17
Từ xa ta đã thấy Ngạo Dạ đứng trước cửa nhà đợi ta, vừa nhìn thấy ta, hắn liền chạy tới ôm chặt lấy ta.
Giọng hắn hơi trách móc, “Ngươi đã đi đâu vậy? Có biết ta lo lắng cho ngươi thế nào không?”
Chưa kịp để ta trả lời, hắn đã vội vã kéo ta vào nhà, rồi đưa cho ta một bộ hồng phục.
“Sao tự nhiên ngươi lại mua cho ta một bộ hồng phục thế này?”
Hắn cười, “Lần ngươi mặc bộ hồng phục khi làm oan hồn quyến rũ, ta thấy ngươi luyến tiếc nó mà.”
Dĩ nhiên rồi, làm gì có nữ tử nào mà không thích hồng phục chứ.
Hắn bảo ta thử xem, ta cũng không đợi lâu mà vội mặc vào.
Vừa vặn thật đấy.
Hắn đứng nhìn ta ngây người một lúc, mặt đỏ lên, rồi gãi đầu ngượng ngùng nói, “Thật ra ta cũng làm cho mình một bộ hồng phục.”
Hả? Làm gì có nam nhân nào mặc hồng phục chứ?
Hắn cười cợt nhả, “Khi thành thân có thể mặc mà.”
“Thành thân? Thành thân cái gì?”
“Đương nhiên là thành thân với ta rồi.”
Hắn bất ngờ quỳ một chân xuống, “Tiêu Tiêu, hãy gả cho ta.”
“Nhưng ta đã là thê tử của ngươi rồi mà.”
“Không phải là Vương Phúc Quý, mà là ta, Ngạo Dạ, muốn cưới ngươi.”
Hắn lại lấy ra một miếng vảy rồng, ngẩng đầu nhìn ta nói, “Trong Long tộc của chúng ta, vảy rồng là tín vật. Nếu ngươi đồng ý…”
“Ta không đồng ý.” Ta lạnh lùng ngắt lời hắn.
“Tại sao?” Hắn nhíu mày, vẻ mặt đầy thắc mắc.
Ta ra lệnh dứt khoát, “Không có tại sao gì cả, ngươi không được cưới ta, không được thích ta.”
“Nhưng ta đã thích ngươi rồi,” hắn đứng dậy, nhét miếng vảy rồng vào tay ta, “Tiêu Tiêu, hãy gả cho ta. Ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi.”
“Không tốt đâu.” Ta ném miếng vảy rồng xuống đất trước mặt hắn, gương mặt hắn lập tức trở nên u ám.
“Ta không thích ngươi, chúng ta không hợp nhau. Khi duyên kết đứt, ngươi về Đông Hải của ngươi, còn ta sẽ đi luân hồi.”
Ta nói rất rõ ràng, nhưng hắn lại bướng bỉnh đáp, “Còn tám mươi năm nữa, tiểu gia sẽ từ từ chờ ngươi, ngươi nhất định sẽ phải gả cho ta!”
Từ ngày đó, hắn bám dính lấy ta như một con bạch tuộc, miệng lúc nào cũng gọi “Tiêu Tiêu”, “nương tử”.
Ngươi biết ta sẽ dao động mà, đúng không?
Ta lén chèo thuyền đến chợ quỷ để hỏi Bách Hiểu Sinh.
Ta hỏi ông ấy, con người có thể yêu thần tiên không? Nếu yêu nhau sẽ có hậu quả gì?
Ông ấy trả lời ngắn gọn bằng mười sáu chữ, “Một cõi trời đất, một quy tắc, vượt khỏi giới hạn, tất sẽ bị trời phạt.”
Trời phạt? Ta không muốn hắn phải bị trời phạt.
Ta lại tìm Bạch Vô Thường dưới Âm Phủ, may mắn lần này hắn không trả lời qua loa với ta nữa.
Hắn nói, “Sớm chuyển sinh không phải là không thể, nhưng chỉ có thể đầu thai vào vùng man di ngoài biên giới, hơn nữa số mệnh cũng không rõ ràng.”
“Được, chỉ cần có thể đi luân hồi, dù là đầu thai thành trâu bò cũng được.”
“Nếu ngươi đồng ý, ngày mai sẽ có suất chuyển sinh.”
Ngày mai? Nhanh vậy sao?
“Được, ngày mai thì ngày mai.”
18
Khi trở về nhà, Ngạo Dạ lại như cái đuôi bám lấy ta.
Ta hỏi hắn, “Ngươi còn vảy rồng không?”
Hắn ngơ ngác một lúc, rồi thăm dò hỏi, “Ý ngươi là gì?”
“Không muốn cho thì thôi.” Ta giả vờ giận dỗi, quay đi.
“Ngươi đồng ý gả cho ta rồi sao?” Hắn cười rạng rỡ như điên.
Ta không trả lời, chỉ im lặng thừa nhận.
Hắn cười hớn hở, xắn tay áo lên, để lộ những chiếc vảy rồng, “Ngươi thích vảy nào? Cứ thoải mái mà lấy.”
Hắn sợ ta đổi ý, liền kéo ta đi bái đường ngay trong ngày, không cần đợi ngày lành tháng tốt.
Đêm đó, hắn ôm ta nằm trên giường.
“Ngươi ngủ chưa?” Ta hỏi.
“Ta vui quá không ngủ được.”
“Vậy… ngươi dạy ta cách sinh con đi.”
Hắn lập tức bật dậy, không tin vào tai mình, “Ngươi vừa nói gì?”
“Ngươi không nghe rõ thì thôi.”
Ta vừa định quay đi, thì hắn đã phủ lấy ta bằng những nụ hôn dồn dập.
Ta thật sự rất tò mò, sau khi cởi đồ rồi, còn phải làm gì để sinh con?
Nhưng hắn chỉ không ngừng hôn ta, từ cổ trở xuống.
Liệu hôn thế này có phải là thành vợ chồng rồi không?
Câu trả lời chỉ là hơi thở của hắn ngày càng nặng nề, khiến ta có chút lo sợ, tiếp theo là cơn đau rát đột ngột ập đến.
“Xong chưa…?” Ta vừa khóc vừa hỏi hắn, thân dưới cũng không chịu được mà co quắp lại.
Hắn rên khẽ một tiếng, và ta cảm nhận được một dòng nhiệt ấm áp tràn vào trong người.
Mặt hắn bỗng tối sầm lại, rồi quát lên, “Chưa xong!”
Chưa xong thì chưa xong, việc gì phải quát.
Hắn tức giận lật ta lại, lăn qua lăn lại, giày vò ta thêm một lúc nữa.
Cuối cùng, hắn ôm ta như báu vật, thở nhẹ vào tai ta, “Tiêu Tiêu, ta thật sự rất vui, giờ chúng ta là vợ chồng thật rồi.”
19
Sáng hôm sau, ta gắng sức dậy khỏi giường dù cơ thể đau nhức, còn hắn vẫn còn say ngủ.
Ta bắt chước hắn, đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc mai của hắn, hắn chỉ khẽ ậm ừ rồi lại trùm chăn ngủ tiếp.
Hắn thích ngủ nướng, còn lâu mới gọi dậy được.
Đợi hắn tỉnh dậy, trên đời này sẽ không còn Tiêu Tiêu nữa.
Ta thật sự muốn ở bên hắn suốt tám mươi năm còn lại, nhưng ta sợ tám mươi năm đó sẽ làm lỡ cả ngàn năm của hắn.
Ta sợ rằng hắn sẽ giống như A Độ, hết kiếp này đến kiếp khác đuổi theo ta.
Hắn có cuộc sống vĩnh hằng, có ký ức vĩnh viễn, còn ta thì không.
Ta sẽ già đi, sẽ chết, sẽ đầu thai, rồi sẽ quên hắn hết lần này đến lần khác.
Ta không muốn mặt trời vì ta mà lặn, ta muốn hắn luôn rực rỡ, treo cao trên bầu trời.
Ta hoàn tất mọi thủ tục với Bạch Vô Thường, cuối cùng đến bên cầu Nại Hà.
Ta cầm bát canh Mạnh Bà định uống, thì nhìn thấy Ngạo Dạ với quần áo xộc xệch chạy đến, hét lớn, “Ngươi để xuống cho ta!”
Hắn lao tới, nhưng bị đám quỷ binh ngăn lại, chỉ có thể vừa vùng vẫy vừa gào lên.
“Tiêu Tiêu, nếu ngươi dám uống, ta sẽ về đánh gãy chân cha ngươi!”
Uống canh xong, ta đổi cha rồi, ai thèm sợ ngươi đe dọa.
Ta giơ bát cao hơn, khiến hắn càng hoảng loạn, “Đừng mà!”
“Sau này ta sẽ không thức khuya, không ngủ nướng nữa, ta sẽ ngủ sớm dậy sớm, ngươi đừng uống!”
“Chỉ cần ngươi không uống, sau này cái gì ta cũng nghe theo ngươi!”
“Chỗ nào không tốt, ta đều có thể sửa! Cầu xin ngươi đừng uống!”
Ngươi toàn tật xấu, ngươi sửa được sao?
Ta nâng bát canh Mạnh Bà lên, uống cạn một hơi, rồi không ngoảnh lại mà bước qua cầu Nại Hà.
Khi gần đến cuối cầu, ta vẫn nghe thấy tiếng gọi “Tiêu Tiêu” từ phía sau.
Tiêu Tiêu, là ai?
Vì sao khi nghe thấy cái tên đó, ta lại thấy đau lòng đến vậy?
Nhưng không sao cả, chỉ cần đi thêm vài bước nữa, một cuộc đời mới đang chờ đón ta.
Bước qua bước cuối cùng trên cầu Nại Hà, sợi tơ hồng… đứt.
20
Ta tên là • Tiêu Lệ Oanh Thương • Angelina • Anh Tuyết Vũ Hàm Linh • là một tiểu công chúa của vương quốc Ba Tư.
Khi ta sinh ra, miệng ta ngậm một mảnh vảy rồng, thậm chí còn mang đến cơn mưa ba ngày cho vùng ngoại biên khô hạn, mọi người đều nói ta là Thánh nữ được trời định sẵn.
Thần dân tôn kính ta, phụ vương hết mực yêu chiều, cả Tây Vực không có thứ gì mà ta không thể có được.
Ngày hôm ấy, trên con đường tơ lụa, ta bắt gặp được một người Trung Nguyên đang bất tỉnh.
Hoàng huynh ta luôn bảo, người Trung Nguyên rất xấu xí, nhưng nhìn người này chưa đến nỗi khiến ta mất mặt, nên ta quyết định cứu hắn về.
Không ngờ khi tỉnh lại, hắn còn muốn lấy thân báo đáp và ở rể tại vương quốc Ba Tư.
Ta nhìn hắn khinh khỉnh, “Bộ ngươi xem mình là châu báu à? Mà muốn mọi thứ phải theo ý mình?”
Ta kề lưỡi dao cong vào cổ hắn, “Nói! Ngươi có phải gian tế của Trung Nguyên phái đến không?”
“Ta oan uổng quá!” Hắn giơ hai tay lên đầu hàng.
“Vậy ngươi đến Tây Vực làm gì?!” Ta dí dao sát hơn chút nữa.
Hắn nói, hắn đi ngàn dặm xa xôi để tìm thê tử của mình.
Ồ, thật là si tình.
Hắn thở dài kể lể câu chuyện từ trước.
“Nàng ấy ép buộc ta cưới nàng bằng cách uy hiếp cha mẹ ta, sau đó lại khiến ta mất hết tài sản.”
“Nàng quyến rũ ta đủ mọi cách, nhưng ta cương quyết không thuận theo, cuối cùng nàng phá hoại sự trong sạch của ta, rồi bỏ rơi ta.”
“Quá đáng thật!” Ta đập bàn đứng dậy, “Trên đời sao lại có nữ nhân xấu xa như vậy!”
“Phải tìm nàng, nhất định phải tìm nàng!” Ta giận dữ nói với hắn, “Tìm được nàng, ta sẽ cho nàng ba nhát sáu lỗ, ồ không, phải ngàn dao xé xác!”
“Nếu ngươi không dám, bản công chúa sẽ giúp ngươi!”
Hắn cười trộm, cười gì chứ, ta đang giúp ngươi đòi lại công lý mà!
Hắn vẫn cười khúc khích, gật đầu, “Đúng vậy! Nàng ấy xấu xa nhất, đúng là sói con vô ơn!”
Ngươi mắng nàng ấy, sao lại nhìn ta? Người Trung Nguyên thật kỳ quái.
Hắn nói hắn tên là Vương Phúc Quý, cái tên thật kỳ lạ, vừa ngắn vừa khó nghe.
Nhưng cái tên Hán ngữ mà hắn đặt cho ta—Tiêu Tiêu, nghe lại khá hay.
21
Bản công chúa tuy rất chính trực, nhưng không đến mức ngốc nghếch, phải kiểm tra xem hắn có phải gian tế hay không đã.
Bước đầu tiên trong việc kiểm tra là tịch thu hành lý của hắn để kiểm tra từng món.
Không ngờ hành lý của hắn khá nặng, bên trong là búa đập đá sao?
Kết quả mở ra toàn là bảo vật biển, hắn có đào được cả kho báu hải sản không?
Ta cầm một chiếc vòng san hô lên hỏi, “Cái này để làm gì?”
“Quà tỷ tỷ ta tặng cho thê tử ta.”
“Thế còn chuỗi vòng ngọc trai này?”
“Quà đại ca tặng cho thê tử ta.”
“Còn chiếc trâm cài vỏ sò này?”
“Nhị ca tặng.”
“Vậy viên sapphire này thì sao?”
“Tứ ca tặng.”
Khoan đã, sao lại là tứ ca? Thế tam ca đâu?
“Tam ca của ngươi không tặng quà cho thê tử ngươi à?”
Hắn giả vờ đau buồn, “Tam ca của ta đã bị tiểu quỷ sát hại tàn nhẫn trước khi ta chào đời, ta hận tiểu quỷ.”
“Tiểu quỷ là gì?”
“Là một tên nhóc con thôi.”
Cả bọc bảo vật đó là do bảy cô dì chú bác của hắn gửi đến để hắn lấy lòng thê tử.
Một người phụ nữ xấu xa như vậy mà còn muốn hắn quay lại với nàng, chẳng phải là đẩy Phúc Quý vào hố lửa sao?
Hắn nhìn ta với vẻ mặt tội nghiệp, “Họ bảo nếu không tìm được người, thì không cho ta về nhà nữa.”
“Bản công chúa rất có lý lẽ, nếu ngươi tặng ta đống bảo vật này, ta sẽ giữ ngươi lại làm tiểu nô lệ.”
Giữ lại làm gì, cho hắn ít cơm thừa canh cặn là được.
Lời đề nghị này quả thật quá hời rồi, nhưng hắn lại không phục, “Nhiều bảo vật như vậy làm sính lễ còn thừa, vậy mà ngươi chỉ cho ta làm tiểu nô lệ?”
“Đồng ý thì ở lại, không đồng ý thì để lại bảo vật, ngươi có thể đi. Ngươi thấy không, bản công chúa rất biết điều mà.”
“Thỏa thuận.”
“Thế là xong.”
“Ê, cái này là gì, cũng là tặng cho thê tử ngươi à?”
Ta tìm thấy một chiếc trâm cài vải thất sắc trong bọc, trông rất đẹp.
“Đây là trâm cài bằng vải, đẹp không?”
Ta bảo hắn giúp ta cài trâm, ai ngờ hắn lại loay hoay như đang nhóm lửa trên đầu ta, không bị hắn đâm chết, đúng là ta may mắn.
Sau khi cài xong, hắn nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ, rồi hỏi, “Các cô nương ở Tây Vực đều xinh đẹp như ngươi sao?”
“Nam nhân Trung Nguyên ai cũng dẻo miệng như ngươi à?”
Ta hỏi hắn, “‘Mặt dày’, trong tiếng Trung nói như thế nào?”
“Là ‘I love you’.”
Ta bắt chước, “Ai lao~ gú~ diu.”
Hắn chê ta ngốc, “Không phải, là ‘I love you’!”
Ta học đi học lại mới nhớ được, nhớ xong liền bắt đầu mắng hắn, “I love you! I love you!”
Hắn còn cười bảo ta mắng thêm vài lần nữa, đúng là đồ thần kinh.
“I love you, I love you, love you, love you!”