Ta là ánh trăng sáng trong lòng của vị Nhiếp Chính Vương.
Hôn thê của chàng tìm đến ta, nói : “Cho ngươi mười vạn lượng, rời khỏi Nhiếp Chính Vương.”
Ta nghe xong liền vỗ bàn đứng dậy.
“Có chuyện tốt như vậy, cớ sao không nói sớm hơn!”
1
Ta vốn là công chúa bị thất sủng nhất trong cung, phụ hoàng gả ta sang nước láng giềng để hòa thân với lão hoàng đế đã ngoài sáu mươi tuổi.
Nhưng còn chưa kịp lên đường, thì thiếu niên từng bị phụ hoàng e dè, gia tộc bị tru di và lưu đày kia đã dẫn binh công phá thành trì.
Trong một đêm, thành vỡ nước mất.
Thừa lúc hỗn loạn, ta tìm lấy một thi thể, đặt ngọc bài chứng minh thân phận của mình lên người ấy.
Phóng hỏa đốt thi thể, rồi một mình đào thoát.
nay đã là năm thứ hai kể từ khi ta rời cung.
Hai năm qua, từ một công chúa cao quý, ta trở thành thợ thêu trong một tiệm gấm vóc nhỏ.
Cuộc sống tuy thanh đạm nhưng so với những ngày trong chốn thcung đã an yên hơn nhiều.
Còn triều chính thì gió mưa biến ảo.
Nghe đồn thiếu niên mang binh năm đó, kẻ đã phá tan cửa thành là Hàn Trác, nay đã trở thành Nhiếp Chính Vương.
Tân hoàng đế là con của hoàng huynh ta, năm nay mới ba tuổi rưỡi.
Còn các thành viên hoàng tộc khác, hầu như đều đã chết dưới tay Hàn Trác.
Nghe tin ấy, ta không biết lòng mình nên vui hay buồn.
Chỉ nhớ lại năm xưa, dưới gốc đào hoa nở rộ, chàng đỏ mặt nhìn ta mà nói:
“Linh Hoa, đợi ta khải hoàn trở về, sẽ cầu thánh thượng ban hôn. Nàng nhất định phải chờ ta.”
Trong lòng ta không khỏi dâng lên vài phần ngẩn ngơ.
Đáng tiếc thay, cuối cùng ta vẫn không đợi được chàng.
2
Hôm ấy, ta đến phủ Thừa tướng để giao khăn thêu.
Quản sự dẫn ta vào gặp tiểu thư Thẩm Giai Hòa.
Trên đường đi, lão liến thoắng khoe khoang là “Tiểu thư nhà ta mắt nhìn cao quý, đồ thêu thông thường không thể nào lọt vào mắt nàng”, nào là “Nếu tiểu thư vừa ý, tiệm gấm các ngươi coi như gặp đại phúc.”
Ta chỉ lặng im, không đáp.
Thật ra khi còn trong cung, ta đã từng nghe đại danh của Thẩm Giai Hòa.
Dẫu chưa từng gặp mặt, nhưng cũng biết nàng vừa tài hoa vừa xinh đẹp, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, là thiên kim danh gia đệ nhất kinh thành.
Nếu nàng giỏi thêm nữ công, cũng chẳng có gì lạ lùng.
“Tiểu thư nhà ta sắp cùng Nhiếp Chính Vương đại hôn , nếu dùng đến đồ thêu của các ngươi thì quả thật là tổ tiên các ngươi tích đức đấy!”
Nghe câu này, chân ta bỗng khựng lại.
“Có chuyện gì vậy?” Quản sự quay đầu hỏi.
“Không… không có gì.” Ta gượng cười đáp. “Vậy xin chúc mừng Thẩm tiểu thư trước.”
Quản sự lập tức tươi cười hớn hở: “Xem ra ngươi cũng biết ăn nói. Nhưng lời ấy phải chờ đến khi gặp tiểu thư mới nói. Nếu tiểu thư vui lòng, còn có thể ban thưởng cho ngươi. Phải rồi, hôm nay Nhiếp Chính Vương cũng sẽ tới để bàn chuyện định thân…”
Quản sự vẫn lải nhải không ngừng, nhưng ta chẳng nghe được một chữ nào.
Trong đầu chỉ quanh quẩn câu nói ấy: “Tiểu thư nhà ta sắp cùng Nhiếp Chính Vương đại hôn .”
Ta tự cười khổ trong lòng.
Giang Linh Hoa à Giang Linh Hoa , trong mắt chàng, ngươi chẳng qua là một kẻ đã chết mà thôi .
Dẫu người ta có thế nào, cũng chẳng còn can hệ gì đến ngươi nữa.
3
Lúc gặp Thẩm Giai Hòa, nàng đang ngồi trong hoa viên gảy đàn.
Quả nhiên như lời đồn, dung nhan tuyệt mỹ, khí chất cao quý, tựa như tiên nữ giữa nhân gian, còn diễm lệ hơn cả muôn hoa xung quanh.
Quản sự dẫn ta tới trước mặt nàng, chuẩn bị nói rõ ý định.
Chợt nghe tỳ nữ bên cạnh nàng quát lớn, chỉ thẳng vào ta:
“To gan! Không thấy tiểu thư đang luyện đàn hay sao? Ngươi là hạng người gì mà dám xông vào!”
Quản sự kéo ta tiến lên.
Tiếng đàn chợt dừng, ta thấy Thẩm Giai Hòa khẽ thở dài, liếc mắt nhìn ta một cái, rồi lại quay đầu đi.
Dẫu nàng không nói ra, nhưng ta có thể cảm nhận được sự bất mãn nơi nàng.
Ta vội vàng dâng khăn tay lên.
Nàng lại chẳng hề động đậy.
“Vân Nhi, ngươi xem đi.” Nàng chỉ khẽ nói như vậy.
Tỳ nữ tên Vân Nhi tiếp lấy khăn, thoáng nhìn qua đã lập tức bắt đầu bới móc.
Nào là mũi kim, tay nghề, kiểu dáng… chẳng có điểm nào lọt được vào mắt nàng.
Ta biết, nàng đây là đang mượn cớ gây khó dễ.
Ta lặng lẽ cúi đầu nghe, trong lòng lại thầm nghĩ không biết nàng vì cớ gì mà tức giận đến vậy.
Đột nhiên nghe Vân Nhi lớn tiếng:
“Đem thứ khăn tay như thế này mà lừa gạt tiểu thư nhà ta! Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Tiệm gấm các ngươi mà đối đãi khách nhân thế này thì còn tồn tại làm gì nữa! Đợi tiểu thư nhà ta bẩm báo với thừa tướng, phá cái tiệm gấm nát của các ngươi đi!”
Ta không biết nàng có thực sự đe dọa hay không, nhưng nếu vì chuyện này mà liên lụy đến tiệm gấm thì thật là oan uổng.
Ta vội vàng cầu xin:
“Xin tiểu thư tha lỗi ! Nếu có điều gì không vừa ý, ta lập tức về sửa đổi ngay…”
“ Chát..”
Lời còn chưa dứt, trên mặt đã ăn ngay một bạt tai.
Bên má truyền đến cảm giác nóng rát
“Ngươi còn dám cãi!” Giọng nói the thé của Vân Nhi vang lên ngay trước mặt ta.
Ta nhẫn nhịn, lại nhẫn nhịn, cuối cùng chỉ cúi đầu thấp giọng:
“Tiểu nhân không dám.”
“Hừ! Chỉ là một tiệm gấm nhỏ nhoi, thừa tướng nhà ta chỉ cần động một ngón tay cũng có thể khiến nó biến mất!” Vân Nhi vẫn tiếp tục nói.
Ta biết, đây chính là lý do khiến ta phải nhẫn nhịn.
Ngẫm nghĩ một hồi, ta quỳ xuống trước mặt Thẩm Giai Hòa, cúi thấp thân dập đầu nói :
“Xin tiểu thư thứ lỗi.”
Nàng khẽ ngước mắt nhìn ta một lát, rồi phất tay:
“Thôi được, lần này coi như cho ngươi một bài học. Lần sau nói năng cẩn thận hơn. Vả miệng mười cái, rồi lui xuống đi.”
Ta cúi đầu khấu nói :
“Đa tạ tiểu thư.”
Vân Nhi đã bước đến trước mặt ta, giơ cao bàn tay, chuẩn bị đánh xuống.
Ta nghĩ bụng, lần này e rằng mặt sẽ sưng lên mất, nhưng cũng không phản kháng.
Các nàng đã ôm hận trong lòng, tất nhiên phải tìm chỗ trút giận.
Mà ta chỉ tình cờ trở thành đối tượng mà thôi.
Hai năm nay làm việc tại tiệm gấm, loại chuyện thế này ta cũng gặp không ít.
Dây dưa với quyền quý, càng phản kháng, hậu quả càng thê thảm.
Tiệm gấm chẳng qua chỉ là một cửa tiệm nhỏ, không có chỗ dựa, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng biết kêu ai.
Thế nên chỉ đành nhẫn nhịn.
Nhịn một chút rồi cũng qua thôi.
Ta nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ cú đánh giáng xuống.
Nhưng bỗng nhiên, từ xa vang lên một tiếng quát lớn:
“Dừng tay cho ta!”
4
Toàn thân ta chấn động, không dám tin vào tai mình.
Vội mở mắt, quả nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc đang từng bước tiến đến, theo sau là một đoàn người mặc áo gấm.
Ánh mắt của người đó chăm chăm nhìn về phía này.
Ta vội vàng cúi đầu xuống.
Là Hàn Trác.
Sao người này lại xuất hiện ở đây.
Bên cạnh, Thẩm Giai Hòa cũng đứng dậy, giọng nói có chút ngượng ngập:
“Vương gia, sao người lại đến sớm như vậy?”
Hàn Trác không đáp.
Ta vẫn quỳ dưới đất, đầu cúi sâu, nhưng có thể cảm nhận được bước chân của Hàn Trác ngày càng tiến lại gần.
Cho đến khi dừng ngay trước mặt ta.
Trong lòng ta rối bời, không biết chàng mang biểu cảm gì, cũng không biết phải đối mặt với hắn ra sao.
Xung quanh, những người khác dường như cũng không hiểu được hành động của hắn.
Chợt nghe giọng nói khô khốc của Vân Nhi vang lên:
“Chuyện… chuyện là thế này, đây là thợ thêu của tiệm gấm, nàng lỡ thất lễ với tiểu thư nhà nô tỳ, cho nên… cho nên…”
“Cút.”
Chỉ một chữ, lạnh như băng.
Vân Nhi lập tức “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, run rẩy không thôi.
Xung quanh im lặng như tờ, không ai dám lên tiếng.
Sau đó, Hàn Trác ở trước mặt bao nhiêu người cúi người xuống trước ta.
hắn đưa tay ra, nâng lấy gương mặt ta, ép ta phải nhìn thẳng vào hắn .
Ánh mắt như thiêu đốt, vừa nghi hoặc, vừa điên cuồng.
Hồi lâu, hắn mới thốt lên hai chữ:
“Linh Hoa.”
5
Xung quanh phút chốc lặng như tờ.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt ngạc nhiên, đầy kinh hãi nhìn hắn, rồi lại nhìn ta.
Ta hít sâu một hơi lạnh.
Hỏng rồi.
Thân phận bại lộ.
Ta cố ép mình bình tĩnh, lúc này càng không được rối loạn.
Ta nhất định không thể để hắn nhận ra.
Năm đó, ông nội của Hàn Trác là Phụ Quốc Tướng Quân , bị gian thần hãm hại, phụ hoàng ta hồ đồ, nghe lời gièm pha, suýt nữa tru di cả cửu tộc toàn Hàn gia.
Hôm ấy trời gió tuyết, Hàn Trác bị lưu đày.
Ta không nhịn được mà leo lên cổng tường thành nhìn hắn.
Hắn đỏ mắt nhìn về phía cổng thành, trong ánh mắt ấy, ta chỉ thấy thù hận.
Khi ấy ta đã biết, giữa ta và hắn không còn khả năng nào nữa.
Ta cũng biết, lòng đầy thù hận như vậy, hắn nhất định sẽ quay về.
Quả nhiên, trong thời gian bị lưu đày, hắn liên lạc với các cựu thần dưới trướng gia gia của hắn, hai năm trước mang quân phá thành, khiến tất cả những kẻ hại hắn phải trả giá.
Trong đó có cả phụ hoàng và huynh trưởng ta.
Hiện giờ, giữa ta và hắn dù từng có ân tình, nhưng đã bị hai cuộc đồ sát ấy cắt đứt hoàn toàn.
Làm sao ta có thể lấy thân phận cũ để đối mặt với hắn được đây?
Thế nên, không thể thừa nhận.
Dù sao hắn cũng không có chứng cứ.