Ta vội vàng làm bộ dáng hoảng sợ, cúi đầu thật thấp:
“Dân nữ tên là Sở Tú Tú, chỉ là một thợ thêu tầm thường trong tiệm gấm, nào phải Linh Hoa mà Vương gia nói đến. Chắc hẳn… chắc hẳn là Vương gia nhận nhầm người rồi.”
Hắn không nói gì, chỉ nhìn ta chằm chằm, ánh mắt như muốn xuyên thấu vào tận tâm can.
Lòng ta rối bời, không rõ hắn đang có ý tứ gì, bỗng nghe Thẩm Giai Hòa xen lời:
“Vương gia nói đúng là lạ. Linh Hoa công chúa đã bất hạnh mất mạng trong cung biến hai năm trước, việc này khi ấy trong cung đều có người làm chứng. Trên người nàng còn mang theo ngọc bài chứng minh thân phận, chuyện này không thể sai được. Người chết thì không thể sống lại, người trước mắt ngài đây sao có thể là Linh Hoa công chúa được.?”
Ta khẽ động tâm, thoáng nhìn nàng một cái liền hiểu ra.
Vừa nãy ta chỉ vô tình quấy nhiễu nàng lúc luyện đàn, nàng lại tức giận đến vậy.
Thì ra là ý tại ngôn ngoại, nàng cố tình tấu khúc nơi hoa viên, chẳng qua là muốn tạo một cuộc gặp gỡ bất ngờ với Hàn Trác.
Ai ngờ lại bị ta phá hỏng.
Nàng mất thể diện trước hắn, cơn giận trong lòng không chỗ phát tiết nên mới trách phạt ta.
Chẳng ngờ Hàn Trác lại đột nhiên đến, khiến mọi chuyện bại lộ.
Lúc này nàng chỉ còn cách mở miệng để vãn hồi tình thế.
“Đúng vậy, đúng vậy,” ta vội phụ họa, “người có giống nhau, vật có tương đồng. Trên đời này người giống người cũng là lẽ thường tình.”
Lén nhìn Hàn Trác một chút, lại thấy hắn không có vẻ gì là bị ta thuyết phục, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn ta.
Ta nghĩ thầm, như vậy không được, cần phải thêm chút lý lẽ nữa mới xong.
Bèn nói:
“Huống chi dân nữ không phải người bản xứ ở kinh thành, là theo mẫu thân đến kinh để nương nhờ thân thích. Thân phận của dân nữ, mẫu thân cùng thân thích trong kinh đều có thể làm chứng. Dân nữ tuyệt đối không phải Linh Hoa công chúa.”
Ta hiểu rõ, nếu chỉ nói suông thì hắn khó lòng tin tưởng, bởi dung mạo ta chưa hề thay đổi.
Thật đáng tiếc, ta có nhân chứng.
Nói xong, ta lại ngẩng đầu nhìn hắn, quả nhiên thấy hắn hơi nhíu mày.
“Ngươi còn có thân thích ở đây sao?”
Nhìn thấy nét ngạc nhiên trên gương mặt hắn, ta gật đầu đầy thành khẩn.
Ha, bất ngờ chưa?
6
Lúc này, tại một viện cũ nát ngoài thành, nhiều người mặc y phục sang quý lũ lượt kéo vào, khiến dân chúng xung quanh phải xúm lại xem.
Ta lặng lẽ đi theo sau, trong lòng chỉ biết câm nín, chẳng nói nên lời.
Lúc trước, khi ta nói trong kinh còn có thân thích, cứ tưởng chuyện đã xong.
Nào ngờ Hàn Trác chỉ liếc ta một cái, lạnh lùng nói:
“Dẫn ta đi gặp.”
Ta không khỏi sững lại, chẳng ngờ hắn lại cố chấp với thân phận của ta đến vậy.
Không chỉ thế, những người có mặt khi ấy, ngoài Thẩm Giai Hòa vì là nữ nhi không tiện theo cùng, ngay cả Thừa tướng Thẩm Nghị cũng đích thân đi theo.
Vậy nên mới dẫn đến cục diện lúng túng như bây giờ.
“Gia mẫu chỉ là một thôn phụ nơi sơn dã, lại mang trọng bệnh trong người, nếu có điều gì thất lễ, xin chư vị đại nhân lượng thứ.”
Chưa vào đến cửa, ta đã nói trước một câu để rào đón.
Là bọn họ nhất quyết muốn đến, nếu có điều gì không vừa ý, ta cũng không chịu trách nhiệm.
Nhìn thấy Hàn Trác nhíu mày gật đầu, ta mới dẫn họ vào nhà.
“Là Tú Tú phải không? Con về rồi sao?”
Vừa đến cửa, một giọng nói già nua run rẩy từ bên trong vang lên.
Mọi người lập tức thấy một phụ nhân mò mẫm bước ra, thân hình run rẩy, rõ ràng là đôi mắt đã bị mù.
Ta vội bước đến đỡ lấy bà, khẽ gọi một tiếng:
“Nương.”
Dĩ nhiên đây không phải là nương của ta.
Mẫu thân của ta, vốn là một phi tần bị phế của tiên đế, đã chết thảm nơi lãnh cung từ lâu.
Người trước mắt này chính là nương của Sở Tú Tú.
Năm đó, khi ta trốn khỏi cung, vốn định rời xa kinh thành nhưng thân không một xu, đành trà trộn vào đám dân chạy nạn.
Khi ấy, ta suýt bị đám vô lại ức hiếp, may nhờ một cô nương cứu giúp.
Nàng chính là Sở Tú Tú.
Nàng kể rằng nàng cùng mẫu thân đến kinh thành để nương nhờ thân thích, nhưng lộ phí đã cạn, đành vừa xin ăn vừa đi đường.
Ta nhanh chóng thân thiết với nàng, lại thêm một điều kỳ lạ, dung mạo chúng ta tuy không giống nhau nhưng vóc người và giọng nói lại khá tương đồng.
Vậy nên ta đối với nàng vừa cảm kích, vừa thân thiết, cùng nàng kết bạn đồng hành.
Nào ngờ hôm ấy nàng không đến điểm hẹn như thường lệ.
Ta cuối cùng tìm thấy nàng giữa bụi cỏ ven đường.
Thân thể nàng bị giày xéo tàn tạ, hơi thở thoi thóp, chỉ còn chút sức lực cuối cùng.
Nàng trao cho ta hai vật: một chiếc bánh cứng và một mảnh gương vỡ.
Nàng nói, nương của nàng còn đang ở ngôi miếu đổ nát ngoài thành.
Nàng còn nói, cầm theo mảnh gương này có thể tìm đến vị hôn phu của nàng.
Nàng gục trong vòng tay ta, mắt vẫn hướng về kinh thành mà tràn đầy oán hận rồi nhắm mắt xuôi tay.
Kể từ ngày đó, ta chính là Sở Tú Tú.
“Này Tú Tú, ta nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện, là ai đến vậy?” Giọng nói của nương ta vang lên.
“Phải ạ,” ta lạnh nhạt nhìn bọn người ngoài cửa, giọng nói thêm vài phần lạnh lẽo, “là vài vị quý nhân đi ngang qua, muốn xin một ngụm nước uống.”
“Nếu vậy thì mau mời người ta vào.” Nương ta nói.
Ta ngẩng đầu nhìn Hàn Trác.
Chỉ thấy ánh mắt hắn phức tạp nhìn ta, rồi nhìn sang phụ nhân mù lòa kia.
Bốn mắt nhìn nhau, ta khẽ cười, rồi quay đầu nói với nương:
“Không cần đâu, họ sẽ đi ngay thôi.”
Hàn Trác, đến đây là đủ rồi, ngươi có thể chết tâm được chưa?
Đây không phải nơi ngươi nên đến.
Ta không phải người ngươi đang tìm kiếm.
Ta không còn là Linh Hoa nữa.
“Nương, chúng ta vào nhà thôi.” Ta mỉm cười, đỡ lấy bà, quay người đi vào, che giấu nỗi cay đắng trong lòng.
Chấm dứt rồi.
Những chuyện tình thù mơ hồ năm ấy, đến đây cũng coi như kết thúc.
Cũng tốt.
Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ là Sở Tú Tú.
Công chúa, vương gia, tiểu thư, tất cả những thứ đó chẳng còn liên quan đến ta nữa.
Hãy để mọi chuyện chìm sâu vào quá khứ đi.
Ta âm thầm tự nhủ, gắng sức an ủi bản thân.
Nghĩ đến đây, trong lòng chợt thấy nhẹ nhõm hơn, tựa như đã trút bỏ gánh xiềng xích của quá khứ.
“Khoan đã.” Giọng nói của Hàn Trác vang lên từ phía sau.
Bước chân ta chững lại.
“Ta muốn vào trong ngồi một lát.” Hắn nói.
Ta: “….”
7
Lặng im.
Một sự lặng im khiến người ta khó xử.
Ta nhướng mày liếc Hàn Trác, trong lòng thầm nghĩ, đến nước này rồi, sao hắn vẫn chưa chịu buông tay?
Phá vỡ sự im lặng là tiếng nói của mẹ ta.
“Còn ngây người ra đó làm gì, Tú Tú? Mau mời các vị quý nhân vào nhà.”
Ta khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ quay lại nói:
“Mời chư vị theo ta.”
Vừa định dẫn họ vào trong, bỗng nghe ngoài sân vang lên tiếng ồn ào:
“Xin nhường đường một chút… Tú Tú, chuyện này là sao vậy?”
Quay đầu nhìn lại, một nam tử thư sinh tuấn tú từ trong đám đông chen vào.
Ta vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy đến đón, nhẹ gọi:
“Tử An ca ca…”
Người này chính là hôn phu của Sở Tú Tú mà nàng nhắc tới khi xưa.
Lúc trước, ta giả mạo Sở Tú Tú, dùng chút mưu kế lừa dối mẫu thân nàng , một người bị khiếm thị để cùng bà tìm đến Tử An, rồi giao tín vật cho chàng.
Chàng xác nhận tín vật không sai, lại không hề chê bai hoàn cảnh bần cùng của mẹ con ta mà còn thu nhận chúng ta vào nhà.
Chỉ là bản thân chàng cũng chẳng khấm khá gì.
Khi còn nhỏ, cha mẹ chàng bị ép lao dịch do thu thuế nặng nề mà lao lực mà qua đời.
Chàng cô độc một mình, làm nghề viết chữ thuê và vẽ tranh dạo kiếm sống qua ngày.
Cuộc sống khó khăn chật vật là thế, vậy mà chàng vẫn cưu mang mẹ con ta.
Những ngày tháng cùng nhau sống dưới mái nhà nghèo nàn này, dẫu cơm không đủ no, áo chẳng đủ ấm, nhưng trong lòng lại ấm áp vô cùng.
“Chuyện này là thế nào?”
Tử An nhìn đám người ăn vận hoa lệ trong sân, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, khẽ hỏi ta.
Còn chưa kịp mở lời giải thích, đã nghe Hàn Trác lạnh lùng hỏi:
“Hắn là ai?”
Ta giật mình, nhận ra câu hỏi này là dành cho Tử An.
Chưa kịp suy tính xem nên giới thiệu thế nào, Tử An đã tự nhiên chắp tay, từ tốn nói:
“Tại hạ họ Kỳ, tên Tử An, là hôn phu của Tú Tú. Không biết Tú Tú đã làm điều gì đắc tội với các vị, nếu có chỗ nào không phải, tại hạ nguyện chịu phạt thay nàng.”
Lời lẽ nhã nhặn, không thấp hèn cũng chẳng kiêu ngạo.
Chỉ là… chàng đã hiểu lầm rồi.
Cũng khó trách, đường đường là quý nhân kinh thành lại tụ tập trong căn nhà rách nát của chàng, đổi lại ai cũng không thể hiểu nổi.
“Hôn phu ư?” Ánh mắt Hàn Trác quét về phía ta, sắc bén tựa đao kiếm, khiến ta không tự chủ được mà run lên.
Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác chột dạ.
Ta vội quay đầu sang phía Tử An, hạ giọng thì thầm:
“Tử An ca ca, không phải như huynh nghĩ đâu, chờ lát nữa muội sẽ giải thích rõ ràng. Huynh yên tâm, muội không sao cả.”
Tử An nhìn ta đầy tin tưởng, khẽ gật đầu.
Ta cũng đáp lại chàng một nụ cười.
Nhưng khi quay người lại, ánh mắt ta chạm phải Hàn Trác.
Hắn đang nhìn ta và Tử An, gương mặt đen như đáy nồi, hai mắt đầy vẻ giận dữ.
Ta nhướng mày, lơ đễnh nói:
“Vương gia không phải muốn vào trong ngồi một lát sao? Xin mời.”
Nói xong , ta xoay người định vào nhà chuẩn bị trà nước.
Hắn lại hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Ta sững sờ tại chỗ, khóe miệng giật giật.
Đây là… đi rồi sao?
8
Sau khi Hàn Trác rời đi, ta mới kể lại đầu đuôi sự tình cho nương và Tử An nghe.
Nào ngờ khi nói xong, hai người bọn họ đều ngây người ra một lúc.
Ta còn chưa kịp nghĩ kỹ vì sao lại thế, nương ta đã bật cười:
“Hóa ra chỉ là nhận nhầm người. Không sao cả, đừng chuốc thêm phiền phức vào thân là được rồi.”
“Vâng.”
Nhìn sang Tử An vẫn mang vẻ mặt phức tạp, ta ngỡ rằng chàng lo lắng cho ta, bèn trấn an:
“Tử An ca ca, muội không sao đâu.”
Chàng gật đầu, không nói thêm lời nào.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi rời nhà đến tiệm gấm, nương ta còn lần mò lấy ra một quả trứng gà đưa cho ta:
“Là Lý thẩm cạnh nhà mang qua, nếu con về muộn, ăn tạm cho đỡ đói.”
“Trứng này, nương giữ lại mà ăn.” Ta đẩy tay bà về.
Bà khẽ nắm lấy tay ta, kiên quyết nhét quả trứng vào lòng bàn tay ta:
“Nương đã ăn rồi, giữ lại phần này cho con và Tử An.”
Tử An cũng đứng bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vai ta:
“Cầm lấy đi.”
Ta đành nhận lấy, lòng bỗng chua xót vô cùng.
Đúng lúc ấy, Tử An từ trong túi lấy ra một đóa trâm hoa châu nhỏ, đưa cho ta:
“Hôm nay ta bán được thêm vài bức chữ, thấy muội thường ngày ăn mặc đơn giản, nên mua tặng muội.”
Nhìn đóa trâm hoa tuy mộc mạc nhưng vẫn thanh nhã, ta bỗng ngẩn người.
“Muội thích không?”