Giọng nói hắn vang lên có vài phần lo lắng.
Ta gật đầu thật mạnh, đáp:
“Thích.”
Khóe môi hắn thoáng nở một nụ cười rạng rỡ.
“Đi đi, trở lại sớm”.
nương ta cũng từ trong nhà gọi theo
“Đi đường cẩn thận !”
Ta lặng lẽ bước ra khỏi ngõ, không dám quay đầu lại.
Sợ mình sẽ không kìm được mà bật khóc trước mặt họ.
Họ đối với ta quá đỗi dịu dàng, quá đỗi chân thành.
Nhưng ta lại chẳng thể nào mở miệng nói ra sự thật.
Rằng ta không phải là Sở Tú Tú.
9
Trở về Tiệm Gấm, ta đem chuyện ở phủ Thừa tướng, đụng chạm tiểu thư Thẩm Giai Hòa, kể lại với bà chủ Hồng di.
Hồng di nghe xong liền mắng ta một trận tơi bời.
Ta đứng đó cúi đầu, bộ dạng thành thật, nhưng trong lòng lại không lấy làm để ý. Đã sớm quen rồi.
Hồng di là người miệng lưỡi sắc bén nhưng lòng dạ mềm như đậu hũ.
Nàng xuất thân quả phụ, bất chấp lời dèm pha mà mở tiệm gấm này, cung cấp miếng cơm manh áo cho những tỷ muội có số mệnh hẩm hiu như ta.
Trong lòng ta luôn thực tâm kính trọng nàng.
Vậy nên, dẫu bên ngoài có chịu oan ức, bị đánh, bị mắng, hay bị ức hiếp, ta cũng đều nín nhịn.
Bởi Tiệm Gấm chính là sinh cơ duy nhất của tất cả chúng ta, tuyệt đối không thể để mất.
Mắng ta một hồi, Hồng di mới để ta về chỗ, tiếp tục làm việc.
Một lát sau, chợt nghe thấy tiếng xôn xao ngoài cửa.
Ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Thẩm Giai Hòa dáng vẻ lạnh lùng xuất hiện nơi ngưỡng cửa.
Ta thở dài một hơi.
Chuyện nên đến, rốt cuộc cũng đã đến.
Nàng bảo mọi người lui ra ngoài, chỉ để lại ta và nàng trong phòng.
Thẩm Giai Hòa im lặng rất lâu, thần sắc có vẻ muốn nói lại thôi.
Ta cũng không vội, chỉ an tĩnh nhìn nàng.
Thấy biểu cảm của nàng vô cùng khó xử, hồi lâu mới nhíu mày cất tiếng hỏi:
“Ngươi… rốt cuộc có phải là Linh Hoa công chúa không?”
“Tiểu thư nghĩ sao?” ta hỏi lại.
Nàng trầm ngâm một hồi, nghiêm túc đáp:
“Ta hy vọng ngươi không phải.”
“Vậy thì ta không phải.” Ta mỉm cười nói.
10
Nàng nghe vậy, biểu cảm vẫn còn đôi phần do dự.
Ta tiếp lời:
“Tiểu thư cũng thấy rồi đấy, ta có nương thân sinh, có vị hôn phu, làm sao có thể là Linh Hoa công chúa được?”
Nghe xong, Thẩm Giai Hòa dường như thở phào một hơi.
“Cũng phải, chỉ là dung mạo tương tự mà thôi.”
Nói đoạn, nàng lại khôi phục vẻ cao ngạo như lúc mới gặp, khiến ta thấy buồn cười.
Trong lòng nghĩ thầm, quả nhiên lời đồn không sai, nàng ta hoàn mỹ ở mọi phương diện, chỉ có điều là một người chẳng giấu nổi chuyện trong lòng.
“Không còn việc gì khác, vậy tiểu thư xin mời về cho.” Ta thản nhiên nói.
Nàng nhìn ta, do dự thêm một chút, bỗng lấy từ trong lòng ra một cái túi gấm, giọng lạnh lùng bảo:
“Trong này là mười vạn lượng bạc, đủ cho ngươi cả đời ăn mặc sung túc. Nhiếp Chính Vương không phải là người mà hạng như ngươi có thể vọng tưởng.”
Ta sững người một chút, lập tức hiểu ra.
Nàng sợ ta sẽ lợi dụng dung mạo này để tiếp cận Hàn Trác.
Chỉ là nàng không biết rằng, ta chỉ muốn tránh hắn càng xa càng tốt.
Ta đưa tay nhận lấy túi gấm, vui vẻ nói:
“Thẩm tiểu thư yên tâm, Tú Tú ta biết rõ thân phận mình, nhất định sẽ an phận thủ thường, không làm phiền đến quý nhân.”
Nàng nhìn ta đầy vẻ khinh miệt, hừ một tiếng:
“Coi như ngươi biết điều!”
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Hồng di và các tỷ muội thấy vậy vội vàng chạy đến hỏi ta chuyện gì, ta chỉ qua loa vài câu cho qua chuyện.
Vì bị chậm trễ nên trời đã không còn sớm, Hồng di bèn cho mọi người về nhà.
Trên đường về, ta bước đi nhẹ nhàng, trong lòng tính toán xem số bạc này phải dùng thế nào, lại làm sao giải thích với nương và Tử An .
Ai ngờ, mới đi đến đầu ngõ, ta bỗng giật mình đứng lại.
Nơi ấy, có một bóng dáng quen thuộc.
Hàn Trác.
Dưới gốc cây đào nơi đầu ngõ, hoa đào nở rộ, từng cánh hoa bay nhẹ trong gió.
Hắn nghiêng người tựa vào thân cây, ánh mắt như đang chờ đợi ai.
Ta ngây người tại chỗ.
Hắn thấy ta liền đến gần, chậm rãi bước tới trước mặt ta.
“Linh Hoa.”
Dừng lại trước ta, lại gọi thêm một tiếng:
“Linh Hoa.”
Ta chỉ đờ đẫn nhìn hắn, hồi lâu mới lên tiếng:
“Ta không phải Linh Hoa…”
Nào ngờ, hắn đột nhiên đưa tay ôm lấy ta, đầu tựa lên bờ vai ta, thở nhẹ một hơi.
Giọng hắn như tiếng thì thầm trong gió:
“Sao ta lại không nhận ra nàng được, Linh Hoa.”
11
Thời gian dường như ngưng đọng.
Ta cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể hắn truyền đến, trong khoảnh khắc ấy, mọi lời phủ nhận của ta như tan biến.
Ký ức chợt ùa về như sóng dữ.
Năm đó, hắn cũng từng ôm ta như vậy.
Mẫu phi của ta là phi tần bị phế, sau khi bị đày vào lãnh cung mới phát hiện ra đang mang thai ta.
Vậy nên, ta là một công chúa được sinh ra nơi lãnh cung lạnh lẽo.
Sự ra đời của ta không mang lại chút vinh quang nào cho mẫu phi.
Phụ hoàng ta hậu cung phi tần vô số, hoàng tử không thiếu, càng không thể thiếu nữ nhi.
Ngược lại, vì sinh hạ ta mà mẫu phi lâm bệnh nặng, chưa được bao lâu đã qua đời.
Trước khi nhắm mắt, bà đặt cho ta một cái tên: Linh Hoa.
Ta được những nữ nhân trong lãnh cung nuôi lớn.
Bọn họ có người bị bệnh nặng, có người tinh thần điên loạn.
Thế nhưng, giữa một nơi không ai quan tâm đến sự tồn tại của ta, họ vẫn nhường cơm sẻ áo để nuôi ta trưởng thành.
Lần đầu tiên gặp Hàn Trác, hắn vẫn còn là vị thiếu niên tướng quân tài hoa tuyệt thế.
Năm ấy ta mười bốn tuổi, khi đó ta vừa lén thoát khỏi sự canh gác của đám cung nữ thái giám, trốn đến ngự thiện phòng để kiếm chút đồ ăn ngon.
Nghe nói phụ hoàng mở tiệc chiêu đãi Phụ Quốc Tướng Quân vừa thắng trận khải hoàn, nên ngự thiện phòng đã chuẩn bị rất nhiều món ngon.
Ăn uống no say, ta còn tiện tay nhét vài món bánh mang theo.
Trên đường trở về, ngang qua hồ sen, ta nghe thấy tiếng kêu cứu khe khẽ.
Ta nhìn kỹ, mới phát hiện có một thiếu niên đang chật vật vùng vẫy dưới nước.
Cũng bởi ta vốn thiện tâm, không suy nghĩ nhiều liền nhảy ùm xuống.
Vì ta biết bơi.
Môn kỹ nghệ này là một vị thái giám già chuyên quét tước trong cung dạy cho ta.
Dù không có phong hào, không được phát bổng lộc, nhưng thân phận công chúa – con gái của Hoàng thượng – là thật sự.
Vốn dĩ, lãnh cung là nơi giam giữ những phi tần bị phế truất. Ta không phải phi tần, tất nhiên chẳng thể bị nhốt ở đó.
Vậy nên ta thường xuyên trốn khỏi lãnh cung đi chơi.
Chẳng qua ta luôn tránh xa những nơi đông đúc, nơi mà các quý nhân thường lui tới. Chốn ta hay ghé qua đều là những nơi vắng vẻ, lạnh lẽo.
Người ta quen biết, ngoài các phi tần trong lãnh cung, chính là đám cung nữ và thái giám ở những nơi ấy.
Khi còn nhỏ, có lần ta vô ý rơi xuống hồ suýt chết đuối, may nhờ một vị thái giám già cứu giúp và dạy ta bơi lội.
Vì vậy, hôm nay thấy có người rơi xuống nước giống ta năm đó, ta cũng chẳng chút do dự mà nhảy xuống cứu hắn, giống như thái giám năm xưa đã cứu ta vậy.
Chỉ là…
Tên này nặng thật!
May mà trước đó ở ngự thiện phòng ta đã ăn no căng bụng, nếu không, chưa chắc ta có sức kéo nổi hắn lên bờ.
Dùng hết sức lực, ta rốt cuộc cũng lôi được hắn lên.
Hắn mặt mày trắng bệch, nằm bất động trên mặt đất.
Ta giật mình, trong lòng lo lắng hắn đã chết.
Nhưng khi ghé tai lên ngực nghe thử, ta vẫn nghe thấy tiếng tim đập yếu ớt.
Thời gian cấp bách, ta chỉ đành thi triển “đại pháp cứu mạng” – hà hơi thổi khí.
Hít sâu một hơi, ta phồng má thổi hơi vào miệng hắn.
Hiệu quả tức thì, chưa kịp thổi được mấy lần, hắn liền ho khan tỉnh lại.
Ai ngờ hắn mở mắt ra liền trông thấy ta vừa cứu hắn bằng cách kia, hắn bỗng dưng giật bắn người ngồi phắt dậy, tay run run chỉ ta:
“Ngươi… ngươi vừa rồi…”
Ta cũng có chút ngượng ngùng.
Nhưng nói cho cùng, người cứu hắn là ta. Hắn cư xử kiểu này là ý gì chứ?
Ta lập tức tức giận, giơ tay gõ đầu hắn một cái.
“Ngươi cái gì mà ngươi! Nếu không phải nhờ ta, ngươi đã thành quỷ một con quỷ nước ở trong hồ này rồi.”
Hắn lập tức im bặt.
Ta thừa cơ đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
Chỉ thấy hắn tuy bộ dạng có phần nhếch nhác, nhưng y phục gấm vóc tinh xảo, khuôn mặt tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, đúng là một thiếu niên anh tuấn vô cùng.
Ta nuốt nước bọt, bất giác gật đầu.
Ừm, xem ra hôm nay ta đã cứu đúng người!
12
“Ngươi là ai? Vì sao lại rơi xuống hồ nước?”
Ta vừa nhìn hắn vừa hỏi thân phận của hắn.
Nhìn y phục của hắn, chắc chắn là con nhà quyền quý, lại có thể ra vào trong cung, thân phận tuyệt đối không tầm thường.
Hắn dường như đã hồi phục lại chút tinh thần, nhìn ta một cái, cao ngạo mà lạnh lùng đáp:
“Ta là cháu trai của Phụ Quốc Tướng quân, tên Hàn Trác.”
Ta sững sờ.
Vì ta đã từng nghe qua danh tiếng của hắn.
Phụ Quốc Tướng quân Hàn Lâm là chiến thần bảo vệ giang sơn, mấy chục năm chinh chiến sa trường chưa từng bại trận.
Ngày nay, dù tuổi tác đã cao, nhưng con trai ông là Hàn Thành kế tục y bát, trên chiến trường cũng khó có đối thủ.
Nhờ vào uy danh của cha con Hàn gia, dù phụ hoàng ta trị quốc ngày càng hủ bại, lân bang vẫn không dám xâm phạm bờ cõi.
Gần đây nghe nói trong quân doanh xuất hiện một vị tiểu tướng quân tài hoa hơn người. Người đó chính là cháu trai của Hàn Lâm, con trai của Hàn Thành – Hàn Trác.
Hắn từ nhỏ đã theo chân phụ thân và tổ phụ ra trận, tuổi còn trẻ mà đã giết địch vô số, từng một mình chém đầu tướng giặc. Tài năng cầm quân của hắn thật sự xuất chúng.
Người như vậy…
“Thế rốt cuộc ngươi làm sao mà rơi xuống nước vậy?” Ta tò mò hỏi.
Hàn Trác thoáng khựng lại, nét mặt kiêu ngạo bỗng hiện lên một tia xấu hổ.
Hắn hừ lạnh một tiếng:
“Chuyện của ta, không cần ngươi bận tâm!”
Nhìn thái độ của hắn, cơn tức trong lòng ta lại nổi lên.
Ta là ân nhân cứu mạng của hắn mà hắn còn có thái độ như vậy.
Ta giận dỗi ngồi bệt xuống đất, không thèm nói nữa.
Vừa rồi cứu hắn quả thực đã tiêu hao không ít sức lực, lúc này quần áo ướt đẫm, tay chân rã rời.
Ta ngồi một bên, vừa hậm hực, vừa vắt nước trên y phục.
Hắn nhìn ta mấy lần, muốn nói lại thôi.
Ta cố ý giả vờ không thấy.
Hắn cũng im lặng không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ chỉnh trang lại bản thân.
Nhìn cảnh này, ta lại càng tức hơn. Giống như đấm vào bịch bông vậy, thật là vô lực!
Ta thầm nghĩ, hắn còn nói câu nào nữa để ta có cớ đáp trả thì hay biết mấy. Đằng này cứ lặng thinh thế này, thật là khó chịu!
Khi tay ta vô tình chạm vào túi bánh mang từ ngự thiện phòng, ta càng thêm bực bội.
Lấy túi bánh ra xem, bánh điểm tâm tinh xảo đã nát thành vụn.
“Đó là gì vậy?” Hắn lại ghé đầu hỏi.
Cơ hội lần này, ta quyết không bỏ qua. Ta lập tức nổi giận, trừng mắt nhìn hắn:
“Đều là tại ngươi! Vì cứu ngươi mà điểm tâm ta cất công lấy được giờ đã nát hết rồi! Ngươi định bồi thường cho ta thế nào đây?”
Ta nghĩ bụng lần này hắn chắc chắn sẽ áy náy.
Nào ngờ, hắn chỉ thản nhiên liếc nhìn túi bánh, nhàn nhạt đáp:
“Chỉ là vài cái bánh thôi mà…”
Ta giận đến phát điên!
Quyết không đôi co với hắn, ta hừ một tiếng, phất tay áo đứng dậy, quay người bỏ đi.
Xem như lòng tốt của ta hôm nay đã uổng phí rồi!
“Khoan đã!” Hắn đột nhiên gọi ta.
“ Làm sao ?!” Ta bực bội quay lại, thầm nghĩ, nếu hắn còn cái thái độ ấy, ta sẽ đẩy hắn xuống nước thêm lần nữa.
“Vừa rồi là ta thất lễ. Đa tạ ngươi đã cứu ta.”
Hắn nói, giọng điệu có phần ngượng ngùng, quay đầu đi nơi khác.
Lúc này sắc mặt ta mới hòa hoãn đôi chút.
Đang định nói gì, hắn lại dùng giọng ra lệnh:
“Ngươi dẫn ta đến một gian viện trống không người.”
Ta sững lại, mặt lập tức sa sầm.
Nhưng lại nhịn không được tò mò hỏi:
“Tìm viện trống làm gì?”
Hắn ho nhẹ một tiếng, giọng điệu khó chịu:
“Một cung nữ nho nhỏ như ngươi, hỏi nhiều như vậy làm gì? Ta bảo ngươi dẫn đường thì ngươi cứ dẫn là được!”
Cung nữ?
Ta cúi đầu nhìn lại y phục của mình, đúng là một bộ cung nữ chẳng sai.
“Còn nữa…” Hắn càng thêm lúng túng, ngập ngừng một hồi mới lí nhí nói:
“Việc ta rơi xuống nước hôm nay, ngươi… ngươi không được nói ra ngoài.”
Ta ngẩn người, lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn.
Ngẩng đầu nhìn trời cao nắng gắt, chẳng lẽ… hắn muốn tìm một nơi không người để hong khô quần áo?
Hiểu rõ chân tướng, ta nhìn hắn nở một nụ cười vô cùng “hiền lành”.
“Ngươi nói xem, ta cớ gì phải giúp ngươi?”
13
Ánh mắt hắn nhìn ta đầy kinh ngạc, khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện vẻ khó tin.
“Ngươi chỉ là một cung nữ nho nhỏ, nên biết nghe lệnh là hơn. Cẩn thận ta bẩm báo Hoàng hậu trừng trị ngươi!” Hắn thốt ra lời uy hiếp.
Ta cười lạnh trong lòng.
Tốt cho một câu đe dọa.
Ta quay người bỏ đi.
“ này… đợi đã!” Hắn vội vàng gọi theo.
Ta dừng bước, ngoảnh đầu lại nhìn hắn.
Hắn do dự một hồi lâu, cuối cùng giọng nói dịu xuống:
“Chỉ cần ngươi giúp ta, sau này ta nhất định báo đáp.”
“Báo đáp thế nào?” Ta khoanh tay, hững hờ hỏi.
“Ngươi muốn gì?” Hắn hỏi lại.
Câu hỏi này khiến ta trầm ngâm một lát.
Thứ ta muốn nhất, chẳng phải là rời khỏi cái lồng giam nơi hoàng cung này hay sao?
Nhưng nguyện vọng ấy, dẫu là hắn cũng không thể làm được.
Nghĩ đến đây, lòng ta bỗng có chút hụt hẫng.
Ngoài điều ấy ra, ta hình như chẳng còn ước mong nào khác.
Ta thở dài một tiếng, chán nản phất tay nói:
“Ngươi tự lo liệu đi.”
Dứt lời, ta quay người bước đi, hắn cũng lật đật theo sau.
Vừa đi, hắn vừa tò mò hỏi:
“Ngươi làm sao vậy?”
Ta lườm hắn một cái, không buồn đáp lời.
Ta dẫn hắn đến một tiểu viện bỏ hoang sát bên lãnh cung.
Viện này đã lâu không người quét dọn, chỉ còn lại đống ngói vụn và gạch vỡ.
“Nơi này được chứ?” Ta hỏi.
“Được.” Hắn gật đầu, vừa nói xong liền bắt đầu cởi y phục.
Ta thấy vậy không khỏi cười khẩy, chế nhạo:
“Chẳng qua chỉ rơi xuống nước thôi, ngươi cứ đi xin Hoàng hậu cấp cho bộ y phục mới là được, cớ gì phải lén lút chịu khổ thế này?”
Hắn chẳng buồn ngẩng đầu:
“Ngươi thì biết gì chứ!”
Nhưng dường như chợt ý thức được sự hiện diện của ta, hắn liền ôm chặt lấy y phục, dáng vẻ phòng bị:
“Ngươi còn chưa đi? Mau ra ngoài!”
Lúc này ta mới nhận ra bản thân hơi thất lễ, dù sao nam nữ hữu biệt, nhìn chằm chằm vào hắn như vậy quả thật không phải phép.
Tuy nhiên, ta vẫn không cam lòng mà cãi lại một câu:
“Ta thèm vào mà nhìn!”
Nói xong, ta xoay người chạy thẳng ra ngoài.
Toàn thân ta lúc này cũng ướt sũng, bèn nghĩ nhân tiện về lãnh cung thay bộ y phục khô ráo rồi quay lại.
Khi ta trở lại, đã thấy hắn thò đầu ra từ sau bức tường, dáo dác nhìn quanh.
Vừa trông thấy ta, hắn thoáng vui mừng rồi lại lập tức cau mày, giận dữ nói:
“Ngươi chạy đi đâu vậy? Ngươi phải canh gác giúp ta, lỡ có người nhìn thấy thì sao!”
Ta không khách sáo đáp lại:
“Còn không cho người ta thay y phục à?”
Nghĩ đến cảnh có kẻ vô tình bắt gặp hắn mình trần ở nơi này, ta suýt bật cười thành tiếng, nhưng vẫn cố nhịn lại.
Hắn nhìn ta đã thay bộ y phục khác, lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi thu đầu trở vào.
Ta ngồi dựa vào bức tường, chỉ cách hắn một vách mà thôi.
Không khí yên lặng một hồi, ta bèn tùy tiện mở lời:
“Nghe nói hôm nay trong cung mở yến tiệc mừng Phụ Quốc Tướng quân, vì sao ngươi lại một mình đến nơi này?”
Bên kia tường im lặng hồi lâu.
Ta còn tưởng hắn không định đáp, bỗng nghe hắn chậm rãi nói:
“Bởi vì ta không muốn tham dự.”
“Vì sao?” Ta tò mò hỏi tiếp.
Sự yên lặng lần này còn kéo dài hơn trước.
“Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân ta.” Hắn nói.
“A… vậy sao…” Ta ngớ người, nhất thời không biết nói gì.
Hắn lại tiếp lời, giọng điệu bình thản:
“Tổ phụ đã tấu trình Hoàng thượng, vậy mà Hoàng thượng vẫn cố tình triệu chúng ta vào cung dự yến. Ta chẳng muốn dự cái yến tiệc vớ vẩn đó!”
Dù lời hắn thốt ra nghe có vẻ thản nhiên, nhưng ta lại cảm nhận được rõ ràng sự bất mãn và oán hận trong đó.
Cũng đúng thôi. Phụ hoàng của ta xưa nay là như vậy.
Cả thiên hạ đều rõ, chỉ là không ai dám nói ra.
Phụ hoàng ta chính là một hôn quân.
Một vị vua chỉ biết chìm đắm trong tửu sắc, không hề để tâm đến nỗi khổ của người khác.
Ta bỗng cảm thấy áy náy.
Họ là những người đã hy sinh cả gia tộc để bảo vệ giang sơn cho hoàng gia, vậy mà đổi lại chỉ là sự lạnh nhạt vô tình.
Là con gái của phụ hoàng, ta cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Hắn lại tiếp tục nói, thanh âm như gió thoảng:
“Khi mẫu thân mất, ta đang cùng tổ phụ chinh chiến nơi xa. Biết tin người bệnh nặng, ta liều mạng chạy về, nhưng vẫn muộn một bước. Ngay cả lần cuối cùng cũng chẳng kịp gặp người…”
Giọng điệu hắn tuy bình thản, nhưng ta nghe xong lại cảm thấy lòng mình nặng trĩu.
Ta đột nhiên thấy xót xa cho hắn, trong đầu cứ suy nghĩ xem nên an ủi hắn như thế nào.
Bên kia tường, hắn đột nhiên hỏi:
“Ngươi còn nghe không đấy?”
“Nghe, ta đang nghe đây.” Ta đáp.