Chuyện chưa thương lượng được, ta không muốn chuyến đi kinh thành thành công cốc, bèn nghĩ đến việc đến Vương phủ từ hôn.
Không ngờ rằng trời tính chẳng bằng người tính, Vương phủ chỉ trong một đêm đã bị tịch thu gia sản, cả nhà diệt môn, chỉ còn lại Tạ Du.
Tạ Du lạnh nhạt nói: “Mười năm trước, triều đình xử tử Tuyên Uy Tướng quân, phái tổ phụ ta lên Tây Bắc tiếp quản binh quyền.
“Nhưng trước khi tổ phụ đến nơi, mười vạn đại quân Tây Bắc chỉ trong một đêm bỗng dưng biến mất, phủ đệ của Tuyên Uy Tướng quân cũng hoàn toàn trống rỗng.
“Hoàng thượng giận dữ, điều tra suốt bao nhiêu năm mà vẫn không tìm được manh mối, biến thành một vụ án treo.”
Hắn nhìn ta chằm chằm: “Triệu Vân Ca, ngươi chính là cháu gái của Tuyên Uy Tướng quân, đúng không?”
Việc Tạ Du nhận ra thân phận của ta không có gì đáng ngạc nhiên.
Mũi tên ta dùng để cứu hắn chính là cung tiễn của quân Tây Bắc.
Còn lão Tần, với giọng nói mang âm hưởng Tây Bắc và đôi tay chai sạn, vừa nhìn cũng biết là một cựu binh.
Sắp đến Thanh Châu rồi, ta cũng không định giấu giếm Tạ Du.
Dù sao thì cữu cữu của Tạ Du cũng là người của phe ta.
Hắn chỉ có một con đường để chọn.
Ta thản nhiên nói: “Tên cẩu hoàng đế rồi cũng sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu.”
“Mười năm trước, tên cẩu hoàng đế ấy đã vu khống bịa đặt tội danh, nhằm cướp lấy binh quyền của quân Tây Bắc và cả mạng sống của gia đình ta.
“Tổ phụ ngươi báo tin trước, tổ phụ ta liền lệnh cho quân Tây Bắc giả làm giặc cướp, ẩn mình ở vùng Thanh Châu.
“Còn gia đình ta thì lánh nạn tại Thanh Châu, tạm trú ở phủ Tổng binh.
“Khi ấy, điều kiện duy nhất mà lão Vương gia đưa ra là ta phải đính hôn với Tạ Du.
Tạ Du khẽ nói: “Triệu Vân ca, nếu để Triệu lão Tướng quân biết rằng ngươi thừa nước đục thả câu, bội tín bội nghĩa, lợi dụng lúc nhà họ Tạ ta bị tru di cửu tộc mà đòi từ hôn, ngươi nghĩ kết cục của mình sẽ ra sao?”
Toàn thân ta lạnh buốt như có luồng điện chạy qua!
Tổ phụ ta chắc chắn sẽ đánh ta tơi bời!
Trời ơi đất hỡi, khi ta đến đòi từ hôn, Vương phủ vẫn chưa gặp chuyện cơ mà! Tạ Du đúng là đồ nham hiểm! Hắn đang uy hiếp ta đây mà!
06
Khi ta dẫn Tạ Du về lại Thanh Châu, cả phủ như dậy sóng!
“Tốt! Tốt! Tốt!” Tổ phụ ta liên tục tán thưởng: “Vân Ca, con quả thật là đứa trọng tình trọng nghĩa! Giữa muôn vàn hiểm nguy, con vẫn không ngại gian khó, đưa A Du trở về, lần này gia gia nhất định sẽ thưởng cho con xứng đáng!”
Nghe tổ phụ nói vậy, Tạ Du nhìn ta với ánh mắt đầy ý vị.
Ta bình thản đáp lại: “Gia gia, đây là bổn phận của con mà.”
Tổ phụ ta nắm chặt tay Tạ Du, không nói gì thêm, trong hoàn cảnh hoạn nạn như vậy, có nói gì cũng chỉ là sáo rỗng.
“Cẩu hoàng đế!” Cữu cữu của Tạ Du mắt đỏ ngầu, nghiến răng nói: “Rồi sẽ có ngày chúng ta kéo quân đánh đến kinh thành, treo đầu hắn lên tường thành để an ủi vong linh!”
Tổ phụ ta đặt tay ta vào tay Tạ Du.
Bàn tay Tạ Du lạnh lẽo đến mức khiến ta giật mình muốn rút lại.
Không ngờ hắn lại nắm chặt tay ta, giữ lấy không buông.
Ta trừng mắt nhìn hắn: Ngươi làm gì vậy! Định lấn tới hả! Ta đồng ý giúp ngươi che giấu chuyện bị điếc, nhưng đâu có đồng ý diễn vai tình nhân chứ.
Tạ Du cứ như không thấy phản ứng của ta, vẫn nắm tay ta, đứng sát bên ta.
Tổ phụ ta nhìn cảnh ấy, ánh mắt lộ vẻ hài lòng.
Tổ phụ thở dài: “A Du, theo lễ thì con phải để tang cha nương con ba năm. Nhưng trong hoàn cảnh này, thời thế khác biệt, phải hành sự khác thường. Ta sẽ chủ trì hôn lễ, ba tháng sau, con và Vân Ca thành thân, được không?”
07
Tin tức về việc ta và Tạ Du sắp thành thân lan ra, sáng sớm hôm sau đã có người đập phá phòng ta.
Ta ngồi trong sân ăn bánh bao, nghe thấy tiếng người mắng chửi.
“Triệu Vân Ca! Ngươi cướp hôn sự của tỷ tỷ ngươi, còn mặt mũi nào ngồi đây ăn sáng!”
“Ngươi soi gương mà nhìn lại mình đi, ngươi có gì xứng với thế tử điện hạ?”
Triệu Cảnh Thành trừng mắt nhìn ta, cười lạnh lùng: “Nếu ta là ngươi, chẳng có mặt mũi nào mà kết thân với thế tử!”
Ta liếc hắn ta một cái, lười đôi co với hắn ta.
Mấy năm nay, Triệu Cảnh Thành cứ như quả pháo, thỉnh thoảng lại nổ vài lần, ta cũng quen rồi.
Hắn ta chẳng qua cũng chỉ là kẻ tay sai của người khác mà thôi.
Quả nhiên, Triệu Minh Nguyệt từ từ bước đến.
Nàng ta mặc váy lụa màu xanh lục vừa vặn, trông thanh tao như mầm non trong ngày xuân.
Trong cái lạnh lẽo của mùa đông, nhìn thấy Triệu Minh Nguyệt thật khiến lòng người thêm khoan khoái.
“A Cảnh, đừng gây sự nữa.” Triệu Minh Nguyệt nhẹ giọng nói.
Triệu Cảnh Thành ấm ức đứng bên cạnh nàng ta, lẩm bẩm: “Vốn dĩ gia gia đã định cho tỷ tỷ đính hôn với thế tử. Nhưng Triệu Vân Ca lại chen ngang, cướp đi hôn sự của tỷ tỷ.”
Triệu Minh Nguyệt nhìn ta, ánh mắt phảng phất chút giễu cợt không rõ ràng.
Nàng ta thở dài: “Tất cả đều là số mệnh, A Cảnh, đừng vì ta mà gây chuyện với Vân Ca nữa.”
“Ta chẳng nhận một kẻ như nàng ta làm tỷ tỷ!” Triệu Cảnh Thành lập tức trừng mắt nhìn ta nói.
Nói cứ như ta tha thiết muốn có một đứa đệ đệ ngốc nghếch như hắn không bằng.
Nhắc đến chuyện hôn sự này, thật là phiền, ta vẫn phải đi xem xét thêm về Tạ Du.
Cả hai chúng ta mà cứ nhập nhằng thành hôn thế này thật không ổn chút nào.
Ta không để ý đến Triệu Cảnh Thành, đi sang viện bên cạnh tìm Tạ Du.
Triệu Cảnh Thành như kẻ lằng nhằng, cứ bám theo ta không buông.
Vừa vào đến sân viện của Tạ Du, ta đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Thế tử, không giấu gì ngài, người vốn được định hôn ước với ngài là trưởng nữ của ta, Triệu Minh Nguyệt.
“Vân Ca ỷ vào việc được gia gia cưng chiều, cứ thế mà cướp lấy hôn sự này.
“Hừ… có vài chuyện không thể dối gạt thế tử.
“Mười năm trước, Vân Ca mất tích, lưu lạc bên ngoài.
“Đến khi chúng ta tìm được nó, nó đã trở thành một cô nương chẳng biết chữ nghĩa là gì.
“Sau khi đi lạc, nó đã sống nhiều năm trong sào huyệt của giặc cướp.
“Có những lời vốn dĩ ta là mẫu thân không nên nói, nhưng mà…”
Ta đá tung cửa, mặt không biểu cảm, nói: “Nhưng mà cái gì?”
Mẫu thân ta không nói tiếp.
Ta từ tốn nói: “Ý của người là, con đã ở trong sào huyệt của giặc cướp, ngày ngày qua lại với đám nam nhân, sớm đã không còn trong sạch nữa.”
08
Mười năm trước, ta vừa tròn tám tuổi.
Năm đó, cẩu hoàng đế ban một thánh chỉ, muốn lấy mạng cả gia đình ta.
Tổ phụ ta phải sơ tán quân Tây Bắc, bèn bảo mẫu thân đưa ba tỷ muội chúng ta rời đi trước.
Nào ngờ trên đường đến Thanh Châu, chúng ta bị cướp tấn công.
Những hộ vệ liều mình chống cự, mở ra một con đường máu.
Lúc ấy, ngựa bị thương, chạy không nổi.
Triệu Cảnh Thành co ro trong lòng mẫu thân, sợ hãi khóc ré lên.
Triệu Minh Nguyệt mặt mày trắng bệch, yếu ớt nức nở: “Mẫu thân! Nếu để bọn họ bắt được, con thà chết còn hơn.”
Ta nắm chặt con dao găm trong tay, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Lão Tần đang đánh xe, vội vàng nói: “Phu nhân! Phía trước có một ngã rẽ. Mọi người xuống xe, đi về con đường bên trái. Ta sẽ đánh xe về bên phải để đánh lạc hướng bọn giặc!”