Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại MÙA HOA RƠI GẶP LẠI CHÀNG Chương 7 MÙA HOA RƠI GẶP LẠI CHÀNG

Chương 7 MÙA HOA RƠI GẶP LẠI CHÀNG

4:25 chiều – 22/12/2024

Ta tuân lời ngồi xuống.
Nàng nghiêng người, rót một chén rượu đặt trước mặt ta, rồi lại chỉ vào chén rượu mà nói:
“Uống!”

Ta chẳng hề động tay.
Nàng hừ lạnh một tiếng, bực dọc lườm ta:
“Không uống thì thôi!”

Nói rồi, nàng nâng chén rượu, tự mình uống cạn, sau đó lại tự rót đầy một chén khác. Thấy nàng uống hết chén này đến chén khác, mà để ta ngồi đấy không thèm đếm xỉa, ta rốt cuộc nhịn không được, mở lời:
“Thẩm tiểu thư có lời gì xin cứ nói rõ. Nếu không có việc gì, ta xin phép cáo lui. Cẩm Tú Phường còn nhiều việc cần xử lý…”

Ta còn chưa nói hết câu, nàng bỗng nhiên òa khóc, vừa mếu máo vừa nghẹn ngào nói:
“Ngay cả ngươi cũng khinh thường ta ư—”

Ta giật mình kinh hãi, nhất thời không biết đáp lời thế nào.
Nàng chẳng để ý đến hình tượng, cứ khóc lóc kể lể:
“Ngươi có biết không, hôm qua ta tới Vương phủ, nơi ấy toàn là những thứ có liên quan đến ngươi… Ta dâng cả tấm lòng mà hắn còn cự tuyệt! Thẩm Giai Hòa ta từ nhỏ đến lớn, chưa từng mất mặt như vậy!”

Nàng trừng mắt nhìn ta đầy hận ý, nói tiếp:
“Ngươi nói đi! Ta có gì không bằng ngươi? Ta thân phận cao quý, tài sắc vẹn toàn, còn ngươi chẳng qua chỉ là một thợ thêu nho nhỏ… Đúng là tính khí ta có chút ngang bướng, nhưng ta đường đường là đích nữ của Thừa Tướng! Có chút tì vết thì sao chứ! Nhưng… nhưng hắn vẫn cự tuyệt ta…”

Nàng khóc lóc thảm thiết, chẳng còn chút phong thái của tiểu thư khuê các. Nhìn cảnh ấy, lòng ta không khỏi dâng lên chút áy náy, chỉ cười khổ mà nói:
“Thẩm tiểu thư e là hiểu lầm rồi. Ta nào phải Linh Hoa công chúa, nếu có điều gì khiến tiểu thư phiền muộn, e rằng cũng không nên trút giận lên người ta.”

Nàng bỗng đập mạnh xuống bàn, sắc mặt thoáng chốc trở nên giận dữ:
“Ngươi gạt ai chứ! Nếu ngươi không phải Linh Hoa, cớ gì hắn ngày ngày sai người đến Cẩm Tú Phường mua đồ? Rõ ràng là như vậy, ngươi còn muốn chối, ngươi nghĩ ta ngốc sao?”

Ta thoáng sững sờ.
Hóa ra, Cẩm Tú Phường buôn bán phát đạt chính là vì cớ này. Nghĩ thông ngọn nguồn, lòng ta bỗng thấy nặng trĩu. Ta nâng chén rượu lên, uống cạn rồi than rằng:
“Ta cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ của riêng mình.”

Nàng lại rót rượu đầy chén cho ta, vẫn hậm hực trách móc:
“Có gì mà khổ chứ! Thích thì nói thích, không thích thì nói không thích! Đáng ghét nhất chính là các ngươi, vòng vo lằng nhằng, thật khiến người ta bực mình!”

Thích thì nói thích, không thích thì nói không thích. Giá mà mọi chuyện trên đời đều đơn giản như thế thì tốt biết mấy. Ta lại uống thêm một chén nữa.

Thẩm Giai Hòa bắt đầu lảm nhảm không ngừng, khi thì tự khen bản thân tài sắc vẹn toàn, lúc thì trách Hàn Trác vô tình vô nghĩa, lúc lại bảo muốn tìm đến cái chết. Xem ra nàng đã say không ít.

Cô nương này từ nhỏ được nuông chiều, muốn gì được nấy, nay gặp chuyện không thuận, trong lòng khó tránh khỏi tủi thân. Thực ra, ta không thể hiểu được, vì ta chưa bao giờ có được sự yêu thương như vậy.

Nhưng qua cuộc trò chuyện này, ta lại cảm thấy mình không ghét nàng chút nào.
Ta nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Thẩm tiểu thư, uống nhiều rượu hại thân, nếu làm thương tổn bản thân, chẳng phải sẽ khiến Thừa Tướng đau lòng sao?”

Không ngờ nàng lẩm bẩm trong cơn say:
“Phụ thân ta nào có thời gian để ý đến ta… gần đây láng giềng có biến, người bận đến…”

Lời chưa nói hết, nàng đã ngã gục xuống bàn.
Ta thuận tay gọi một nha hoàn đến chăm sóc nàng rồi rời khỏi phủ.

27

Trở về nhà thì đã muộn hơn thường lệ, ta tìm cớ qua loa để giải thích.
Nhưng Tề Tử An vẫn chưa về. Người này vốn luôn đúng giờ đúng giấc, nay lại vắng mặt như thế, quả thực khác thường.

Lại đợi thêm hai canh giờ nữa, mẫu thân ta lo lắng vô cùng, còn đang tính liệu có nên báo quan hay không thì may thay, hắn mới trở về. Toàn thân hắn ướt sũng nước.

Ta vội vàng chạy đến, lấy khăn lau cho hắn, lo lắng hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Hắn giải thích:
“Trên đường trở về, ta gặp một nữ tử nhảy sông tìm cái chết, nên đã cứu nàng lên, thành ra mới về trễ như vậy.”

Chúng ta đều thở phào nhẹ nhõm, mẫu thân chỉ thuận miệng than rằng:
“Không biết là nữ tử nhà ai lại dại dột như thế, chẳng khác nào coi mạng sống như trò đùa!”

Tề Tử An đưa chiếc khăn lại cho ta, rồi nói:
“Tuy không biết là ai, nhưng nhìn y phục nàng ấy rất sang trọng, lại còn say rượu. Ta cứu nàng lên không bao lâu thì có gia đinh tìm đến, hẳn là tiểu thư nhà nào gặp phải đả kích lớn, nhất thời hồ đồ mới làm chuyện dại dột.”

Nghe xong, trong lòng ta bỗng giật thót một cái.
Nhớ đến những lời hoang đường mà Thẩm Giai Hòa nói hôm nay ở phủ Thừa Tướng, một ý nghĩ vô cùng nực cười chợt hiện lên trong đầu ta.
… Chẳng lẽ là nàng sao?

Chuyện này cứ thế trôi qua, chẳng có ảnh hưởng gì quá lớn đối với chúng ta.
Tề Tử An càng ngày càng chuyên tâm đèn sách, còn ta vẫn như thường lệ đến Cẩm Tú Phường.

Dạo gần đây, trên đường đi lại, ta thấy người người hối hả, có vẻ như sắp có chuyện lớn xảy ra. Nhưng vì kỳ thi khoa cử đã đến gần, khắp kinh thành tấp nập các sĩ tử tụ về, Cẩm Tú Phường nhờ đó mà buôn bán càng thịnh vượng, khiến ta bận rộn đến nỗi chẳng còn tâm trí nào đi tìm hiểu.

Rồi kỳ thi khoa cử cũng chính thức bắt đầu. Sau khi thi xong, Tề Tử An trở về, sắc mặt tràn đầy tự tin, hẳn là kết quả không tệ. Nhìn dáng vẻ ấy, ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ta nghĩ, chuyện hôn sự của chúng ta cuối cùng cũng nên được đưa ra bàn bạc.
Lúc trước không thành thân ngay là vì ta vừa mới đến đây, lại thêm hắn còn phải chuyên tâm thi cử, nên chuyện này mới bị gác lại.
Nay khoa cử đã hoàn thành, dù kết quả ra sao, ta cuối cùng vẫn sẽ là Sở Tú Tú, gả cho hắn làm thê tử.

Thế nhưng, việc này chẳng có ai nhắc đến.
Từ sau kỳ thi, mỗi ngày hắn đều đến đón ta về nhà. Tối hôm trước khi bảng vàng công bố, hắn vẫn như thường lệ chờ ta bên ngoài Cẩm Tú Phường.
Trên đường về nhà, ta rõ ràng cảm nhận được hắn có điều muốn nói, nhưng rốt cuộc vẫn do dự, đến khi về đến nhà cũng chẳng thốt ra lời nào.

Ta nghĩ hắn chỉ là ngại ngùng khi muốn đề cập đến chuyện hôn sự này. Ta cũng không chủ động nhắc tới, bởi trong lòng ta đã rõ ràng: ta không bài xích, nhưng cũng chẳng mấy mong đợi.

28

Ngày hôm sau, bảng vàng được công bố. Chưa kịp ra khỏi nhà xem tin tức, Tề Tử An đã nhận được tin mừng từ quan sai báo đến.
Hắn đỗ Trạng Nguyên!

Tin vui lan khắp kinh thành, người đến chúc mừng nối nhau không dứt.
Những ngày sau đó, nhà họ Tề trở thành nơi náo nhiệt nhất kinh thành. Người đưa thiếp mời, người đến làm mai, từng đợt kéo đến. Tề Tử An bận rộn ứng phó, chuyện thành thân với ta lại càng không nhắc đến.

Tuy vậy, trong lòng ta vẫn cảm thấy có chút kỳ quái. Dưới vẻ náo nhiệt ấy, thần sắc mọi người dường như ẩn chứa chút bất an.

Ta vẫn đều đặn đến Cẩm Tú Phường như mọi ngày.
Kỳ thi khoa cử qua đi, phường đã không còn bận rộn như trước. Các chị em trong phường thêu giờ đây có thời gian tán gẫu, trò chuyện.

Ta lặng lẽ ngồi nghe, chợt nghe họ nhắc đến chiến sự ở biên cương.
Chiến sự?
Biên cương thực sự đã xảy ra chiến loạn rồi sao?

Ta mơ hồ nhớ lại hôm trước, Thẩm Giai Hòa có nhắc thoáng qua chuyện nước láng giềng động binh, nhưng lúc ấy ta chẳng mấy quan tâm, lại thêm bận rộn nhiều ngày, đã vô tình bỏ qua tin tức này.

Ngẫm lại, cũng có dấu hiệu báo trước. Giờ đây ta mới hiểu tại sao mọi người trong thành đều có vẻ hối hả, lo lắng. Hóa ra, chiến sự đã bùng phát.

Một tỷ muội trong phường thêu nói:
“Nghe nói lần này quân địch thế mạnh, binh mã hùng hậu, triều ta sợ rằng khó thắng.”

Người khác than thở:
“Đúng vậy, từ khi Phụ Quốc tướng quân qua đời, triều đình không còn ai đủ sức cầm quân ra trận. Trận chiến trước thua thảm, triều đình phải bồi thường vô số vàng bạc, lại còn đáp ứng gả công chúa hòa thân mới khiến giặc lui binh.”

“Nhưng sau đó trong triều xảy ra nội loạn, công chúa chưa kịp đi hòa thân đã chết yểu trong cung. Nay giặc ngoại bang lấy cớ đó mà khơi dậy chiến tranh.”

“Là công chúa nào vậy? Sao lại chưa đi hòa thân?”

“Nghe nói… là Linh Hoa công chúa. Vì biến loạn trong cung nên nàng mất mạng.”

Câu chuyện ấy làm lòng ta thoáng buồn bã.
Người nọ lại nói:
“Nghe đồn Nhiếp Chính Vương đã bí mật dẫn quân ra biên ải rồi. Ngài ấy tài trí hơn người, nhất định sẽ có cách đối phó.”

Một người khác ngạc nhiên:
“Thật sao? Sao chẳng nghe chút tin tức nào vậy?”

“Là thật đó. Nhiếp Chính Vương không muốn làm dân chúng hoang mang nên đã phong tỏa tin tức. Ta nghe nói triều chính hiện giờ đã giao toàn quyền cho Thừa tướng và Thái phó xử lý.”

“Nhiếp Chính Vương quả thực là trung can nghĩa đảm, vì nước quên mình. Có ngài ấy ở đây, thực là phúc của triều ta!”

Mọi người trong phường thêu đều cảm thán, nhưng tâm tư ta lúc này lại chẳng còn để ý đến lời họ nói. Trong đầu ta chỉ vang lên một cái tên:

Hàn Trác, chàng sẽ không sao chứ?

29

Nửa tháng sau, lòng ta vẫn thấp thỏm không yên. Tin tức truyền đến thì thật giả lẫn lộn, chỉ làm ta thêm bất an.

Hôm ấy, khi đang ngồi thêu, ta chợt nghe thấy bên ngoài cửa sổ ồn ào, liền vội vàng chạy ra xem.

Bên ngoài cửa, tiếng hô vang trời như sóng trào:
“Thắng rồi! Thắng rồi! Nhiếp Chính Vương đại thắng rồi!”

Tiếng hò reo vui mừng vang dội khắp nơi. Ta cùng các tỷ muội trong Cẩm Tú Phường trèo lên lầu hai nhìn xuống. Đập vào mắt là đoàn binh sĩ chỉnh tề bước đi, thần sắc nghiêm nghị, bước chân vội vã, tuyệt nhiên chẳng thấy vẻ gì là vui mừng sau chiến thắng.

Nhìn thấy thế, đám người ngoài phố cũng dần bình tĩnh lại, chỉ còn lại những lời bàn tán đầy nghi hoặc và gương mặt ai nấy đều lộ vẻ trầm trọng.

Giữa dòng tiếng nói mơ hồ ấy, một câu nói như lưỡi kiếm đâm thẳng vào tai ta:
“Nghe nói Nhiếp Chính Vương trọng thương, sợ rằng khó qua khỏi…”

Ta nghe đến đó, trong đầu bỗng “ong” một tiếng, mắt tối sầm lại, ngã quỵ.

Khi tỉnh lại, ta đã thấy mình nằm trên giường trong nhà. Mẫu thân ngồi bên, tay nắm chặt tay ta, mặt đầy lo âu.

Trong lòng ta dâng lên một tia áy náy. Ta đột nhiên ngất xỉu, hẳn khiến bà phải lo lắng không ít.
“Nương...” Ta cất giọng yếu ớt, gọi một tiếng.

Bà thở phào một hơi, nét mặt giãn ra đôi chút:
“Con tỉnh rồi… may quá.”

“Đã khiến nương lo lắng rồi.” Ta ngồi dậy, giọng tràn đầy tự trách.

Bà nhẹ nhàng vỗ về, ra hiệu cho ta nằm xuống nghỉ ngơi. Thế nhưng ta không chịu nằm, trong lòng như có tảng đá đè nặng, hình bóng của Hàn Trác không ngừng ám ảnh.

Ngay lúc này, mẫu thân bỗng nhiên mở miệng:
“Linh Hoa, con đúng là mang tên này phải không?”

Toàn thân ta run lên, ngước mắt nhìn bà, kinh ngạc không thể tin nổi.

Bà như đoán được phản ứng của ta, mỉm cười nhàn nhạt rồi nói:
“Con không cần kinh ngạc, ta đã biết con không phải là Sở Tú Tú từ ngày đầu gặp mặt.”

“Vậy… vậy tại sao…?” Trong lòng ta như sóng gió cuộn trào. Nếu bà đã biết ta không phải là Sở Tú Tú, tại sao không vạch trần?

Mẫu thân im lặng một lúc rồi khẽ thở dài, ánh mắt xa xăm như chìm vào hồi ức:
“Tú Tú là một đứa trẻ ngoan, có chuyện gì cũng đều nói với ta. Hôm ấy, nó kể rằng nó gặp một người giống mình từ dáng hình đến giọng nói, người ấy gọi là A Linh, không thân thích, không bạn bè. Nó hỏi ta, liệu có thể để người đó cùng sống trong nhà ta hay không.

“Ta đồng ý. Tú Tú vui lắm, kể với ta rất nhiều về con, còn nói chắc chắn nếu hai đứa cùng đứng trước mặt ta, ta cũng không thể phân biệt được. Lúc đó ta chỉ nghĩ, giống nhau thì có thể giống đến mức nào chứ.

“Cho đến hôm ấy, khi con bước vào, cẩn thận gọi ta một tiếng ‘nương’. Chỉ trong khoảnh khắc, ta đã nhận ra con không phải là Tú Tú. Con giả làm nó quá sức vụng về, mà ta lại hiểu, nó có lẽ đã không thể quay về nữa.

“Ban đầu, ta muốn nói rõ mọi chuyện với con. Nhưng rồi nghĩ lại lời Tú Tú từng nói, rằng con cô độc không nơi nương tựa, ta không đành lòng. Trong kinh thành này, dù gì ta và Tú Tú cũng có chút giao tình với bằng hữu xưa cũ, nếu con có thể sống dưới thân phận của Tú Tú, ít ra cũng có một nơi nương thân.

“Ta vốn nghĩ, dù nghèo khó hay giàu sang, có một mái nhà trong thời buổi loạn lạc này cũng là điều đáng quý. Ta là một kẻ già cả, chỉ mong có thể bảo hộ con một đoạn đường. Ai ngờ, bạn cũ đều đã khuất, chỉ còn lại Tề Tử An. Gia cảnh hắn nghèo khó, nhưng con chẳng có ý rời đi, hắn cũng là người cô độc, cả hai nương tựa lẫn nhau mà sống qua những ngày khó khăn.

“Chuyện duy nhất ta vẫn canh cánh trong lòng chính là hôn ước giữa Tú Tú và Tử An. Con không phải Tú Tú, nếu con không muốn, ta sẽ không ép buộc con thực hiện hôn ước ấy. Ta vốn định chờ sau khoa cử rồi nói rõ mọi chuyện.

“Chỉ là Tử An đứa nhỏ này thông minh lắm. Hôm ấy nó hỏi ta, Tú Tú có từng học qua thi thư hay không. Ta biết là con vô tình để lộ điều gì đó khiến hắn nghi ngờ. Lúc ấy, ta đã nói rõ hết với hắn.

“Hắn nghĩ giống ta, nếu con không muốn đi, chúng ta sẽ coi con như Sở Tú Tú. Nếu con muốn rời đi, hắn cũng tuyệt đối không dùng hôn ước để ràng buộc con. Chúng ta vốn định sau khoa cử tìm cơ hội nói chuyện với con, nhưng từ ngày Tử An đỗ Trạng Nguyên, hắn bận rộn không ngơi tay.”

Mẫu thân ngừng một chút rồi nhẹ giọng nói tiếp:
“Hôm nay con ngất xỉu được đưa về nhà, Tử An mới kể rõ mọi chuyện. Ta mới biết con là công chúa Linh Hoa. Nghĩ lại, hôm ấy những vị khách quý đến nhà, hẳn cũng là vì con.”

Nghe đến đây, ta ngơ ngác nhìn bà, trong lòng rối như tơ vò. Vừa cảm kích lại vừa áy náy.
Cảm kích bà đã dành tình thương và che chở cho một người xa lạ như ta. Áy náy vì năm xưa ta đáp ứng thay thế Sở Tú Tú, cuối cùng vẫn bị phát hiện.

Lệ ta không kìm được mà rơi lã chã, ta cắn môi, không muốn khóc thành tiếng.

Đúng lúc này, cửa khẽ kêu lên một tiếng, Tề Tử An bước vào, trên tay cầm một bát thuốc.

Vừa nhìn thấy ta tỉnh lại, hắn liền vui mừng nói:
“Tú Tú, muội tỉnh rồi!”

Ta luống cuống lau nước mắt, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

“Vậy vừa hay, mau uống thuốc khi còn nóng.” Hắn giả vờ như không thấy ta vừa khóc, vẻ mặt điềm nhiên đưa bát thuốc đến trước mặt ta.

Mẫu thân đứng dậy, nhẹ nhàng nói:
“Xem ra hai đứa có chuyện cần nói, ta ra ngoài trước.”

Tề Tử An vội vàng đỡ bà đứng lên. Đi được vài bước, bà bỗng khựng lại, quay đầu nhìn ta, nhẹ giọng nói:
“Tú Tú… hay là ta cứ gọi con như vậy đi. Dù sao cũng là duyên phận mẹ con, ta có một câu muốn nói với con.
“Đời người nói dài chẳng dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn. Nhưng có những chuyện một khi đã bỏ lỡ, ắt sẽ ôm hối tiếc cả một đời.”

Nói xong, bà không đợi ta trả lời, để Tề Tử An dìu ra ngoài.

30

Một lát sau, Tề Tử An quay lại.
Hắn thấy ta ngơ ngác nhìn mình, đoán được suy nghĩ trong lòng ta, liền mỉm cười:
“Không sai, ta sớm đã biết rồi.”

Hắn không đợi ta phản ứng, bước đến ngồi bên giường, nhận lấy bát thuốc từ tay ta rồi đặt qua một bên, chậm rãi nói:
“Lúc đầu ta chỉ biết muội không phải là Tú Tú. Sau đó, hai lần vô tình gặp Nhiếp Chính Vương đến tìm muội, ta đoán thân phận của muội hẳn không tầm thường.

“Còn việc muội chính là công chúa Linh Hoa, ta biết được trước kỳ thi khoa cử.”

Hắn ngừng lại một chút, khẽ thở dài, tiếp lời:
“Linh Hoa, trước lúc xuất chinh, hắn đã tìm gặp ta.”

Ta ngẩn người, nhìn hắn rút từ trong áo ra một chiếc ngọc bài, chính là ngọc bài có khắc tên ta.

“Hắn nói đây là của muội.”

Ta run rẩy nhận lấy ngọc bài, nó đã bị lửa đốt qua nhưng may mắn vẫn còn nguyên vẹn. Chỉ có ngọc khấu mà Hàn Trác từng tặng đã bị gỡ ra.

Tề Tử An nhìn ta, ánh mắt phức tạp:
“Ta và hắn đã đánh cược. Hắn mang quân xuất chinh, nếu còn sống trở về, đó là hắn thắng. Khi ấy, hắn sẽ đích thân đến tìm muội, lấy lại khối ngọc này, bất kể muội có đồng ý hay không, hắn cũng coi đó là cơ hội cuối cùng.

“Nếu hắn chết, tức là ta thắng. Hắn bảo ta hủy khối ngọc này, giữ kín mọi chuyện, không được nói với muội. Hắn còn uy hiếp ta, nếu ta bạc đãi muội, hắn dù làm quỷ cũng không tha cho ta.”

Ta nghe đến đây, trong lòng như thắt lại. Hóa ra, Hàn Trác, hắn đã vì ta làm nhiều như vậy.

Giọng Tề Tử An vẫn tiếp tục, hắn nhìn thẳng vào mắt ta, nhẹ nhàng nói:
“Linh Hoa, nghe nói hắn sắp không qua khỏi, xem ra kết quả là ta thắng rồi.
“Ta nên giấu đi những lời hắn nhờ gửi, nên hủy đi ngọc bài này, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Nhưng nhìn muội lúc này, ta lại cảm thấy bản thân mình rõ ràng thắng cuộc mà vẫn thua hắn.
“Ta không cam lòng.

“Ta từng mơ vô số lần cảnh mình đỗ Trạng Nguyên rồi cưới muội về nhà… Nhưng tại sao muội lại không phải là Sở Tú Tú? Ta đã tự hỏi điều này rất nhiều lần.
“Nhưng chẳng còn cách nào khác, chúng ta không thể tự lừa dối mình.”

Hắn nhìn ta, cười khẽ, rồi nói:
“Vậy nên, Linh Hoa, muội đi tìm hắn đi. Làm phiền muội nói với hắn một câu, xin lỗi, ta đã thất hứa rồi.”

Ta nhìn hắn, lòng tràn đầy cảm kích và áy náy, nhưng không thốt nên lời. Hắn nói đúng, ta không thể lừa dối bản thân mình.

Ta không thể buông bỏ Hàn Trác.

“… Xin lỗi, Tử An ca ca.” Ta khẽ nói.

Hắn lại cười, nụ cười thoáng chút chua xót:
“Muội xin lỗi gì chứ, muội vốn không phải Tú Tú.”

31

Khi ta đến Nhiếp Chính Vương phủ, binh lính đứng gác ở cửa nhất quyết không cho ta vào.
Lúc đang không biết phải làm sao, bỗng thấy Thừa tướng Thẩm Nghị cùng Thẩm Giai Hòa tới thăm. Họ trông thấy ta thì có chút kinh ngạc, nhưng chưa kịp hỏi nhiều đã vội giúp ta vào trong.

Hàn Trác nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, vết thương đã được thái y băng bó lại. Ta lao đến bên giường hắn, cẩn thận tránh không đụng vào vết thương. Tay ta run run vuốt lên gương mặt hắn, nước mắt chực trào.

Lúc này, Thừa tướng đứng bên hỏi thái y:
“Vết thương của Vương gia rốt cuộc ra sao rồi?”

Thái y đáp:
“Chúng thần đã tận lực, hiện tại chỉ trông chờ vào ý chí của Vương gia. Nếu ngài ấy tỉnh lại, thì sẽ không sao.”

Thừa tướng gật đầu rồi bỗng nhìn tay của Hàn Trác, nhíu mày hỏi:
“Vương gia… vì sao bàn tay lại nắm chặt như vậy?”

Thái y cung kính đáp:
“Bẩm Thừa tướng, Vương gia vẫn nắm chặt một vật trong tay, dù chúng thần có cố gắng thế nào cũng không thể gỡ ra được.”

“Là vật gì?” Thừa tướng lại hỏi.

“Chuyện này…” Thái y ấp úng, không biết nên trả lời ra sao.

“Là ngọc khấu.” Ta nói.

Đúng vậy, chính là ngọc khấu.
Năm xưa, như một phần tạ lễ, nó từng được buộc cùng ngọc bài của ta.
Là thứ hắn đã trao cho ta.

Ta đặt tay lên bàn tay hắn, trong lòng âm thầm cầu nguyện:
“Hàn Trác, chàng nhất định phải nắm thật chặt, đừng buông tay.”
“Chỉ cần chàng không buông, ta sẽ luôn ở đây, ở bên cạnh chàng.”

Ngày thứ nhất, ngày thứ hai, rồi ngày thứ ba…
Đến ngày thứ năm, hắn vẫn chưa tỉnh.

Hắn chưa tỉnh, nhưng vẫn còn sống. Chỉ điều này thôi đã khiến ta cảm thấy mừng rỡ và biết ơn trời đất.