Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MUA LẠI THẾ TỬ Chương 3 MUA LẠI THẾ TỬ

Chương 3 MUA LẠI THẾ TỬ

4:40 chiều – 01/11/2024

Nhưng mẫu thân không nghe lời lão Tần.

Bà ta nhìn ta một cái, rồi đột nhiên đẩy mạnh ta xuống khỏi xe! Khi đó, ta ngã xuống đất, cả người ngẩn ngơ.

Lão Tần nhảy xuống định cứu ta, nhưng mẫu thân ta vào lúc đó đã kéo dây cương, đánh xe bỏ chạy.

Đám giặc phía sau đang lao tới gần.

Lão Tần gấp gáp thốt lên: “Phu nhân làm gì vậy!”

Ta thầm nghĩ, mẫu thân ta thật thông minh.

Bà ta biết, sau khi đẩy ta xuống, lão Tần chắc chắn sẽ liều mạng chống cự, bảo vệ ta đến cùng.

Như vậy, bà ta sẽ tranh thủ được cơ hội để thoát thân.

Lão Tần cầm chặt đao, mắt đỏ hoe nói: “Tiểu thư! Người mau chạy đi! Ta có chết cũng sẽ bảo vệ người.”

Ta quay lại nhìn đám bụi cuộn lên dưới vó ngựa, khẽ nói: “Lão Tần, ta sẽ không chết, ngươi cũng sẽ không chết. Chúng ta phải sống mà trở về.”

Dù bị sỉ nhục, bị chà đạp, cũng phải sống tiếp, ta nhớ đến năm đó, khi phụ thân ta ôm ta vào lòng.

Máu của ông nhuộm đỏ áo ta, cơ thể dần dần lạnh ngắt.

Câu cuối cùng phụ thân ta nói là: “Vân Ca, phải sống sót.”

09

Lão Tần ở lại bảo vệ ta, cả hai chúng ta đều bị bắt vào sào huyệt giặc cướp.

Hai năm đầu ở nơi đó, cuộc sống vô cùng khốn khó.

Bọn giặc bắt bọn trẻ như ta phải đi trộm cắp trong thành.

Trộm được, tối sẽ có thêm một cái bánh bao.

Trộm không được, sẽ lãnh một trận roi đòn.

Ban đầu, vì tự trọng, ta không chịu đi trộm.

Nhưng sau đó, lão Tần lâm bệnh nặng, ta không còn cách nào khác phải đi trộm.

Trộm nhiều thành quen, ta dần dần chấp nhận cuộc sống đó. Quỳ quá lâu, ta cũng không còn quan tâm đến cái gọi là khí tiết nữa.

Những năm ấy, ta nằm trên đống cỏ khô bẩn thỉu, nhìn mái nhà rách nát, cảm thấy mơ hồ.

Nếu không có lão Tần ở bên cạnh, có lẽ ta đã sớm quên mất mình là con gái của đại tướng quân Tây Bắc.

Khi ta trở thành kẻ trộm xuất sắc nhất trong sơn trại, đại ca trong trại nhấc bổng ta lên vai.

“Thấy chưa! Tất cả hãy học theo Vân Ca đây!”

“Chúng ta đều phải tự hào vì Vân Ca! Phải kiêu hãnh vì Vân Ca!”

Ta ngồi trên vai của đại đương gia, nhìn mọi người hò reo vì ta.

Chỉ có lão Tần đứng ở phía sau đám người ồn ào, lặng lẽ nhìn ta mà rơi lệ.

Năm đó, ta mười tuổi, đã trở thành kẻ trộm lão luyện hàng đầu.

Ta trộm khắp Lương Châu, chưa từng thất bại, nhìn dáng vẻ lão Tần rơi lệ, lòng ta chợt nhói lên.

Ta bỗng nhớ đến năm năm tuổi, khi phụ thân ta cõng ta trên vai đi tuần trong đại doanh Tây Bắc.

Ông cười lớn, tự hào và kiêu hãnh nói: “Đây là nhị tiểu thư của ta, Triệu Vân Ca. Tương lai, tiểu thư sẽ thừa kế đao chiến của ta, trở thành chiến sĩ dũng mãnh nhất của đại doanh Tây Bắc!”

Khi ấy, ta khoác trên vai cây cung nhỏ, tay cầm con dao găm tự tay rèn, gương mặt tràn đầy niềm kiêu hãnh.

Cũng vào năm đó, ta nói với đại đương gia: “Nghĩa phụ, chúng ta cứ trộm vặt mãi cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nay thiên hạ loạn lạc, thương nhân đi lại càng cẩn thận, không dám mang theo thứ gì quý giá. Các huynh đệ trong trại đã nửa năm không được uống rượu, ăn thịt, sống thế này chỉ khiến lòng người dần tan rã thôi.”

Ta hiến kế, bảo đại đương gia liên thủ với hai trại gần đó, cùng nhau cướp một tên huyện quan dưới quyền Lương Châu.

Huyện quan ấy đã bóc lột dân chúng, của cải nhiều vô kể. Đêm ấy, số vàng bạc châu báu thu được khiến cả trại hoa mắt.

Cũng nhờ đó, ta ngồi lên vị trí thứ ba trong sơn trại.

Ta mất tám năm để thu phục tổng cộng mười lăm trại lớn nhỏ trong Lương Châu.

Những năm gần đây, sơn trại sớm không còn làm việc cướp bóc nữa. Sau khi ta chỉnh đốn lại, một mặt hợp tác với các phú thương, nhận bảo tiêu cho họ.

Mặt khác, thỉnh thoảng chúng ta lại đi đánh vài trận, tiêu diệt một số trại cướp đen tối, trừ hại cho dân.

Nếu có nghĩa quân nào cần thêm nhân lực và chịu bỏ tiền, chúng ta cũng sẽ xuất quân.

Dân chúng Lương Châu đùa rằng chúng ta là “quân buôn.”

Điều thú vị nhất là có một huyện bị áp bức bởi thuế má, dân chúng khốn khổ không thể sống nổi.

Người dân trong huyện gom góp được một số tiền lớn, tìm đến chúng ta, muốn ta phái người đến chiếm huyện thành của họ.

Những năm qua thiên hạ đại loạn, nay nổi dậy chỗ này, mai lại giao tranh chỗ khác.

Chỉ cần không quá đáng, triều đình cũng lười xuất quân dẹp loạn.

Và cứ thế, “quân buôn” của chúng ta lặng lẽ sinh tồn.

Năm ngoái, ta cùng lão Tần trở lại Thanh Châu, muốn kể cho gia gia nghe chuyện “quân buôn.”

Nhưng rốt cuộc ta vẫn không mở lời.

Mười năm ta vắng mặt, quân Tây Bắc phân tán khắp nơi, trở thành thảo khấu, sớm đã không còn chí khí của binh sĩ.

Gia gia ta già rồi, cuối cùng cũng mất đi chút nhuệ khí.

Ông co mình trong thành Thanh Châu, ngóng nhìn tình thế, chờ đợi một vương gia nào đó đến chiêu an.

Mẫu thân ta tưởng rằng ta lang bạt bên ngoài mười năm, sống trong ổ thảo khấu, bán mình cầu sinh.

Vì vậy hôm nay bà ta mới tự tin đàm tiếu trước mặt Tạ Du, mong rằng ta sẽ nhường lại hôn sự cho Triệu Minh Nguyệt.

Chỉ là ta có chút tò mò, mẫu thân ta vốn là người tính toán, không có lợi thì chẳng bao giờ chịu ra tay.

Vậy cớ sao bà ta lại đột nhiên coi trọng một thế tử sa cơ như Tạ Du?

10

Nghi hoặc ấy của ta chẳng bao lâu liền có đáp án.

Triệu Cảnh Thành căm hận nhìn ta, tức giận nói: “Triệu Vân Ca, Thanh Châu thiếu lương đã lâu, thế mà ngươi đi một chuyến lên kinh thành, đến cửa của Trân Bảo Các còn chẳng vào được. Thế tử cùng tỷ tỷ của ta lại chỉ trong một đêm đã giải quyết xong vấn đề, khiến Trân Bảo Các chịu đưa thuyền buôn vận chuyển lương thực cho chúng ta! Ta thấy ngươi chỉ là một kẻ thô thiển, đầu óc trống rỗng mà thôi!”

Hắn ta vừa nói vừa kích động, ngón tay vô ý chạm vào mặt ta.

Ta lười biếng nắm lấy cổ tay hắn ta, bẻ mạnh ra sau.

Giữa tiếng hét lên thảm thiết của Triệu Cảnh Thành, ta giơ chân đá vào mông hắn ta, khiến hắn ta ngã chổng vó.

Triệu Minh Nguyệt vội vàng đỡ lấy Triệu Cảnh Thành, đôi mắt nàng ngấn nước.

Nàng ta liếc nhìn Tạ Du, sau đó nhanh chóng cắn nhẹ môi dưới, khẽ nói: “Thế tử, khiến ngài chê cười rồi. Muội muội ta lưu lạc bên ngoài lâu năm, chịu nhiều khổ cực. Ta và đệ đệ nợ muội ấy, bất kể muội ấy hành xử ra sao, chúng ta đều phải chịu.”

Lại nữa, lại cái bộ dạng này.

Từ khi ta trở về nhà họ Triệu năm nay, Triệu Cảnh Thành luôn tìm mọi cách bắt nạt ta, nhưng chưa lần nào thành công.

Còn Triệu Minh Nguyệt thì mãi mãi giữ vẻ đáng thương, yếu đuối như thể ta đã làm gì nàng.

Toàn bộ gia nhân trong nhà đều đồn rằng ta là nữ thổ phỉ. Còn gia gia ta, ông ấy biết rõ mọi chuyện nhưng lười can thiệp.

Ông ấy sầu não vì những rắc rối của quân Tây Bắc đến bạc cả đầu, đâu còn tâm trí mà quản chuyện gia đình.

Mẫu thân ta điềm nhiên nói: “Triệu Vân Ca, ngươi hại chết cha ngươi còn chưa đủ sao? Nhất quyết phải phá hủy gia đình này, ngươi mới thấy mãn nguyện?”

Ta dựa vào khung cửa, nhìn bà ta mà nhẹ nhàng đáp: “Phụ thân ta chết thế nào, trong lòng người rõ nhất.”

Đôi mắt mẫu thân lập tức trợn to, bà ta giơ tay định đánh ta. Không ngờ Tạ Du lại bất ngờ đưa tay lên, chặn tay bà ta lại một cách vững vàng.

Hắn lịch sự ôn hòa nói: “Phu nhân ở phủ Tổng binh sống góa bụa nhiều năm, cữu cữu ta rất tôn kính phu nhân, cho mượn cả Phương Hoa Viên để người an cư, có lẽ những năm qua người sống cũng khá tốt. Đã có ăn có mặc, vậy cớ sao lại không sai người đi tìm Vân Ca? Còn may là Triệu tiểu thư hiểu chuyện, biết rõ Vân Ca chịu bao khổ cực, biết rằng mọi người nợ nàng nhiều lắm.”

Tìm ta ư? Năm đó mẫu thân trở về Thanh Châu, nói thẳng với gia gia rằng ta đã chết trên đường đi rồi.

Việc này, Tạ Du đã biết rõ, hắn cố tình nói ra để làm nhục mẫu thân ta đây mà.

Động tác lau nước mắt của Triệu Minh Nguyệt chợt ngưng lại, nàng ta ngẩng đầu nhìn Tạ Du.

Mẫu thân thì thú vị hơn, bà ta giận dữ chau mày, rồi cắn nhanh vào răng hàm, gương mặt biến sắc.

Chỉ có Triệu Cảnh Thành là kẻ ngu ngốc, vẫn la lên:

“Chúng ta nợ gì nàng ta! Nàng ta có tay có chân, không biết tự tìm đường về nhà sao!  Ta thấy nàng chỉ là giả vờ đáng thương!  Thế tử, đừng để nàng lừa!  Nàng mà bám được vào ngài, sau này không biết sẽ hành hạ chúng ta thế nào!”

“Câm miệng chó của ngươi lại.”

Ta đá Triệu Cảnh Thành lăn ra, bực bội nói, “Triệu Minh Nguyệt muốn gả cho Tạ Du, cứ tùy nàng ta. Đừng lấy mấy chuyện vặt này mà phiền ta nữa! Còn nữa, Triệu Cảnh Thành, trước khi ta về nhà, ngươi sửa lại hết những thứ hư hỏng trong phòng ta, bằng không ta sẽ dùng dao thiến ngươi.”

Ta bước ra khỏi cửa, đứng đó suy nghĩ một chút, rồi quay đầu lại nhìn.

Tạ Du đứng bên kia cửa, vẫn luôn dõi theo ta.

“Ngươi đi cùng ta một chuyến.” Ta lạnh nhạt nói với Tạ Du.

Triệu Cảnh Thành liền nhảy dựng lên như chó điên: “Ngươi còn nói không muốn gả cho thế tử! Rõ ràng là đang quyến rũ người ta mà!”

Ta rút dao găm trong tay áo ra, soạt một cái, ném thẳng về phía Triệu Cảnh Thành.

Con dao ghim vào ngưỡng cửa phát ra một tiếng “keng,” cắt một vệt máu dài trên mặt Triệu Cảnh Thành.

Hắn ta sợ đến mềm nhũn cả chân, ngã ngồi bệt xuống đất.

Tạ Du rút con dao của ta ra, chậm rãi bước tới.

11

“Sao để sốt đến mức này mới đi chữa trị?

“Tai trái của hắn e rằng khó cứu.

“Trước tiên cứ uống vài thang thuốc đã, xem tình hình thế nào.”

A Thúc dùng tay ra hiệu với ta.

Ta quay đầu nhìn thoáng qua Tạ Du đang nằm trên chiếc giường mềm.

Nửa tháng trước, khi theo ta về Thanh Châu, hắn còn trong bộ dạng áo quần rách nát, gầy gò tiều tụy.

Vậy mà mới vài ngày thôi, hắn đã lại trở về thành vị thế tử cao quý, nhã nhặn của vương phủ.

Bộ áo bào màu trắng ngà trên người hắn là gấm Vân thượng hạng, còn được thêu hoa văn mẫu đơn bằng chỉ bạc.

Xa hoa mà kín đáo, quả thật rất hợp phong cách của hắn.

Thế nhưng, vị thế tử cao quý này, khi đổ bệnh cũng không dám tìm người chữa trị.

Hắn cũng có phần đáng thương.

“Bốc thuốc cho hắn đi.” Ta bảo A Thúc, “Bốc loại đắt nhất, đắng nhất cho ta!”

Tạ Du mê man suốt một canh giờ mới tỉnh lại, theo lý, khi người ta vừa tỉnh sẽ có chút mơ hồ.

Nhưng hắn thì không, hắn quay đầu nhìn ta, ánh mắt hết sức điềm tĩnh.

Ta thậm chí còn nghi ngờ, có khi nào hắn vốn dĩ chưa hề ngất đi.

Ta giải thích với hắn: “Ngươi sốt cao quá, ta lại sợ chuyện ngươi bị điếc tai trái bị lộ, nên mới mang ngươi đến chỗ A Thúc. Y thuật của ông ấy rất tốt, người lại đáng tin, ngươi cứ yên tâm.”

Tạ Du lúc này mới hơi thả lỏng, khi không còn quá căng thẳng, hắn để lộ chút mỏi mệt.

Làm sao mà không mỏi mệt được?

Phủ vương bị diệt, hắn một thân một mình trôi dạt tới Thanh Châu.

Còn chưa kịp ngồi ấm chỗ thì gia gia ta và cậu hắn đã phái hắn đi tìm Trân Bảo Các để lo liệu lương thực.