Lần đầu gặp gỡ hắn, chính là vào ngày đại hôn của ta, chính xác hơn, là ngày chúng ta âm hôn.
1
Ta tên là Chiêu Đệ, hiện tại chỉ là một oan hồn mới vừa qua đời, chính xác hơn là một hồn ma lơ lửng trên hỷ đường của chính mình.
Nhìn hỷ đường bày biện một cỗ quan tài hợp khâm, bên trong có ta cùng hắn, cả hai đều mặc hỷ phục nằm cạnh nhau.
Mẫu thân ta ngồi trên cao đường, nước mắt lưng tròng.
Còn phụ thân ta, một kẻ nghiện cờ bạc, lại âm thầm vỗ vỗ túi tiền đầy, cười khẩy nói: “Đừng khóc, đây là chuyện vui mà.”
Nghĩ lại, nếu không phải vì ta ngã xuống vực khi hái thuốc mà chết, phụ thân cũng đã sớm bán ta vào kỹ viện.
Dù ta đã chết, thế nhưng phụ thân cũng không đành lòng bỏ phí cái xác này, liền vội vã bán ta cho nhà họ Vương, kết một mối âm hôn.
Vị tân lang đang nằm trong quan tài cùng ta, thật ra đây là lần đầu tiên ta gặp hắn.
Hắn dung mạo tuấn tú, chỉ là sắc mặt tái nhợt, nằm đó như một búp bê sứ tinh xảo nhưng dễ vỡ.
Trước đây, ta nghe nói Vương công tử ở trấn trên ôn nhu nho nhã, văn tài xuất chúng, chỉ tiếc là từ nhỏ đã yếu bệnh, không ngờ lại yểu mệnh sớm như vậy.
Một nữ tử nghèo như ta, chết rồi mà vẫn có thể gả vào hào môn, cũng coi như không thiệt thòi gì.
Chỉ tội cho mẫu thân ta, khi nội tổ mẫu còn sống thì chê mẫu thân ta sinh không được con trai, sau này phụ thân lại cờ bạc, rượu chè, thường xuyên đánh đập chúng ta.
Mẫu thân khó khăn lắm mới sinh được một đệ đệ, thế nhưng ta lại vô tình mất mạng.
Những pháp sư gọi hồn, tiếng chuông leng keng làm ta đau đầu vô cùng.
Nhưng chưa được bao lâu, Hắc Bạch Vô Thường đã tới, dùng xiềng xích còng ta lại, kéo ta rời khỏi hỷ đường náo nhiệt.
2
Khi họ dừng lại, ta chỉ thấy xung quanh là những luồng ánh sáng màu xanh lục, vô cùng âm u, khiến người ta kinh sợ.
Hắc Bạch Vô Thường mở sổ sinh tử, theo lệ mà kiểm tra: “Tiêu Chiêu Đệ, 18 tuổi, chết do ngã từ vách núi.”
“Vâng, thưa đại nhân.” Ta đáp.
“Ngươi hãy ở lại Minh Giới mà chờ.”
“Chờ ư? Chẳng phải trong truyện nói rằng phải uống canh Mạnh Bà, qua cầu Nại Hà, rồi mới chuyển sinh sao?”
“Quả thật là như vậy,” Hắc Bạch Vô Thường đáp lời ta, “nhưng vẫn còn phải đợi.”
“Vậy ta phải đợi đến khi nào?” Ta lại hỏi.
“Chờ đến khi trần thế không còn ai nhớ đến ngươi, ngươi mới có thể chuyển sinh.”
Hắc Bạch Vô Thường lại nói: “Sau khi đêm xuống, khắp nơi trong Minh Giới đều có quỷ hút hồn của phàm nhân. Nếu ngươi bị chúng hút mất, thì hồn phi phách tán, không thể vào luân hồi.”
Ta vừa mong mẫu thân và đệ đệ có thể sống thêm vài năm, cũng mong họ sẽ nhớ đến ta, thế nhưng lại vừa lo sợ trong những năm tháng chờ đợi này, ta sẽ bị hút mất hồn.
Hắc Bạch Vô Thường lại tốt bụng lật sổ, chỉ cho ta vị trí ngôi nhà tranh của nội tổ mẫu để lui đến.
Khi nội tổ mẫu còn sống, bà thường xuyên làm khó mẫu thân, đôi khi ta không chịu nổi, cũng có cãi lại vài câu.
Quả nhiên, bà không nể tình chút nào, lập tức đuổi ta ra ngoài, vừa đuổi vừa mắng: “Chết rồi vẫn là đồ vô dụng!”
3
Minh Giới sắp về đêm, ta càng lúc càng sợ hãi, nhưng vẫn đang lang thang ngoài đường, không biết nên đi đâu.
May thay, cuối cùng có một tỷ tỷ tốt bụng mời ta vào nhà nàng để tránh tạm.
Tỷ tỷ A Phỉ nói rằng, nàng và tình nhân tự vẫn cùng nhau, nhưng khi người đó đến Minh Giới lại chạy theo những nữ quỷ khác, vậy nên hiện tại nàng chỉ ở một mình.
“Sao lại có thể kết duyên với nữ quỷ khác?” Ta thắc mắc hỏi.
Tỷ tỷ A Phỉ nheo mắt đào hoa, nói với ta: “Nơi này có thể xem như một thế giới khác. Linh hồn ở đây không cần tuân theo danh phận trần gian. Có những đôi phu thê vẫn yêu thương nhau ở đây, nhưng cũng có những cặp chia tay nhau, tự cho nhau một lối thoát.”
Nghe nàng nói vậy, ta mới nhớ ra rằng mình cũng có một tân lang.
“Vậy kết hôn ở trần gian, ở Minh Giới có còn tính không?”
“Kết hôn ở trần gian thì dĩ nhiên không tính.” Tỷ tỷ A Phỉ nói.
Vậy chắc hẳn hắn cũng không có trách nhiệm gì với ta.
“Nhưng… âm hôn ở trần gian thì vẫn tính đấy.”
Hả? Vừa tới Minh Giới, ta đã được thông báo rằng mình đã kết hôn rồi sao?!
Nghe theo lời chỉ dẫn của tỷ tỷ A Phỉ, ta nhìn thấy trên cổ tay mình có buộc một sợi dây tơ hồng, “Tại sao lại như vậy?”
“Đây là kết duyên, dấu hiệu của việc kết hôn ở Minh Giới.”
Xem ra, ta nên đi gặp tân lang mà ta chưa từng chạm mặt này trước đã.
Thế nhưng ta chưa kịp đi, hắn đã lần theo sợi tơ hồng mà tìm đến ta trước.
4
Theo sau hắn còn có Hắc Bạch Vô Thường, thậm chí cả Diêm Vương cũng phải kính cẩn đi theo, kéo sau lưng là một đám đông, à không, phải gọi là một đám quỷ.
Ta chưa kịp hiểu rõ tình hình, hắn đã nắm lấy cổ tay ta, nhìn sợi tơ hồng gắn kết, rồi vội vã hỏi:
“Ngươi là Tiêu Chiêu Đệ đúng không? Có thể hòa ly không?”
Ta ngơ ngác gật đầu.
Chúng ta đứng trước Đoạn Tình Đài của Minh Giới, đọc lời thề hòa ly không biết bao nhiêu lần, nhưng sợi tơ hồng kia vẫn không đứt.
Cuối cùng, hắn nôn nóng đến mức sử dụng đủ loại vũ khí như đao, thương, kiếm, kích, thậm chí dưới ánh mắt ngạc nhiên của ta, hắn còn triệu lôi phóng hỏa, nhưng sợi tơ hồng vẫn vẹn nguyên như lúc đầu.
Nhìn hắn vã mồ hôi, miệng không ngừng thốt lên “Quái lạ”, quả thật chẳng còn dáng vẻ nào của một công tử ốm yếu nữa.
Cuối cùng, ta nhịn không nổi nữa, định bụng an ủi hắn.
“Vương Phúc Quý công tử.” Hình như đó là tên hắn thì phải?
“Không được gọi ta là Vương Phúc Quý!” Hắn như thể bị sỉ nhục nặng nề, rồi từng chữ một nói, “Bản điện hạ tên là Ngạo Dạ!”
Ngạo Dạ? Chẳng dễ nghe hơn cái tên Vương Phúc Quý là mấy.
“Ngạo công tử, sợi tơ hồng này không đứt cũng không sao, ta sẽ không phiền ngươi quá nhiều.”
Hắn lại tức tối: “Tất cả đều do sợi tơ hồng này cản trở! Đúng thật là tai hoạ, hại ta đến giờ vẫn chưa thoát khỏi!”
Lúc này, Hắc Vô Thường cúi đầu nói nhỏ, “Tiểu điện hạ, sợi tơ hồng này… có lẽ tạm thời không thể đứt được.”
Hắn lập tức túm lấy cổ áo của Hắc Vô Thường, “Nếu nó không đứt, ta sẽ khiến ngươi đứt thành trăm đoạn!”
Bạch Vô Thường vội vàng ra can ngăn, ta chỉ lo rằng nếu hắn đổ thêm mồ hôi nữa thì lớp phấn trên mặt sẽ nhòe đi mất.
“Tiểu điện hạ, sợi tơ hồng này đã buộc từ nhân gian, không thuộc phạm vi quản lý của chúng ta.”
“Vậy còn có cách nào khác không?!” Hắn sốt ruột hỏi.
“Trừ khi Tiêu cô nương đi chuyển sinh, bằng không sợi tơ hồng này sẽ không thể cởi bỏ.”
“Vậy phải đợi bao lâu?”
“Bẩm điện hạ, thuộc hạ tính toán thấy, nếu chờ đến khi tất cả phàm nhân quên mất Tiêu cô nương, thì khoảng…”
Bạch Vô Thường nói, mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống, lúc này ta có thể chắc chắn rằng, gương mặt màu đen trắng của họ thật sự là do phấn vẽ lên.
Hắn càng nói càng nhỏ tiếng, cuối cùng lí nhí như tiếng muỗi: “Khoảng… một giáp.”
“Cho ta cách khác!!” Ngạo Dạ nghe xong liền xông đến đánh cả hai Hắc Bạch Vô Thường.
Cuối cùng, Diêm Vương phải đến khuyên giải, “Hiền điệt, bình tĩnh lại, đánh bọn họ cũng có thể tính là tai nạn lao động đấy.”
“Một giáp! Hắn nói với ta một giáp!” Ngạo Dạ bị giữ lại mà vẫn không nguôi giận, đá thêm hai cú nữa.
Một giáp là bao nhiêu năm? Sao nói chuyện lại hoa mỹ thế?
Ngạo Dạ quay sang giải thích cho ta với vẻ bất mãn: “Một giáp, hay lục thập hoa giáp là sáu mươi năm! Hắn bảo ta chờ thêm sáu mươi năm!”
Sáu mươi năm?! Con đường chuyển sinh kẹt xe đến vậy sao? Tại sao phải đợi lâu như vậy!
Ta cũng tức đến mức muốn đá thêm vài cú nữa!
5
Ngạo Dạ ngồi xổm trước cửa, cáu kỉnh nhai ngấu nghiến một củ nhân sâm, “Chờ ta tu luyện thêm, chắc chắn có thể rời khỏi đây!”
Ta nhìn cung điện nguy nga lộng lẫy của Diêm Vương mà vẫn thấy có chút không thật.
Ta từng nghĩ rằng sau khi chết, gả vào hào môn đã là cao sang, không ngờ ta lại gả vào tiên môn, có phải ta đang mơ không?
Lúc này, tân lang của ta, Tiểu vương tử của Đông Hải Long Vương – Ngạo Dạ, lại lấy thêm một cây linh chi bắt đầu gặm.
“Hắc Tâm Thần Tiên! Hắc Tâm Tư Mệnh!” Hắn vừa nhai vừa tức tối nói, “Các ngươi đã nói rõ, kiếp nạn chỉ là chơi đùa, còn hứa sẽ không đặt ra tình kiếp, vậy mà chết rồi lại kết cho ta âm hôn! Kết quả là sợi tơ hồng này lại trói ta ở Minh Giới!”
“Ngạo Dạ công tử, nghĩ thoáng chút đi.” Ta an ủi hắn.
Sáu mươi năm đối với thần tiên các ngươi chỉ là một cái nháy mắt, nhưng đối với linh hồn chúng ta, đó chính là cả cuộc đời.
Thế mà hắn lại bắt đầu khóc lóc: “Ta nhớ phụ vương, ta nhớ tỷ tỷ, ta muốn ăn cá, ta muốn về nhà!”
Ngươi hãy chấp nhận đi, ta đã chấp nhận rồi.
Sau này, hắn mặt mày u ám trở về từ rìa Minh Giới vài lần, dần dần cũng bắt đầu chấp nhận sự thật.
Hắn thậm chí đã chuẩn bị cho kế hoạch sống chung với ta sáu mươi năm, ví dụ như lập ra đủ loại giới hạn: chia phòng, chia giường, chia lãnh thổ.
Ví dụ như đặt ra đủ loại quy tắc: không được càu nhàu khi hắn thức khuya, không được quấy rầy khi hắn ngủ nướng.
Hắn lại còn chê cái tên của ta.
“Ngươi là Tiêu Chiêu Đệ đúng không, sao lại lấy cái tên như vậy?” Hắn bất mãn, “Không bằng gọi là Tiêu Tiêu đi.”
“Tiêu Tiêu? Ta thích cái tên này.” Ta đáp.
Khi còn sống, ta là kẻ thấp hèn nhất trong gia đình, vậy nên sau khi chết, ta muốn trở thành một hồn ma tự do và hạnh phúc.
“Còn nữa, không được gọi ta là Ngạo Dạ!” Hắn nói đầy chính nghĩa, “Dễ làm lộ thói quen của ta, cứ gọi ta là A Dạ.”
“Được.” Ta đáp.
Thực ra gọi gì cũng không quan trọng, chỉ cần có một chỗ trú thân, ta một mình cũng có thể sống qua sáu mươi năm.