Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại MÙA HOA RƠI GẶP LẠI CHÀNG Chương 4 MÙA HOA RƠI GẶP LẠI CHÀNG

Chương 4 MÙA HOA RƠI GẶP LẠI CHÀNG

4:23 chiều – 22/12/2024

Sau câu trả lời của ta, phía bên kia im bặt.

Nghĩ một lát, ta bỗng nhảy phắt lên đầu tường.

Hắn giật mình ngước nhìn, vẻ mặt hốt hoảng, ta bật cười nói:
“Ta nói cho ngươi một bí mật.

“Thật ra ta không phải cung nữ.

“Ta là công chúa sinh ra trong lãnh cung.

“Ta tên là Linh Hoa.”

“Sau khi sinh hạ ta không bao lâu, mẫu thân ta cũng qua đời.
Vậy nên, ta cũng là kẻ không có mẫu thân bên cạnh.”

Ta một mạch kể ra thân thế của mình, ý muốn cho hắn hiểu rằng ta có thể cảm thông nỗi khổ của hắn.
Đây là cách duy nhất ta nghĩ ra để an ủi hắn.

Mà hắn…

Hắn nhìn ta đột nhiên leo lên tường, dáng vẻ bối rối, vội dùng tay che lấy thân mình chưa chỉnh tề, giọng nói như nghiến răng nghiến lợi:
“Ngươi xuống ngay cho ta!”

Ta: “…”

Khẽ ho một tiếng, mặt thoáng đỏ, ta lầm bầm:
“Khụ… thân hình cũng không tệ đâu.”

Dứt lời, ta nhanh chóng thu người lại, nhảy xuống khỏi tường.

14

Chúng ta trò chuyện thêm một lúc nữa, đợi y phục của hắn đã hong khô, hắn liền chỉnh tề trở lại yến tiệc.
Trước khi đi, ta còn cố ý trêu ghẹo hắn:
“Về nhớ suy nghĩ xem nên tặng ta thứ gì để tạ ơn, nếu không, ta sẽ truyền khắp hoàng cung rằng ngươi suýt chết đuối dưới hồ!”

Hắn hừ lạnh một tiếng, chẳng buồn nhìn ta, phất tay áo bỏ đi.
Lúc ấy ta chỉ nói đùa vậy thôi, thật ra có nhận tạ lễ hay không ta cũng chẳng để tâm.

Nào ngờ mấy ngày sau, hắn thật sự mang tạ lễ đến tìm ta.

Hôm ấy, trời nắng đẹp, ta đang nằm dưới bóng cây lim dim ngủ.
Vừa mới chợp mắt được một lát, trên mặt bỗng thấy ngưa ngứa.
Mở mắt ra, liền thấy hắn nằm ngay bên cạnh, dường như cũng đang ngủ say.

Ta nghiêng đầu, nhìn ngắm gương mặt hắn khi ngủ.
Thấy má hắn hơi ửng đỏ, ta thầm nghĩ chẳng lẽ do ánh nắng gay gắt nên bị phơi nắng ư?

Nghĩ vậy, ta liền đứng dậy định tìm thứ gì đó che cho hắn.
Nào ngờ hắn mở mắt ra đúng lúc ấy.

“A~ ngủ một giấc thật thoải mái.” Hắn vươn vai một cách rất khoa trương, sau đó mới như chợt nhận ra ta, bèn nói:
“Ồ? Ngươi tỉnh rồi à?”

Ta thầm nghĩ đây không phải là lời thừa thãi sao, nhưng vẫn hỏi hắn:
“Ngươi tới đây từ bao giờ? Sao không gọi ta dậy?”

“Ta mới tới thôi.” Hắn đáp.

“Vừa mới tới mà đã ngủ luôn?” Ta nghi ngờ nhìn hắn.

Hắn thoáng sững lại, mặt đỏ càng thêm đỏ, ấp úng nói:
“À… ý ta là… vì vừa mới ngủ dậy, cho nên cũng giống như vừa mới đến vậy.”

Ta nheo mắt, trong lòng thấy có điều gì đó kỳ quái, nhưng lại không nói rõ được.

“Xem ra ngươi thật nhàn nhã.” Cuối cùng ta chỉ nói vậy.

Hắn như thở phào nhẹ nhõm, gật đầu lia lịa, còn sán lại gần ta mà cười nói:
“Dạo này không có trận chiến nào, cũng không cần huấn luyện hằng ngày.”

Hắn ngồi gần đến mức ta có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người hắn.
Lòng ta bỗng dâng lên một cảm giác lạ lùng, đành khẽ ho một tiếng, đưa tay ra trước mặt hắn:
“Đưa đây.”

“Đưa gì?” Hắn ngẩn người hỏi.

“Dĩ nhiên là lễ tạ ơn ngươi hứa với ta.” Ta nói.

Hắn lấy từ phía sau ra một gói giấy, vẻ mặt có chút ấm ức:
“Sao ngươi gặp  chỉ nghĩ đến tạ lễ thôi vậy.”

Ta hoàn toàn không để ý đến lời hắn, chỉ mải chú ý đến gói giấy, buột miệng nói:
“Nếu không thì ta còn nghĩ gì?”

“Thì nghĩ đến ta chứ sao.” Hắn nói.

Ta giật mình ngước mắt nhìn hắn.

15

“Khụ, ý ta là… nghĩ xem ta làm cách nào đem được thứ này vào cung. Dù sao đây cũng là hoàng cung, không dễ dàng gì đâu.”
Hắn lúng túng, vội vàng chữa lại lời nói.

Ta không hiểu vì sao cũng tự dưng thấy bối rối, đành thuận theo hắn mà hỏi:
“Phải rồi, ngươi vào đây bằng cách nào vậy?”

Hắn cười, lấy từ thắt lưng ra một sợi dây thừng có móc câu ở đầu.
Thấy ta ngạc nhiên nhìn hắn, hắn đưa ngón tay lên môi, làm động tác “suỵt”.

“Ngươi điên rồi sao? Nếu bị bắt gặp thì phải làm thế nào?”
Ta thấp giọng quát khẽ, trong lòng không khỏi kinh hãi.

Hắn cười đắc ý:
“Ta lén lấy được lịch đổi ca của cấm vệ trong thư phòng của gia gia. Chỉ cần cẩn thận một chút thì không sao đâu.”

Nụ cười của hắn tươi sáng đến chói mắt, ta vội ngoảnh mặt đi, cảm thấy tim mình đập thình thịch một cách kỳ lạ.

Thấy ta không nói gì, hắn lại hỏi:
“Ngươi sao vậy?”

Ta vừa ngượng ngùng, vừa không biết đáp thế nào. Đành quay sang mở gói giấy ra.
Bên trong là một gói kẹo mạch nha.

Ta lập tức giận dữ nói:
“Ngươi đùa ta sao? Ta cứu ngươi một mạng, vậy mà ngươi chỉ tặng ta một gói kẹo này?”

Hắn hắng giọng, thản nhiên đáp:
“Nếu ngươi không hài lòng, lần sau ta lại mang thứ khác đến.”

Lời hắn nói một cách tự nhiên như thể đã đoán trước được phản ứng của ta, khiến ta á khẩu.

Hắn bật cười, lấy một viên kẹo mạch nha đưa lên miệng ta, ngón tay vô tình chạm nhẹ vào khóe môi ta:
“Nếm thử đi, ngọt lắm.”

Ta còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã tự nhiên lấy một viên khác bỏ vào miệng mình, dường như không hề để ý đến chuyện vừa xảy ra.
Ta tự nhủ có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Hắn chợt như nhớ ra điều gì, lại từ thắt lưng lấy ra một vật.
Đó là một miếng ngọc bội.

“Đây là của ngươi .” Hắn nói.

Ta nhìn kỹ lại, đúng vậy, đó chính là của ta.

Tấm ngọc bài này là tín vật do Nội Vụ Phủ ban cho các hoàng tử và công chúa, trên đó khắc tên của ta – Linh Hoa.
Từ sau lần ta cứu Hàn Trác ở hồ sen mấy ngày trước, tấm ngọc bài này liền thất lạc.
Ta đoán hẳn là lúc đó vô ý làm rơi đâu đó, đã từng quay lại tìm nhưng không có kết quả.
Không ngờ, nó lại nằm trong tay hắn.

Chỉ là… tấm ngọc bài này so với lúc ta làm mất lại có chút khác biệt. Ban đầu, phía sau ngọc bài chỉ buộc một sợi tua đơn giản, nhưng giờ đây đã có thêm một khuy ngọc tinh xảo được gắn vào.

“Khụ… Chỉ là ta tình cờ có mảnh ngọc quý trong tay, thấy hợp với tấm bài này nên tiện tay mài giũa thành khuy ngọc đính vào mà thôi.” Hắn nói, giọng điệu có vẻ tùy ý.

Ta vuốt ve chiếc khuy ngọc, chất ngọc thượng hạng vô cùng tinh mỹ. Trong lòng bỗng dâng lên một ý nghĩ.
Chẳng lẽ… đây mới chính là lễ tạ ơn của hắn?

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn đang chăm chú nhìn ta. Ánh mắt giao nhau, hắn bỗng cười nhạt mà nói:
“Cầm lấy đi, lần này đừng làm mất nữa đấy.”

Tim ta bất giác đập lỡ một nhịp.

Kể từ đó, hắn thường xuyên lẻn đến tìm ta.
Mỗi lần tới, hắn đều mang theo vài món đồ nho nhỏ, khi thì một gói bánh điểm tâm, khi thì vài món đồ chơi vụn vặt. Trong lời hắn nói, đó đều là “lễ tạ ơn”.

Bởi hắn vào cung là lén lút, chúng ta không dám tùy tiện đi lại khắp nơi.
Chỉ quanh quẩn trong tiểu viện đổ nát bên cạnh lãnh cung hoặc dưới gốc đào hiu quạnh.

Hắn kể cho ta nghe những chuyện thú vị ngoài cung cấm, kể về cảnh sắc mênh mông nơi biên ải, còn biểu diễn những thế võ hắn học được trong lúc luyện binh.

Những lần gặp gỡ ấy trở thành bí mật nho nhỏ trong lòng ta. Để tránh gây ra phiền phức không đáng có, ta chưa từng kể cho ai nghe, dù là những phi tần trong lãnh cung.

Ngày tháng cứ như thế trôi qua, ta đã quen với việc có hắn bên cạnh.

Nhưng hôm đó, ta đợi mãi dưới gốc đào, hắn vẫn không xuất hiện.

16

Lặng lẽ quay về lãnh cung, ta vùi đầu vào căn phòng của mình.
Cứ ngỡ mình sẽ tức giận hoặc uất ức, nhưng hóa ra lại không phải.
Điều duy nhất trong lòng ta là nỗi lo lắng. Liệu hắn có xảy ra chuyện gì hay không?

Tin tức trong cung vốn bế tắc, ta dò hỏi mãi mà vẫn không nghe được tin tức nào liên quan đến hắn.
Ta chỉ biết kiên nhẫn đợi. Đợi hết ngày này qua ngày khác.

Từ miệng đám cung nhân, ta nghe nói biên quan hiện tại đang yên ổn, vậy hắn chắc chắn không phải đi đánh trận.
Vậy thì vì cớ gì hắn không đến?

Ta suy đoán đủ điều. Liệu có phải hắn bị phát hiện và nhốt lại rồi không? Hay có việc gì đó khiến hắn lỡ hẹn?
Ta ra sức tìm cớ để biện minh cho sự vắng mặt của hắn.

Thế nhưng trong đầu ta, vẫn không ngăn nổi một ý nghĩ tồi tệ khác – hắn không muốn đến nữa.

Lòng người đổi thay, ta đã chứng kiến quá nhiều trong lãnh cung này.
Những phi tần mới hôm trước còn được phụ hoàng ta ân sủng hết mực, vài ngày sau đã bị lạnh nhạt quên lãng.

Nghĩ đến đây, trong lòng ta bỗng dâng lên cảm giác ủy khuất.
Nếu thật sự muốn rời đi, vậy thì ít nhất cũng nên nói một lời từ biệt với ta chứ.

Ta lại gặp lại hắn sau hai tháng dài đằng đẵng.

Hôm ấy, ta đến Hoán ty cục để lấy y phục đã giặt xong. Như thường lệ, ta vòng qua tiểu viện hoang vắng để nhìn xem.
Chẳng ngờ lại thấy hắn đang ngồi dưới gốc đào.

Hắn nhìn thấy ta, bèn cười tươi vẫy tay.

Ta sững người, sau đó liền chạy như bay về phía hắn.

“Ngươi… ngươi…”
Đứng trước mặt hắn, ta bỗng không biết phải nói gì.
Là trách hắn không từ mà biệt, là nói ta đã giận hắn đến nhường nào, hay là nói ta vui mừng biết bao khi thấy hắn ở đây?

Chưa kịp mở miệng, nước mắt ta đã rơi.

Hắn giật mình đứng bật dậy, bước nhanh tới trước mặt ta, nâng mặt ta lên, nhẹ nhàng lau nước mắt:
“Đừng khóc, đừng khóc, là ta sai rồi…”

“Ngươi vì sao đến giờ mới chịu tới?” Ta hét lên.

Hắn cợt nhả, lại sán đến gần, khẽ hỏi:
“Ngươi nhớ ta rồi sao?”

Ta thẹn quá hóa giận, lớn tiếng đáp:
“Ngươi nói bậy! Ta mới không có!”

Hắn cười càng thêm rạng rỡ, trêu chọc:
“Không có sao mặt ngươi đỏ thế kia?”

Ta vừa xấu hổ vừa tức giận, đẩy mạnh hắn một cái, chẳng ngờ hắn loạng choạng ngã ngồi xuống đất.

Ta giật mình, định mắng hắn yếu đuối, lại thoáng nhìn thấy vết máu mờ mờ ở cổ chân trái.

“Sao thế này!”

Ta quỳ xuống, không kịp nghĩ ngợi gì, lập tức xem xét vết thương.

Hắn bày ra bộ dạng đáng thương, ủ rũ nói:
“Là do hai tháng trước khi luyện binh, ta gặp chút sự cố, chân bị gãy. Vừa rồi trèo tường vào đây, vết thương lại nứt ra.”

Ta sững sờ, lúc này mới hiểu rõ nguyên nhân vì sao hắn vắng mặt.

Hóa ra, không phải hắn quên ta, cũng không phải hắn bỏ rơi ta, chỉ là vì hắn bị thương nên không thể đến.
Những cảm xúc vừa rồi phút chốc tan biến, giờ đây ta chỉ cảm thấy hổ thẹn và đau lòng.
Vì vậy, ta càng khóc lớn hơn.

Hắn luống cuống, vội dùng tay áo lau nước mắt cho ta.
Bỗng hắn giơ tay tự tát vào mặt mình một cái, vừa làm vừa nói:
“Đừng khóc, đừng khóc, là lỗi của ta. Ta đúng là kẻ đáng trách, không nên làm nàng lo lắng. Thật ra, vết thương này chẳng đau chút nào cả.”

Ta nín khóc, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn, hỏi:
“ Ngươi phải nói thật ?”

“À… chỉ hơi đau một chút thôi…” Hắn nói, ánh mắt trốn tránh, không dám nhìn thẳng ta.

Ta bặm môi, giơ tay đấm nhẹ vào ngực hắn một cái, giận dỗi nói:
“Sao không đợi lành hẳn vết thương rồi hẵng tới! Dù sao cũng đã qua hai tháng rồi…”

Câu nói còn dang dở, hắn đã nắm lấy tay ta, giữ chặt trước ngực mình, ánh mắt chăm chú nhìn ta, nghiêm túc nói:
“Không sao, đau thế này ta chịu được.”

Ta sững sờ.
Thấy ta không đáp, hắn càng siết chặt bàn tay ta, như muốn nhấn mạnh thêm:
“Gặp được nàng, ta không còn thấy đau nữa. Thật đấy.”

Ta… vẫn không biết phải đáp lại thế nào.
Ánh mắt hắn sáng trong, nghiêm túc và chân thành.

Tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm giác lạ lùng này khiến ta không biết làm sao đối mặt với hắn.
Trong đầu ta rối bời, chẳng thể suy nghĩ thấu đáo điều gì.
Vì thế, ta bỏ chạy.

Ta chỉ để lại một câu:
“Ta đi lấy thuốc trị thương.”

Rồi vội vàng chạy đi.

Ta chạy một mạch đến góc tường lãnh cung, nhưng lòng vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Trong đầu cứ lặp đi lặp lại ánh mắt chăm chú của hắn và câu nói đầy thẳng thắn ấy.

Dù ta cố gắng hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, một ý nghĩ vẫn không ngừng len lỏi:
Hắn nói vậy chỉ để an ủi ta, hay vì hắn thật sự thích ta?

17

Ta quay về phòng lấy thuốc, lòng không ngừng suy nghĩ. Có lẽ ta đã hiểu lầm, hắn nói những lời đó chỉ để trấn an ta mà thôi.
Nhưng rồi một ý nghĩ khác lại nảy lên: Nếu hắn thật sự thích ta thì sao?

Trong mớ cảm xúc mơ hồ, vừa ngọt ngào, vừa nghi hoặc, ta càng lúc càng bối rối.
Vì thế, trên đường quay lại, ta quyết tâm phải hỏi rõ, rốt cuộc hắn nói những lời đó với ý gì.

Ta tự nhủ phải dũng cảm, nhưng khi ta mang thuốc trở lại, hắn đã lên tiếng trước.
“Vừa nãy là ta thất lễ, nàng… đừng để ý.”

Đừng để ý?
Ta nhíu mày.
Vậy những lời vừa rồi khiến tim ta đập loạn, chỉ là những câu nói vu vơ không đáng để tâm thôi sao?

Những suy nghĩ hỗn độn của ta bị hắn nói qua loa mà xóa sạch.
Không những không nhẹ nhõm, lòng ta ngược lại còn dâng lên một cơn giận bị đùa cợt.

Ta liếc nhìn hắn, không nói lời nào, cúi đầu bôi thuốc cho hắn.

Hắn thấy ta không nói gì, ánh mắt có chút dè dặt:
“Nàng… giận ta sao?”

Giận, tất nhiên là giận! Ta nghĩ thầm trong lòng.
Nhưng ngoài miệng lại nói:
“Không.”

Vừa nói, tay ta liền mạnh hơn một chút khi kéo băng vết thương, khiến hắn lập tức kêu lên một tiếng đau đớn.

Nghe tiếng hắn, ta giật mình, lập tức đau lòng.
Dẫu sao hắn bị thương mà vẫn cố đến gặp ta, ta giận hắn là vì cái gì chứ?

Nhưng cảm xúc thật khó khống chế.
Từ khi hắn xuất hiện, ta dường như không còn làm chủ được cảm xúc của mình nữa.

Thật phiền phức.

Trong cơn bực bội, ta vung tay vỗ mạnh lên vai hắn, trách:
“Sao chưa khỏi hẳn đã chạy lung tung!”

Hắn trông có vẻ uất ức, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Ta lặng lẽ băng bó kỹ càng cho hắn, sau cùng đe dọa:
“Chừng nào vết thương chưa lành, không được tới đây nữa! Nếu còn tới, ta sẽ không để ý đến ngươi nữa!”

Hắn thở dài đầy phiền muộn, cuối cùng cũng miễn cưỡng gật đầu.

Quả nhiên, sau đó hắn không đến nữa.
Nhưng lần này, ta biết lý do hắn vắng mặt là vì bị thương, nên lòng không còn thất vọng như trước.
Ngược lại, ta thường hay nhớ đến hắn, lo lắng vết thương của hắn liệu đã khá hơn chưa.

Hôm ấy, lãnh cung xảy ra một chuyện lớn.
Người nuôi dưỡng ta từ nhỏ Thư di,  vì nhiễm phong hàn mà chẳng bao lâu đã bệnh tình nguy kịch.

Với ta, Thư di chẳng khác nào mẫu thân.
Nghe nói năm đó, trước khi mẫu phi ta qua đời, người đã gắng gượng hơi tàn gửi gắm ta cho Thư di.
Vì lời hứa ấy, Thư di đã ở lại lãnh cung, cùng những phi tần bị phế khác nuôi nấng ta suốt mười bốn năm.

Bình thường, sức khỏe của Thư di vốn đã không tốt, lần này vì phong hàn mà người không qua khỏi.

Khi người ra đi, ta cùng các phi tần trong lãnh cung đều quây quần bên giường.
Người nắm tay ta, nói những lời cuối cùng:
“Linh Hoa, nhất định phải tìm cách thoát ra ngoài.”

Nhất định phải thoát ra ngoài.
Thoát khỏi cái lồng son hoa lệ này.

Ta nhìn quanh những người khác trong lãnh cung. Trong ánh mắt họ ngoài nỗi bi thương còn có sự chết lặng.
Ta biết, họ ai cũng muốn thoát ra ngoài.
Nhưng việc đó nào có dễ dàng như thế?

Từ ngày họ bước chân vào cung, đã không còn khả năng ra khỏi đây nữa.
Họ hiểu rất rõ điều ấy.

Nhưng ta thì khác.
Ta sinh ra đã ở trong lồng giam này, không biết thế giới bên ngoài là gì, cũng không dám mơ tưởng.
Ta chỉ cảm nhận được khát vọng của họ qua ánh mắt và lời nói.
Họ luôn nhắc đi nhắc lại với ta:
“Linh Hoa, nếu có cơ hội, nhất định phải thoát ra ngoài.”

Còn bản thân họ, đã sớm từ bỏ ý niệm đó.

“Linh Hoa, đây là số phận của nàng ấy. Ở lãnh cung chịu đựng bao nhiêu năm, giờ rời đi, cũng coi như là một sự giải thoát.”
“Linh Hoa, chúng ta sống cũng như xác không hồn, chi bằng chết đi còn nhẹ nhàng hơn.”
“Linh Hoa, đời người gặp được nhau cũng chỉ nhờ chút duyên phận ngắn ngủi, con không cần quá đau buồn.”

Những phi tần trong lãnh cung an ủi ta như vậy.
Họ đối diện với chuyện này bình thản đến đáng sợ, chỉ có ta là gào khóc không ngừng.

Đôi khi ta tự hỏi, họ đã trải qua những gì mà đối với sống chết lại có thể vô cảm như vậy?
Trước khi vào lãnh cung, cuộc đời họ hẳn từng rực rỡ biết bao nhiêu.

18

Thi thể của Thư di nhanh chóng bị đám thái giám mang đi, sự việc cũng trôi qua trong lặng lẽ.
Ngoài những người ở lãnh cung, chẳng ai chú ý đến.

Thời gian trôi qua, cảm xúc của ta dần ổn định, cuộc sống lại quay về quỹ đạo thường ngày.

Hôm đó, ta như thường lệ đến ngồi dưới gốc đào.
Từ trong ngực áo, ta lấy ra một chiếc trâm ngọc trắng.
Đây là di vật của Thư di.

Chiếc trâm từng bị gãy, vẫn còn những vết nứt rõ ràng, nhưng đã được tỉ mỉ gắn lại.
Trước đây, ta thường thấy Thư di cầm chiếc trâm, ngồi thất thần một mình.
Khi có hứng, bà thường kể cho ta nghe về quá khứ của mình.

Ta còn nhớ, mỗi lần nhắc đến chuyện xưa, ánh mắt u ám của bà lại ánh lên tia sáng lấp lánh:
“Ta từng yêu một thiếu niên bên ngoài cung.
“Cậu ấy tên là Hứa Trữ.
“Chiếc trâm này là tín vật định tình của chúng ta.
“Khi cha đưa ta vào cung, chàng ấy đã quỳ suốt một đêm ngoài cổng phủ.
“Cuối cùng, ta chạy ra, gào lên rằng hãy quên ta đi, rồi ném chiếc trâm này trước mặt chàng ấy .”

“Sau khi chàng ấy rời đi trong thất thần, ta lại nhặt từng mảnh trâm vỡ lên. Thế là nó trở thành như thế này.”

“Sau đó thì sao?” Ta từng tò mò hỏi.

Bà cười trong nước mắt, nói:
“Ta không biết.
“Ta chỉ biết rằng, cả đời này, ta có lẽ chẳng thể nào quên được thiếu niên ấy.”

Nhớ đến cảnh tượng đó, lòng ta không khỏi ngậm ngùi.
Ta nghĩ, phải là một mối tình sâu đậm đến thế nào mới có thể khắc cốt ghi tâm suốt cả một đời người.

Ta cầm chiếc trâm, khe khẽ thở dài.

Bất chợt, có một lực nhẹ gõ lên đầu ta.
Ngẩng lên, ta thấy hắn đang cúi xuống nhìn ta, ánh sáng từ sau lưng hắn rọi đến, khiến nụ cười của hắn càng thêm rạng rỡ.

“Nghĩ gì mà thất thần vậy?” Hắn hỏi.

“Chân ngươi khỏi rồi sao?” Ta lập tức vui mừng.

Hắn như một tên ngốc nhảy cẫng lên trước mặt ta, còn lộn nhào mấy vòng:
“Thấy chưa, đã hoàn toàn khỏe rồi!”

Ta ngây ngốc nhìn hắn cười.

Hắn dừng lại, đi tới xoa đầu ta, hỏi:
“Vừa rồi nghĩ gì mà thẫn thờ như thế?”

Câu hỏi ấy gợi lên nỗi lòng trong ta, khiến tâm trạng ta lại chùng xuống.
Ta kéo hắn ngồi xuống cạnh mình, kể cho hắn nghe chuyện của Thư di.

Nghe xong, hắn cũng không khỏi thở dài tiếc nuối.

Ta đưa tay nghịch những cánh hoa đào rơi trên đất, buột miệng hỏi:
“Hàn Trác, ngươi nói xem, thích một người là cảm giác thế nào? Tại sao có thể khắc sâu đến vậy, cả đời không quên?”

Ta hỏi chỉ vì cảm khái, chẳng trông mong hắn trả lời.
Nào ngờ, hắn bất chợt quay lại, nhìn ta chăm chú.

Ta thấy đôi tai hắn thoáng đỏ lên.

Sau đó, hắn đưa tay giữ lấy vai ta.
Trong ánh mắt kinh ngạc của ta, hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán.

“Đây chính là thích. Nàng có cảm nhận được không?” Hắn hỏi, ánh mắt nghiêm túc nhìn ta.

Dưới ánh nắng, gương mặt hắn đỏ bừng.

Ta ngây người tại chỗ, quên cả hô hấp.
Trong lòng ta nghĩ, nếu thích một người là cảm giác tim đập loạn nhịp không thuộc về mình, thì ta đã cảm nhận được rồi.

Hắn nhìn ta, ánh mắt tràn đầy sự chân thành:
“Linh Hoa, ta sắp theo đại quân của gia gia xuất chinh.
“Chờ khi ta thắng trận khải hoàn trở về, nhất định sẽ thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn. Nàng phải chờ ta đấy.”

Dưới gốc đào, ánh mắt hắn sáng ngời như những vì sao.

“Được.” Ta nắm chặt chiếc trâm trong tay, khẽ gật đầu.

Thư di, thích một người là cảm giác thế nào?
Bây giờ, ta đã hiểu được sự khắc cốt ghi tâm ấy.

Thiếu niên ấy, dù gãy chân vẫn cố gắng đến gặp ta.
Có lẽ cả đời này, ta chẳng thể nào buông bỏ hắn được.

19

Nhưng đời người nào có như ý muốn.
Vài tháng sau, ta nghe tin từ một tiểu thái giám trong cung.

Phụ Quốc Tướng quân đại bại.
Khắp nơi còn đồn rằng ông có ý đồ thông đồng với địch.
Phụ hoàng ta đã ra lệnh áp giải toàn tộc Hàn gia về kinh.

Lúc nghe được tin này, ta như bị đóng băng, toàn thân không còn chút sức lực nào.

Ta tìm đến tất cả những ai có thể liên lạc, nhưng điều duy nhất ta làm được cũng chỉ là dò hỏi tin tức.
Nghe nói, phụ hoàng ta đã tìm được mật thư thông đồng với địch trong phủ Phụ Quốc Tướng quân.
Nghe nói, cả gia tộc họ gần như đều bị xử trảm.
Nghe nói, hắn cũng sắp bị lưu đày.

Mười bốn năm sống trong lãnh cung, lần đầu tiên ta căm ghét số phận của mình đến vậy.
Vì sao ta chỉ là một công chúa không được sủng ái, bị giam cầm nơi lãnh cung?
Ta chẳng thể làm được gì để giúp hắn.

Ngày hắn bị lưu đày, ta leo lên tường thành, nhìn theo bóng dáng hắn quay đầu lại.
Ánh mắt hắn lúc ấy chỉ còn lại sự thù hận.
Ta hiểu rằng, chút duyên mỏng manh giữa chúng ta đã chấm dứt tại đây.

Kẻ giết cả gia tộc hắn là phụ hoàng của ta.
Huyết hải thâm thù, lấy gì để hóa giải?

Trở về trong cơn mưa, ta ngã bệnh nặng, nằm liệt giường hơn nửa tháng mới gượng dậy được.
Các phi tần trong lãnh cung đều lo lắng cho ta.
Họ không biết gì về mối quan hệ giữa ta và Hàn Trác, chỉ nghĩ rằng ta bị dính mưa nên sinh bệnh.
Chuyện đã đến nước này, ta cũng chẳng muốn nói gì thêm.
Ta gượng cười, bảo họ rằng: “Không sao cả.”

Để chứng minh lời mình, ta vẫn ra ngoài như thường ngày, giả bộ vui vẻ nghịch ngợm như chẳng có chuyện gì.
Nhưng trong lòng ta rõ, ta không còn là chính mình nữa.
Ta không thể trở lại như trước kia, càng không thể quên những gì đã xảy ra sau khi gặp hắn.

Tin tức từ trong cung lại lan ra, nghe nói sau khi Phụ Quốc Tướng quân chết, biên cương đại loạn, lân bang đã phát binh xâm lược.
Đáng tiếc, triều đình ta nay không còn ai có thể đối đầu với họ.