Đối với lời đề nghị thứ hai, ta chỉ cười rồi từ chối khéo, vì ta biết nàng và mẫu thân muốn ở lại kinh thành, còn ta thì lại muốn tìm cách rời đi.
Dù vậy, ta cũng đồng ý cùng nàng tạm thời đi chung đường.
Ban ngày, chúng ta cùng dòng người chạy loạn đi khắp nơi tìm đồ ăn và dò hỏi tin tức về thân thích của nàng. Đến tối, nàng trở về ngôi miếu ngoài thành, còn ta vì chân bị thương nên chỉ có thể ở lại trong thành.
Từ sau chuyện hôm đó, mỗi lần rời đi, nàng luôn nhắc ta không được rời khỏi đám đông. Ta cũng dặn nàng trên đường phải cẩn thận, nhưng nàng chỉ cười, không mấy để tâm.
Cứ như vậy mấy ngày trôi qua.
Cho đến một buổi sáng nọ, ta đến chỗ hẹn như thường lệ, nhưng đợi đến khi mặt trời đã lên cao, vẫn không thấy bóng dáng Chu Tú Tú đâu.
Trong lòng ta bất giác dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Ta cố nén đau, lê chân ra ngoài thành để tìm nàng.
Khi còn chưa đến được ngôi miếu, ta đã nhìn thấy nàng rồi.
Nàng nằm bên vệ đường, trong đám cỏ dại, y phục rách nát, thân thể đầy thương tích.
Ta sững sờ. Nhìn thấy ta, nàng khó nhọc mở mắt, đôi môi run rẩy muốn nói điều gì đó, nhưng nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống trước.
“Tú Tú!” Ta nhào đến bên nàng, giọng nghẹn lại, không dám tin vào những gì trước mắt. “Ngươi… ngươi đã gặp phải…”
Ta định hỏi có phải nàng đã gặp lại đám lưu manh kia không, nhưng nhìn tình cảnh này, còn gì cần phải hỏi nữa?
Là tại ta hại nàng.
Nếu ngày đó nàng không cứu ta, thì đâu có bị bọn chúng nhắm đến.
Ta cúi gằm mặt, áy náy đến không thể nói nên lời.
Chu Tú Tú run rẩy đưa cho ta hai món đồ: một chiếc bánh khô và một mảnh gương vỡ.
Nàng nói, mẫu thân nàng vẫn còn ở trong ngôi miếu ngoài thành.
Nàng nói, cầm mảnh gương này có thể tìm được người có hôn ước với nàng.
Nói đến đây, nàng bỗng nắm chặt lấy cổ tay ta, móng tay như ghim sâu vào da thịt ta, đôi mắt mở to đầy khẩn thiết.
“A Linh, ta cầu xin ngươi… hãy thay ta chăm sóc mẫu thân, hãy sống tiếp như là Chu Tú Tú…
“Đây là điều ngươi nợ ta, ngươi nhất định phải hứa với ta!”
Ta khóc nức nở, gật đầu thật mạnh.
Nàng buông tay ta ra, nằm trong lòng ta, đôi mắt vẫn nhìn về phương xa, tựa như hướng về kinh thành. Nàng bỗng nói:
“Đây chính là số mệnh của ta.”
Nàng chưa từng nhìn lại ta một lần, chỉ thở dài khe khẽ rồi nhắm mắt lại trong nỗi không cam lòng.
Ta cuối cùng không thể kiềm chế được nữa, ôm lấy thi thể nàng, khóc òa như một đứa trẻ.
23
Ta dùng tấm khăn trùm đầu mà các nương nương trong lãnh cung khâu cho ta để đổi lấy một cỗ quan tài.
Lo xong hậu sự cho Chu Tú Tú, ta mang theo những di vật nàng trao lại, tìm đến ngôi miếu đổ nát ngoài thành.
Trong góc miếu, ta tìm thấy một phụ nhân mắc bệnh về mắt đang ngồi co ro.
Ta bước tới, khẽ gọi:
“Nương…”
Bà giật mình quay đầu về phía ta, ánh mắt mơ hồ, không rõ ràng.
Ta lại tiến gần hơn, giọng dịu dàng nói:
“Nương, con là Tú Tú đây…”
Bà ngẩn người một lúc, như cuối cùng mới nhận ra, liền mỉm cười với ta:
“Tú Tú đã về rồi… Có mệt không con?”
“Không mệt ạ.”
Nói rồi, ta lấy chiếc bánh khô ra, nhẹ nhàng đưa cho bà:
“Nương ăn một chút đi ạ.”
Bà đón lấy chiếc bánh, xé thành hai nửa, rồi đưa lại một nửa cho ta:
“Cùng ăn nhé.”
Ta định nói mình đã ăn rồi, nhưng bà lại dịu dàng tiếp lời:
“Con bé này, lúc nào cũng mang những thứ mình tìm được về cho ta. Nếu ở ngoài có đói bụng thì cứ ăn trước, đừng đợi ta làm gì.”
Nghe vậy, ta chỉ im lặng nhận lấy, vừa đáp lời vừa bẻ nhỏ chiếc bánh, cố nhét vào miệng, lòng chua xót đến không nói nên lời.
Nửa tháng sau, ta cuối cùng cũng tìm được người có hôn ước với Chu Tú Tú.
Hôm đó, như thường lệ, ta mang theo chiếc gương vỡ đi khắp các khu chợ đông người để dò hỏi tin tức.
Trước khi mất, Chu Tú Tú từng kể tường tận cho ta biết về người nhà họ Tề. Gia chủ tên là Tề Phong, vốn là bạn tâm giao nhiều năm với cha nàng. Hai nhà đã hứa hẹn từ trước khi họ chuyển cả gia đình lên kinh thành, để lại đôi gương làm tín vật đính ước. Ban đầu hai bên vẫn còn thư từ qua lại, nhưng lâu dần, đường xá xa xôi, liên lạc cũng đứt đoạn.
Khi đó, Chu Tú Tú và mẹ đến kinh thành cũng chỉ còn cách dò hỏi từng nơi, tiếc rằng nàng chưa kịp tìm thấy họ.
Ngày hôm đó, ta đến khu chợ ở phía đông thành, đứng bên đường dò hỏi. Đúng lúc đó, phía trước bỗng truyền đến tiếng hô lớn:
“Bắt lấy kẻ trộm! Bắt kẻ trộm lại!”
Ta ngoảnh đầu nhìn, quả nhiên thấy một đứa trẻ đang chạy như bay về phía ta, phía sau còn có một nam tử ăn mặc như thư sinh đang đuổi theo.
Đúng lúc ta đứng giữa đường, chẳng kịp suy nghĩ, liền vươn tay chộp lấy đứa trẻ đang chạy ngang qua.
“Giao ra đây!” Ta túm chặt lấy nó.
Thằng bé tuy nhỏ nhưng sức lực lại không nhỏ chút nào. Nó vùng vẫy mãnh liệt, khiến một chiếc túi rơi ra từ người nó.
Ngay lúc đó, thư sinh kia cũng chạy tới, nhặt chiếc túi lên rồi cúi người thi lễ với ta:
“Đa tạ cô nương đã ra tay tương trợ.”
Ta một tay vẫn nắm chặt đứa trẻ, một tay chỉ vào túi của hắn:
“Ngươi mau kiểm tra xem có thiếu thứ gì không!”
Trong lòng thầm oán trách, “Rườm rà, lễ nghĩa cho lắm!”
Thư sinh kia mở túi, đổ hết đồ ra trước mặt. Ta nhìn thoáng qua, bên trong chỉ có vẻn vẹn… bốn đồng tiền.
Ta ngẩn ra, trong lòng không khỏi cười nhạt: “Hóa ra cả cái náo loạn này cũng chỉ vì mấy đồng tiền cỏn con.”
Tuy nhiên, ta cũng chẳng có tư cách chê cười gì hắn, bởi ngay cả bốn đồng tiền đó ta cũng không có.
Ta nhìn hắn từ đầu đến chân. Dung mạo hắn tuấn tú, nhưng trên áo lại có vài miếng vá. Hiển nhiên, hắn cũng chẳng phải là người khá giả gì.
Ta buông tay thả đứa trẻ ra, xua tay nói:
“Không thiếu gì là tốt rồi.”
Không ngờ đứa trẻ bị thả ra lại hừ một tiếng, rồi quay đầu chế giễu:
“Đồ nghèo kiết xác!”
Hả!
Nghe vậy, cơn tức của ta lập tức bốc lên. Ta còn đang định xắn tay áo dạy cho nó một bài học thì đột nhiên bụng nó “ọc ọc” kêu lên.
Ta sững người, bật cười.
Đứa trẻ kia mặt đỏ bừng, còn thư sinh chỉ bất đắc dĩ lắc đầu cười theo.
Phía trước vừa hay có một hàng bán bánh bao. Thư sinh kia bước tới, rút ra ba đồng tiền, mua ba chiếc bánh bao chay.
Hắn đưa một chiếc bánh cho đứa trẻ, sau đó lại đưa một chiếc về phía ta:
“Ăn đi.”
Đứa trẻ kia chẳng khách sáo, lập tức nhận lấy rồi ngấu nghiến ăn ngon lành.
Còn ta thì sững sờ, ngập ngừng hỏi:
“Ta cũng có phần sao?”
Hắn gật đầu:
“Ăn đi.”
Ta đón lấy bánh bao, nhưng không ăn ngay mà bọc lại cẩn thận, nhét vào trong áo.
Hắn nhìn ta với ánh mắt khó hiểu, ta đành phải giải thích, giọng có chút ngượng ngùng:
“Ta muốn mang về cho nương ăn… Nương ta ở trong ngôi miếu đổ ngoài thành.”
Nghe vậy, hắn gật đầu rồi lại bước tới quầy hàng. Lấy đồng tiền cuối cùng ra, hắn mua thêm một chiếc bánh bao nữa, mang về đưa cho ta.
“Bây giờ thì có thể ăn rồi.” Hắn nói.
Ta ngây người nhìn hắn, lòng bỗng có chút cảm động.
Đứa trẻ kia ăn xong bánh bao, dùng tay quẹt miệng, rồi đột nhiên làm mặt quỷ với chúng ta:
“Ăn no rồi, tiểu gia không chơi với các ngươi nữa! Đồ thư sinh ngốc nghếch, hừ!”
Nói xong, nó chạy biến đi, chẳng để lại dấu vết gì.
Đồ tiểu tử đáng ghét!
Ta có chút giận, nhìn về phía người kia, lại thấy hắn chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
Cảm nhận được ánh mắt của ta, hắn nhẹ giọng giải thích:
“Đứa trẻ đó tên là Ngụy Nhất, từ nhỏ đã mất cha mẹ, không ai dạy dỗ nên mới bước sai đường. Nói cho cùng, nó cũng là một kẻ đáng thương.”
“Ngươi quen biết nó sao?” Ta ngạc nhiên hỏi.
Hắn chỉ tay về phía trước:
“Ta có một quầy viết chữ và vẽ tranh ở gần đây, thường thấy nó bị người ta đuổi đánh. Ta cũng từng mua cho nó mấy bữa cơm, nên mới quen biết.”
Trong lòng ta nghĩ thầm: người này kiếp trước chắc chắn là bậc thánh nhân, hoặc không thì cũng là thánh phụ.
Nhưng nghe hắn nói vậy, có lẽ hắn rất quen thuộc với khu vực này. Ta bèn thuận miệng hỏi:
“Không biết công tử có từng nghe nói đến một người tên là Tề Phong, từng sống ở hẻm Thiên Thủy phía nam thành?”
Ta chỉ thuận miệng hỏi, cũng không hy vọng sẽ nhận được tin tức gì từ hắn.
Nào ngờ hắn đột nhiên tròn mắt nhìn ta, ngây ngẩn một lúc mới đáp:
“Gia phụ chính là Tề Phong.”
Cả người ta cứng đờ.
Chiếc bánh bao trên tay rơi xuống đất, lăn tròn mấy vòng đến bên cạnh.
Nhưng ta đã không còn để tâm đến nó nữa. Khi hoàn hồn lại, ta lập tức lấy từ trong ngực ra mảnh gương vỡ, tay run run giơ lên trước mặt hắn:
“Ngươi… ngươi có nhận ra vật này không?”
Hắn nhìn chằm chằm vào mảnh gương trong tay ta, bỗng quay người bỏ chạy.
Ta đứng ngẩn ra tại chỗ, trong lòng hoang mang.
Hắn sẽ không vì thấy ta nghèo khổ, tiều tụy nên không muốn thừa nhận đó chứ?
Ý nghĩ này còn chưa kịp xoay trọn một vòng trong đầu, ta đã thấy hắn hổn hển chạy trở lại.
Trên tay hắn cầm theo nửa mảnh gương còn lại.
Hắn đưa gương cho ta, ta cầm lấy, cảm thấy nó nặng như nghìn cân.
Hai nửa mảnh gương vừa khớp lại với nhau, không một kẽ hở.
Lòng ta bỗng dưng dâng lên nỗi xót xa.
Tú Tú, ngươi có thấy không?
Nếu nửa mảnh gương này là tâm nguyện còn dang dở của ngươi, thì nay, gương vỡ đã lại lành rồi.
24
Từ đó, Tề Tử An thu nhận ta và mẫu thân.
Hắn đưa chúng ta về nhà mình. Nhìn sân viện đổ nát, tường gạch đã bong tróc, hắn có chút ngượng ngùng, khẽ cười nói:
“Xin lỗi, nhà cửa đơn sơ, mong hai người đừng chê cười.”
Qua lời kể của hắn, ta mới biết được cha mẹ hắn đều đã qua đời vì không chịu nổi sưu cao thuế nặng.
Hắn thân là thư sinh, vai gầy không thể gánh vác việc nặng nhọc, đành phải kiếm sống bằng cách viết chữ và vẽ tranh thuê nơi đầu đường xó chợ.
Lúc kể những chuyện này, vẻ mặt hắn rất bình thản, nhưng ta vẫn thấy được trong mắt hắn sự đau đớn và không cam lòng.
Bỗng nhiên ta nhận ra, hắn cũng giống như Ngụy Nhất và Chu Tú Tú, đều là những con người đáng thương.
Kể từ khi ta rời khỏi hoàng cung, dọc đường đi đâu đâu cũng thấy những kẻ khốn cùng.
Nếu tất cả đều là vì sự cai trị của phụ hoàng ta mà ra, vậy thì cái chết của ông ta thật không oan uổng.
Cuối cùng, ta ở lại nhà Tề Tử An với thân phận Chu Tú Tú.
Trong khoảng thời gian đó, ta cũng nghe được tin tức về Hàn Trác.
Giống như năm xưa phụ hoàng ta đã tàn sát gần như toàn bộ gia tộc Hàn gia, Hàn Trác nay cũng giết chết phần lớn hoàng tộc.
Hắn lập con trai ba tuổi của hoàng huynh ta lên làm hoàng đế, còn bản thân xưng là nhiếp chính vương.
Hắn còn ban chiếu đại xá thiên hạ, miễn thuế ba năm và giảm phu dịch cho dân chúng.
Trong lòng bá tánh, hắn được tán tụng là bậc anh hùng.
Nhưng với ta, những chuyện này đã không còn liên quan gì nữa.
Bởi vì bây giờ ta là Chu Tú Tú, một nữ tử dân gian bình thường, chẳng còn dây mơ rễ má gì với Hàn Trác.
Ta đã nghĩ mình và hắn sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Nhưng ông trời lại chẳng chiều lòng người, ta vẫn gặp lại hắn, chỉ là không ngờ tới mà thôi.
Khi ở nhà Tề Tử An, ta nhận ra một mình hắn không thể gánh vác nổi chi phí sinh hoạt cho ba người.
May mắn thay, lúc còn trong lãnh cung, các nương nương thường rảnh rỗi dạy ta chút tài nghệ.
Cầm kỳ thi họa, ta đều học qua một ít, nhưng thứ dễ học và dễ kiếm sống nhất vẫn là nữ công thêu thùa.
Thư di là người khéo tay nhất trong số họ, hoa bà thêu sống động như thật. Ta thì không thể nào so sánh được với bà, nhưng cũng xem như có chút khéo léo hơn người.
Nhờ cơ duyên đưa đẩy, ta vào làm việc tại Cẩm Tú Phường, trở thành một thợ thêu.
Ta cứ ngỡ cuộc đời sẽ bình lặng trôi qua như thế, ta giống như bao người bình thường khác, bận rộn với cuộc sống hàng ngày, đợi khi Tề Tử An tham gia khoa cử xong, chúng ta sẽ thành thân.
Nhưng số mệnh luôn thích đùa cợt con người.
*** ***
Lúc này, dưới gốc cây đào, hắn ôm chặt lấy ta.
“Làm sao ta có thể không nhận ra nàng, Linh Hoa.”
Hắn nói như vậy.
25
Cánh tay hắn càng lúc càng siết chặt, tựa như muốn đem ta hòa vào trong xương thịt của hắn.
Giọng nói của hắn tiếp tục vang lên từ phía trên đỉnh đầu ta:
“Hôm ấy khi ta xông vào Phù Dung điện, ta chỉ thấy một thi thể mang theo ngọc bội của nàng, ta cứ ngỡ… ngỡ rằng nàng đã thực sự bỏ lại ta… Thật may mắn, ông trời cuối cùng cũng thương xót ta một lần, để ta gặp lại nàng…Linh Hoa, thật tốt quá rồi…”
Hắn thì thầm bên tai ta, ta ở trong vòng tay hắn, bao ký ức trong quá khứ như thủy triều ập đến, nước mắt ta không kìm được mà rơi xuống.
Ta đẩy hắn ra, thấy gương mặt hắn thoáng nét kinh ngạc, ta điều chỉnh lại cảm xúc, cuối cùng mở miệng:
“Vậy thì sao chứ? Ngươi nhận ra ta thì thế nào? Ngươi biết rõ, giữa chúng ta đã không thể nào nữa rồi.”
“Cớ gì lại không thể?” Hắn buột miệng hỏi, rồi như chợt nghĩ đến điều gì, sắc mặt bỗng trở nên tái nhợt: “Có phải nàng oán hận ta đã giết chết phụ hoàng và huynh trưởng của nàng?”
Phản ứng của hắn khiến ta bất ngờ, vì theo lẽ thường, người nên mang lòng oán hận phải là hắn mới đúng.
Đối với người ngoài, phụ hoàng và các huynh trưởng ta là những người ruột thịt gần gũi nhất của ta.
Nhưng với bản thân ta, họ chẳng qua chỉ là những kẻ đã quên lãng ta ở trong lãnh cung hơn mười năm trời, là những kẻ có thể thản nhiên đem ta gả đi hòa thân khi giặc ngoại bang xâm chiếm.
Ta không có cách nào dành tình cảm thật lòng cho họ được.
Nhất là khi thoát ra khỏi cung, tận mắt chứng kiến cảnh bá tánh khắp nơi lầm than, đói khát, nhà tan cửa nát, trong lòng ta lại càng cảm thấy tội nghiệt của phụ hoàng cho dù có chết đi cũng khó lòng chuộc lại.
Vậy nên, việc Hàn Trác giết chết họ, ta chưa từng cảm thấy hận.
Ngược lại, điều ta sợ là hắn mang lòng oán hận, vì phụ hoàng ta chính là kẻ đã khiến gia tộc hắn gần như bị diệt môn.
Ta là con gái của kẻ thù giết phụ thânhắn, dù sao đi nữa, ta và hắn vốn dĩ đứng ở hai bờ vực thẳm.
Nếu hắn hận hoàng tộc, ta cũng là một phần của hoàng tộc.
Đó mới là điều khiến ta sợ hãi.
Nhưng lúc này, dường như mọi chuyện không phải như ta nghĩ.
Ta nhìn hắn, trong lòng bỗng dấy lên một tia nóng bỏng khó hiểu, ta hỏi hắn:
“Phụ hoàng ta nghe lời gièm pha, khiến gia tộc ngươi bị diệt gần hết, ngươi có hay không, có hay không…”
Có hay không oán hận ta? Có hay không ghét bỏ ta? Có hay không sẽ đối xử với ta như kẻ thù?
Ta vốn định hỏi hắn như thế.
Nhưng khi nhìn vào ánh mắt hắn, ta cảm thấy mình đã biết được đáp án.
Ánh mắt hắn trong trẻo, chân thành, nhìn ta không chút do dự.
“Ta thực sự từng hận. Ta hận tiên hoàng không sáng suốt, hồ đồ nghe kẻ gian vu hãm, khiến gia tộc ta lâm vào cảnh tuyệt diệt.
“Nhưng những điều đó, có liên quan gì đến nàng đâu?”
“Với ta, nàng chỉ là Linh Hoa mà thôi.”
Hắn nói.
Ta xấu hổ vô cùng.
Là ta quá mức nhỏ nhen rồi.
Hắn nhìn ta, giọng điệu mang theo chút thở dài, lại vô cùng cẩn trọng:
Linh Hoa, khi xưa trên chiến trường ta đã suýt bỏ mạng, lúc ấy ta mới hiểu ra, đời người ngắn ngủi nhường nào. Nếu cứ mãi chìm trong thù hận, vậy thì ý nghĩa của kiếp người này còn ở đâu?”
“Cho nên, hãy buông bỏ quá khứ, cùng ta bắt đầu lại từ đầu, có được không?”
Những lời hắn nói như ngọn lửa châm lên trong lòng ta, thiêu đốt trái tim đã lãng quên bao nhiêu năm. Niềm khát khao tình yêu thời thiếu nữ chợt bùng cháy, khiến đôi mắt ta trở nên nóng bỏng.
Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói vang lên phía sau:Tú Tú?”
Ta sững lại.
Quay đầu nhìn, thấy Tề Tử An đang đứng ở đầu con ngõ, ánh mắt phức tạp vô cùng.
“Hôm nay muội về trễ, ta lo sợ muội xảy ra chuyện, nên đến đón… mà, muội và vị này…”
Dưới ánh chiều tà mờ ảo, bóng hắn kéo dài dưới đất, gương mặt mang theo nét bối rối và lo âu.
Trong khoảnh khắc ấy, ta lại nghĩ đến gương mặt không cam lòng của Chu Tú Tú khi còn sống, nghĩ đến lời hứa ta đã nhận với nàng: chăm sóc mẫu thân của nàng, sống tiếp cuộc đời của nàng.
Còn có Tề Tử An.
Người dùng hết sức lực gánh vác gia đình này.
Và cả người nương đang mù lòa, một lòng chờ ta về.
Ta nhìn hắn, nhẹ nhàng thở dài một hơi trong lòng.
Xin lỗi chàng, Hàn Trác.
Chàng là Nhiếp Chính Vương, thiên hạ này chàng đều có thể chiếm được.
Còn họ, họ chỉ còn ta mà thôi.
Ta mỉm cười, bước đến bên Tề Tử An, nói:
“Vương gia chỉ vì thấy ta giống một người quen cũ, nên hỏi thăm vài câu. Người đã nhận lầm rồi. Không có gì đâu, Tử An ca ca, chúng ta về thôi.”
Nghe ta nói vậy, Tề Tử An thở phào nhẹ nhõm, nét mặt trở lại bình thường.
Ta đi đến đầu ngõ, nhưng không nhịn được mà quay đầu lại.
Hàn Trác vẫn đứng yên dưới gốc đào, bóng dáng hắn đơn độc vô cùng, tựa như cả thế gian này chỉ còn lại mình hắn.
Cảnh tượng ấy khiến tim ta nhói đau.
Hắn vẫn như xưa, vẫn là thiếu niên năm nào dưới gốc đào, đỏ mặt bày tỏ với ta.
Nhưng mà…
Nhưng mà biết làm sao đây?
Ta đã có trách nhiệm và ràng buộc của riêng mình.
Ta không thể quay lại nữa.
26
Suốt đường về, lòng ta cứ thấp thỏm không yên. Trong đầu chỉ hiện lên bóng dáng lẻ loi của Hàn Trác dưới gốc cây đào.
Tề Tử An lặng lẽ đi bên ta, không nói lời nào.
Bất giác, ta mở miệng hỏi:
“Tử An ca ca, huynh có tin rằng, sau khi yêu một người rồi, vẫn có thể yêu thêm người khác không?”
Hắn khựng lại, ánh mắt có chút bất ngờ. Hắn đứng im một lúc rồi mới khẽ đáp:
“Ta tin.”
Ta nhìn hắn, cười nhạt:
“Muội cũng tin như vậy.”
Phải rồi, thời gian có thể xóa mờ mọi dấu vết trên thế gian này. Vậy thì quên đi cảm giác từng yêu một người, chẳng phải cũng là chuyện dễ dàng thôi sao?
Cho nên, Hàn Trác à, không sao đâu.
Rất nhanh thôi, chàng sẽ quên ta.
Sau chuyện đó, Hàn Trác không còn đến tìm ta nữa.
Ta trở lại cuộc sống bình dị như trước, làm một nữ tử mang tên ChTú Tú, chăm chỉ thêu thùa trong tiệm gấm, chăm sóc nương thân, lặng lẽ sống tiếp cuộc đời này.
Vì kỳ thi khoa cử sắp đến, Tề Tử An chẳng còn ra phố bày sạp, chỉ chuyên tâm dùi mài kinh sử trong thư phòng, mỗi ngày đều trở về rất muộn. Ta vẫn như thường lệ lui tới Cẩm Tú Phường. Dạo gần đây, phường buôn bán cực kỳ thịnh vượng, ta cũng bởi vậy mà ngày đi sớm, đêm về khuya.
Hôm ấy, Phủ Thừa Tướng sai người đến báo rằng Thẩm Giai Hòa tiểu thư đích danh gọi ta mang khăn đến. Ta chẳng rõ ý nàng ra sao, nhưng cũng khó lòng từ chối, đành theo chân gia nhân đến phủ.
Vừa đến nơi, ta thấy Thẩm Giai Hòa đang đối ẩm một mình trong hoa viên. Khi ta bước lại gần, nàng đã có chút men say, vừa ngẩng lên nhìn thấy ta, liền tùy tiện chỉ vào chiếc ghế đối diện:
“Ngồi!”