6
Ta từng nghĩ rằng thần tiên đều là những người từ bi, cứu độ chúng sinh, nhưng bây giờ xem ra, Ngạo Dạ là một ngoại lệ.
Tiểu điện hạ này hoàn toàn không dính chút khói bụi trần gian, thậm chí có thể nói là không có khả năng tự lo liệu.
Ta vốn có ý tốt, vì vậy chuyện nấu nướng giặt giũ đều chia phần cho hắn, nhưng hắn thì lại ung dung ra lệnh, coi ta như một nha hoàn hầu hạ.
Cũng không còn cách nào khác, ai bảo ta đang nương nhờ kẻ khác làm gì cơ chứ.
Hắn cứ mãi lải nhải về việc muốn ăn cá, vậy nên ta đành phải ra ngoài tìm kiếm.
Nhưng tìm tới tìm lui, ta phát hiện ra rằng ở Minh Giới chỉ có duy nhất một con sông là Vong Xuyên.
Ta đứng bên bờ, nhìn dòng nước đục ngầu, máu vàng pha lẫn, trong lòng đầy hoài nghi.
Nước ô nhiễm thế này, liệu có thể nuôi cá được sao?
Suy đi nghĩ lại, ta quyết định hỏi thăm người lái đò gần đó.
Nhưng vừa mới gọi “Lão bá”, ta đã nhìn thấy rõ dưới chiếc mũ choàng là khuôn mặt tuấn tú, nho nhã của một thiếu niên.
Truyện dân gian thật biết cách hại người, ai nói rằng người lái đò trên Vong Xuyên đều là ông lão vậy?
Thiếu niên đó mỉm cười rạng rỡ, “Ta tên là A Độ.”
Ta vội vàng xin lỗi, rồi hỏi về chuyện tìm cá ở dòng sông này.
A Độ nhìn ta đầy ngạc nhiên, nói: “Ở Vong Xuyên này chỉ toàn là những linh hồn không thể vào luân hồi, làm sao có thể tồn tại sinh vật sống được.”
Nếu không có cá, tại sao lại gọi là sông?
Tuy nhiên, A Độ lại bảo với ta rằng, trên Vong Xuyên có một sa châu, trên đó có một quỷ thị, chỉ cần có tiền, thứ gì cũng có thể mua được.
Tiền? Tại sao ngay cả Minh Giới cũng bị ám mùi tiền tài thế?
“Chẳng lẽ thân nhân của ngươi không đốt tiền giấy cho ngươi sao?”
Thật sự là không.
Mấy ngày nay ở cùng Ngạo Dạ, ta nhận thấy tiền trong tài khoản phụ của hắn dưới cái tên “Vương Phúc Quý” ngày càng nhiều, còn tài khoản của ta thì vẫn trống không.
Đúng là con gái gả đi như bát nước đổ, ngay cả tiền giấy cũng không thèm đốt cho ta.
Cơ mà ta cảm thấy điều này thật quá bất công, bởi người giàu lúc sống thì tất nhiên sẽ được đốt nhiều tiền hơn, chẳng phải việc này chỉ càng khiến kẻ giàu càng giàu, còn kẻ nghèo càng nghèo hơn sao?
Chẳng hạn như ta, từ nhân gian xuống Minh Giới, từ người nghèo thành quỷ nghèo.
A Độ an ủi ta, bảo rằng mọi chuyện đều có luân hồi, nếu kiếp này nghèo thì vài kiếp nữa chắc chắn sẽ đầu thai làm con nhà giàu.
“Mua thẻ đi, Tiêu Tiêu cô nương, lần sau Thanh Minh hay Trung Nguyên, khi ngươi vượt Vong Xuyên về nhân gian, ta sẽ giảm giá cho ngươi.”
Thôi bỏ đi, ta là quỷ nghèo, không đáng để mua.
Sau đó, ta chỉ biết đứng nhìn một đại thúc giàu có bao trọn thuyền của hắn, rồi A Độ chèo thuyền đưa ông ta đi.
Quả nhiên, quỷ với quỷ cũng có khoảng cách, còn lớn hơn cả khoảng cách giữa người và quỷ.
7
Ta vốn có thể sống rất vui vẻ, nhưng vì không có tiền, ta đành ngậm ngùi trở về.
Vừa bước vào hành cung, một cô nương áo xanh, dung mạo thanh nhã tiến tới, thân thiết nắm lấy tay ta.
“Đây là em dâu của ta phải không? Quả thật là xinh đẹp.”
Ngạo Dạ ngồi bên cạnh đang gặm một con cá vàng, vừa nhai vừa nói, “Tỷ tỷ ta.”
Không phải là âm hôn sao? Sao lại gặp gia đình nữa rồi?
Ta ngoan ngoãn gọi một tiếng tỷ tỷ.
Vừa gọi xong, nàng đã đeo cho ta một chiếc vòng san hô, “Lễ gặp mặt của tỷ.”
Chiếc vòng này quả thật rất đẹp, nhưng ở Minh Giới có vẻ không hữu dụng lắm.
Tỷ tỷ à, nếu tỷ không bận, chi bằng đi xuống nhân gian đốt cho ta ít tiền giấy đi.
Nhưng chưa kịp nói ra, Ngạo Dạ đã lên tiếng, “Ngạo cô nương, tỷ đến để cười nhạo ta phải không?”
“Nếu không thì sao? Phụ vương bảo phải nhân cơ hội này để rèn luyện lòng nhân ái cho đệ. Ta thấy Diêm thúc đối xử với đệ cũng không tệ, cho đệ ở một hành cung đẹp thế này.”
Ngạo Dạ điện hạ lại dậm chân, làm nũng, “Tỷ giúp ta nghĩ cách đi mà~”
“Không có cách đâu,” tỷ tỷ giơ tay, vẻ mặt thản nhiên, “đệ là em út, có các ca ca rồi, chúng ta cũng không mong đệ thừa kế nghiệp cha, chi bằng nhân cơ hội này giúp nhà mình khai chi tán diệp đi.”
Khai chi? Tán diệp? Chẳng lẽ là nghĩa mà ta đang nghĩ tới sao?!
Tỷ tỷ lại nói tiếp, “Ba năm hai đứa, sáu mươi năm ít nhất cũng phải có hai mươi, ba mươi đứa nhỉ.”
Tỷ tỷ, tỷ xem ta là lợn nái sao?
Ngạo Dạ thì trợn tròn mắt, chỉ vào nàng mà nói, “Tỷ điên rồi à!”
Tỷ tỷ liền phớt lờ hắn, tự nhiên nói tiếp, “Tên ta cũng đã nghĩ sẵn rồi, con trai gọi là Ngạo Lợi Kê, con gái thì là Ngạo Lợi Âu.”
Giờ thì ta hiểu rồi, hai người làm tỷ đệ cũng có lý do của nó.
8
Tỷ tỷ ở lại hành cung vài ngày, nhưng khi thấy chúng ta chia phòng ngủ, nàng liền giở ra uy quyền của một đại tỷ, mạnh mẽ kéo Ngạo Dạ vào phòng ta.
Ngạo Dạ cũng chẳng khách khí, liền leo thẳng lên giường.
Ta nhanh tay ngăn hắn lại, ngập ngừng mãi rồi cuối cùng cũng nói ra nguyên nhân.
“Mẫu thân ta bảo, nằm cùng giường với nam nhân sẽ… sẽ sinh em bé.”
Nghe vậy, hắn cười đến nỗi ngả nghiêng.
Chuyện này có gì buồn cười chứ? Chẳng lẽ ngươi thật sự tin rằng chúng ta đều chui từ trong đá ra sao?
“Ngươi bị mẫu thân lừa rồi, chỉ ngủ thôi, sao mà sinh em bé được.”
Đừng hòng lừa ta, mẫu thân còn nói rằng, nam nhân thường tìm đủ mọi cách để dụ dỗ ngươi lên giường, một trong những cách phổ biến nhất là rủ ngươi lên giường trò chuyện.
Ta vừa nghĩ vậy, hắn đã nói, “Vậy chúng ta lên giường trò chuyện, được chứ?”
Thấy không, mẫu thân nói quả không sai mà.
Hắn muốn lên giường, ta kiên quyết không cho.
Sau một hồi giằng co, cả hai đành thoả hiệp.
Lên giường được, trò chuyện cũng được, nhưng không nằm, chỉ được ngồi.
Ngồi xuống rồi, hắn thở dài, “Người ta thường nói ‘sinh không cùng giường, chết không cùng quan’, còn chúng ta thì ‘chết cùng quan, sinh không cùng giường’.”
Xin đính chính lại, ta đã chết rồi, chết thì được, cùng giường thì không.
Hắn lại tò mò hỏi, “Ngươi chết thế nào?”
“Ngã xuống vách núi mà chết.”
“Chậc chậc chậc,” hắn cảm thán, rồi lại hỏi, “Ngươi là một cô nương, trèo cao như vậy làm gì?”
“Ta hái thảo dược để nhuộm vải, dùng mảnh vải đó làm thành trâm cài tóc, mỗi cái bán được hai đồng tiền.”
“Trâm cài bằng vải? Đó là cái gì?”
Hắn tò mò hỏi cách làm trâm, cứ đòi ta dạy cho hắn, nhưng chưa buộc được nửa cái, hắn đã chán và bỏ cuộc.
Ta nhìn cái trâm nhỏ đã hoàn thành, than thở, “Nếu được nhuộm màu lên thì đẹp biết mấy.”
Hắn lập tức hứng thú, “Ở Đông Hải có loài sứa, nước dịch của nó khi ra ánh nắng sẽ phát ra thất sắc, hôm nào ta giúp ngươi nhuộm.”
Hắn tự nhiên lấy luôn cái trâm vải mà ta vừa làm xong.
Thần tiên không hiểu nỗi khổ nhân gian, chỉ lơ lửng trên trời, ta hỏi hắn: “Ngươi tại sao lại hạ phàm?”
“Chán thôi,” hắn thổi nhẹ mái tóc trước trán, “Cả Đông Hải ta chơi hết rồi, muốn tìm thứ gì đó mới mẻ để giết thời gian.”
Ta ngưỡng mộ nhìn hắn, “Làm thần tiên thật tốt, không có sinh lão bệnh tử, cũng chẳng phải lo cái ăn cái mặc.”
Hắn lại cảm thán như một kẻ đã từng trải, “Có gì tốt đâu, ngoài mạng sống dài đằng đẵng, ta chẳng có gì cả.”
Được rồi, nghe nữa thì phát ngán mất.
Nhưng hắn lại tiếp tục than vãn kiểu “tinh tế” của mình, “Ta là con út trong nhà, phụ vương và mẫu hậu từ nhỏ đã chiều chuộng ta, chỉ có hai yêu cầu, một là không được sa đọa, hai là không được tự sát.”
“Vất vả lắm mới có thể xuống trần chơi, vậy mà lại bị cái tên Tư Mệnh vô lương kia chơi một vố.”
Ta đã bắt đầu buồn ngủ, dựa vào thành giường, tiếp tục nghe hắn nói.
“Hắn sắp đặt cho ta mệnh cách của một thư sinh ốm yếu, chẳng phải cố ý chê bai ta vô dụng sao?!”
“Ta đã nói rồi, nữ nhân rất phiền phức, ta không muốn có tình kiếp, vậy mà hắn lại bày ra âm hôn…”
Ta nghe không nổi nữa, mí mắt đã díp lại, chỉ nghe lờ mờ hắn nói rất nhiều, nhưng có một câu ta nghe rất rõ.
Hắn nói, “Ngươi cũng là một phiền phức.”
9
Tỷ tỷ tuy đã rời đi, nhưng hải sản nàng để lại quả thật rất ngon, ta không tự chủ mà ăn rất nhiều.
Ngạo Dạ nhìn cái bụng nhỏ phình ra của ta, chợt nổi hứng kéo ta đi dạo để tiêu bớt cơm.
Hắn dắt ta vòng vèo qua nhiều lối, đi một hồi khá lâu, đến khi ta thấy trời đã gần tối liền hối thúc hắn về.
Nhưng chuyện là, khi ta quay đầu lại đã không thấy hắn đâu nữa.
“A Dạ, ngươi ở đâu?”
Ta tìm hắn trong rừng một lúc lâu, nhưng không hiểu sao cứ đi vòng lại chỗ cũ.
Khi màn đêm buông xuống, trong rừng bắt đầu xuất hiện mê chướng, ta càng lúc càng lo lắng.
“A Dạ, ngươi rốt cuộc ở đâu?!”
Trong cơn mơ hồ, ta thấy một bóng dáng trông giống hắn đứng đằng xa, nhưng khi tới gần mới giật mình phát hiện đó là một bộ xương khoác áo choàng đen.
Chưa kịp phản ứng, con quái vật ấy đã định hút hồn ta.
Ta giơ tay che đầu, hoảng sợ mà hét lên không ngừng.
Thế nhưng, một lúc lâu trôi qua, ta vẫn không hề cảm nhận được việc hồn phách bị xé rách.
Ta mở mắt thăm dò, chỉ thấy chiếc vòng tay mà tỷ tỷ tặng phát ra ánh sáng đỏ, đẩy lùi con quái vật kia ra xa.
Nhân lúc đó, ta liền co chân bỏ chạy.
Nhưng không hiểu vì sao, ta càng chạy lại càng có nhiều quái vật đuổi theo, kết quả là có cả một đám đen kịt bao vây lấy ta.
Chiếc vòng phát ra một màn chắn bảo vệ ta, ta ở bên trong, nhìn thấy những bộ xương chồm lên vươn móng vuốt về phía mình.
Ngạo Dạ đã cố ý bỏ rơi ta, lẽ ra ta nên nhận ra điều đó sớm hơn.
Hắn muốn thoát khỏi Minh Giới, hắn cho rằng ta là phiền phức, hắn muốn ta… hồn phi phách tán.
Ta biết hắn không ưa ta, nhưng không ngờ hắn lại ghét bỏ đến mức muốn ta không thể siêu sinh.
Ánh sáng từ chiếc vòng ngày càng yếu đi, và trong nháy mắt, nó tắt lịm, vỡ tan thành cát bụi, vì vậy những bộ xương liền nhào tới tấn công ta.
Chẳng lẽ ta sẽ bị lũ quỷ hút hồn này bắt đi, không thể luân hồi, mãi mãi rơi vào vực thẳm của Diêm Vương sao?
Nhưng đột nhiên, bầu trời biến đổi, những tia sét liên tiếp giáng xuống, đánh tan tành cả bọn quái vật.
Ngạo Dạ vội vã chạy tới, đỡ ta đứng lên, “Ngươi không sao chứ?”
Ta liền gạt tay hắn ra, không nói không rằng, tự mình bước đi.
“Này, Tiêu Tiêu, ngươi có sao không?”
Ta dừng chân, quay lại nhìn hắn với ánh mắt châm biếm, “Ta không sao, chắc ngươi thất vọng lắm nhỉ.”
Sắc mặt hắn trầm xuống, nhưng rồi hắn vội vàng nói, “Tiêu Tiêu, nghe ta giải thích.”
“Giải thích gì chứ? Chẳng phải ngươi cố ý bỏ ta lại trong rừng sao? Hay là ngươi chưa từng nghĩ tới việc lợi dụng quỷ hút hồn để rời bỏ ta?”
“Đúng, ta thừa nhận là ta muốn bỏ ngươi lại, nhưng việc ta không định hại ngươi là thật. Ta tính khi về nhà sẽ tìm một linh khí khác để ngưng tụ hồn phách cho ngươi.”
“Nhưng sau đó, ta nghe nói hồn phách bị hút sẽ không thể ngưng tụ lại được, ta mới vội vã quay về cứu ngươi.”
“Quay về? Nếu không có chiếc vòng của tỷ tỷ, ngươi có kịp quay về không?”
Ta vẫn không nhìn hắn, xoay người bỏ đi.
Hắn đuổi theo ta, lại nói, “Ngươi xem, ngươi không sao mà, cớ gì lại giận dỗi đến thế?”
Ta không nên tức giận sao? Ta không được giận sao? Suýt nữa ta đã rơi vào vực thẳm của Diêm Vương rồi!
Lời lẽ của ngươi lúc nào cũng như thể ngươi mới là người đúng, ngươi luôn tự cho mình là phải, chẳng bao giờ ngươi nghĩ tới cảm xúc của người khác.
“Nếu Ngạo Dạ điện hạ ghét bỏ ta đến vậy, từ giờ chúng ta dứt khoát một đao cắt đứt đi.”
Hắn lắc lắc cổ tay, chỉ vào sợi dây đỏ, nói một cách bất lực, “Cắt không đứt mà!”
“Khi ta chuyển sinh, mối duyên này sẽ tự đứt. Trước lúc đó, xin Ngạo Dạ điện hạ đừng quấy rầy ta nữa.”
Nói xong, ta quay lưng bước đi một cách dứt khoát.
Nhưng hắn vẫn theo sau ta, mãi cho tới khi ta bước vào nhà của A Phỉ, hắn mới rời đi.