Phụ hoàng ta lúc này mới tỉnh ngộ, nhận ra mình đã trúng kế ly gián của địch.
Nhưng giờ đã quá muộn.
Triều đình hỗn loạn, hậu cung cũng căng thẳng theo.
Từ những bước chân vội vã của cung nữ, thái giám, ta nhận ra sự tình nghiêm trọng đến nhường nào.
Phụ hoàng liên tục nổi trận lôi đình suốt mấy ngày, lãnh cung lại có thêm vài vị phi tần mới bị giáng chức vì chọc giận ông.
Trong bầu không khí hoang mang ấy, các triều thần nghĩ ra một biện pháp giải quyết.
Hòa thân.
Phụ hoàng cuối cùng nhớ đến ta.
Nghe nói ông sai Nội Vụ Phủ lật xem sổ sách, phát hiện trong cung chỉ còn mỗi ta là công chúa chưa kết hôn, lại vừa đúng tuổi.
Vậy là, trong một đêm tối tăm lạnh lẽo, ta lần đầu tiên gặp phụ hoàng.
Ông trông có vẻ vui hơn nhiều, hẳn là đã tìm ra cách giải quyết mối nguy.
Ông ôm mỹ nhân bên cạnh, nhìn ta hỏi:
“Đây là con gái của ai?”
Ngay lập tức có một nội thị trả lời:
“Tâu Hoàng thượng, là con gái của Mạc tần nương nương, người đã tiên thệ rồi ạk.”
“Mạc tần?” Phụ hoàng ngẩn ngơ, lẩm bẩm: “Tên là gì nhỉ?”
Nội thị kia vội đáp:
“Công chúa tên gọi Linh Hoa.”
Không ngờ phụ hoàng bực bội nói:
“Ta hỏi Mạc tần tên gì!”
“Việc này…” Nội thị lúng túng, không biết trả lời sao.
Phụ hoàng không mấy để tâm, khoát tay bảo:
“Thôi vậy, cứ chọn nàng ấy đi.”
Ông ngả người vào lòng mỹ nhân bên cạnh, nhắm mắt lại, nói:
“Truyền cáo thiên hạ, công chúa Linh Hoa sẽ đi hòa thân.”
“Nô tài tuân chỉ.” Nội thị đáp.
Rồi hắn quay sang ta, thúc giục:
“Công chúa, mau lĩnh chỉ tạ ân.”
Ta vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, thẳng lưng không động đậy, chậm rãi cất lời:
“Mạc Khanh Nhan.”
“Cái gì?” Nội thị bất giác thốt lên.
Phụ hoàng đang nằm cũng quay sang nhìn ta.
“Mẫu phi của ta tên là Mạc Khanh Nhan.” Ta nhìn thẳng vào ông, nói rõ từng chữ.
Nói xong, không đợi phản ứng của ông, ta cúi đầu lạy một cái, rồi xoay người rời đi.
Ra đến bên ngoài, đứng trên bậc thềm đại điện, ta ngước mắt nhìn những cung điện cao ngút trời xung quanh.
Khẽ nheo mắt, ta thầm nghĩ:
Cái nơi cung vàng điện ngọc này, rốt cuộc cũng chỉ là một cỗ máy nuốt chửng mọi dấu vết của con người.
20
Phụ hoàng phái sứ thần sang lân bang thương nghị.
Sau khi đồng ý nhượng đất, bồi thường bạc, và đưa công chúa sang hòa thân, quân địch mới chịu lui binh.
Hoàng cung ngay lập tức trở nên náo nhiệt.
Ai nấy đều tất bật chuẩn bị cho chuyện hòa thân của ta.
Họ sắp xếp cho ta ở Phù Dung điện, cử nhiều người đến hầu hạ.
Họ cho ta vô số châu báu lộng lẫy, cùng một lượng sính lễ không thể đếm xuể.
Ta, người từng bị mọi người lãng quên, giờ đây lại trở thành tâm điểm.
Nhưng ta không thể vui nổi.
Những phi tần trong lãnh cung cùng nhau thêu cho ta một chiếc khăn trùm đầu.
Không biết họ đã phải trả giá thế nào, chiếc khăn ấy được thêu bằng chỉ vàng, chỉ bạc, hết sức tinh xảo.
Họ bảo không có gì quý giá hơn, chiếc khăn này là chút tâm ý.
Ta cẩn thận gấp lại, giữ gìn như báu vật.
Ta vốn nghĩ, cuộc đời mình sẽ cứ thế mờ mịt trôi qua, từ một chiếc lồng giam này bước vào một chiếc lồng giam khác.
Nào ngờ, ngay trước ngày lên đường, ta nghe được tin tức về hắn.
Hắn đã khởi binh tạo phản.
Ta nghe nói, hắn đã liên kết với những tàn quân còn sót lại của Phụ Quốc Tướng quân, dẫn binh đánh thẳng vào kinh thành, hành động nhanh chóng không gì sánh nổi.
Phụ hoàng ta vốn chẳng giỏi giang, các quan lại trong kinh thành chỉ biết an nhàn hưởng lạc, chẳng thể đưa ra nổi một kế hoạch chống cự nào .
Khi tin tức đến tai ta, chiến mã của hắn đã phá vỡ cổng thành.
Ta ngồi trong điện, vuốt ve chiếc ngọc bài có gắn khuy ngọc, lòng bình tĩnh đến lạ, dù bên ngoài cung nữ, thái giám đã nháo nhác la hét đầy hoảng loạn.
Ta biết, ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Nhớ lại ánh mắt chan chứa hận thù của hắn khi quay đầu lại vào ngày bị lưu đày, lòng ta đã sớm chuẩn bị cho kết cục hôm nay.
Bỗng nhiên, cửa phòng bị đẩy mạnh, ta giật mình quay lại thì thấy một vị nương nương trong lãnh cung – người ta vẫn gọi là Ngọc di – hớt hải xông vào.
Ta kinh ngạc, vốn dĩ lãnh cung có người canh gác, bọn họ làm sao có thể ra ngoài được?
Vừa bước vào, Ngọc di liền nắm tay kéo ta đi thật nhanh, vừa đi vừa vội vàng giải thích:
“Người canh giữ lãnh cung đã bỏ chạy cả rồi. Ta nghe bọn họ nói, thái giám tổng quản Triệu Đức Thuận đã phản bội, hắn sai người bắt giữ các thành viên hoàng tộc đem ra trận báo công. Con phải mau chạy đi!”
Ta sững sờ.
Triệu Đức Thuận vốn là tổng quản thái giám bên cạnh phụ hoàng, là người có quyền thế lớn trong cung, ngay cả các phi tần cũng không dám dễ dàng đắc tội với hắn.
Hắn vì sao lại phản bội?
Nhưng ta cũng nhận ra tình thế vô cùng nghiêm trọng.
Đối với các phi tần trong lãnh cung, Triệu Đức Thuận chính là người mà họ không muốn đối mặt nhất.
Rất nhiều người trong số họ bị giam ở đây chỉ vì đắc tội hắn. Hắn là kẻ nhỏ nhen, thù dai. Giờ đây hắn cầm quyền, dù có thể hắn sẽ không nhớ đến những người trong lãnh cung, nhưng nếu có kẻ muốn lấy lòng hắn, việc mang họ ra làm công trạng cũng không phải là không thể.
Ta còn đang bàng hoàng, thì đã bị Ngọc di kéo ra khỏi phòng.
Vừa ra đến ngoài cửa, cảnh tượng trước mắt khiến ta kinh hãi.
Cung nữ, thái giám đang điên cuồng cướp đoạt những sính lễ chuẩn bị cho lễ hòa thân của ta. Mắt ai cũng đỏ ngầu vì tham lam, thậm chí có kẻ còn đánh nhau đến mức mất mạng.
Ngọc di cũng nhìn thấy cảnh tượng đó, nhưng bà không dừng lại, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng:
“Đừng để ý đến bọn họ. Lúc này còn chưa mở cổng thành, sống được hay không còn chưa biết, vậy mà còn tham lam tranh cướp những thứ này, thật không biết nặng nhẹ.”
Nghe vậy, ta lập tức kéo bà lại hỏi:
“Nếu cổng thành chưa mở, chúng ta làm thế nào để thoát ra ngoài?”
Ngọc di khựng lại, nhìn ta một cái, rồi đáp:
“Chúng ta có cách của mình.”
Ta ngẩn người, không hiểu trong tình cảnh cổng thành khép chặt như lúc này, bà làm sao có cách thoát thân được.
Nhưng nếu bà đã nói như vậy, hẳn là có biện pháp an toàn.
Ta bất giác thấy vui mừng, nhưng không phải vì bản thân, mà là vì họ.
Họ đã bị giam cầm nơi đây quá lâu, giờ cuối cùng cũng có cơ hội thoát ra ngoài.
Vậy nên ta tuyệt đối không thể kéo họ lại.
Ta giữ chặt tay Ngọc di, nói:
“Nếu ta cứ thế chạy trốn, sau này chắc chắn sẽ bị truy bắt. Phải sắp đặt sao cho người ta tin rằng ta đã chết rồi.”
Ngọc di ngẫm nghĩ một lát, thấy ta nói có lý, liền hỏi:
“Vậy con định làm thế nào?”
Ta nhìn bà, trịnh trọng đáp:
“Giả chết thoát thân.”
Chúng ta tránh xa đám đông hỗn loạn, tìm một thi thể cung nữ có vóc dáng tương tự như ta, thay y phục của ta cho nàng.
Suy nghĩ một hồi, ta quyết định treo ngọc bài chứng minh thân phận – kể cả chiếc khuy ngọc mà Hàn Trác đã tặng – bên hông nàng.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, ta quỳ xuống, cúi đầu vái thi thể ấy ba vái, khẽ nói lời cảm tạ.
Tiếp đó, chúng ta đổ dầu đèn xung quanh, ta tự tay châm lửa.
Bước ra khỏi điện, ta không kìm được mà ngoảnh đầu nhìn lại.
Khói đen đã bốc lên từ khung cửa sổ, đại điện nguy nga hoa lệ sắp bị ngọn lửa nhấn chìm. Trong lòng ta không khỏi dâng lên cảm giác ngẩn ngơ.
Lần bỏ trốn này, ngoài chiếc khăn trùm đầu do các nương nương trong lãnh cung thêu cho ta và chiếc trâm gãy của Thư di, ta chẳng mang theo thứ gì khác.
Tựa như ta đã quyết tâm sẽ cắt đứt mọi thứ với quá khứ.
Từ nay trở đi, ta không còn là công chúa nữa.
Linh Hoa đã chết rồi.
21
Ngọc di dẫn ta đến chân tường thành gần lãnh cung. Trên đường đi, chúng ta cẩn thận tránh gặp người khác.
Thực tế, do thân phận của ta, rất ít người từng thấy mặt ta. Lúc này, ta lại mặc y phục của cung nữ, dù chạm mặt người khác cũng khó bị nhận ra.
Thế nhưng, cẩn thận vẫn hơn, chúng ta không để ai nhìn thấy mình.
Các nương nương khác đã chờ sẵn ở đó. Thấy ta tới, họ cũng không nói nhiều, chỉ nhanh chóng đưa cho ta một sợi dây thừng dài.
Một người trong số họ nói:
“Bên ngoài đang rất loạn, cấm vệ quân đã bỏ đi cả, đây chính là thời cơ tốt nhất để trốn thoát.”
Người khác tiếp lời:
“Nhưng phải nhanh chân mới được. Lúc nãy chúng ta thấy người của Triệu Đức Thuận đã bắt đầu lùng sục, chỉ cần ai mang theo thang hoặc ghế để trèo tường đều sẽ bị chặn lại.”
Nghe đến đây, lòng ta cũng dấy lên lo lắng.
Ngọc di nhìn ta, nói nhanh:
“Linh Hoa, con giữ lấy dây thừng này, con thân thủ tốt nhất. Lát nữa chúng ta sẽ đỡ con trèo lên trước, sau đó con buộc đầu dây vào gốc cây bên ngoài. Chúng ta sẽ lần lượt leo ra.”
Ta nắm chặt sợi dây trong tay, gật đầu thật mạnh.
Ta nghe vậy, cũng thấy đây là một cách hay. Dù trèo lên tường thành chỉ bằng một sợi dây thừng là vô cùng khó khăn, nhưng trong tình cảnh hiện tại, ta nào còn sự lựa chọn nào khác? Nghĩ vậy, ta liền gật đầu đồng ý mà không nghi ngờ gì thêm.
Ánh mắt ta lướt qua mọi người, lại phát hiện sắc mặt họ có chút khác thường, như muốn nói điều gì đó nhưng lại ngập ngừng.
Ta ngỡ rằng họ lo lắng kế hoạch sẽ thất bại, bèn kiên định nói:
“Các di yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng trèo lên được!”
Ngọc di bỗng mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
“Như vậy thì chúng ta yên lòng rồi, trời không còn sớm nữa, mau hành động thôi.”
Lời bà vừa dứt, các nương nương còn lại cũng nhìn nhau một cái rồi bắt đầu thực hiện theo kế hoạch đã bàn bạc trước. Họ dìu nhau, đỡ nhau, cùng nhau dựng nên một tháp người bên cạnh bức tường thành cao vời vợi.
Ta đặt từng bước chân lên vai họ, cẩn trọng leo lên tường thành. Khi đã tới đỉnh, ta cẩn thận buông sợi dây thừng xuống rồi theo dây trượt xuống phía ngoài.
Bên ngoài tường thành không xa có một cây lớn, ta nhanh chóng buộc chặt đầu dây vào thân cây, kéo thử mấy lần để chắc chắn nó thật vững. Xong xuôi, ta chạy về dưới chân tường, lớn tiếng gọi vào bên trong:
“Ngọc di! Con buộc xong rồi, các di mau qua đây đi——”
Nhưng bên trong, chẳng có ai đáp lại.
Lòng ta bỗng dâng lên nỗi bất an.
“Ngọc di! Ngọc di! Các di có nghe thấy không?!” Ta lại lớn tiếng gọi.
Vẫn là sự im lặng đến đáng sợ, như thể bên kia bức tường chưa từng có người nào.
Cảm giác hoảng loạn dâng lên trong ta. Ta vội vàng nắm lấy sợi dây, định leo ngược trở lại.
Nhưng vừa kéo nhẹ, sợi dây đã tuột về phía ta một cách dễ dàng.
Ta sững sờ, ngẩn ngơ nhìn đầu dây rơi xuống từ trên tường. Cuối sợi dây thừng, có buộc một phong thư.
Ta run rẩy nhặt bức thư lên, nhìn thấy trên đó có ghi bốn chữ: “Linh Hoa thân mở”. Chữ viết là của Ngọc di.
Lòng ta trĩu nặng, như đã linh cảm được điều gì.
Bàn tay run run xé phong thư, ta vội vàng đọc từng chữ:
“Linh Hoa,
Rất xin lỗi vì phải dùng cách này để nói lời từ biệt.
Chúng ta đã bàn bạc với nhau, cuối cùng quyết định không đi cùng con nữa.
Con đừng quá đau lòng, cũng đừng quá bất ngờ.
Con cũng biết rõ, từ ngày chúng ta bị giam vào lãnh cung, kể cả phụ hoàng của con hay mẫu tộc tham lợi của chúng ta, tất cả đều đã cắt đứt quan hệ với chúng ta.
Lãnh cung vốn là nơi nuốt chửng con người. Chúng ta ở đây, có người đã mấy năm, có người mười mấy năm. Tinh thần thì điên loạn, thân thể thì tàn tạ.
Cho dù có thể trốn thoát, thiên hạ rộng lớn này, chúng ta lại chẳng có nơi nào để dung thân. Đường đi trốn cũng chỉ e là chết dọc đường mà thôi.
Chúng ta nghĩ rồi, chi bằng ở lại trong cung. Dù triều đình có đại loạn, e rằng lãnh cung vẫn sẽ không bị họa.
Con không cần lo lắng cho chúng ta.
Cả đời chúng ta, từ ngày trẻ tuổi vào cung nhận sủng ái, đến lúc bị thất sủng mà giam cầm ở đây, mọi vinh hoa và tủi nhục đều đã nếm trải đủ cả.
Chẳng còn gì để lưu luyến nữa.
Chỉ có con, là điều duy nhất chúng ta không thể buông bỏ.”
Đọc đến đây, tay ta run lên bần bật, nước mắt như dòng lũ không thể ngăn được nữa.
Ta gào khóc thảm thiết, dùng tay đấm mạnh vào bức tường gạch đỏ, vừa khóc vừa kêu lên:
“Ngọc di! Nếu các di không đi, con cũng sẽ không đi! Con sẽ ở lại cùng các di!”
Ta nắm chặt sợi dây thừng, định ném nó trở lại phía bên kia tường, rồi trèo vào trong.
Nhưng từ phía bên kia, giọng nói nghiêm khắc của Ngọc di vang lên:
“Con không đi? Con muốn nhìn thấy chúng ta chết trước mặt con sao!”
…
Ta đọc một hơi đến cuối thư, nước mắt không thể kìm lại mà òa khóc thành tiếng.
Vừa khóc, ta vừa dùng tay đấm mạnh vào bức tường gạch đỏ, nghẹn ngào hét lên:
“Ngọc di! Nếu các di không đi, con cũng sẽ không đi! Con muốn ở lại với các di!”
Nói xong, ta nắm lấy sợi dây thừng định ném ngược lại phía bên kia, tự mình leo trở lại trong cung.
Nhưng đột nhiên từ phía bên kia tường vang lên một tiếng quát lớn, như sấm nổ ngang tai:
“Con không đi? Con muốn nhìn chúng ta chết trước mặt con hay sao!”
Là giọng của Ngọc di.
Ta khựng lại, tay run lên.
Ngay sau đó, một giọng nói khác vang lên, mang theo cả nỗi nghẹn ngào:
“Linh Hoa! Vì chúng ta, con nhất định phải sống tốt. Nếu không, dù có chết đi, chúng ta cũng chẳng thể nhắm mắt được!”
“Đi ngay đi! Không được quay đầu lại!”
“Con ở lại thì chỉ có con đường chết mà thôi!”
Từng câu, từng chữ vang lên bên tai ta, ta khóc đến mức không còn thành tiếng, nước mắt nhòe đi tất cả.
Họ đã quyết tâm rồi, ta biết điều đó. Tất cả đều vì ta.
Nhưng chẳng phải họ đã mong chờ ngày thoát khỏi lãnh cung này bao nhiêu năm hay sao? Bao nhiêu năm ngóng trông lại từ bỏ vào lúc này, chẳng phải vì họ sợ sẽ trở thành gánh nặng cho ta hay sao?
Còn bảo ở lại trong lãnh cung sẽ bình an?
Nếu chẳng may bị người của Triệu Đức Thuận bắt được, bọn họ nào có kết cục tốt đẹp gì?
“Linh Hoa, đừng phụ lòng chúng ta!”
Tiếng hét của họ càng lúc càng gấp, xen lẫn trong đó là sự khẩn cầu.
Ta gạt nước mắt, quỳ xuống dưới bức tường cao ngút, dập đầu ba cái thật mạnh rồi nghẹn ngào thưa:
“Linh Hoa xin tạ ơn các di đã dưỡng nuôi. Con đi đây! Xin các di hãy bảo trọng thân thể!”
Dứt lời, ta đứng dậy, không quay đầu lại nữa.
Đôi chân bước đi mà lòng như nát vụn, ta biết giờ phút này mình đã thực sự chỉ còn lại một mình.
22
Từ khi trốn ra khỏi cung đã nửa tháng trôi qua.
Nửa tháng ấy, ta muốn rời khỏi kinh thành, nhưng vì không có tiền bạc trong người nên chỉ có thể trà trộn vào đám người đang chạy loạn, sống bằng cách xin ăn.
Trong thành ngoài thành đâu đâu cũng thấy dân chạy nạn, giữa dòng người khốn khổ ấy, ta chẳng hề nổi bật.
Chỉ cần nhìn cảnh tượng này thôi, cũng đủ để thấy triều đình đã suy bại đến mức nào.
Ban đầu, ta cho rằng đây là hậu quả của trận chiến do Hàn Trác khởi binh gây ra. Nhưng sau khi dò hỏi, ta mới biết được chân tướng.
Thì ra thiên hạ đã gặp phải nạn đại hạn, dân chúng lầm than khắp chốn. Triều đình chẳng những không phát lương cứu trợ mà còn gia tăng thuế má để làm đầy quốc khố. Biết bao người vì đói khát mà chết, biết bao gia đình phải lưu lạc tha hương, bỏ lại quê nhà.
Nhìn những người dân áo quần rách nát, gầy gò xanh xao, lần đầu tiên trong lòng ta dấy lên nỗi oán hận đối với phụ hoàng của mình.
Ta nghe nói, ngày Hàn Trác phá cổng thành, hắn đã tự tay giết chết phụ hoàng ta.
Nếu thật là như vậy, có lẽ đó cũng là điều tốt.
…
Lần đầu tiên gặp Chu Tú Tú là ở một con hẻm nhỏ bên ngoài thành.
Ngày hôm ấy, có một vị thiện nhân đứng phát cháo miễn phí. Ta xếp hàng nhận một bát, uống xong liền đi trả lại bát. Đúng lúc đó, mấy tên lưu manh từ đâu đi tới.
Tên cầm đầu nhìn ta, trên mặt lộ vẻ dâm tà, gã cười nham nhở mà nói:
“Đại ca, chính là con bé này! Ta theo dõi mấy ngày nay rồi. Dù người có hơi dơ bẩn nhưng ngũ quan thật không tầm thường. Hơn nữa, nó chỉ có một thân một mình, chờ bọn ta chơi chán rồi bán vào kỹ viện cũng được một khoản kha khá!”
Ta sững người, đến lúc này mới biết ý đồ của bọn chúng.
Nhìn quanh bốn phía, ta thấy ở đầu hẻm có vài người, nhưng bọn họ nhìn thấy đám lưu manh kia thì lập tức tránh xa.
Ta vội vàng kêu lên:
“Đừng đi! Làm ơn cứu ta!”
Tên cầm đầu vung tay tát mạnh vào mặt ta một cái:
“Con tiện nhân này! Gào cái gì mà gào?!”
Nước mắt ta không kìm được mà rơi xuống, nhưng vẫn cố gắng giãy giụa chống cự.
Ta hoảng loạn tránh đi cánh tay đang túm lấy ta, nhưng rất nhanh đã bị hắn đè xuống đất.
“Thả ta ra!” Ta vùng vẫy, cố thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn.
Hắn ra lệnh cho đồng bọn giữ chặt ta, miệng còn mắng nhiếc không ngừng, rồi cúi xuống định làm chuyện đê hèn.
Một cảm giác bất lực trào dâng từ trong lòng ta.
Đang lúc ta tuyệt vọng tưởng rằng mọi thứ đã kết thúc, bỗng nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên từ đầu hẻm:
“Quan sai tới! Quan sai tới rồi!”
Mấy tên lưu manh kia giật mình dừng lại, vội vã nhìn về phía đầu hẻm.
Ta nhân cơ hội đẩy mạnh tên cầm đầu ra, lách mình thoát khỏi sự kìm kẹp của bọn chúng.
Lúc này ta mới nhìn rõ tình hình trước mắt.
Ở đầu hẻm là một cô nương đang đứng, phía sau nàng là mấy người ăn mặc như gia đinh. Cô nương ấy đang lớn tiếng nói với họ:
“Chính là bọn chúng! Là bọn chúng đang bắt nạt người khác! Xin các vị mau tới cứu giúp!”
Nói rồi, nàng chạy tới kéo ta đứng dậy, dẫn ta về phía đầu hẻm.
Những gia đinh kia cũng cao giọng quát lớn:
“Bọn ta là người của phủ nhà họ Tiết, lũ lưu manh các ngươi từ đâu tới? Còn không mau cút đi!”
Nghe nói Tiết viên ngoại chính là người phát cháo cứu tế vừa nãy. Có lẽ nàng là người đã thấy ta bị ức hiếp nên về báo tin và dẫn người tới cứu. Tiết viên ngoại là bậc thiện nhân, tất nhiên sẽ phái người ra tay giúp đỡ.
Đám lưu manh nghe vậy, chắc cũng hiểu ra tình hình, tên cầm đầu hung hăng trừng mắt nhìn chúng ta, để lại một câu:
“Cứ chờ đấy!” rồi dẫn theo đồng bọn bỏ đi.
Ta nhìn bóng lưng của chúng khuất dần, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi bất an khó tả.
Ta quay lại hướng mấy gia đinh nhà họ Tiết mà cúi đầu cảm tạ, đợi bọn họ rời đi, cô nương kia liền dìu ta tới một góc vắng người.
Vì trong lúc giãy giụa, chân ta bị trật nên đi lại rất khó khăn, nàng cứ thế một mực đỡ lấy ta.
“Ta là Chu Tú Tú, còn tỷ tỷ tên gì?” nàng hỏi.
Ta im lặng một hồi, rồi nhẹ giọng đáp:
“Ta… gọi là A Linh.”
Dù mọi việc đã kết thúc, nhưng ta vẫn còn run rẩy vì kinh sợ.
Chu Tú Tú thấy vậy liền luôn miệng an ủi ta.
Từ lời nàng kể, ta biết nàng vốn là người Định Châu.
Cha và đệ đệ của nàng vì nạn đại hạn mà chết đói, nàng cùng mẫu thân rời quê, đến kinh thành tìm thân thích. Nhưng kinh thành rộng lớn, họ đã tìm kiếm nhiều ngày mà không thấy bóng dáng người thân đâu. Vì mẫu thân mắc bệnh về mắt, đi lại khó khăn nên nàng để bà ở lại một ngôi miếu đổ nát ngoài thành, còn bản thân thì ra ngoài tìm kiếm người thân và xin chút đồ ăn. Không ngờ hôm nay lại gặp chuyện này.
Ta lấy lại bình tĩnh, trịnh trọng cảm tạ nàng.
Nàng chỉ cười xòa, khoát tay nói:
“Ai chẳng có lúc gặp nạn!”
Trong lòng ta nghĩ, nàng quả là một cô nương tốt bụng hiếm có.
Ta cũng phát hiện một điều khá thú vị: dù gương mặt hai chúng ta không giống nhau, nhưng vóc dáng và giọng nói lại rất giống.
Chu Tú Tú nhiệt tình nói rằng, ta thân cô thế cô, nếu đồng hành cùng nàng thì sau này có thể nương tựa lẫn nhau. Thậm chí nàng còn bảo, nếu tìm được thân thích, mà họ không chê, ta cũng có thể cùng họ ở lại.