“Ai nói là bỏ qua?” Ta thản nhiên đáp, “Nếu Triệu Minh Nguyệt thật sự muốn gả cho Tạ Du, vậy để nàng ta làm thiếp.
“Sau khi chúng ta thành thân, cho nàng ta vào cửa bằng một cỗ kiệu nhỏ cũng được, dù sao thì tỷ muội với nhau, ta cũng không đến mức đối đãi quá nghiêm khắc.
“Chỉ là sau này nàng ta phải đến thỉnh an ta, tránh để người ngoài bàn tán.”
Ta dẫn Tạ Du rời đi, chẳng thèm để ý đến tiếng mắng nhiếc của mẫu thân phía sau.
A Thúc đến chẩn mạch cho Tạ Du, kê thuốc cho hắn.
Ta canh chừng hắn uống thuốc xong.
Tạ Du nằm trên giường nhìn ta, thở dài: “Triệu Vân Ca, lúc ngươi đi, ta đã đưa cho ngươi một trăm lượng bạc, sao ngươi lại quay về trong bộ dạng nghèo nàn thế này?”
Ta nhìn bộ y phục đã sờn màu của mình, thản nhiên đáp: “Y phục ấy mà, mặc tạm được là tốt rồi, chỉ cần không bị lạnh là ổn.”
Bạc làm gì mà đủ dùng, bao năm nay ta điều hành “Quân trung gian,” các huynh đệ bị thương, tàn phế, cần thuốc men cứu sống không ít.
Một trăm lượng bạc còn chưa kịp giữ ấm túi, ta đã lấy năm văn tiền mua kẹo hồ lô, còn lại đều cho vào công quỹ hết.
“Ngươi lúc nào cũng ăn mặc tềnh toàng, có phải từng chịu ấm ức gì không?” Tạ Du nâng tay khẽ vẽ lên hàng chân mày của ta, nhẹ nhàng hỏi.
Ta vội đáp: “Không có, chỉ là ta lười chải chuốt thôi. Ngươi ngủ đi, ta có mang theo vài người đến Thanh Châu, phải đi sắp xếp cho họ.”
“Quân trung gian” muốn làm ăn với Trân Bảo Các, không thể không có người lưu lại Thanh Châu, ta phải bận rộn một thời gian.
Đến khi ta xong việc, mới phát hiện ngày thành thân cùng Tạ Du đã cận kề.
Phủ Tổng binh bày đầy đồ hỉ, đèn lồng, băng rôn đỏ treo khắp nơi.
“Cũng hoành tráng thật.” Giang Thành đứng bên cạnh hỏi ta, “Muội thật sự quyết định gả cho Tạ Du rồi sao?”
Tạ Du từng nói ta có một thanh mai trúc mã là phó tướng, chính là Giang Thành.
Huynh ấy từ nhỏ đã lưu lạc làm ăn xin, suýt chết cóng ngoài phố, ta đã nhặt huynh ấy về sơn trại.
Huynh ấy luôn không ủng hộ chuyện hôn sự của ta với Tạ Du, cho rằng chúng ta vốn dĩ không hợp nhau.
Giang Thành, hai vạn “Quân trung gian” đã theo ta chinh chiến sinh tử, ta phải tìm cho bọn họ một nơi nương tựa, một danh phận chính đáng, không thể để họ sống kiếp thảo khấu mãi được.” Ta nhẫn nại giải thích với huynh ấy,
“Ngươi biết vì sao gia gia lại nôn nóng muốn ta gả cho Tạ Du không?”
“Cũng cùng lý do ấy thôi, ông ấy muốn tìm một lối thoát cho Tây Bắc quân.”
Tạ Du là dòng dõi vương tộc, chỉ cần hắn vung tay kêu gọi nhân danh phục hưng hoàng tộc, sẽ có không ít kẻ sẵn sàng quy phục dưới trướng hắn.
Dẫu thiên hạ loạn lạc, nhưng người ta làm phản vẫn phải có một danh nghĩa chính đáng.
Chỉ có đi theo Tạ Du, chúng ta mới có thể rửa sạch thân phận, đường đường chính chính bước ra khỏi kiếp cướp bóc.
Nếu không, đợi một ngày triều đình nhớ đến chúng ta, đem quân đến diệt bọn “Quân trung gian” thì bao nhiêu nỗ lực mấy năm qua đều thành công cốc cả.
Ta dẫn Giang Thành đến tìm Tạ Du.
Khi đi đến cửa đại sảnh, chợt thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng.
Giọng nói của cữu cữu của Tạ Du vọng ra từ trong đại sảnh.
“Thái tôn điện hạ! Giờ đây tổng binh ba châu Vĩnh Châu, Ninh Châu, và Thanh Châu đã tề tựu, chỉ cần một lời hiệu triệu của ngài, chúng ta sẽ tuyên bố thiên hạ, báo thù cho thái tử Hiếu Thành!”
Ta ngước mắt nhìn vào trong.
Tạ Du khoác trên người bộ long bào uy nghiêm, gương mặt lạnh lùng cất lời:
“Đêm nay hãy viết một bản hịch văn, phơi bày trước thiên hạ tội ác của hoàng đế hôn ám này, kẻ đã mưu hại phụ vương ta, cướp đoạt ngôi vị!”
Trong đại sảnh, ai nấy đều kích động.
Gia gia ta cũng có mặt, gương mặt ngời ngời phấn khởi.
Đêm nay, Tạ Du khoác hoàng bào, tất cả những người có mặt đều là công thần.
Thảo nào mà Triệu Minh Nguyệt dám bất chấp tất cả cũng muốn gả cho Tạ Du. Thì ra hắn chính là con trai của thái tử Hiếu Thành quá cố.
Chắc chắn gia gia ta đã sớm biết thân phận thật của Tạ Du, nên mới vội vã thúc giục Tạ Du thực hiện hôn ước với ta.
Giang Thành thảng thốt nói: “Trời ơi… nếu muội gả cho Tạ Du, đợi Tạ Du thành công rồi, chẳng phải ngươi sẽ làm hoàng hậu sao? Phú quý như nước trời rơi xuống đầu muội!”
Ta ngước nhìn đèn lồng đỏ trên mái hiên, vỗ trán lẩm bẩm: “Giang Thành, thật ra ta vẫn chưa nghĩ xong có nên gả cho Tạ Du hay không, ta phải về suy nghĩ thêm đã.”
15
Thân phận của Tạ Du được truyền ra, thiên hạ vốn như chảo dầu sôi nay chỉ cần thêm một giọt nước cũng khiến sôi sùng sục.
Chỉ một tiếng “xèo” vang lên, triều đình từ trên xuống dưới, dân gian đều dậy sóng.
Cuộc chiến kéo dài suốt ba năm, cuối cùng Tạ Du cũng bình định được thiên hạ.
Từ ngoài biên cương trở về kinh đô, ta vừa kịp lúc tân đế đăng cơ.
“Không ngờ người ngồi lên ngai vàng lại là đứa con út của Cố thái tử Hiếu Thành-Tạ Tiêu.”
“Ài, Thái tôn Tạ Du quả là có tầm nhìn xa, đã liệu trước rằng tiên hoàng đế sẽ sớm trừ khử Cố Thái tử Hiền Thành để cướp ngôi, nên đã sớm cải trang thành thế tử của Trần Nam Vương.”
“Ngươi nghĩ thái tôn liệu có thể an tâm mà phó thác cho tân đế không?”
“Chuyện hoàng gia, ai mà đoán được chứ?”
“Có khiếm khuyết trên thân thể thì không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế. Thái tôn bị điếc một bên tai, làm sao có thể làm đế?”
Trong tửu lâu, ai nấy đều hào hứng bàn luận chuyện hoàng tộc.
Thiên hạ loạn lạc nhiều năm, những kẻ vương tôn quý tộc cứ như củ cải, cải trắng, cứ liên tục mà rơi rụng. Dân chúng chẳng còn giữ mấy phần kính sợ với hoàng thất. Người ta nhắc đến việc Thái tôn Tạ Du bị điếc, lại có kẻ bịa chuyện rằng đã thấy Thái tôn quỳ gối xin tha mạng ngay giữa đường phố.
“Thái tôn lưu lạc đầu đường, ai cũng có thể dễ dàng trêu ghẹo. Trước đây ta còn bỏ ra năm lượng bạc để bắt Thái tôn phải phục dịch cho ta…”
Một gã nam nhân béo tốt, mặt mày cười cợt, đang bịa chuyện để mua vui.
Ta nghe đến nỗi tức muốn điên, bèn tiến đến, dùng con dao đập mạnh xuống bàn.
“Câm cái miệng thối của ngươi lại! Nếu không thì ta sẽ dạy ngươi viết chữ ‘chết’ như thế nào.”
“Gì đây!” Tên đó ngẩng lên trừng mắt nhìn ta, thấy rõ cách ăn mặc của ta thì bĩu môi khinh bỉ nói, “Ồ, hóa ra là một kẻ buôn đường dài đến từ vùng biên cương. Các ngươi, những kẻ liếm máu trên đầu dao, không chừng có ngày chết ngoài cõi biên thùy, còn có nhã hứng đi lo chuyện thiên hạ của ta à?”
Ta liền tống cho hắn một đấm rụng mấy chiếc răng, rồi đè ông ta xuống đất, nghiền nát mặt ông ta vào đất.
Giang Thành bước lên, khẽ nói, “Chuyến này chúng ta đến kinh thành là có việc lớn phải làm, đừng gây chú ý quá. Ở kinh thành có huynh đệ trong ‘Quân trung gian’, cứ để họ xử lý kẻ này là xong.”
Ta đá gãy một cánh tay của tên khốn miệng thối kia, rồi rời khỏi trước khi quan sai kéo đến.
Gia gia ta đã được tân hoàng phong làm An Định hầu, hưởng phú quý an nhàn tuổi già. Thú vị nhất là mẫu thân ta lại được ban tặng một cổng vinh danh trinh tiết. Nghe tin ấy, ta cười đến mức không thẳng người nổi.
Với cái danh trinh tiết liệt nữ, mẫu thân cả đời phải mặc đồ giản dị, kín đáo, sống trong cảnh biệt lập, yên tĩnh. Đối với bà ta, đây chẳng khác nào là sự đả kích trí mạng.
Ta về phủ An Định hầu, vừa hay gặp ngay Triệu Cảnh Thành. Hắn ta nhìn thấy ta liền ghen ghét đỏ cả mắt, hằn học nói, “Triệu Vân Ca, ngươi còn dám trở về!”
Nhìn ống tay áo bên phải rỗng không của hắn ta, ta mỉm cười nói, “Ôi, ba năm không gặp, gầy hẳn đi rồi nhỉ. Có phải thiếu một tay nên ăn uống bất tiện không?”
“Triệu Vân Ca, ta phải giết ngươi!” Triệu Cảnh Thành gào lên, lao đến tấn công ta.
Ta chỉ cần nhấc chân đá nhẹ, dễ dàng hất văng hắn ta ra xa.
Ba năm trước, trước khi bỏ trốn, ta đã làm một việc lớn. Đó là lẻn vào phòng của Triệu Cảnh Thành và chém đứt một cánh tay của hắn ta. Việc này, ta đã kìm nén rất lâu.
Lão Tần theo ta trở về Triệu gia, nhiều lần bị Triệu Cảnh Thành khi dễ mà không thể làm gì, ngược lại còn bị ta đè bẹp.
Đợi lúc ta không có ở Thanh Châu, hắn ta cho người đánh gãy một cánh tay của lão Tần.
Thù này, ta vẫn khắc sâu không quên.
“Không có thời gian đôi co với ngươi. Gia gia đâu?” Ta đạp mạnh lên ngực hắn ta, hỏi.
Triệu Cảnh Thành đắc ý nói, “Triệu Vân Ca, tỷ tỷ ta sắp làm vương phi rồi, có vương gia làm tỷ phu, ngươi chết chắc!”
Triệu Minh Nguyệt sắp gả cho Tạ Du sao?
Việc này ta lại chưa hề nghe đến.
Lúc này, có người từ chính sảnh bước ra.
Hắn lặng lẽ nhìn ta hồi lâu rồi mới nhạt giọng nói:
“Triệu Vân Thư, trước khi ngươi bỏ đi, đã mang theo nghìn lượng bạc ta chuẩn bị làm sính lễ. Theo lý, ngươi phải sống khá giả chứ, sao lại quay về với dáng vẻ nghèo túng thế này.”
Ba năm không gặp, Tạ Du dường như chẳng thay đổi gì.
Hắn vận y phục lộng lẫy, đứng cách ta không xa, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào ta.
Ta nhìn hắn, mỉm cười: “Ngươi gửi tin đến tất cả ‘Quân trung gian’ các nơi, báo rằng ngươi sẽ thành hôn cùng Triệu tiểu thư vào ngày ba tháng ba. Ta tất tả ngược xuôi trên đường, không nghỉ ngơi lấy một khắc, còn chưa kịp chải chuốt, có vẻ nhếch nhác chút thôi.”
Ngày ba tháng ba, lễ Thượng Tị, là ngày tốt đẹp để những kẻ có tình nên duyên phu thê.
Ta vội vã suốt chặng đường, cuối cùng cũng gặp được Tạ Du vào đúng ngày lễ Thượng Tị.