũng tốn hàng trăm lượng cả!”
Nàng ấy nói với một gã hộ vệ to lớn bên cạnh.
Gã nọ nhăn mặt đáp: “Tiểu thư định đến vương phủ mượn tiền, chẳng lẽ lại tay không đến sao? Thật là vô lễ!”
Ta đứng trong bóng tối, tỉ mỉ quan sát Triệu Vân Ca.
Nàng ấy ăn mặc đơn giản đến mức gần như là xuề xòa, trên người chỉ khoác một bộ y phục màu xám đã qua một thời gian sử dụng, đầu tóc thì rối bời được buộc vội lại.
Khi ta nhìn mái tóc bù xù ấy, trong lòng lại thấy ngứa ngáy, có một khát khao muốn giúp nàng chải lại tóc cho gọn gàng hơn.
Đột nhiên, Triệu Vân Ca quay đầu nhìn về phía ta đang ẩn mình. Trong khoảnh khắc bất ngờ ấy, ta đã nhìn rõ dung nhan của nàng.
Nàng ấy có đôi mắt sáng trong mà lại điềm tĩnh, giống như lưỡi đao lấp lánh trong đêm tối.
Triệu Vân Ca không được coi là đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng bất cứ ai gặp qua đều khó lòng quên được.
Nàng ấy như một con nai nhỏ chen lẫn giữa bầy thú dữ, đeo lên mình chiếc mặt nạ của lang sói để giấu kín lòng thiện lương.
Ừm, nhìn dáng vẻ ấy, nàng khỏe mạnh và tràn đầy sức sống.
Qua lớp bình phong đặc chế, ta nhìn thấy nàng mà nàng lại chẳng thấy ta.
Nàng ấy có vẻ nghi ngờ có người đang nhìn mình từ phía sau màn che, liền hơi nhíu cặp mày bù xù kia.
Đợi nàng đi rồi, ta mới ngồi yên lại trong kho báu một lúc.
Khi ta về đến vương phủ, Tạ mẫu thân hỏi: “Con đã gặp Triệu nhị tiểu thư chưa? Nghe tổ phụ con nói, gia đình Triệu gia làm nghề bảo tiêu, chắc rằng Triệu nhị tiểu thư là một người phóng khoáng tự do. Tuy nhà chúng ta với nhà nàng có sự chênh lệch về thân phận, nhưng chỉ cần người tốt, mẫu phi sẽ ủng hộ hôn sự này.”
Tổ phụ đã giữ kín việc đính ước với Triệu gia, chỉ nói với bên ngoài rằng, năm xưa khi đi xa tổ phụ gặp bọn sơn tặc và được Triệu lão gia, người hộ tống tiêu cục qua đó, cứu mạng.
Để báo ân cứu mạng ấy, mới định hôn sự này.
Mẫu thân đơn thuần, bà không biết mối thâm tình giữa tổ phụ và Tuyên Uy tướng quân năm xưa.
Ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu nàng đến mà quà tặng không được vừa ý, mẫu thân cũng không cần làm khó nàng.”
Nói xong, ta rời đi.
Ngày hôm sau, quả nhiên Triệu Vân Ca đến vương phủ bái kiến.
Ta nhận ra, nàng ấy đã cố gắng chăm chút cho bản thân.
Nàng mặc một bộ váy xanh nhạt, tóc được búi cẩn thận thành một búi tóc đoan trang.
Cả người nàng, ngoài cây trâm bạc trên đầu, không tìm được món gì khác có chút giá trị.
Thậm chí ngay cả nha hoàn bên cạnh mẫu phi trông cũng trang nhã hơn nàng nhiều.
Nhưng không hiểu sao.
Khi nàng bước vào đại sảnh, ta cảm thấy nơi đó bỗng sáng bừng lên.
Khi Triệu Vân Ca nhìn thấy ta, ta rõ ràng thấy trong mắt nàng thoáng hiện lên hai chữ “thất vọng.”
Nàng không hài lòng với vị hôn phu này.
Cả mười lượng bạc của nàng, e là còn chưa tiêu hết.
Nàng mang đến cho mẫu phi ta một chiếc diều.
Mẫu thân nhìn thấy chiếc diều ấy thì lại rất vui.
Còn về phần ta…
Chúng ta cùng nhau đi dạo trong hoa viên, nàng lấy ra một hòn đá hình trái tim.
Triệu Vân Ca nhét hòn đá vào tay ta, cúi đầu thẹn thùng mà nói: “Thế tử, cỏ bồng dù mềm mại mong manh như tơ, nhưng đá tảng mãi mãi vững vàng không đổi thay. Tấm lòng của ta đối với người, tựa như hòn đá này.”
Ta nắm lấy hòn đá không biết nàng đã nhặt từ con sông nào, chỉ biết đứng im không nói nên lời.
Triệu Vân Ca ở lại vương phủ đã một tháng.
Ngày nào nàng cũng đến tìm ta.
Chẳng phải để bàn việc gì đứng đắn, mà chỉ để ăn hết mấy món điểm tâm trong thư phòng của ta.
Hôm nay thì khen nghiên mực của ta đẹp, mai lại khen ngọc bội bên hông ta tinh xảo.
Đến khi nàng đi, gói hành lý phồng lên đầy những món ta tặng.
Nhưng từ đầu đến cuối, nàng chẳng hề nhắc đến chuyện khi nào sẽ thành thân.
Mẫu thân nghi ngờ nói: “A Du, ta cứ có cảm giác vị Triệu nhị tiểu thư này không thực sự để mắt đến con.”
Ngay cả mẫu thân cũng nhận ra, đủ để thấy rằng Triệu Vân Ca thật sự chẳng hề có chút tình ý gì với ta.
Ta cầm lấy hòn đá mà nghĩ, cái gì mà “đá tảng không đổi dời,” đúng là nói dối trắng trợn.
Con người Triệu Vân Ca có lẽ chẳng biết yêu thương ai, ngay cả giả vờ cũng chẳng giống.
Quả nhiên, lần sau gặp lại nàng, nàng đến để xin ta từ hôn. Ta ngồi nơi góc phố, tai nghe những tiếng huyên náo vang lên xung quanh.
Bên tai ta đã điếc một bên, đầu đau như búa bổ.
Giọng nói của Triệu Vân Ca đột ngột truyền đến bên tai ta, vang lên không chút dự báo.
“Nay đến xin từ hôn, ngươi không cho rằng ta đang dậu đổ bìm leo đấy chứ?”
Ta mở mắt, thấy nàng đang ngồi xổm trước mặt ta. Nàng nhìn ta, có vài phần ngượng ngùng trong giọng nói.
Người ki bo như Triệu Vân Ca lại chịu bỏ bạc chuộc ta ra.
Thật ra ta vốn định giả vờ để thuộc hạ đến chuộc ta, nào ngờ nàng đột nhiên xuất hiện, phá tan hết kế hoạch của ta.
Triệu Vân Ca vốn không muốn mang thêm một gánh nặng như ta, chỉ vừa nghe nói đến bạc là nàng dừng bước.
Biết nàng từ Thanh Châu tới, ta liền đề nghị đi Thanh Châu.
Tâm tư của Triệu Vân Ca gần như hiện rõ trên mặt.
Rõ ràng là nàng nghĩ: bạc trắng không lấy thì phí, dù sao nàng cũng phải về Thanh Châu.
Trên đường về Thanh Châu, quả thật chẳng yên bình.
Chúng ta gặp không ít thích khách.
Nhưng chỉ cần có Triệu Vân Ca bên cạnh, nguy hiểm đều hóa thành an.
Nàng bắn cung như nước chảy mây trôi.
Cầm đao giết người, trong mắt nàng không hề có một chút dao động.
Ban đêm đi đường, có lúc chúng ta lưu lại giữa hoang dã.
Khi Triệu Vân Ca buồn chán, nàng sẽ ngồi trên cành cây, thổi cây sáo ngắn của mình.
Chỉ là tiếng sáo thật khó nghe, ta nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác.
Triệu Vân Ca vui mừng nói: “Xem ra kỹ thuật của ta tiến bộ lớn rồi đấy! Ngươi là người đầu tiên nghe ta thổi sáo mà không chửi mắng.”
Ta thầm nghĩ, đôi khi làm nửa điếc cũng chẳng phải là chuyện tồi.
Nàng nhảy xuống, ngồi bên cạnh ta, hứng thú nói: “ngươi có muốn nghe khúc nào không? Ta thổi cho ngươi nghe!”
Triệu Vân Ca ngồi rất gần ta, chỉ cần nghiêng đầu một chút là có thể thấy những đốm tàn nhang nhỏ trên gương mặt nàng.
Ta nhẹ giọng: “Ngươi biết thổi khúc ‘Phượng Cầu Hoàng’ không?”
“Nào ai cũng thích nghe khúc này thế,” Triệu Vân Ca lẩm bẩm, “Trước đây giúp người theo đuổi mỹ nhân, nên từng học qua.”
Ta ngầm nhẫn nhịn, tự hỏi còn ai nữa thích nghe nàng thổi ‘Phượng Cầu Hoàng’.
Gần đến Thanh Châu, Triệu Vân Ca cũng không giấu diếm thân phận của mình nữa.
Ta thuận theo, giả vờ như bây giờ mới biết nàng là cháu gái của Tuyên Uy tướng quân.
Con người Triệu Vân Ca, trong mắt nàng có nhiều người, nhưng trong lòng lại chỉ có rất ít.
Triệu Lão tướng quân miễn cưỡng xem như một trong những người có thể đặt ở trong lòng nàng.
Ta lợi dụng chút lòng hiếu thảo của Triệu Vân Ca, đưa việc hôn sự của chúng ta lên lịch trình.
Nhưng nàng lại chẳng mảy may để tâm, hờ hững nói để Triệu Minh Nguyệt gả cho ta.
Cơn giận của ta không biết phải đặt vào đâu, đành phải dùng danh phận các chủ của Trân Bảo Các để dụ nàng.
Triệu Vân Ca xưa nay ham tiền, lập tức đồng ý lấy ta.
Giây phút ấy, ta vô cùng biết ơn, những năm tháng vô vị thời trẻ đã khiến ta lập nên Trân Bảo Các.
Bây giờ, đó lại trở thành điều duy nhất trên người ta mà Triệu Vân Ca để mắt tới.
Con người nàng, sống tùy tiện tự tại, không bận tâm đến chuyện ăn mặc.
Sơn hào hải vị cũng ăn ngon lành, bánh bao chấm nước trắng cũng là một bữa ăn.
Khoác lên gấm vóc lụa là, nàng là một cô nương với đôi mắt sáng, nét mặt dịu dàng.
Khoác lên áo vải thô sơ, tay nâng bát rượu là có thể xưng huynh gọi đệ với người ta.