14
Ta từng nghĩ rằng việc bán ta đi có thể giúp gia đình ta khấm khá hơn chút ít.
Nhưng không ngờ, một tai họa bất ngờ lại khiến gia đình vốn đã không mấy khá giả lại càng thêm khó khăn.
Vào đúng ngày diễn ra âm hôn của ta, cha ta – một kẻ nghiện cờ bạc, uống say quá mức, ngã xuống mương và bị liệt nửa người.
Ta thật sự không biết nên cười hay nên khóc.
Ngạo Dạ lại thở dài, “Phu quân như vậy sao không ly hôn đi, giữ lại để đón Thanh Minh à?”
Dĩ nhiên, ta cũng đã khuyên mẫu thân, nhưng bà dù gì cũng còn chút tình cảm với cha ta, nếu không, bà đã không kiên nhẫn chăm sóc ông suốt nửa năm qua.
Cha ta dường như cũng thay đổi phần nào, thậm chí lần đầu tiên ông nói lời xin lỗi với ta.
Xin lỗi ta mà chẳng đốt lấy một tờ tiền giấy cho ta ư?!
Nhìn cảnh tượng này, trong lòng ta cảm thấy khó chịu vô cùng, nhưng biết làm sao đây, ta chỉ là một hồn ma, chẳng thể làm gì khác ngoài đứng nhìn.
Nếu biết tình cảnh gia đình thế này, hôm nay ta đã không nên rời Minh Giới.
“Ngươi không thể can thiệp, nhưng ta thì có thể!” Ngạo Dạ đắc ý chống nạnh, “Nói đi, muốn làm gì?”
“Ngươi có thể chữa lành chân cho ông ấy không?”
Dù sao ta cũng thương mẫu thân, nếu không ta đã chẳng bận tâm đến ông ấy.
“Chuyện đó không khó, nhưng nếu chữa xong, ông ấy lại trở về như cũ thì sao?”
“Vậy thì lại đánh gãy lần nữa!”
Ta chỉ nói bông đùa, không ngờ hắn lại làm thật.
Hắn biến thành một lão đạo sĩ, chữa lành đôi chân của cha ta, ép ông thề độc, rồi dạy cho mẫu thân ta một câu thần chú.
Hắn làm bộ đạo mạo, nói, “Nếu sau này ông dám phạm lời thề, tái nghiện cờ bạc hay rượu chè, thì chân sẽ bị gãy lần nữa.”
Thật đáng nể!
Cha mẹ ta chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, vội vàng cúi đầu tạ ơn.
Hắn còn suýt để lộ, đắc ý nói, “Không có gì, ai bảo ngươi là nhạc mẫu của ta chứ.”
Nếu đưa cho ngươi một cái cột, ngươi chắc sẽ trèo lên trời mất thôi.
Cha mẹ ta ngơ ngác ngẩng đầu lên, hắn vội vàng giả vờ ho khan, “Ta nói… tiền… tiền khám chữa bệnh chưa thanh toán.”
Cha mẹ ta gom hết tài sản ra, nhưng cuối cùng hắn chỉ lấy tượng trưng hai đồng xu.
Thần tiên giúp đỡ người đời không phải không lấy một đồng một xu sao?!
Hóa ra, ngoài kim chỉ, cái gì cũng lấy được.
Hắn nhìn mặt trời đang dần lặn mà tiếc nuối, “Vốn định dẫn ngươi đi Đông Hải bắt sứa để nhuộm trâm hoa vải, giờ thì xong rồi.”
“Ngươi không muốn đến thăm nhà họ Vương sao?”
Hắn lại thản nhiên, “Sau Thanh Minh còn có Trung Nguyên, sau Trung Nguyên lại còn sang năm, kiểu gì chẳng gặp.”
Ta thở dài, “Giá như mặt trời không lặn thì tốt biết mấy.”
Ta rất muốn biết trâm hoa vải nhuộm bằng dịch sứa thất sắc sẽ trông ra sao.
Ta cũng rất muốn ở bên hắn, để giúp nội tổ mẫu hắn về thăm nhà.
“Mặt trời luôn ở trên cao,” hắn rút từ trong áo ra hai viên kẹo, “kẹo thì mãi mãi ngọt.”
“Ngươi vừa đi mua cái này à?”
Làm sao hắn biết ta thích ăn kẹo chứ?!
“Ôi trời, không biết là ai mỗi đêm mơ mơ màng màng nói rằng muốn ăn kẹo.”
Khi còn nhỏ, chỉ có Tết đến mới được ăn kẹo, sau này có em trai, ngay cả Tết cũng chẳng có mà ăn.
Nhưng vị ngọt đó trong ký ức lại ngày càng đậm đà, ta từng nghĩ, nếu có tiền, ta nhất định sẽ ăn kẹo mỗi ngày.
Nhưng khi ta đưa tay ra lấy, lại không thể chạm vào, lúc đó ta mới nhớ ra, mình đã rời khỏi thế gian này rồi.
Chỉ còn một bước ngắn, ta vẫn không thể ăn được kẹo.
“Ngươi không lấy được à? Vậy để ta ăn giúp ngươi nhé.”
Nghe xem, ngươi có phải người không vậy?
“Ngọt không?”
Hắn nhai nhóp nhép, “Không nói rõ được, hay là để ngươi tự thử đi.”
Chưa kịp phản ứng, hắn đã chặn môi ta lại.
Ta cũng chẳng biết nói sao nữa, miệng thì rất ngọt, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác chua xót, trĩu nặng.
Mặt trời đã lặn, nhưng kẹo sẽ mãi mãi ngọt.
15
Sau khi trở về từ nhân gian, ta cảm thấy Ngạo Dạ có chút gì đó không ổn.
Hắn, kẻ thường xuyên cãi lý với ta, đột nhiên trở nên rất ngoan ngoãn, biết nghe lời.
Có những lúc đang nói chuyện, mặt hắn lại đột nhiên đỏ bừng, không nói tiếp được.
Ta tạm cho rằng hắn đã bị cuộc sống đánh bại, hoặc có lẽ là do không hợp với khí hậu Minh Giới.
Nhưng chuyện bất ngờ là hắn lén nhờ Hắc Bạch Vô Thường gia hạn thêm hai mươi năm dương thọ cho đệ đệ của ta, lấy lý do là chăm sóc em vợ.
Đúng là đồ điên!
Cuộc sống nhìn nhau đầy chán ghét này đã một giáp rồi mà hắn còn thấy chưa đủ sao?!
Buổi tối khi ngủ, hắn còn viện cớ sợ lạnh để ôm ta.
Dù sao cũng không cởi quần áo, vậy nên ta đành chịu đựng!
Nhưng giữa cơn mơ màng, ta cảm thấy cằm hắn cọ cọ vào tóc mai của ta, còn dùng đôi môi nhẹ nhàng chạm lên đó.
Lập tức, ta tỉnh táo hẳn, liền đẩy hắn ra và truy hỏi, “Ngươi làm gì, sao lại hôn ta?!”
“Ta… ta không có.”
Hắn lắp bắp, điệu bộ chắc chắn là đã hôn rồi!
Ta ra lệnh rõ ràng, “Ngươi không được phép hôn ta!”
“Hôn thê tử của ta thì có sao?”
“Ta nói không là không!”
Hắn lại càng táo bạo hơn, liền đè ta xuống giường, mạnh mẽ hôn lên môi ta.
Hắn tham lam chiếm lấy vị ngọt của ta, trong miệng ta tràn ngập hương vị lạnh lẽo của hắn.
Ta cảm thấy hắn chắc chắn đã yểm bùa ta, nếu không tại sao ta lại cảm thấy yếu đuối và mềm nhũn, bên trong chỉ còn lại nhịp tim đập rộn ràng.
Khi ta sắp không thở nổi, hắn cuối cùng cũng buông ta ra, nhưng rồi lại vùi đầu vào cổ ta mà liếm và cắn nhẹ lên đó.
Đôi tay của hắn không yên phận, mơn trớn khắp người ta, cuối cùng dừng lại ở đai áo.
Hắn thì thầm gọi tên ta bên tai, không biết là để dụ dỗ hay cầu xin.
Nhưng trước khi ta kịp trả lời, hắn đã kéo đứt đai áo của ta.
Ta dùng hết sức đẩy hắn ra và chạy thẳng ra ngoài.
Ta không muốn cởi áo, ta không muốn có em bé!
Ta chạy tới nhà của A Phỉ, khóc lóc kể với nàng rằng hắn đã bắt nạt ta.
A Phỉ ngơ ngác hỏi, “Hắn đánh ngươi à?”
“Ừ, hắn còn cắn ta nữa.”
Ta cho nàng xem vết đỏ tím trên cổ làm bằng chứng.
A Phỉ đứng nhìn ta, đờ đẫn như một khúc gỗ.
Sau khi định thần lại, A Phỉ cười nói, “Hắn đang yêu thương ngươi đấy.”
Đau là thật, còn yêu thương thì ta không thấy.
A Phỉ nói thêm nhiều điều, cuối cùng bảo, “Ta cũng chỉ là người ngoài cuộc, tốt nhất ngươi nên về nhà để phu quân của ngươi dạy cho ngươi hiểu.”
Hóa ra cởi áo vẫn chưa đủ, còn phải trải qua nhiều bước mới có thể có em bé.
Ta làm sao mà biết được, ta chưa từng lấy chồng mà!
Nhưng khi ta ngẩng đầu lên, thấy hồn phách của A Phỉ bỗng trở nên mờ nhạt, yếu ớt như sương sớm.
Nàng nhẹ nhàng nói, “Ta đã không còn nhớ rõ chuyện nhân gian, và người đời cũng đã quên ta rồi.”
Nàng nói, “Tiêu Tiêu, ta phải đi chuyển sinh rồi.”
16
Ta tiễn A Phỉ đến bờ cầu Nại Hà, nàng bảo với ta, “Tiêu Tiêu, tiễn đến đây thôi.”
Nàng nói chúng ta có duyên, nhưng khi duyên tận rồi, cũng phải chia ly.
Ta không nỡ rời xa nàng, nàng đi rồi không biết liệu ta có còn gặp lại nàng được không.
Mà cho dù có gặp lại, e rằng cũng chẳng nhận ra nhau nữa.
Đó chính là con đường luân hồi của phàm nhân, đó chính là thiên đạo vô tình.
Nàng đứng bên cầu Nại Hà, từ xa mỉm cười chào A Độ khi thuyền của hắn lướt qua.
“Ngươi cũng quen A Độ sao?”
Nàng nói, những năm qua ở Minh Giới, nàng luôn ngồi thuyền của hắn, nhưng hắn chưa bao giờ lấy tiền.
Nàng còn nửa đùa nửa thật, “Nếu ta có trở về lần nữa mà ngươi vẫn chưa đi, nhớ nhắc ta rằng ta chưa làm thẻ, ta không muốn kiếp sau lại đi thuyền chùa của hắn.”
Nói xong, nàng uống cạn bát canh Mạnh Bà, rồi bước qua cầu Nại Hà.
Sau khi nàng đi, ta hỏi A Độ đang neo thuyền ở bờ, “Thực ra, kiếp trước nàng cũng chưa làm thẻ, đúng không?”
A Độ chỉ cười, “Ở đây, thẻ mỗi vòng luân hồi đều bị hủy bỏ.”
Quả đúng như vậy.
Ta bắt đầu tin lời Ngạo Dạ đã nói với ta, có lẽ ngày xưa Vân Độ thật sự tàn nhẫn và bạc tình, nhưng giờ đây rõ ràng hắn đã thay đổi.
“Ngươi có thể kể cho ta nghe câu chuyện của ngươi không?”
A Độ thẳng thắn ngồi xuống, bắt đầu hồi tưởng về quá khứ, “Ngàn năm trước, ta làm Hà Bá ở sông Lạc, dân làng đã hiến tế cho ta một thê tử.”
Dùng người sống để hiến tế, còn kinh khủng hơn cả âm hôn của ta.
“Ban đầu, ta không giết nàng, chỉ định giữ lại làm vui, nhưng không ngờ nàng lại hoàn toàn thay đổi ta.”
Khi kể đến đây, ánh mắt hắn ánh lên một vẻ dịu dàng.
“Nàng rất hay cười, rất thích mặc hồng phục, nhờ có nàng, ta đã yêu nhân giới mà ta từng ghét bỏ.”
Nhưng ngay sau đó, giọng nói của hắn trở nên u buồn.
“Nhưng nàng là người phàm, dù ta đã tìm đủ mọi cách để kéo dài tuổi thọ cho nàng cũng không thể chống lại sự già nua ngày một lớn dần.”
“Cuối cùng, nàng chết, nhưng ta thì vẫn sống.”
“Vậy sau đó thì sao?”
“Ta mang chấp niệm quá sâu, đuổi theo nàng suốt năm kiếp. Ta gặp nàng lần nào cũng y như lần đầu, nhưng mỗi khi nàng chuyển sinh, nàng lại quên mất ta.”
“Sau đó ta mới nhận ra, đối với nàng, ai ở bên nàng mỗi kiếp cũng giống nhau thôi. Là ta ích kỷ ràng buộc nàng, cũng là ràng buộc chính mình.”
“Đến kiếp thứ sáu, ta không đi tìm nàng nữa.”
Ta lại hỏi, “Ngươi muốn quên nàng sao?”
“Thực ra ta vẫn yêu nàng, nhưng ta muốn để nàng được tự do.”
“Ta không thể vượt qua hồng trần, không thể phổ độ chúng sinh, nên ta đến Vong Xuyên để đưa đón nàng. Trong lòng ta, nàng chính là hồng trần, nàng chính là chúng sinh của ta.”
“Cứ mỗi trăm năm, ta có thể đưa nàng qua sông một lần. Nàng lần nào cũng hỏi ta vì sao không thu tiền, và lần nào ta cũng đùa rằng nàng đã làm thẻ ở kiếp trước.”
“Ngươi không sợ ta nói cho nàng biết sao?” Ta trêu hắn.
Hắn cười sảng khoái, “Nàng sống đến trăm tuổi, ngươi không chờ được nàng quay lại đâu.”
Hắn cầm mái chèo, bắt đầu chèo thuyền đi, còn khoe khoang đầy tự mãn, “Nhưng ta có thể chờ nàng.”
“Thế còn cháu dâu thì có được giảm giá không?” Ta cười nói với hắn từ bờ bên này của sông Vong Xuyên.
Hắn cũng cười lớn, đáp, “Ngươi không sợ bị Ngạo Dạ đánh gãy xương à? Nếu không sợ, ta sẽ giảm giá cho!”
Quả nhiên, tình cảm thúc thúc – cháu trai đúng là loại tình cảm “nhựa”.
Trên đường trở về, ta cứ mãi suy nghĩ: liệu người phàm có thể yêu thần tiên không? Nếu yêu nhau thì sẽ ra sao?
Nếu đó là một sai lầm đã định trước, liệu có đáng để bắt đầu không?