Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MỘT SỢI TƠ NỐI DUYÊN NGHÌN NĂM Chương 3 MỘT SỢI TƠ NỐI DUYÊN NGHÌN NĂM

Chương 3 MỘT SỢI TƠ NỐI DUYÊN NGHÌN NĂM

3:54 sáng – 30/09/2024

10
Ngày hôm sau, ta tới Âm Phủ tìm Hắc Bạch Vô Thường, hỏi xem có cách nào để ta sớm được chuyển sinh không.

Họ chỉ trả lời một cách rất quan liêu, “Ngươi về nhà chờ tin đi.”

Thường thì sau câu nói này sẽ chẳng có tin gì cả, ta đâu có ngốc.

A Phỉ bảo ta cứ yên tâm ở lại cùng nàng bầu bạn, nhưng ta không thể mãi quấy rầy nàng.

Dù sao, Tiêu Tiêu ta có chết đói, chết ngoài đường, có nhảy xuống Vong Xuyên, cũng tuyệt đối không thèm tìm đến tên thần tiên xấu tính đó nữa.

Vì vậy, giữa Minh Giới rộng lớn này, ta phải tự lập thôi.

Cũng may là, trời không tuyệt đường ai, à không, là không tuyệt đường quỷ.

Trong lúc ta đang lang thang khắp nơi một cách vô vọng, một đại tỷ tiến tới, bảo rằng ta có thiên phú, hỏi ta có muốn làm việc tại “Mẫu Đơn Hoa Hạ” không.

Đại tỷ này quả thực có mắt tinh đời, chỉ nhìn một lần đã nhận ra ta biết trồng hoa?

Nàng còn nói sẽ bao ăn bao ở, đó là một nơi tốt để ta nương tựa.

Ta dĩ nhiên rất vui lòng, liền đi theo nàng.

Ta vốn nghĩ, một cô gái nghèo khổ như ta, nàng có thể lừa được gì ở ta chứ?

Nhưng khi tới nơi, ta mới hiểu ra, lừa ở đây là lừa sắc.

“Mẫu Đơn Hoa Hạ” lẽ ra phải là một tiệm hoa, nhưng hoá ra lại là kỹ viện?

Ai mà ngờ được, đến cả những hồn ma đã mục nát cũng có thể làm nghề này.

Dù ta không biết nhiều chữ, nhưng ít ra cũng biết lễ nghĩa liêm sỉ, liền tuyên bố rõ ràng rằng ta chỉ bán nghệ chứ không bán thân.

Thế nhưng, sau khi kiểm tra một hồi, bà chủ phát hiện ra ta chẳng có tài nghệ gì để bán.

Chẳng lẽ vì vậy mà họ lại vội vã trang điểm cho ta như một oan hồn quyến rũ để đem ra đấu giá?

Ta không hiểu gì cả, chỉ nhìn thấy bản thân bị đấu giá với giá trên trời, trong lòng tính xem nên chạy trốn bằng cách nào.

Ngay khi sắp bị bán cho một lão già dê xồm, tên thần tiên xấu tính đó lại đột ngột lao vào với khí thế hùng hổ.

Ngạo Dạ nắm chặt lấy tay ta, muốn kéo ta đi, nhưng lại bị một đám âm hồn chặn lại.

Hắn ôm chặt ta vào lòng, mạnh mẽ nói, “Nàng là thê tử của ta.”

Ta liền hất hắn ra, rồi nói, “Ta không quen hắn.”

Lão già dê xồm ngẩng cao đầu, khinh khỉnh nói với hắn, “Ngươi nghe thấy rồi đấy, Tiêu Tiêu cô nương nói không quen ngươi.”

Hắn nhíu mày, có chút hoảng hốt, “Tiêu Tiêu, đừng giận nữa, theo ta về đi.”

Về với ngươi làm gì? Để ngươi giết ta, để ngươi cắt ta, rồi sau đó bổ ta làm đôi sao?

Đám quỷ canh cửa xô hắn ra, nhưng hắn lại giở giọng đe doạ, “Nếu nàng có chuyện gì xảy ra ở đây, Long tộc Đông Hải chúng ta sẽ không đội trời chung với các ngươi.”

Huynh à, lời uy hiếp của huynh có thể nói nghe thông minh hơn một chút được không?

Chết rồi mà còn sợ gì không đội trời chung? Ở Minh Giới này ai cũng là hồn ma, ai thèm sợ huynh?

“Ngươi là người của Long tộc Đông Hải? Ta còn là Ngọc Hoàng Đại Đế đây,” bà chủ kỹ viện dường như không tin lời hắn, “Nói thật cho ngươi biết, kỹ viện này chính là do Diêm Vương mở.”

Ôi trời, ta còn có thể biết được thông tin này sao?

Ngạo Dạ cũng chẳng buồn tranh cãi thêm, phất tay tạo ra mấy luồng lửa, rồi nhân lúc hỗn loạn liền kéo ta chạy trốn.

11
Khi đã thoát khỏi bọn quỷ truy đuổi, hắn dừng lại với vẻ mặt tức tối, nói: “Ngươi tức giận thì cứ tức giận, sao lại tự hủy hoại bản thân mình?!”

“Ai mà biết “Mẫu Đơn Hoa Hạ” lại là kỹ viện chứ?”

Hắn chỉ còn biết nhìn ta với vẻ mặt bất lực, “Ngươi chưa từng nghe câu ‘Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu’ sao, đồ ngốc Tiêu Tiêu!”

Haiz, quả là do thiếu hiểu biết mà ra.

“Xin lỗi,” hắn nói lí nhí, giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve.

“Ngươi nói gì?” Nói lớn lên, tai ta không nghe rõ!

Hắn lại chân thành nói, “Xin lỗi, ta không nên bỏ rơi ngươi, từ giờ ta sẽ không như vậy nữa.”

Hắn thật sự đã xin lỗi, hôm nay mặt trời mọc từ phía Nam sao?

“Khổ nỗi,” hắn lại thở dài, “hành cung của ta giờ không về được nữa rồi, phải tìm cách khác thôi.”

“Tại sao lại không về được?”

“Ta vừa phá nát kỹ viện của Diêm thúc, nếu hắn trả thù ta, ở ngay trên đất của hắn, ta có gọi trời cũng không thấu, gọi đất cũng không hay.”

Ta ngạc nhiên hỏi: “Không phải các ngươi thân thiết như gia đình sao?”

Hắn lại ghé sát vào tai ta, nói nhỏ: “Tiêu Tiêu, ngươi có biết hắn chết như thế nào không?”

Điều này có liên quan gì sao?

“Hắn chết đuối chỉ vì nhặt một đồng xu rơi xuống sông, sau khi chết vẫn còn ám ảnh đồng xu đó, không chịu đi theo Hắc Bạch Vô Thường, cuối cùng bị kẹt dưới đáy sông, thành một con thủy quỷ.”

Ta nghi ngờ hắn đang bịa chuyện, nhưng không có bằng chứng để bác bỏ.

“Phụ vương ta khi đó là Hà Bá của con sông đó, thấy tình cảnh đáng thương nên đã chỉ cho hắn đường xuống Hoàng Tuyền, từ đó hắn mới tới được Minh Giới, trải qua nhiều năm làm thủy quỷ, cuối cùng thành Diêm Vương.”

Vậy là đồng xu đó cũng có giá trị đấy chứ.

“Hắn may mắn vượt qua được, nếu không thì đã bị đẩy xuống tầng thứ mười tám của Địa Ngục rồi.”

“Không đúng,” hắn chợt phì một tiếng, “ngươi hoàn toàn bỏ qua điểm chính rồi! Điều quan trọng ở đây là, hắn là một kẻ keo kiệt đến khó tin!”

Vậy tức là hành cung không thể về nữa, ta với hắn phải cùng nhau lang thang ngoài đường sao?

“Không đời nào!” Hắn nhướng mày nhìn ta, “Ngươi quên rồi à, ta vẫn còn tài khoản phụ mà.”

12
Ông chủ tiệm tiền trang lật qua lật lại sổ sách, rồi bảo: “Công tử Vương Phúc Quý, tài khoản của ngài không còn một xu nào.”

Sao có thể chứ, mấy ngày trước ta còn thấy trên đó có con số lớn lắm mà.

Ông chủ chậm rãi lấy hoá đơn ra, giải thích từng dòng một.

“Đập vỡ 10 chiếc đèn lưu ly tại ‘Mẫu Đơn Hoa Hạ’, thiêu rụi 50 mét màn tơ tằm, làm hỏng 20 bộ bàn ghế…”

Quả thật là rất khéo léo, tổng số tiền bồi thường vừa vặn bằng số tiền trong tài khoản phụ của hắn, không thừa cũng không thiếu.

May là phụ vương hắn còn có thể giữ lại chút thể diện, bởi Diêm thúc không nỡ để hắn phải nợ nần.

Ta nhìn gương mặt tái xanh vì tức giận của hắn, không nhịn được mà châm chọc: “Xem ra Diêm thúc cũng biết ngươi có tài khoản phụ đấy.”

“Phá… tài… tiêu… tai!” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói từng từ một.

Nhưng trước khi chúng ta kịp rời đi, ông chủ lại chặn chúng ta lại, “Thanh toán phí tra cứu tài khoản nữa.”

Thế là giờ đây tài khoản của hắn chính thức âm tiền.

Ta phải bán bộ trang phục của oan hồn quyến rũ ban nãy để trả nợ, sau đó chỉ còn lại hai xu.

Một cái bánh hành chiên giá một xu, hai chúng ta ngồi sụp xuống bên lề đường, mỗi người gặm một cái.

“Quan… thương… cấu… kết!” Hắn vừa tức tối vừa xé bánh hành chiên, “Đợi ta về, nhất định sẽ bảo phụ vương kiện hắn lên Thiên Đình!”

Không có tiền trong tay, lo mà sống sót qua đêm nay đã là cả một vấn đề lớn, còn về việc sẽ làm gì tiếp theo, ngươi đang nằm mơ đấy à.

“Ngươi có thể nói gì đó thực tế hơn không?”

Hắn ngẩng cao đầu, với vẻ kiêu hãnh nói to: “Trời sinh ta tất hữu dụng, ngàn vàng tiêu hết lại có ngay!”

Không hiểu, nói tiếng người đi!

“Nói đơn giản là, vài ngày nữa là đến tiết Thanh Minh, qua được mấy ngày đó chúng ta sẽ có tiền!”

Hóa ra ngươi chỉ chờ người khác đốt tiền giấy cho ngươi sao?! Thế tự lực cánh sinh mà ngươi nói đâu rồi?!

“Ngươi còn phép thuật mà phải không?” Ta hỏi.

Hắn cười ngượng, “Lửa đẹp lắm phải không, chút linh lực cuối cùng ta đã dùng hết để phá nát kỹ viện rồi.”

“Không thể trách ta được, ai mà biết âm khí của Minh Giới lại áp chế linh lực của thần tiên chứ!”

Tu luyện kém thì kém đi, còn bày đặt viện lý do.

Kiếp trước ta rốt cuộc đã tạo nghiệp gì mà chết rồi vẫn phải dính phải tên thần tiên sống dở này.

Âm hôn đúng là hại cả người lẫn quỷ!

“Ê?” Ta nhìn hắn một lúc, rồi nói, “Ta nghĩ ra cách rồi.”

13
“Đây là cách mà ngươi nói sao?” Hắn bị nội tổ mẫu ôm chặt vào lòng, nụ cười giả tạo còn khó coi hơn cả khóc.

Có tài khoản phụ thì hà cớ gì lại không dùng, chẳng lẽ thật sự phải lang thang ngoài đường à?

“Phúc Quý à, cháu ngoan của ta, sao cháu lại yểu mệnh như vậy!” Nội tổ mẫu ôm hắn, than thở không ngừng.

“Cháu nhớ bà quá nên mới đến đây mà ~” 

Hắn giả vờ ngoan ngoãn, rồi kéo ta ra phía trước, “Cháu còn đưa cả cháu dâu đến cho bà nữa.”

“Cháu dâu?” Nghe vậy, nội tổ mẫu lập tức phấn khởi, liền đẩy hắn qua một bên, ôm lấy ta, hỏi han đủ điều.

Ta đành phải kể lại mọi chuyện về âm hôn từ đầu đến cuối.

“Đúng là một nữ tử đáng thương,” nội tổ mẫu vuốt ve đầu ta, rồi nói tiếp, “Đã gả vào nhà họ Vương, ta đây sẽ không để cháu phải chịu khổ nữa.”

Nói xong, bà nhét vào tay ta một phong bao dày cộp.

Có tiền rồi, có tiền rồi!

Bà lại nắm tay ta, ý tứ sâu xa mà nói, “Hai đứa hãy ở lại đây với ta, sớm sinh cho ta một đứa chắt.”

À… Đây lại là cái giá khác rồi.

“Được thôi!” Ngạo Dạ nở nụ cười gian xảo, đồng ý ngay lập tức!

Hắn dẫn ta về phòng của hắn, ngồi xuống rồi cảm thán, “Lại được trở về nơi ta từng sống và chiến đấu!”

Nghe hắn nói, ta mới nhận ra căn nhà này với ngôi nhà của họ Vương trên nhân gian không phải là tương tự mà là hoàn toàn giống hệt nhau.

“Phụ thân ta là một người con hiếu thảo, vậy nên đã đốt cho nội tổ mẫu một ngôi nhà y như thật.”

Một bản sao hoàn hảo 1:1? Họ Vương rốt cuộc tiêu bao nhiêu tiền cho chuyện này vậy.

Hắn lại lục lọi một hồi, rồi thành thạo lấy ra một cuốn sách, ném cho ta, sau đó nhướng mày đầy tà ý.

“Học cách sinh chắt cho bà đi, đừng nói những câu ngốc nghếch như nằm cạnh nhau sẽ có em bé nữa.”

Sinh cái gì mà sinh, ngươi là thần tiên, ta là quỷ, vậy sinh ra cái gì?

Bán nhân bán quỷ, bán thần bán quỷ sao?

Nhưng điều ta thắc mắc nhất là tại sao ở Minh Giới lại có thể sinh thêm “nhân khẩu”… à không, “quỷ khẩu.”

Hắn lại giải thích cho ta, “Có những hồn ma thiện lương thăng thiên, những ác quỷ bị đày xuống địa ngục, và còn không ít kẻ xui xẻo bị hút mất hồn phách. Minh Giới có tổn thất thì phải có sản sinh chứ!”

“Ngươi không thấy trên phố có dán áp phích lớn ‘Khuyến khích sinh sản, ủng hộ sinh hai con’ à!”

Quả là rất “Minh Giới.”

Với tính cách của Ngạo Dạ, ta không thèm đọc cuốn sách của hắn.

Nhưng khi hắn mở ra vài trang, ta cũng liếc nhìn qua.

Hóa ra chỉ nằm trên giường không thể có em bé, phải cởi đồ mới được.

Nói xong, hắn lại cười, có gì mà buồn cười chứ?!

Cuối cùng, hắn mặt dày muốn leo lên giường ngủ, dù sao nếu không cởi đồ, ta cũng mặc kệ.

13
Vài ngày sau là đến tiết Thanh Minh.

Nội tổ mẫu nói, vào ngày Thanh Minh, hồn ma có thể vượt sông Vong Xuyên trở về nhân gian để đoàn tụ với người thân.

Bà còn bảo rằng, bà đã già, không muốn đi lại nhiều, chỉ cần ra chợ quỷ mua một viên thuốc mộng mị là xong, còn chúng ta nên về nhân gian thăm hỏi gia đình.

Ngạo Dạ dĩ nhiên rất phấn khởi, “Không thể rời khỏi Minh Giới, nhưng đến nhân gian một ngày để hồi phục linh lực thì cũng được!”

Bản thân Ngạo Dạ không thể tự mình thoát khỏi Minh Giới, nhưng nhờ sợi dây kết duyên giữa ta và hắn, chúng ta đã vượt sông Vong Xuyên một cách an toàn.

Khi đang ngồi trên thuyền, hắn không ngừng nheo mắt, nhìn chằm chằm vào A Độ, người chèo thuyền.

Ngươi nhìn gì, chưa thấy người chèo thuyền đẹp trai bao giờ à?

Hắn suy nghĩ một lúc, rồi bất ngờ thốt lên, “Tiểu thúc thúc?!”

A Độ cũng quay lại chào hỏi, “Chào cháu, đại chất tử.”

Tìm được họ hàng trên sông Vong Xuyên, đây đúng là trò cười mà?

Ngạo Dạ lại ghé tai thì thầm với ta, “Mặc dù ta không muốn thừa nhận, nhưng hắn đúng là con của cậu họ hàng xa đời thứ bảy của gia đình ngoại, ta phải gọi hắn là thúc thúc.”

Ta chỉ biết cạn lời nhìn hắn, rốt cuộc ngươi có bao nhiêu thúc thúc?

“Thúc à, không phải thúc đi làm Hà Bá rồi sao?”

A Độ cười, lắc lắc mái chèo trên tay, “Không làm thần tiên nữa, chuyển sang kinh doanh.”

Thật vô lý, không làm thần tiên mà lại rủ nhau đến Minh Giới này à.

“Có muốn mở thẻ không, cháu yêu?”

“Không, không, ta không muốn quay lại Minh Giới nữa đâu.”

Vừa bước khỏi thuyền, Ngạo Dạ đã vội vàng kéo ta đi, còn dặn dò, “Sau này ngươi không được ngồi thuyền của hắn nữa.”

“Sao vậy, ngươi không muốn giúp thúc thúc làm ăn à?”

“Gọi hắn là thúc thúc chỉ nể mặt cậu đời thứ bảy của ta thôi, hắn là giao long, còn ta là rồng, đẳng cấp khác nhau mà.”

Lại thêm một mối quan hệ “thúc thúc giả tạo” nữa.

“Nam tử của Giao Long tộc nổi tiếng là tàn nhẫn, bạc tình, khi Vân Độ còn làm mưa làm gió trên biển cả, ngươi còn chưa biết mình ở đâu.”

Tàn nhẫn, bạc tình ư? Nhưng đôi mắt của A Độ lại dịu dàng như nước, chẳng giống như hắn nói chút nào.

“Ai mà biết hắn đột nhiên thay đổi tính cách thế nào.”

Ngạo Dạ lại tỏ ra chẳng quan tâm, kéo ta đi thẳng.

“Thôi bỏ qua hắn đi, ngươi không phải nhớ mẫu thân lắm sao? Chỉ có một ngày thôi, chúng ta nhanh lên nào.”