Bởi vì còn sống, thì vẫn còn hy vọng.
Ta vẫn luôn túc trực bên giường hắn, những lúc rảnh rỗi, ta thường kể chuyện cho hắn nghe.
Phần lớn đều là những kỷ niệm thời thơ ấu, khi chúng ta còn bên nhau.
Ta nghĩ, có lẽ giọng nói của ta sẽ lọt vào tai hắn, sẽ từng chút từng chút một đưa hắn trở về.
Thẩm Giai Hòa đôi khi đến thăm, thấy ta như vậy, không nhịn được mà hỏi:
“Làm như vậy có ích gì không?”
Có ích không?
Ta không biết.
Nhưng ta chẳng thể làm gì khác.
Ngoài điều này ra, ta thực sự không còn cách nào nữa.
Ta chợt nhớ đến những ngày hắn bị lưu đày năm ấy. Khi đó ta cũng bất lực như bây giờ.
Thế nhưng, so với khi đó, ít ra bây giờ ta vẫn còn có thể ở bên hắn.
“Hàn Trác, chàng còn nhớ không?” Ta nhẹ giọng nói, ngồi bên mép giường.
“Hôm đó dưới gốc cây hoa đào, chàng từng hỏi ta sau này muốn làm gì.
“Ta nói ta muốn rời khỏi hoàng cung, bởi vì khi đọc sách, những núi non, sông hồ và đại dương trong đó ta chưa từng được thấy qua.
“Vậy nên, ta muốn đi ra ngoài, muốn nhìn thế giới bên ngoài.”
Ta hồi tưởng lại quá khứ, những ký ức ấy như mới hôm qua. Khi ta nói điều đó, hắn luôn kể cho ta nghe những cảnh sắc bên ngoài cung điện: về núi non trùng điệp, thảo nguyên bao la, sông dài chảy xiết…
Ta ngồi bên hắn, lặng lẽ nghe, vừa ăn những món hắn mang đến. Nhìn hắn nghiêng đầu, gương mặt trắng trẻo thoáng ửng đỏ, rồi khẽ hỏi:
“Sau này chúng ta cùng đi nhé?”
Hiện giờ, ta bắt chước giọng điệu khi ấy của hắn, nhẹ nhàng nói:
“Sau này chúng ta cùng đi nhé?”
Nói đến đây, đôi mắt ta đã nhòe đi bởi nước mắt. Ta vội vàng dùng mu bàn tay lau đi thật nhanh.
Ngẩng đầu lên, ta chợt thấy đôi mắt đen láy của hắn đã mở ra từ lúc nào, đang lặng lẽ nhìn ta.
“Được thôi.” Hắn đáp, giọng nói khẽ như gió thoảng.
32
Hàn Trác mê man trọn bảy ngày, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Các thái y nghe thấy tiếng khóc của ta mới vội vàng chạy vào.
Lúc ấy, ta đang nằm trong vòng tay của hắn, khóc đến không thở nổi.
Hắn ôm ta vào lòng, khẽ thở dài, nói:
“Nàng khóc cái gì chứ?”
Nghe hắn nói vậy, ta vừa vui mừng vừa tủi thân.
Suýt chút nữa ta đã mất hắn rồi, chẳng lẽ ta không thể khóc hay sao?
Thái y xác nhận thương thế của Hàn Trác đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, sau khi sai người xuống sắc thuốc, trong phòng chỉ còn lại hai chúng ta.
Hắn chăm chú nhìn ta, giọng nói còn yếu ớt nhưng ánh mắt đầy mong chờ:
“Linh Hoa, ta thấy nàng trong mộng. Trong mộng, nàng cũng ngồi trước mặt ta, nói với ta những lời như thế này. Linh Hoa, giờ đây ta không phải đang mơ chứ?”
Nhìn dáng vẻ hắn cẩn thận xác nhận từng chút một, lòng ta như có lửa ấm lan tỏa. Không nhịn được, ta vươn người tới, cắn nhẹ lên môi hắn một cái.
“Có đau không?” Ta hơi đỏ mặt, cố giữ vẻ bình tĩnh mà hỏi.
Hắn trừng mắt nhìn ta, ngơ ngác lắc đầu:
“Không đau.”
Rồi thở dài một hơi:
“Quả nhiên là mơ rồi!”
Ta sốt ruột, lập tức phản bác:
“Sao lại không đau!”
Nói rồi, ta lại định cúi xuống, nhưng vừa đến gần, khóe môi hắn bỗng nhếch lên một nụ cười đắc ý. Ta chợt nhận ra mình bị lừa, định lui ra nhưng đã muộn.
Hắn nâng tay ôm lấy đầu ta, hơi thở ấm áp phả bên tai, giọng nói trầm thấp đầy ý trêu chọc:
“Mềm mềm, ngọt ngọt, đúng là không đau chút nào.”
Ta tức đến muốn đánh hắn, nhưng lại bị hắn giữ chặt. Khoảnh khắc tiếp theo, ta cũng không nói thêm được gì nữa…
Tin tức Hàn Trác tỉnh lại nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành. Theo lời Tề Tử An đến thăm kể lại, dân chúng đều vui mừng hò reo khắp nơi.
Sau đó, Tề Tử An cũng nói với chúng ta về quyết định của mình.
Hắn nói hắn muốn đưa mẫu thân và hài cốt của Sở Tú Tú trở về Định Châu:
“Định Châu là quê cha đất tổ, cũng là nơi Tú Tú sinh ra và lớn lên. Ta muốn trở về, ở đó làm chút việc cho dân chúng, coi như báo đáp quê hương.”
Ta hỏi bọn họ có thể đừng đi được không. Hắn mỉm cười đáp:
“Mẫu thân cũng nghĩ như muội. Chúng ta muốn đưa Tú Tú trở về, để nàng được an nghỉ nơi quê nhà, coi như lá rụng về cội.”
Họ đã hạ quyết tâm.
Ngày họ khởi hành, Hàn Trác đã khỏe hơn đôi chút, hắn cùng ta đến cửa thành tiễn đưa.
Mẫu thân nắm lấy tay ta, dặn dò rất nhiều điều, bảo ta nhất định đừng để bản thân chịu thiệt thòi.
Hàn Trác ở bên cạnh vỗ ngực cam đoan, hứa rằng sẽ không để ta phải chịu bất kỳ ấm ức nào.
Hắn còn an ủi ta, đợi khi vết thương khỏi hẳn, hắn sẽ cùng ta đi thăm họ.
Sau khi tiễn mẫu thân và Tề Tử An rời đi, ta và Hàn Trác chuẩn bị quay về phủ.
Bất ngờ, Thẩm Giai Hòa từ đâu lao tới, chỉ vào hướng Tề Tử An vừa đi khuất:
“Người vừa rồi,ngươi quen sao?”
Ta sững sờ một lúc rồi đáp:
“Phải, đó là Tân khoa Trạng Nguyên, Tề Tử An.”
Nàng lập tức nắm chặt tay ta, đôi mắt sáng rực:
“Tỷ muội tốt của ta! Chuyện liên quan đến hắn, xinngươi kể cho ta nghe, một chữ cũng không được bỏ sót!”
Nhìn vẻ mặt kích động của nàng, ta chợt hiểu ra lý do. Nghĩ đến hôm đó Tề Tử An kể lại rằng hắn từng cứu một nữ tử định nhảy sông tự vẫn, giờ xem ra, đúng là nàng rồi.
Tối hôm đó, chúng ta đã tâm sự suốt đêm. Chẳng bao lâu sau, nàng cũng theo chân họ đến Định Châu.
Trước khi đi, nàng còn cẩn thận dặn ta:
“Ngươi nếu có rảnh viết thư cho Tử An thì nhớ nhắc ta vài lời tốt đẹp nhé! Tương lai của tỷ muội này đều nhờ vào ngươi cả đấy!”
Ta dở khóc dở cười nhìn nàng.
33
Sau nửa tháng tĩnh dưỡng, vết thương của Hàn Trác đã lành được phân nửa.
Hôm ấy, hắn đột nhiên hỏi ta:
“Có muốn ra ngoài dạo chơi một chút không?”
Nghĩ hắn không nên cả ngày quanh quẩn trong phủ cùng ta, ra ngoài đi dạo cũng tốt, ta liền đồng ý.
Ban đầu, ta cứ tưởng chỉ là đến phố chợ gần đó, nhưng càng đi, xe ngựa càng chạy xa khỏi thành, cuối cùng dừng lại ở một thôn trang yên tĩnh nơi ngoại ô.
Ta xuống xe, nhìn quanh một lượt, thấy ngôi làng này tuy xa cách phố thị nhưng lại sạch sẽ, an lành.
Hắn theo sau ta. Ta đang định quay người hỏi hắn vì sao lại đến đây, khóe mắt bỗng thoáng thấy hai bóng hình quen thuộc, lập tức sững sờ tại chỗ.
Đó là hai nữ nhân ăn mặc như nông phụ, cùng sóng bước đi về phía này. Một người bưng chậu nước, người kia ôm mấy món rau xanh trong lòng, vừa trò chuyện vừa mỉm cười, nụ cười dịu dàng như gió xuân.
“Ngọc di…” Ta không dám chớp mắt, sợ rằng mình nhìn lầm.
Các nàng… chẳng phải đã mất rồi sao?
Lúc này, các nàng cũng trông thấy ta, chậu nước trong tay rơi xuống đất vang lên tiếng “loảng xoảng”, ngơ ngác nhìn ta một lát, rồi bật thốt lên:
“Linh Hoa?”
Quả nhiên là các nàng!
Ta lao đến, ôm chặt lấy Ngọc di.
Năm đó chia ly, đợi tình hình ổn định lại, ta từng tìm đến những nông phu đưa rau vào ngự thiện phòng, bỏ tiền nhờ họ dò hỏi tin tức của Lãnh cung.
Họ bảo, nơi đó đã chẳng còn một ai.
Sau khi ta trốn thoát, cung cấm càng thêm hỗn loạn. Kẻ thì bỏ trốn, kẻ thì chống đối, thậm chí có kẻ tranh giành bảo vật. Đến khi Hàn Trác mở cửa cung tiến vào, khắp nơi đã là thi thể ngổn ngang.
“Có lẽ họ đã bị giết hại trong lúc hỗn loạn ấy.” Người nông phu than thở.
Khi ấy, ta thực sự cho rằng họ đã chết rồi.
Ta gục đầu trong lòng Ngọc di, òa khóc nức nở. Động tĩnh của chúng ta có lẽ hơi lớn nên từ xa lại có người lần lượt đi tới. Ta ngẩng đầu nhìn lên, đó chính là các phi tần năm xưa của Lãnh cung.
Các nàng nhìn thấy ta cũng hết sức xúc động.
“Các người… tất cả đều còn sống…” Ta nghẹn ngào, mừng đến mức không nói nên lời. Phải mất một lúc ta mới có thể bình tĩnh lại.
Lúc này, Hàn Trác cũng bước tới.
Các phi tần lúc này mới chú ý đến hắn, ai nấy đều ngẩn ra.
Ngọc di theo phản xạ nắm chặt tay ta.
Hành động ấy khiến lòng ta ấm áp.
Các nàng không biết mối quan hệ giữa ta và Hàn Trác, trong mắt họ, giữa chúng ta chỉ có oán hận.
Có lẽ các nàng nghĩ, với thù hận của Hàn Trác dành cho hoàng thất, hắn hẳn là rất muốn giết ta.
Bởi vậy, khi hắn xuất hiện, các nàng đều tỏ ra phòng bị.
“Không sao đâu, Ngọc di.” Ta vỗ nhẹ tay bà, khẽ cười có chút ngượng ngùng, nói:
“Hàn Trác sẽ không làm hại ta đâu.”
Ngọc di kinh ngạc:
“Con… con và Hắn…”
Nhìn vẻ mặt của ta và Hàn Trác, bà đã hiểu ra, không nhịn được mà trêu chọc:
“Hóa ra là chúng ta nghĩ nhiều rồi!”
Ta càng thêm xấu hổ.
Ngọc di kéo ta vào trong phòng. Ta thấy gian nhà tuy giản dị nhưng sạch sẽ gọn gàng, các phi tần ai nấy đều nở nụ cười bình yên, sức khỏe có vẻ tốt hơn nhiều.
Xem ra, hai năm qua họ đã sống rất tốt.
Hàn Trác đứng giữa đám nữ quyến có phần bất tiện, sau khi hành lễ nghiêm túc với các nàng, hắn liền cáo từ ra ngoài dạo chơi. Ta dặn dò hắn cẩn thận, rồi mới để hắn đi.
Ta cùng các nàng ngồi xuống, kể lại những chuyện đã xảy ra sau khi chia ly.
Thì ra, sau khi tản ra chạy trốn hôm ấy, các nàng vẫn bị thái giám bắt được, giải đến trước mặt Triệu Đức Thuận. Đúng lúc bọn họ đang bị hắn lăng nhục và hành hạ, Hàn Trác mang binh tiến vào, cứu các nàng khỏi tay hắn.
Sau đó, Hàn Trác hỏi ý các nàng rồi đưa đến nơi này an trí, còn mời thái y đến chữa trị cho các nàng.
“Ta còn thắc mắc vì sao Nhiếp Chính Vương lại đối đãi với chúng ta như thế, hóa ra là nể mặt con. Sớm biết vậy, khi ấy chúng ta nên nói với ngài ấy rằng con còn sống, như vậy chẳng phải đã tránh được bao nhiêu phiền toái về sau hay sao?” Ngọc di cười nói.
Các phi tần cũng phụ họa theo, trêu chọc ta.
Ta lắng nghe, trong lòng không khỏi ấm áp.
Ngọc di nói đúng, có lẽ tất cả những điều Hàn Trác làm là vì ta.
Hắn biết các nàng quan trọng với ta nên mới cố gắng bảo vệ họ, dù khi ấy hắn không hề hay biết ta vẫn còn sống.
Hàn Trác, chàng đã vì ta làm biết bao nhiêu việc, ta phải cảm tạ chàng thế nào đây?
34
Đang suy nghĩ, cửa phòng chợt mở ra. Hàn Trác bước vào, mỉm cười nói:
“Chắc mọi người trò chuyện lâu cũng đã mệt, ta đã sai người bày rượu và thức ăn trong viện. Chúng ta dùng bữa rồi lại nói tiếp.”
Mọi người đều tỏ ý tán thành.
Ta cùng các nàng bước ra sân, quả nhiên thấy một chiếc bàn lớn đã được bày sẵn, rượu thịt phong phú, không thiếu thứ gì.
Ta liếc Hàn Trác một cái, người này rõ ràng đã chuẩn bị từ trước.
Mọi người cùng ngồi vào bàn, không khí yến tiệc vô cùng náo nhiệt, tiếng cười nói không ngớt.
Bữa tiệc sắp kết thúc, Hàn Trác đột nhiên đứng dậy.
Mọi người đưa mắt nhìn hắn, tưởng rằng hắn có điều gì muốn nói.
Nào ngờ, hắn bỗng quỳ xuống, cúi đầu hành đại lễ với các phi tần.
“Hàn Trác lần này đến đây, thực ra có việc muốn nhờ chư vị nương nương.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không rõ hắn có ý gì.
Ngọc di thay mặt mọi người hỏi:
“Xin Vương gia cứ nói thẳng.”
Hắn nói:
“Ta biết rõ Linh Hoa từ nhỏ đã được các nương nương nuôi nấng, ân tình ấy chẳng khác nào mẫu tử. Các nương nương đối với Linh Hoa, như mẹ đối với nữ nhi thân sinh .”
Nói đến đây, hắn dừng lại, cúi người, trán chạm đất:
“Ta muốn cầu thân Linh Hoa, nguyện đời này kiếp này che chở cho nàng. Mong các nương nương chấp thuận!”
Lời vừa dứt, không khí trong phòng bỗng trở nên tĩnh lặng.
Ta sững sờ đứng yên tại chỗ, không biết phải phản ứng ra sao.
Các nương nương đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Ngọc di đứng dậy, nhìn hắn rồi nói:
“Cũng khó cho ngươi có lòng như vậy… Linh Hoa là do chúng ta nhìn lớn lên, lại không có con cái, nàng quả thực chẳng khác nào nữ nhi ruột thịt của chúng ta. Tình nghĩa giữa các ngươi, chúng ta cũng thấy rõ. Nay giao phó Linh Hoa cho ngươi, chỉ có một điều, nếu ngày sau nàng chịu bất kỳ ủy khuất nào, dù có liều mạng, chúng ta cũng sẽ tìm ngươi tính sổ!”
“Đó là lẽ đương nhiên!” Hàn Trác đáp lời, vẻ mặt nghiêm túc.
Ta nhìn các nương nương vẻ mặt trang nghiêm và Hàn Trác cũng nghiêm túc không kém, trong lòng bỗng dưng thấy sống mũi cay cay, suýt chút nữa đã rơi nước mắt.
Ta lấy cớ ra ngoài hít thở, bước đến sân viện.
Trong sân có một gốc đào, hoa đã rụng hết, chỉ còn lại những quả đào non xanh biếc treo lủng lẳng trên cành.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, ta quay đầu lại, là Hàn Trác.
“Nàng đang nghĩ gì vậy?” Hắn hỏi.
“Không có gì.” Ta lắc đầu cười nhẹ.
Hắn cũng không hỏi thêm, tiến đến trước mặt ta, lấy từ trong áo ra một vật rồi đưa tới. Ta cúi đầu nhìn, chính là ngọc khấu năm đó.
Hắn hơi cúi người, ánh mắt ngang bằng ta, nhìn sâu vào mắt ta, rồi chậm rãi nói:
“Linh Hoa, làm thê tử của ta có được không ?”
Đứng dưới gốc đào, ta chợt nhớ lại năm ấy, khi hoa đào nở rộ, hắn đã hứa hẹn rằng:
“Đợi khi ta xuất chinh trở về, sẽ cưới nàng làm thê tử.”
Hai năm trôi qua, bao nhiêu gió tanh mưa máu đã trải qua, vậy mà hắn vẫn ở đây, vẫn giữ lời hứa của mình.
Người ta chờ đợi năm ấy, cuối cùng đã đến để cưới ta rồi.
35
Sau khi hồi phủ, Hàn Trác lập tức sai người chuẩn bị hôn lễ. Hắn nói càng nhanh càng tốt, nên ngày thành hôn được ấn định vào đầu tháng sau.
Hiện giờ đã giữa tháng, tính ra cũng chỉ còn mấy ngày.
Ta nhìn vết thương của hắn, trong lòng có chút không yên:
“Đầu tháng liệu có gấp quá không? Chàng mới khỏi bệnh, thân thể đã chịu nổi chưa?”
Ý ta là hôn lễ sẽ mệt nhọc, lễ nghi rườm rà, hắn vừa mới bình phục, nên cần chú ý giữ gìn sức khỏe.
Nào ngờ, hắn lại liếc ta một cái đầy ẩn ý, từ kẽ răng đáp một câu:
“Ta chịu được.”
“Nhưng nếu để muộn hơn một chút cũng tốt…” Ta còn chưa nói xong, hắn đột nhiên ghé sát lại, áp đôi môi lên môi ta.
Ta ngẩn ngơ, đầu óc mơ hồ, khi nhận ra thì mọi chuyện đã muộn.
Hắn ghé sát bên tai ta, thấp giọng nói:
“Ta chịu được, thật đấy.”
Mặt ta đỏ bừng đến tận mang tai.
Hôn lễ diễn ra đúng như dự định.
Đêm đó qua đi, ta rốt cuộc tin rằng hắn nói không sai.
Hắn thực sự “chịu được.”
Sau khi thành thân, hắn rất ít khi vào triều. Mọi việc lớn nhỏ đều giao cho thừa tướng xử lý, chỉ thỉnh thoảng tiến cung hướng dẫn hoàng đế còn nhỏ tuổi của ta cách xử lý chính sự.
Nói đến vị hoàng đế này, dù trước đây chưa từng gặp mặt, nhưng hắn chính là cháu ruột của ta, cũng là một trong số ít người thân còn lại trên đời. Vậy nên, ta cũng hay vào cung thăm hắn.
Ngoài ra, trong thư qua lại với Thẩm Giai Hòa, nàng nói rằng sau bao nhiêu kiên trì theo đuổi, cuối cùng nàng cũng cùng Tề Tử An kết thành phu thê.
Trong thư của Tề Tử An cũng nhắc tới chuyện này, hắn nói hắn đã tìm được người mình yêu và sắp thành thân.
Ta nhớ lại ngày hắn gặp Hàn Trác đến tìm ta, khi đó ta đã hỏi hắn liệu có tin rằng sau khi bỏ lỡ sẽ còn có thể yêu một người khác hay không. Hắn đã đáp rằng hắn tin.
Nay hắn đã tìm được chân tình của mình, ta cũng cảm thấy yên lòng.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, đông qua xuân đến, cứ như vậy, ngày tháng bình yên lại tiếp nối…
Ngày hôm ấy, ta lại vào cung. Hàn Trác đang dạy tiểu hoàng đế cách phê duyệt tấu chương, còn ta thì vừa ăn điểm tâm vừa đọc thoại bản, thi thoảng nghe được đôi ba câu.
Hắn lấy một bản tấu chương ra, giải thích cho tiểu hoàng đế:
“Đây là tấu chương của Thượng thư Hứa đại nhân, vì tiết Thanh Minh sắp tới… muốn về quê cúng tế… cố thê Đinh Tuyết Thư…”
Tay ta run lên.
Chén trà trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng “choang” giòn tan, nước trà bắn tung tóe. Ta lại như chẳng hề hay biết.
Hai người họ giật mình nhìn ta. Hàn Trác lập tức chạy đến, lo lắng hỏi:
“Nàng không sao chứ?”
Ta nắm chặt tay hắn, từng chữ từng chữ hỏi:
“Hứa đại nhân kia… phải chăng tên là Hứa Trữ?”
36
Gặp Hứa Trữ là ở cổng thành. Hôm ấy, ta và Hàn Trác chờ đợi, trông thấy hắn dắt theo một con ngựa, ta liền cất tiếng gọi:
“Hứa đại nhân, xin dừng bước!”
Hắn nhìn thấy chúng ta, mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn hành lễ rồi mới hỏi:
“Không biết vương gia và vương phi tìm vi thần có việc gì?”
Ta quan sát người trước mặt. Hai bên tóc mai của hắn đã điểm bạc, khuôn mặt đầy dấu vết phong sương, nhìn qua già hơn tuổi thực rất nhiều.
Ta nhẹ thở dài một tiếng, lấy từ trong người ra cây trâm cũ đã vỡ của Thư di, đưa đến trước mặt hắn.
Khi nhìn thấy cây trâm ấy, hắn lập tức đứng sững lại.
Hắn chăm chú nhìn nó hồi lâu, bàn tay run rẩy nhận lấy cây trâm, rồi ngẩng đầu nhìn ta:
“Vật này… vì sao lại ở trong tay công chúa?”
Nhìn bộ dạng hắn, ta không đành lòng, nhưng vẫn phải thuật lại mọi chuyện:
“… Thư di từng kể với ta về những chuyện năm xưa, trước lúc lâm chung, bà ấy đưa cây trâm này cho ta, nói rằng đây là nuối tiếc lớn nhất trong đời bà.”
Hứa Trữ lặng lẽ nghe xong, trầm mặc tựa như một pho tượng.
Trong lòng ta bỗng thấy chua xót, liền khẽ khàng khuyên nhủ:
“Người đã mất không thể sống lại. Hứa đại nhân, xin người hãy bảo trọng thân mình. Thư di chắc chắn cũng không muốn thấy người đau lòng như vậy.”
Hắn tựa như chợt bừng tỉnh, nghiêm cẩn hành lễ với ta:
“Đa tạ công chúa. Chuyện cũ năm xưa, vi thần đã sớm quên rồi.”
Ta khựng lại.
Nhìn bóng hắn còng xuống, dắt theo con ngựa đi ra khỏi cổng thành, ta chỉ thấy một nỗi cô tịch không nói thành lời.
Hàn Trác bước đến bên cạnh, nắm lấy tay ta.
Ta dựa vào vai hắn, nhìn theo bóng lưng Hứa Trữ, trong lòng không khỏi than thở:
“Quên rồi sao?”
Nhưng trên tấu chương hắn viết rõ ràng là “cố thê Đinh Tuyết Thư”. Nếu thực sự có thể quên, sao lại sống trong day dứt như vậy?
Chuyện của Hứa Trữ khiến lòng ta trống trải suốt mấy ngày liền.
Trong khoảng thời gian ấy, Hàn Trác tìm đủ mọi cách để dỗ dành ta, nhưng ta chẳng có tâm tư đâu, chỉ qua loa từ chối hắn.
Hôm nay, khi hắn bước vào phòng, ta đang đọc thư mới của Thẩm Giai Hòa gửi đến.
Trong thư viết, nàng đã mang thai, còn nói Tề Tử An đã nghĩ ra mấy cái tên, muốn nhờ phu thê ta tham khảo giúp.
Ta vui mừng khôn xiết.
Thấy Hàn Trác ở ngay bên cạnh, ta liền vội vàng báo tin vui này:
“Tử An vừa gửi thư tới, nói hắn sắp có hài tử rồi! Thật tốt quá! Chúng ta phải chuẩn bị lễ vật chúc mừng mới được… Hay là chúng ta đến Định Châu một chuyến nhé? Biết đâu còn kịp đón ngày hài nhi của hắn ra đời…”
Ta vui vẻ nói một tràng, nhưng quay đầu nhìn sang, lại thấy hắn không hề vui mừng như ta, mà còn hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi.
Ta ngẩn người.
Trong lòng thầm nghĩ hắn lại giở trò gì đây.
Chưa đợi ta nghĩ xong, hắn lại quay đầu lại, bĩu môi nói với vẻ mặt uất ức:
“Tử An ca ca, Tử An ca ca, hắn cũng đâu lớn tuổi gì cho cam, tại sao nàng chưa bao giờ gọi ta một tiếng ca ca vậy?”
Ta suýt bật cười.
Tưởng chuyện gì to tát, hóa ra hắn lại đi ghen tuông vớ vẩn.
Nghĩ một lát, ta đột nhiên tiến lại gần, ghé vào tai hắn, nhẹ giọng gọi:
“… Hàn Trác… ca ca~”
Hắn lập tức cúi người, ôm ngang lấy ta rồi sải bước hướng về phía giường.
Vừa đi vừa nói:
“Tề Tử An thành thân muộn hơn ta mà sắp có hàtử rồi. Chúng ta cũng phải nhanh lên mới được…”
*** Hoàn chính văn ***
Phiên ngoại một: Hạnh ngộ quân bên sắc đào