26
Tin tức về việc ta có thể gọi sấm và cầu mưa chẳng hiểu sao lại truyền đến tai Hoàng đế Trung Nguyên.
Hoàng đế Trung Nguyên, tự xưng là chân mệnh Thiên tử, đã phái sứ giả đến cầu hôn “Thánh nữ trời định.”
Người ta thường nói vàng thật không sợ lửa, còn hắn đúng là rồng thật không sợ sét đánh!
Quân đội Ba Tư yếu đuối, phụ vương ta đành phải nhẫn nhịn và đồng ý gả ta đi để giữ hòa bình, không dám chống lại lệnh của họ.
Ngạo Dạ thì tức giận, định đi đánh chết vị Hoàng đế đó.
Ta hỏi hắn, “Sau khi giết được hoàng đế rồi thì sao? Lại làm được gì?
Hoàng đế băng hà, trần gian chắc chắn sẽ hỗn loạn, có bao nhiêu số phận của người dân sẽ bị xáo trộn vì điều đó.
Thiên giới trách phạt, phụ vương ngươi có bảo vệ được ngươi không?”
“Vậy chúng ta bỏ trốn, ta sẽ đưa ngươi về Đông Hải.”
“Ta đi rồi, phụ vương ta sẽ ra sao? Dân chúng Ba Tư sẽ thế nào? Nếu quân đội Trung Nguyên tràn vào Tây Vực, ta sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.”
Hắn vẫn bướng bỉnh, “Ta không quan tâm! Ta yêu ngươi, ta không cho phép ngươi gả cho kẻ khác!”
“Yêu? Ngươi có thể yêu ta được bao lâu?” Ta mỉa mai cười.
“Cho dù ngươi yêu ta bây giờ, nhưng khi ta già nua xấu xí, ngươi có còn nói yêu được không?”
“Ta có thể!” Hắn không hề do dự mà đáp.
“Nhưng ta thì không thể!” Ta dứt khoát đáp lại.
“Khi ta già đi, ngươi vẫn sẽ là thiếu niên. Lúc đó, người ta sẽ nghĩ chúng ta là gì? Mẫu tử? Tổ tôn?”
Hắn lại bướng bỉnh đáp, “Ta có thể dùng pháp thuật để giữ cho ngươi trẻ mãi không già, ta có thể tìm cách giúp ngươi hoàn hồn và kéo dài tuổi thọ, chỉ cần chúng ta không xa nhau, ta có thể làm mọi thứ!”
Ta gào lên với hắn, “Ngươi nghĩ ngươi là ai mà muốn độc chiếm ta cả đời cả kiếp! Ta không thích ngươi, ta không thuộc về ngươi!”
“Ngươi nói dối!” Hắn nắm lấy vai ta, ép ta phải nhìn vào mắt hắn, “Ngươi rõ ràng thích ta, tại sao không dám thừa nhận?”
Ta liền ném mảnh vảy rồng ra trước mặt hắn, rồi bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, “Ta không thích ngươi, trước đây không thích, sau này cũng sẽ không thích.”
Khuôn mặt hắn trở nên buồn bã, tay hắn nới lỏng khỏi tay ta.
“Ta sẽ không về Đông Hải cùng ngươi, ngươi đi đi.”
Hắn nhìn ta với ánh mắt buồn rầu, giọng run rẩy đầy bi thương, “Nếu ta đi, ta sẽ… không bao giờ quay lại nữa thì sao?”
“Thì đừng quay lại.”
Nói xong, ta quay lưng bỏ đi.
Ta không biết hắn đã đứng đó bao lâu, nhưng quả thật, hắn không bao giờ quay lại nữa.
27
Nhưng ta không thể đến Trung Nguyên, vì ta đã chết trên đường đi hòa thân.
Hồng mã của ta mất kiểm soát, lao xuống vực, kéo theo ta cùng cỗ xe xuống.
Tiểu công chúa của vương quốc Ba Tư chết một cách thật lãng xẹt.
Ta… lại chết vì ngã xuống vực.
Khi Bạch Vô Thường đến đón ta, ta tức giận túm lấy cổ áo Bạch Vô Thường, “Đây chính là cái mà ngươi gọi là mệnh cách không rõ ràng sao?”
Bạch Vô Thường kiên nhẫn giải thích, “Tiêu Tiêu cô nương chuyển sinh sớm đến Tây Vực, nhưng vì ở Trung Nguyên vẫn có người nhớ đến cô, nên khi cô bước chân vào Trung Nguyên, mệnh cách xung đột và cô phải quay lại Minh Giới.”
Biết thế này, ta đã chẳng làm gì cho mệt mỏi!
Lần này ta được đầu thai làm công chúa của một nước, chắc cũng phải vài trăm năm nữa mới có thể luân hồi, có lẽ ta nên chuẩn bị tâm lý sống lâu dài ở Minh Giới rồi.
Nhưng Bạch Vô Thường lại nói thăm dò rằng, Minh Giới chưa mở rộng dịch vụ sang Tây Vực, nên không có khu vực thờ cúng và cũng không có khu nhà ở cho người Tây Vực.
Không cần nói vòng vo, ngươi có thể nói thẳng ra rằng ta chỉ là một hồn ma lang thang không nơi nương tựa.
Lại một kiếp nữa mất cả người lẫn của.
May mà Vương Phúc Quý không còn đến tìm ta nữa, nhưng nội tổ mẫu vẫn chấp nhận cho ta ở lại.
Ta đã sống cùng bà trong Minh Giới suốt nhiều năm.
Những năm qua, ta thường mơ thấy Ngạo Dạ, mơ thấy hắn cho ta ăn kẹo, làm trâm vải cho ta, và ôm lấy ta mà không ngừng gọi “Tiêu Tiêu”…
Nhưng trong giấc mơ của ta, hắn luôn mang một vẻ buồn bã, và cuối cùng, chỉ còn lại câu nói của hắn vang vọng trong khoảng không, “Nếu ta đi, và không bao giờ quay lại nữa thì sao?”
Không bao giờ quay lại nữa sao?
Trong truyện, những người nói sẽ quay lại thường không quay lại, vậy những người nói sẽ không quay lại, liệu có trở về không?
Hay là… đừng trở lại nữa.
Ta đã mang ký ức của hai kiếp mà sống suốt bao năm qua, cảm thấy thế này đã quá đủ.
Nếu hắn thực sự phải sống cả nghìn năm với những ký ức nặng nề như A Độ, thì hắn sẽ phải chịu đựng biết bao đau khổ.
Ta không muốn hắn đau khổ như vậy, ta muốn hắn luôn vui vẻ và hạnh phúc.
Trước khi nội tổ mẫu chuyển sinh, bà đã lẫn lộn ký ức, luôn nắm lấy tay ta và gọi ta là Phúc Quý nhi.
Nhưng ta biết, Phúc Quý của bà vốn dĩ không thuộc về nơi này, hắn thuộc về vùng biển tự do kia.
28
Nội tổ mẫu đã đi luân hồi, nhưng Vương viên ngoại lại đến Minh Giới.
Phu quân đã bỏ đi, ta còn phải hầu hạ công công, chuyện này mà không được bình chọn là “Cảm động nhất Minh Giới” thì chắc chắn có phản ứng tiêu cực.
Vương lão gia là người chính trực, mỗi ngày đều đọc Lục Giới Thời Báo, đọc xong lại tức giận bình luận.
“Bài Luận Họa Giao Long này thật là vớ vẩn, Giao Long ở Trường Hải độ kiếp hóa rồng còn mạnh hơn cả Ứng Long trên Cửu Thiên, đúng là nói nhảm!”
“Nếu Giao tộc có tâm bất chính, tứ hải tất loạn, bát hoang dễ đổi chủ, câu này thật nực cười!”
Ngài bình tĩnh lại đi, dù thế nào cũng là chuyện của thần tiên, chúng ta là ma quỷ thì quản sao được.
Ngày hôm ấy, ta đi ra phố mua báo cho ông, lại tình cờ gặp A Độ.
Hắn mặc một bộ giáp vảy xanh thẫm, ánh mắt lạnh lùng, đầy sát khí.
Cuối cùng cũng đã có chút khí chất tàn nhẫn rồi.
Hắn nói, “Tiêu Tiêu cô nương, ta phải trở về Trường Hải.”
“Ngươi không đợi A Phỉ trở về sao?”
Hắn chỉ nói một câu đầy ẩn ý, “Ta… e là không thể quay lại.”
Không quay lại? Vẫn còn nhiều thẻ chưa được hủy mà, ngươi định ôm tiền bỏ trốn sao?
Ta lại thấy thấp thoáng đâu đó bóng dáng của kẻ bạc tình.
Hắn tiếp tục, “Ngươi và ta coi như có duyên, tặng ngươi một mảnh vảy Giao Long.”
Các người thuộc Thủy tộc có thói quen tự bứt vảy cho nhau sao?
Ta còn chưa kịp nhận, thì đã có hai binh sĩ đến cung kính gọi hắn, “Tướng quân, chúng ta phải đi rồi.”
Tướng quân? Hắn định đi đánh trận sao?
Trước khi đi, A Độ cẩn thận đặt mảnh vảy Giao Long vào tay ta, vô cùng nghiêm túc nói, “Hãy giữ nó cẩn thận.”
Nếu ta biết đó là lần cuối cùng gặp hắn, ta chắc chắn sẽ nói thêm vài câu với hắn.
Không lâu sau đó, khắp các con phố tràn ngập tiếng rao bán báo.
“Tin mới đây, tin mới đây, Giao tộc đại bại, thái tử Vân Khê bị bắt làm con tin cho Thiên tộc.”
Bại trận sao? Vậy còn A Độ? Hắn sẽ trở lại chứ?
Chưa kịp hỏi, đã có tin tức mới.
“Tin mới đây, tin mới đây, Giao tộc tan rã, đại tướng quân Vân Độ tử trận trên bờ biển.”
Ta vội vàng giật lấy tờ báo, chỉ thấy trên đó có hai dòng chữ lạnh lùng.
“Năm Thiên Lịch một trăm mười nghìn, tháng chạp, Thiên tộc xuất binh đến Trường Hải, Giao tộc tan rã, nhưng quyết tử không đầu hàng. Đến mùng 12 tháng sau, toàn quân tử trận tại bờ biển Trường Hải.”
Ta ngây người hồi lâu không nói nên lời.
Hắn đã nói, “Ta e là không thể quay lại.”
Hắn biết rõ sẽ không bao giờ quay lại, nhưng vẫn quyết định ra đi, rốt cuộc là vì sao?
Liệu hắn có thực sự bạc tình bỏ rơi A Phỉ không?
Sau đó, ta nhờ Hắc Bạch Vô Thường tra sổ sinh tử, họ nói rằng A Phỉ sẽ trở về vào tháng sau.
Chỉ còn một tháng, tại sao hắn không đợi thêm chút nữa?
Ta vuốt ve mảnh vảy Giao Long hắn để lại, trong lòng không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
“Vảy Vãng Sinh?” Bạch Vô Thường nhìn mảnh vảy và hỏi.
“Vảy Vãng Sinh là gì? Tại sao hắn lại để lại mảnh vảy này cho ta?”
“Đó là một bí thuật của Giao tộc, họ xé một phần linh hồn và gắn vào mảnh vảy để chờ đợi luân hồi.”
“Chỉ là tàn hồn này sẽ không được vào vòng luân hồi, cùng lắm thì chỉ còn lại một kiếp mà thôi.”
Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao hắn lại để mảnh vảy này cho ta.
Hắn muốn xóa đi ký ức, dùng chút tàn hồn này để đổi lấy một đoạn duyên cuối cùng với A Phỉ.
Hắn đã để lại Vảy Vãng Sinh cho ta, gửi gắm hy vọng cuối cùng của mình cho ta.
Một tháng sau, A Phỉ trở về.
Lần này nàng trở lại dưới hình dạng một lão bà, cũng không còn nhớ ta là ai, nhưng vẫn tốt bụng, thường cưu mang những linh hồn lang thang.
Nàng nói, kiếp này người nàng yêu đã tử trận, nàng đã ở bên bảo vệ di hài của hắn suốt đời và không tái giá.
A Phỉ, người yêu nàng nhất đã thực sự chết trận, sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Nhưng ta không thể nói những điều này cho nàng, vì nàng đã quên mất Vân Độ là ai.
Ta chỉ cười với nàng, “Bà ơi, bà tốt bụng như vậy, nhất định sẽ được phúc báo. Cháu tặng bà mảnh vảy này, đeo nó đi luân hồi, kiếp sau chắc chắn sẽ có một mối nhân duyên tốt.”
A Phỉ, tình duyên bảy kiếp của nàng và hắn, đây là kiếp cuối cùng.
Làm sao có thể tìm được cách toàn vẹn cho cả đôi bên, vừa không phụ Vân Độ, vừa không phụ nàng.
Từ nay về sau, ba sinh bảy kiếp, Hoàng Tuyền Bích Lạc, sẽ chẳng còn Vân Độ nữa.