Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MỘT SỢI TƠ NỐI DUYÊN NGHÌN NĂM Chương 6 MỘT SỢI TƠ NỐI DUYÊN NGHÌN NĂM

Chương 6 MỘT SỢI TƠ NỐI DUYÊN NGHÌN NĂM

3:56 sáng – 30/09/2024

22
Tây Vực đã hạn hán lâu ngày, dân chúng không còn đường nào khác nên muốn ta cầu mưa.

Ta nào có biết cầu mưa?

Nhưng mà nói sao cũng khó, bởi cơn mưa cuối cùng ở Tây Vực cũng đã từ 18 năm trước, khi ta sinh ra.

Ta không ngừng vuốt ve mảnh vảy rồng, “Vảy rồng ơi vảy rồng, nếu ngươi thật sự linh thiêng, hãy giúp ta gọi mưa đi.”

Phúc Quý thì lại không thèm để ý, “Ngươi thực sự coi vảy rồng là lệnh bài sao? Không biết vảy rồng là từ rồng mà ra à!”

“Ta dĩ nhiên biết vảy rồng là từ rồng mà ra, chẳng lẽ nó lại từ người ngươi sao!”

Hắn lại bắt đầu ba hoa, “18 năm trước, lúc đó nào phải mưa đâu, đều là nước mắt của ta đấy.”

Ta trêu lại, “Ngươi nghĩ ngươi chỉ cần khóc vài tiếng là có thể gọi mưa, ngươi tưởng mình là con trai của Long Vương chắc?”

“Ngươi coi thường ta đấy à, ngươi là thánh nữ được trời định, tại sao ta không thể là con trai Long Vương?”

“Được thôi, ta coi thường ngươi đấy, có giỏi thì làm đi!”

“Ta không làm chuyện lỗ vốn,” hắn cười đầy gian xảo, “nếu ta có thể giúp ngươi gọi mưa, ngươi sẽ hôn ta một cái, được không?”

“Ô, ha ha, đừng nói hôn, ngươi mà làm được thì ta cưới ngươi luôn.”

Nhưng thực tế chứng minh, phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói.

Ai mà ngờ thằng nhóc này lại may mắn như mèo mù bắt được cá rán chứ.

Hắn đến đòi nợ một cách vô cùng đắc ý, “Vậy định bao giờ thành thân đây, nương tử?”

“Hừ! I love you!

Hắn cũng đáp lại ta, “I love you too.”

Được lắm, đừng tưởng ta không đoán ra, ngươi đang mắng trả ta chứ gì, để xem ngươi có thiếu đòn không!

Ta rút lưỡi dao cong định xử hắn, hắn lại nhìn ta với ánh mắt vô tội và nói, “‘I love you too’ là câu khẳng định đó, có nghĩa là, ta thực sự là đồ mặt dày.”

“Thế còn chấp nhận được.”

Cuối cùng, để giữ gìn danh tiếng của Thánh nữ trời định, ta đành miễn cưỡng đặt một nụ hôn nhẹ lên má hắn.

“Ngươi bảo hôn một cái, ngươi thật sự chỉ hôn có một cái thôi à?”

“Không thì còn gì nữa?”

Hắn bĩu môi cao tít lên, như thể sợ người khác không biết là hắn không hài lòng.

Cuối cùng hắn đẩy ta vào tường, như xả giận mà cắn mút môi ta không ngừng.

Giữa những nụ hôn nóng bỏng, hắn thì thầm, “Tiêu Tiêu, ta… nhớ ngươi…”

Ta nghi rằng hắn đã bỏ lỡ vài từ, lẽ ra hắn muốn nói, “Tiêu Tiêu, ta nhớ ngươi đến… chết đi được.”

Không phải chỉ lấy của ngươi một túi bảo vật thôi sao, ta mưu tài, ngươi lại muốn mưu hại mạng ta à.

Đúng là đồ nhỏ mọn.

23
Ta đã 18 tuổi, đến tuổi lập gia thất rồi.

Hôm nay, phụ vương hỏi ta muốn phò mã thế nào, hình ảnh của Vương Phúc Quý lại bất giác hiện lên trong đầu ta với cái dáng vẻ hèn mọn đó.

Chắc chắn ta đã bị trúng tà rồi!

Sau khi phụ vương đi, ta lại chống cằm lẩm bẩm, “Không biết phu quân tương lai của ta sẽ như thế nào nhỉ?”

Hắn không đợi mời, liền chỉ tay vào mình mà cười, “Đừng nghĩ nữa, phu quân tương lai của ngươi ở đây rồi.”

Ta nhìn hắn ngơ ngác, tại sao hắn lại cười đẹp như vậy?

Người Trung Nguyên giỏi yểm bùa, xem ra lời đồn là thật.

Hắn nói hắn muốn cưới ta, nhưng khi phụ vương tổ chức chiêu phu cho ta, hắn lại lặng lẽ bỏ đi.

Ta nghĩ, có lẽ hắn đã đi tìm thê tử bỏ trốn của mình rồi.

Hắn luôn mắng nàng ấy là “đồ vô ơn”, nhưng chưa bao giờ nói rằng hắn không yêu nàng ấy.

Nghĩ lại, nếu không yêu, hắn sẽ không vượt ngàn dặm xa xôi đến Tây Vực tìm nàng. 

Hóa ra là ta tự đa tình mà thôi.

Nhưng nếu đã đi tìm thê tử, tại sao lại đến trêu chọc ta làm gì?

Vương Phúc Quý, ngươi đúng là đồ khốn nạn, I love you!

Nhưng lạ thật, trước đây Tây Vực mấy chục năm chẳng có một giọt mưa, lần này lại mưa rả rích suốt nửa tháng.

Vì mưa mà lễ chiêu phu của ta cứ bị hoãn lại.

Cuối cùng mưa cũng tạnh, đài chiêu phu vừa được dựng lên, trên trời bỗng giáng xuống một tia sét, đánh tan tành chẳng còn mảnh vụn.

Ta chỉ muốn cưới một người thôi, mà còn bị sét đánh là sao?! Với cú sét này, còn ai dám cưới ta nữa chứ?!

Địa vị của ta lập tức từ “Thánh nữ trời định” bị giáng xuống thành “Sao cô tinh”, họ nói rằng ai cưới ta đều sẽ bị sét đánh tan tành.

Ông trời muốn chơi ta đến chết à?!

Đúng lúc ta đang tức giận, tên khốn nạn I love you lại quay trở về.

Hắn vội vã lao tới, không nói không rằng liền chặn môi ta lại và ép ta nuốt một viên đan dược.

Đắng quá, đắng quá, đây là cái gì?!

Không chỉ đắng trong miệng, đầu ta cũng bắt đầu choáng váng, những ký ức kỳ lạ đột nhiên tràn ngập trong đầu ta.

Khi cơn mơ hồ qua đi, ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngạo Dạ đang nhìn ta với ánh mắt đầy mong đợi.

“Ngạo Dạ?” 

Khoan đã, Ngạo Dạ? Sao hắn lại ở đây?

Hắn ôm ta thật chặt, “Tiêu Tiêu, lần này ngươi đừng hòng chạy nữa.”

24
Miệng ta vẫn còn vị đắng, hắn liền đưa kẹo cho ta dỗ dành, “Ăn thêm một viên kẹo nữa đi, kẹo mãi mãi ngọt ngào mà.”

“Ngươi vừa cho ta ăn cái gì mà đắng thế?” Ta bực bội hỏi.

“Viên ‘Hồi Mộng Đan’ đấy,” hắn thản nhiên đáp, “ta vốn định sau khi tìm được ngươi, đồ con sói vô ơn, rồi sẽ hành hạ ngươi một trận cho hả giận!”

“Nhưng khi vừa gặp lại ngươi, ta lại yếu lòng mà tự tha thứ cho ngươi trước. Những liệu pháp vật lý như roi hồi mộng, rìu hồi mộng, búa hồi mộng gì đó, ta đều không nỡ dùng lên ngươi.”

Rồi hắn lại hậm hực nói, “Ta vừa về Quỷ Thị để lấy viên Hồi Mộng Đan thì ngươi đã chuẩn bị chiêu phu, tức giận quá ta liền đánh sét phá tan lễ đài!”

Khoan đã, thông tin nhiều quá, để ta nghĩ lại xem sao.

Hắn từng nói gì nhỉ, hắn đến Tây Vực để tìm thê tử, hóa ra cô gái xấu xa mà hắn nhắc đến chính là ta sao?

Ta lại là “trà xanh” sao?

Không đúng, ta đâu có xấu như hắn nói.

Ta hỏi, “Ta ép ngươi cưới ta bằng cách uy hiếp cha mẹ ngươi?”

Hắn đáp, “Lễ âm hôn đó ta cũng đâu có đồng ý.”

“Ta khiến ngươi tán gia bại sản?”

“Nếu không phải do ngươi, ta đã không phá tan ‘Mẫu Đơn Hoa Hạ’ rồi.”

“Ta hết lần này đến lần khác quyến rũ ngươi, nhưng ngươi không chịu khuất phục?”

“Ngươi ngủ cứ cựa quậy lung tung, may mà ta đã nhịn được.”

“Ta phá hoại sự trong sạch của ngươi rồi bỏ rơi ngươi?”

“Không phải ngươi bảo ta dạy ngươi sinh con sao?! Cuối cùng ngươi đúng là đã bỏ chạy mà.”

Ngẫm lại, những gì hắn nói có vẻ cũng không sai, ta thực sự là kẻ xấu xa sao?

Ngạo Dạ lại chu môi, đòi ta bồi thường.

“Biết sai rồi thì bồi thường cho ta đi ~”

Không đúng, chuyện xấu kia là kiếp trước, còn kiếp này ngươi đã phá tan lễ chiêu phu của ta thì sao không tính sổ trước đi?

Nếu không nghĩ ra, ta cứ đánh hắn trước, lát nữa nghĩ thông rồi xin lỗi cũng không muộn.

Ta vừa đấm đá hắn vừa mắng “I love you”, còn hắn lại cười bảo rằng “Đánh là thương, mắng là yêu”, đúng là đồ thần kinh.

Buổi tối khi đi ngủ, hắn không biết xấu hổ mà leo lên giường ta, còn định cởi đồ của ta.

Sau khi thấy không thể lột đồ của ta, hắn liền tự cởi hết quần áo của mình.

Hắn ghé sát vào tai ta, giọng khàn khàn, “Tiêu Tiêu, ta nhớ ngươi lắm, trong lòng nhớ, ở đây cũng nhớ.”

“Tiêu Tiêu… Tiêu Tiêu…”

“Đừng gọi nữa, đừng gọi nữa, ngươi gọi cũng vô ích thôi.”

“Tiêu Tiêu… ta đã giữ gìn vì ngươi… suốt mười tám năm rồi.”

“Tiêu Tiêu… mỗi ngày ta đều mơ thấy ngươi… ngày nào ta cũng rất nhớ ngươi…”

Đừng nói những lời lớn mật như vậy, ta vẫn còn là một đứa trẻ mà.

Nhưng hơi thở ấm áp của hắn bên tai khiến ta cảm thấy khó chịu vô cùng.

“Vậy… chỉ một lần thôi.”

Hắn cười đầy mãn nguyện, rồi đè lên ta mà hôn ngấu nghiến.

Một khi đã bắt đầu, hắn sẽ không bao giờ muốn dừng lại.

Ta bắt đầu nổi giận vì hắn không giữ lời, liền gọi tên Vương Phúc Quý lúc hắn đang đắm chìm trong cảm xúc.

Cơ thể hắn đột nhiên cứng đờ, rồi đánh mạnh vào mông ta, giọng nói kiên quyết, “Gọi là Ngạo Dạ ca ca.”

Hừ, ta vốn dĩ đã gả cho Vương Phúc Quý, sao ta phải nghe lời ngươi.

“Vương Phúc Quý, Vương Phúc Quý, Phúc Quý nhi ~”

Ta không ngừng gọi như vậy, khiến hắn càng tức giận và làm tới dữ dội hơn, cuối cùng dù ta có kêu bao nhiêu tiếng “Ngạo Dạ ca ca” để xin tha, hắn cũng không bỏ qua.

25
Từ sau lần đó, hắn ba ngày hai lượt lại tìm đến ta đòi hỏi, và lần nào cũng tìm cách “ăn sạch” ta.

Sau một trận mây mưa, ta bực bội đạp hắn một cái, “Nếu ngươi cứ tiếp tục hoan lạc đêm đêm như thế, sớm muộn gì cũng có chuyện!”

Hắn nhướng mày, cười gian xảo, “Vậy ta với ngươi, định sinh trước đứa tên là Ngạo Lợi Kê, hay Ngạo Lợi Âu trước?”

Hừ, tên nam nhân xấu xa!

Ta quay lưng lại, không thèm để ý đến hắn, nhưng hắn vẫn mặt dày dán sát lại.

“Tiêu Tiêu, đừng giận mà, ta chẳng phải đã đi xin cầu thân với phụ vương ngươi rồi sao.”

“Lần đầu tiên ta đến, ông ấy chê ta là người Trung Nguyên, sau đó ta lấy một thân phận khác, ông lại chê gia thế của ta không xứng, rồi ta lại lấy thêm thân phận nữa, ông lại bảo lễ nghĩa của ta không đủ.”

Hắn thở dài, lại nói, “Chuyện cưới hỏi ở trần gian phiền phức quá, hay ngươi theo ta về Đông Hải nhé.”

“Tiêu Tiêu, Đông Hải rất đẹp, ngươi nhất định sẽ thích nơi đó.”

Ta giả vờ ngủ, không đáp lại.

Hắn thấy ta ngủ rồi cũng không nói thêm gì nữa, chỉ ôm chặt lấy ta từ phía sau mà ngủ thiếp đi. 

Cuối cùng, hắn còn dụi dụi vào lưng ta, lẩm bẩm, “Dù sao ta cũng không muốn rời xa ngươi nữa.”

Người xưa nói không sai, “từ bần đến phú dễ, từ phú đến bần khó”.

Dù nhớ về cuộc sống khổ cực ở kiếp trước, chứng bệnh công chúa của ta cũng không thay đổi được.

Ví dụ, khi ăn dâu tây, ta chỉ ăn phần ngọn, phần còn lại liền tiện tay ném cho Ngạo Dạ.

Hắn vừa nhai vừa than thở, “Tiêu Tiêu được ăn ngọn dâu tây, ta chỉ được ăn phần đuôi dâu tây.”

“Còn ồn ào nữa là ta không cho ngươi ăn luôn cả lá dâu đấy!”

Hoặc ví dụ khác, có vài bộ quần áo mặc chưa bao lâu nhưng không hợp với phong cách của ta nữa, ta không muốn mặc lại.

Ngạo Dạ gom hết quần áo ta không cần, xé thành vải vụn, rồi tỉ mỉ làm ra 999 trâm hoa vải để tặng ta.

Xem ra ta đã cho hắn ăn no quá rồi.

Ta cứ tưởng cuộc sống như thế này sẽ kéo dài thêm một thời gian nữa, nhưng nó lại bị cắt ngang bởi một tờ chiếu chỉ.