Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MUA LẠI THẾ TỬ Chương 1 MUA LẠI THẾ TỬ

Chương 1 MUA LẠI THẾ TỬ

4:39 chiều – 01/11/2024

Vị hôn phu cao quý của ta giờ đã trở thành tội nhân, hắn bị đánh đến điếc một bên tai, bị vứt ra ngoài phố để bán.

Ta ngồi xổm trước mặt hắn, khẽ nói: “Ta đến đây để từ hôn, ngươi sẽ không cho rằng ta đang dậu đổ bìm leo đấy chứ?”

Trời cao chứng giám! Hôm qua khi ta đến, hắn vẫn còn là thế tử cao cao tại thượng! Sao chỉ qua một đêm lại thành tội nô thế này?

Hắn mở mắt, bình tĩnh nhìn ta.

Phía sau vang lên tiếng hô: “Có mua không đấy! Không mua thì để chúng tôi xem!”

Các bà mối khắp kinh thành đều đang chờ để xem xét hắn. Mua hắn về chẳng khác nào rước về cây hái ra tiền.

“Nhìn bộ dạng nghèo kiết xác của nàng ta, chắc chắn là không mua nổi.”

Nghe thế, ta tức giận: “Xem thường ai đấy! Người này ta mua rồi!”

01

Ta suýt quỳ xuống trước mặt ông chủ! Dốc hết tài sản, gom góp khắp nơi, cuối cùng vẫn thiếu mất năm lượng bạc.

Ông chủ trợn trắng mắt nói: “Không có tiền mà còn làm ra vẻ đại gia!”

Ta cũng không ngờ rằng mua được Tạ Du lại đắt đến vậy! Biết sớm ta đã không bốc đồng thế rồi! Bị người chê nghèo thì có làm sao, vẫn còn hơn là nghèo thật.

“Ông chủ, chi bằng đợi một chút, biết đâu sẽ có quan viên hay quý nhân nào đó đến mua hắn?” Ta ngập ngừng.

Số bạc này là ta chắt chiu dành dụm bao năm qua, thật sự tiếc khi tiêu sạch.

Ông chủ cười khẩy, lắc đầu thở dài: “Trấn Nam vương phạm trọng tội tịch thu toàn gia, quan phủ vứt thế tử ra chợ tội nô để bán, chính là cố ý hành hạ hắn, ép hắn đến đường cùng. Ha, còn quý nhân gì nữa, đến cả những kẻ ăn mày trên phố cũng tránh xa hắn.”

Ta quay đầu nhìn lại.

Tạ Du ngồi trên nền đất lạnh, áo quần rách rưới, dáng vẻ trầm tĩnh và lạnh lùng.

Hắn mặc cho người khác bình phẩm, gương mặt tuấn tú không hề có chút biểu cảm.

Các bà mối đã không nhịn được mà xúm lại gần, săm soi hắn kỹ lưỡng.

Thậm chí có người còn đưa tay sờ mặt hắn.

Ông chủ mất kiên nhẫn, thúc giục: “Cô nương có mua không đấy?”

Ta nhắm mắt, cắn răng, đưa ngân phiếu ra.

Mua Tạ Du xong, ta đưa hắn giấy nô tịch.

“Đi đi, đừng để ta thấy ngươi nữa.” Ta không kiên nhẫn vẫy tay.

Lòng ta đau như cắt! Ta vốn định sau khi đến Vương phủ từ hôn xong sẽ kiếm chút đỉnh.

Không ngờ chẳng lấy được một xu, còn tốn bạc nữa! Tốn bạc, từ hôn xong, ta và hắn hẳn nên đường ai nấy đi.

Nhưng Tạ Du không đi, ngược lại còn bám lấy ta.

Hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi phải bảo vệ ta.”

Ta gào lên: “Ngươi dựa vào cái gì chứ!”

Tạ Du bình tĩnh nói: “Ta có tiền.”

Ta im lặng một thoáng, rồi nở một nụ cười thân thiện: “Ta vừa rồi nói hơi lớn tiếng, có làm ngươi giật mình không? Đừng bận tâm nhé, ta vốn là người hay to tiếng.”

02

Ta thật sự đã thấy cái gì gọi là con lạc đà gầy vẫn lớn hơn con ngựa! Vương phủ đã sụp đổ rồi! Vậy mà Tạ Du vẫn tiêu tiền như nước! Ta thật căm ghét đám nhà giàu này!

Tạ Du thuê một phòng thượng hạng, còn yêu cầu có nước nóng để tắm rửa, thay y phục.

Ta bận rộn chạy đôn chạy đáo hầu hạ, hắn tiện tay cho ta năm lượng bạc tiền thưởng.

Nhưng hắn lại đề phòng ta!

Hắn nói trên người chỉ có chút tiền nhỏ, nhất thời không thể trả lại ta số bạc đã chuộc hắn.

Có tiền tiêu xài? Không có tiền trả nợ!

Được, kẻ thiếu tiền là đại gia.

Hắn ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ánh nến rất lâu, ta nghĩ, hắn đừng có nghĩ quẩn mà tìm cách kết liễu đời mình.

Tạ Du mà chết thì số bạc ta cho hắn vay sẽ thành món nợ xấu, ta phải an ủi hắn một chút mới được.

“Thiên hạ loạn lạc đã lâu, hôm nay chết một hoàng tử, ngày mai chết một hầu gia. Đến phiên nhà ngươi cũng chẳng có gì lạ cả.

“Ngươi đừng buồn, núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun.

“Còn đám tiểu thư, quý phụ gì đó chẳng phải đều mê mẩn ngươi sao?

“Về sau ngươi cứ quyến rũ họ, rồi chờ thời cơ báo thù rửa hận!”

Ta chẳng học hành bao nhiêu, thật sự là vắt óc ra để an ủi hắn rồi!

Nói đến đây, cuối cùng Tạ Du cũng có phản ứng.

Hắn điếc một bên tai, có lẽ nghe không rõ, nên khẽ nhíu mày, ta liền ân cần tiến sát lại, tiếp tục nói.

“Ngươi thử nghĩ mà xem, may mà ngươi chỉ bị điếc một tai thôi.”

Ta chậm rãi tiếp tục: “Nếu chúng đánh gãy đôi tay ngươi, đến đi vệ sinh cũng phải nhờ người khác lau đít, thật là thảm. Còn nếu gãy chân, chỉ cần đi tiểu cũng phải nhờ người bế, cũng quá đỗi thảm thương.”

Tạ Du chắc chắn đã nghe thấy rồi! Hắn hít một hơi, mắt bắt đầu sáng lên một chút.

Tạ Du hỏi ta: “Khi xưa tổ phụ ngươi đã nói gì với tổ phụ ta để định ra hôn ước này?”

Ta thở dài nói: “Cũng phải thôi, tổ phụ ta sao lại nhất quyết định ra mối hôn sự này chứ! Ngươi ngoài gương mặt đẹp ra, có gì xứng với ta đâu? Giờ còn điếc một tai nữa, lại càng không xứng! Thôi, không nhắc đến chuyện đó nữa. Ta đến kinh thành vốn là để từ hôn, không ngờ lại gặp phải chuyện như vầy.”

Tạ Du nhìn ta một hồi, giọng lạnh nhạt nói: “Ngươi đưa ta đi Thanh Châu, rồi chúng ta chia tay, đường ai nấy đi.”

Ta xoa tay, giữ vẻ điềm đạm nói: “Thanh Châu là một nơi xa xôi, phải mất hai ba tháng mới đến nơi.”

Tạ Du khẽ hừ một tiếng: “Đến Thanh Châu rồi, tiền nợ của ngươi, ta sẽ trả gấp mười.”

Ta lập tức ưỡn ngực, nở nụ cười tươi rói nói: “Đừng nói là Thanh Châu, dù là Hoàng Châu, Lục Châu hay Hồng Châu, ta cũng sẽ đưa ngươi đi! Chuyện tiền bạc không phải vấn đề, ai bảo ngươi là vị hôn phu của ta chứ.”

Nghe vậy, Tạ Du ném cho ta một thỏi bạc.

“Có chuyện gì ngươi cứ dặn dò.” Ta cười hí hửng, ôm thỏi bạc đáp.

Tạ Du chỉ nói hai chữ: “Im miệng.”

03

Tạ Du bỏ ra mười lượng bạc, chỉ để mua cái im lặng của ta. Đến giờ ăn, ta nhặt một viên đá, ném về phía Tạ Du.

Tạ Du mở mắt nhìn ta.

“Ăn cơm.”

Ta nhấc củ khoai lang từ đống lửa lên, trong bóng tối nhạt nhòa, ánh lửa bắn tung tóe.

Củ khoai cùng với những tia lửa bay về phía Tạ Du, ta nhanh chóng rút từ bên cạnh ra một mũi tên.

Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Ta nghe thấy âm thanh của mũi tên xuyên vào cơ thể.

Phịch một tiếng.

Một thi thể rơi xuống bên cạnh Tạ Du, máu văng đầy lên mặt hắn.

Trong bóng tối, Tạ Du mặc áo xanh đứng đó, gương mặt tuấn tú như ngọc lại vương đầy máu.

Trông hắn chẳng khác nào một đóa hoa mạn đà la đỏ thẫm hóa thành tinh.

Ta không nhịn được, huýt sáo một tiếng về phía hắn, Tạ Du lấy khăn tay, chậm rãi lau sạch vết máu trên mặt.

Ta tiến lại gần, rút mũi tên ra, rồi nhìn kỹ thi thể.

“Chuyến này không dễ đi rồi.” Ta lẩm bẩm, “Đây là một tay lão luyện giang hồ, ẩn nấp trên cây nửa canh giờ chỉ để tìm cơ hội giết ngươi. Mới đi được ba ngày đã gặp phải chuyện này, liệu chúng ta có thể bình an đến Thanh Châu không đây?”

Tạ Du ném chiếc khăn tay vấy máu vào đống lửa, bình thản đáp: “Ta sẽ trả thêm tiền.”

04

Ta thật sự bị lừa rồi! Số bạc Tạ Du giấu đã tiêu hết từ lâu! Khi cả hai bị đuổi khỏi quán trọ, ta cảm thấy mất hết thể diện.

“Không có tiền mà còn đòi thuê phòng thượng hạng! !”

Tên tiểu nhị hắt cả chậu nước bẩn ra trước cửa, Tạ Du đỏ bừng cả tai, mím môi không nói một lời.

Ta bứt tóc đầy phiền muộn, nghĩ bụng, nếu giờ bỏ hắn lại thì mình lỗ to! Không còn cách nào khác! Ta đành dẫn hắn đi tìm chỗ nhờ vả.

May mắn là bạn bè ta khắp nơi, ngay cả ở cái huyện nhỏ bé này cũng có một người bạn cũ để nương nhờ.

“Đi ngang nhà ta mà không ghé thăm à! Ngươi là coi thường ta, lão Tần này sao?

“Chớ nhìn ta chỉ còn một cánh tay, chỉ cần ngươi phân phó một tiếng, ta vẫn sẽ lao vào chốn đao sơn hỏa hải vì ngươi!”

Đêm ấy, lão Tần choàng tay qua cổ ta, cùng ta uống một bát rượu mạnh.

Rượu cay chảy qua cổ họng, ta vỗ nhẹ lên lưng lão mà không nói thêm lời nào.

Trên bàn cơm, thê tử của lão Tần trừng mắt nhìn lão, giận dữ nói: “Vân Ca là đại cô nương rồi! Ngươi mà còn khoác vai nàng như thế thì trông ra cái thể thống gì!”

Lão Tần uống quá chén, chỉ vào Tạ Du mà gào lên: “Người này là vị hôn phu của Vân Ca đấy à? Ta nhìn cả đêm thấy hắn chẳng xứng với Vân Ca của chúng ta chút nào. Ta khó chịu lắm! Năm xưa nếu không nợ người ta ân tình to lớn, sao chúng ta lại nỡ để Vân Ca đính hôn với một công tử tay trói gà không chặt như hắn.”

Mặt thê tử của lão Tần tái lại, bà cầm chày cán bột gõ một cái cho lão ngất đi.

Bà quay sang cười xin lỗi Tạ Du: “Công tử thứ lỗi, lão nhà tôi uống vài chén là lại thích nói bừa, giờ cũng muộn rồi, ngài và Vân Ca nghỉ ngơi sớm nhé.”

Bà kéo lão Tần vào phòng.

Ta cầm bát rượu mạnh còn sót lại, nhấm nháp cùng ít lạc rang muối.

Từ khi lão Tần cùng thê tử quy ẩn sau khi mất cánh tay, ta chưa từng lại được ăn lạc có hương vị như thế này.

Tạ Du ngồi trên ghế dài, cả buổi tối chẳng ăn được gì.

Thê tử của lão Tần là người Tây Bắc, nấu ăn rất nặng vị, với người có xuất thân vương tôn công tử như Tạ Du, thực chẳng hợp khẩu.

“Ngủ sớm đi, mai ta mua hai con ngựa, chừng năm ngày nữa là đến Thanh Châu.” Ta uống cạn bát rượu.

Tạ Du ngước lên nhìn ta, đôi mắt đen láy phản chiếu hình ảnh của ta.

Chậc, đây là lần đầu từ khi gặp mặt, Tạ Du mới nhìn ta một cách nghiêm túc đến vậy.

Hắn nói: “Ta không đi Thanh Châu nữa.”

Ta khoanh tay, nhìn hắn đầy thú vị, cười nói: “Sắp đến Thanh Châu rồi, sao lại không muốn đi nữa?”

Tạ Du bình tĩnh đáp: “Tổng binh Thanh Châu là cữu cữu của ta, ta vốn nghĩ rằng nương tựa vào ông ấy sẽ an toàn hơn.

“Nhưng giờ xem ra, cữu cữu của ta đã là người của các ngươi từ lâu rồi. Những năm qua, giặc cướp nổi lên khắp nơi. 

“Triều đình bao lần trích ngân sách để dẹp loạn, vậy mà giặc vẫn chưa thể dẹp yên.

“Đặc biệt ở Thanh Châu, tình hình càng nghiêm trọng.

“Giờ thì ta đã hiểu, chẳng phải là không dẹp yên được, mà là vì cữu cữu của ta vốn không muốn dẹp.

“Thiên hạ loạn lạc đã bao năm, quan lại giết người phóng hỏa, còn giặc cướp thì cướp của người giàu chia cho người nghèo.

“Rốt cuộc ngươi có phân biệt được ai là quan ai là giặc không?” 

Ta đặt thanh đao lên cổ Tạ Du, nhẫn nại nói: “Thế tử, ta khuyên ngươi hãy bỏ dao găm trong tay áo xuống. Vì dao của ngươi chắc chắn không nhanh bằng đao của ta.”

05

Ta đến kinh thành thực ra là có công vụ trong người.

Năm nay Thanh Châu đại hạn, dân chúng khốn đốn, lương thực không đủ ăn.

Các tuyến đường vận chuyển lương từ nơi khác vào bị triều đình siết chặt vì việc dẹp loạn.

Ta nhờ cậy Tổng binh Thanh Châu để tìm đến thương gia giàu có “Trân Bảo Lâu,” hy vọng có thể dùng thuyền của họ để vận lương.

Nhưng họ không chịu đáp ứng.