3.
Cố Tu Hoà đứng ở lối đi với vẻ mặt lo lắng.
“Làm sao đây?”
Không phải chứ, ngươi làm việc cho thái tử mà tố chất tâm lý lại kém như vậy?
Thẩm Bảo Châu bước vào, hất cằm kiêu ngạo.
“Hừ, Thẩm Tri Ý, ngươi vậy mà lại có quan hệ không rõ ràng với tiên sinh của mình, ta xem ngươi giải thích như nào với thái tử a!”
Ta bước tới đóng cửa và cửa sổ thư phòng lại, cầm một chiếc bình lên và nháy mắt với Cố Tu Hoà.
“Tiễn nàng đi.”
Cố Tu Hoà: “Hả?”
“Ta nói gi//ết nàng, sau đó ném xác nàng vào mật thất.”
Cố Tu Hoà sửng sốt:
“Cái gì? Không phải nói ta chỉ đến lấy đồ thôi sao, ngươi còn muốn ta gi//ết người! Hơn nữa, chờ Thẩm đại nhân quay lại và tiến vào mật thất rồi phát hiện thì làm thế nào?”
Ta sốt ruột nói:
“Dù sao cái gia tộc này cũng sắp bị chém hết rồi. Còn cần tính một hai ngày nữa sao? Gi//ết nàng ta trước, sau đó ngươi có thể lấy đồ và rời đi. Ngày mai hãy để thái tử đến gi//ết toàn bộ gia tộc ta. Thật sảng khoái làm sao.”
Cố Tu Hoà im lặng, Thẩm Bảo Châu có chút hiểu ra, liền hoảng sợ nhéo mép váy của mình.
“Thẩm Tri Ý, ngươi có ý gì, muốn gi//ết ta để bịt miệng chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy? Đừng làm loạn, ta sẽ hét lên, ta——”
Thẩm Bảo Châu chưa kịp hét lên thì ta đã cầm chiếc bình đập một phát, nàng ta trợn mắt rồi nhẹ nhàng ngã xuống đất.
Ta dùng một tay nắm lấy cổ áo của nàng và kéo nàng về phía mật thất.
“Giúp một tay đi, sao còn đứng đó?”
Cố Tu Hoà đứng yên, sắc mặt tái nhợt, không biết đang suy nghĩ gì.
Thứ vô dụng.
Ta chỉ có thể tự mình kéo Thẩm Bảo Châu vào mật thất, đột nhiên tiếng cười trầm thấp của Thư Mặc từ bên ngoài truyền đến.
“Sao hôm nay ngươi lại tới giao trà? Nói thật đi. Ngươi muốn nhân cơ hội nhìn trộm Cố tiên sinh đúng không?”
Cố Tu Hoà càng hoảng sợ hơn, ta miễn cưỡng thả Thẩm Bảo Châu xuống, bước sang một bên, hung hăng mở cửa và đuổi hắn ra ngoài.
“Dùng mỹ nam kế, giúp ta trì hoãn một nén hương.”
Ta vừa đẩy hắn ra vừa hét lên:
“A, từ này ta không học được, ta không còn mặt mũi gặp người nữa, ra ngoài, ai cũng đừng hòng tới làm phiền ta.”
Ta nhìn cơ thể gầy gò của Thẩm Bảo Châu nhưng lúc kéo thì mệt phát ch//ết, ta dùng hết sức kéo nàng vào mật thất.
Ta ngã xuống đất, thở hổn hển và nhìn lên mật thất.
Mật thất không lớn, chỉ bằng một nửa thư phòng, trong góc có một dãy hộp gỗ xếp chồng lên nhau, bức tường bên kia đặt một kệ sách, nhưng kệ lại trống rỗng.
Trong phòng ánh sáng mờ mịt nên ta chỉ có thể đứng dậy đi đến các hộp để kiểm tra thì phát hiện các hộp đều có khóa.
Ta rút chiếc kẹp tóc trên đầu Thẩm Bảo Châu ra, mày mò hồi lâu nhưng không cạy được ổ khóa, bây giờ ta gặp rắc rối rồi đây.
Giọng nói của Cố Tu Hoà ngoài cửa nghe như đang dần mất khống chế.
“Thẩm Tri Ý, việc học không phải chuyện ngày một ngày hai, không cần vội vàng như vậy. A, vị cô nương này đang làm gì vậy? Ngươi đang đi về hướng nào a——“
“Thẩm Tri Ý, mở cửa nhanh lên.”
Phiền ch//ết đi được, thời gian trôi qua hơi lâu, ta mới miễn cưỡng thả Thẩm Bảo Châu xuống rồi cẩn thận đóng cửa mật thất lại.
( Bạn đang đọc truyện tại page Chuồn Chuồn Trú Mưa, những nơi khác đều là ăn cắp. )
Sau đó giả vờ cầm bút lên, nhúng vào mực dày, giả vờ viết vài chữ rồi sốt ruột hét lên:
“Vào đi.”
Thư Mặc vào trước Cố Tu Hoà, trên tay cầm theo một khay đựng một ít đồ uống giải khát, nàng vừa đi vào, ánh mắt lập tức liếc nhìn về phía lối vào mật thất.
Có vẻ như nàng ta là người trong cuộc.
“Bỏ đồ xuống rồi đi ra ngoài.”
Ta lạnh lùng liếc nhìn Thư Mặc, nhưng nàng ta miễn cưỡng nhếch khóe miệng và đứng im tại chỗ.
“Đại cô nương, sốt ruột quá thì không ăn đậu phụ nóng. Người cứ nghỉ ngơi trước đi, nô tì sẽ bưng trà cho người.”
Ta lập tức phát đi//ên, chộp lấy tách trà nhét vào miệng rồi ném tách trà xuống đất.
“Ngươi đến đây để xem trò đùa của ta à? Ngươi đang cười nhạo chữ viết của ta không đẹp bằng chữ viết của một đứa trẻ ba tuổi đúng không? A – tại sao ngươi không ra ngoài đánh trống khua chiêng, nói rằng chữ viết của ta còn không bằng hạ nhân, ngươi rất đắc ý phải không? Đến đây, ngươi đến viết ta xem, lại đây!”
Ta đưa tay nắm lấy cánh tay của Thư Mặc, nàng ta giật mình, vùng vẫy vài cái rồi quay người bỏ chạy.
“Đại cô nương, nô tì không có ý đó a, nô tì sẽ rời khỏi đây.”
Ngay khi Thư Mặc rời đi, Cố Tu Hoà lập tức đóng cửa lại và lau mồ hôi trên trán.
“Đồ vật đâu?”
Ta nhún vai.
“Không mang ra. Hộp bên trong đã bị khóa, không thể mở được.”
Cố Tu Hoà đột nhiên tái mặt.
“Cái gì? À, còn Thẩm nhị cô nương thì sao? Ngươi đã làm gì nàng ta?”
Ta đập mạnh vào đầu mình.
“Suýt nữa ta quên mất, không biết nàng có ch//ết hay không, ta phải vào bồi thêm mấy nhát mới được, nếu không nửa đêm tỉnh dậy sẽ gặp rắc rối.”
Sắc mặt Cố Tu Hoà càng tái nhợt, lắp bắp nói:
“Gi//ết người là phạm pháp, Thẩm Tri Ý, ngươi không thể làm như vậy.”
“Ngươi có bệnh à? ngươi đến trộm đồ không phải là phạm pháp sao?”
“Ta, ta là đang giúp Thái tử đến lấy chứng cớ tham ô của Thẩm đại nhân. Có một vài chi tiết nhỏ sai sót, nhưng không hề liên quan đến phạm pháp.”
Ta trợn mắt và cười lạnh.
“Được rồi được rồi, giả vờ làm gì? Một khi chúng ta có được bằng chứng thì ngày mai người trong Thẩm gia sẽ bị tàn sát. Không phải đều là ch//ết trong tay ngươi sao? Còn cái gì mà công lý với chả công lý?”
“Thẩm công nương, vừa rồi ta muốn nói với ngươi, ngươi vì sao mở miệng ngậm miệng toàn là tàn sát gia tộc? Hoàng thượng xử lý rất khoan dung, ngoài tội mưu nghịch, mưu sát hoàng thất thì cho dù là gi//ết người phóng hỏa cũng không đủ để tru di tam tộc, huống hồ là cái tội tham ô này, nhiều nhất thì cũng chỉ bị cách chức và tịch thu của cải mà thôi.”
“Cái gì?”
Mắt ta chợt mở to, ta đã bị tên cẩu thái tử lừa rồi, ta đã chịu thiệt thòi chỉ vì thất học.
“Ngươi không nói với ta sớm hơn!”
Ta tức giận đến mức mở mật thất lôi Thẩm Bảo Châu ra ngoài, sau đó đưa tay vào giữa mũi nàng mới phát hiện nàng ta vẫn ổn, còn thở và chưa ch//ết.
“Ta từ bỏ vụ làm ăn này, ta muốn gặp thái tử!”
“Vậy ta phải làm gì đây? Thẩm cô nương, ta——“
“Đó không phải việc của ta!”
Ta đẩy Cố Tu Hoà rồi tức giận quay đầu rời đi.
Ta bắt xe ngựa đến cổng Đông Cung, thị vệ cũng không làm khó ta, sau khi báo cáo thì mới cho ta vào.
Khi thái giám dẫn ta ra hoa viên thì thấy thái tử đang cho cá ăn trong đình bên hồ.
Hôm nay hắn mặc bộ y phục màu xanh hoàng gia, đang uể oải nằm trên lan can, lúc thấy ta thì nghiêng đầu mỉm cười.
“Ngươi lấy được đồ chưa?”
Ta khịt mũi lạnh lùng.
“Không có, ngươi đã nói dối ta.”
“Thẩm gia tuyệt đối sẽ không bị tru di tam tộc!”
Thái tử im lặng hai giây rồi xua tay đuổi những người hầu khác đi, rồi lại càng cười vui vẻ hơn.
“Cố Tu Hoà nói cho ngươi biết?”
Hắn đưa tay ra và bất ngờ gõ nhẹ vào đầu ta hai lần.
“Tru di tam tộc thì có gì tốt? Ch//ết thì chẳng còn gì cả. Thẩm Tri Ý, ta có thể khiến bọn họ sống không bằng ch//ết.
Nhìn bọn họ từ trên mây rơi xuống bùn, đó mới thực sự là thú vui.”
Ta trợn mắt.
“C//ứt chó! Ngươi còn có thể mỗi ngày dùng hình lăng trì bọn họ hay còn làm gì nữa?”
Còn cái gì mà từ trên mây rơi xuống bùn, theo lời Cố Tu Hoà nói, tham ô chẳng qua cũng chỉ có tịch thu tài sản, cái gì cơ? không nhà không chức vị chính là rơi xuống bùn? Lương Quyên Ngọc còn có nhà mẹ đẻ, còn có gia tộc của mình, chỉ cần thuận tiện hỗ trợ bà ta một chút thì cuộc sống còn tốt hơn thương dân gấp trăm lần.
Đây thì tính là bùn nhão c//ứt chó gì chứ.
Thái tử cau mày lại.
“Thẩm Tri Ý, ngươi đừng có nông cạn như vậy, nghèo về thể xác chẳng là gì, nghèo về tinh thần mới là——a——ngươi làm cái gì vậy?——”
Ta duỗi tay áo, lấy con dao găm trượt vào lòng bàn tay và chém về phía cổ thái tử.
“Mẹ kiếp, ta gi//ết ngươi là có thể báo thù rồi!”
Gi//ết hoàng thất mới ch//ặt đầu cả gia tộc, Cố Tu Hoà nói nhiều như vậy, cũng chỉ có câu này là ta nhớ nhất.
Nếu đã có một công cụ hình người tốt như vậy ở trước mặt thì tại sao ta phải đi đường vòng?
Ta đi//ên cuồng giơ con dao găm lên đâm thẳng vào thái tử, nhưng hắn dễ dàng né được, hắn vặn cổ tay ta khiến con dao rơi xuống đất, sau đó hắn thản nhiên đá xuống hồ.
“À – vậy ta sẽ liều mạng với ngươi -“
Ta cúi đầu lao tới trước mặt thái tử rồi ôm lấy thắt lưng hắn, sau đó cả hai chúng ta cùng nhau ngã xuống hồ.
Thái tử: “Mẹ kiếp!”
Nước hồ lạnh lẽo nhấn chìm ta và ta đã bị sốc trước khi kịp nhận ra mình đang làm gì.
Ta không biết bơi.
( Bạn đang đọc truyện tại page Chuồn Chuồn Trú Mưa, những nơi khác đều là ăn cắp. )
Ta ngay lập tức bắt chéo chân và vòng tay qua cổ thái tử.
“Cứu với, ta không biết bơi, ọc ọc…”
Thái tử uống mấy ngụm nước, tóc ướt bết vào mặt, trên mặt tràn đầy tức giận.
“Ngươi đi//ên rồi, nếu ngươi không buông ra thì chúng ta đều sẽ ch//ết.”
“Mau buông ra, ôm eo ta, ta biết bơi, ta đưa ngươi vào bờ.”
Cả hai người đều sẽ ch//ết? Mắt ta sáng lên, sự háo hức trả thù của ta đã vượt qua nỗi sợ ch//ết.
“Vậy chúng ta cùng nhau ch//ết đi.”
Nói xong, ta quấn chân chặt hơn, áp sát cơ thể vào thái tử.
Thái tử rên rỉ, bất đắc dĩ nói:
“Nếu bây giờ chúng ta ch//ết thì bọn họ sẽ chỉ cho rằng chúng ta trượt chân rơi xuống nước, không có đủ chứng cứ về việc mưu sát hoàng thất!”
Những lời này thực sự đã làm ta phải cân nhắc lại.
Ta nhìn hắn với vẻ cảm kích, rồi phun ra một ngụm nước và hét lên trời.
“Nếu ta gi//ết ngươi, Thẩm gia chúng ta sẽ là người có công lớn nhất với tam hoàng tử, hahaha——”
“Cha, nữ nhi cuối cùng cũng không phụ công nuôi dưỡng của người——”
Thái tử: “…”
Lúc này, các thị vệ và cung nữ bên hồ mới phản ứng lại và chạy như bay về phía hồ đình. Ta ôm thái tử chặt hơn, muốn ấn thẳng đầu hắn xuống nước.
Nhưng thái tử bất ngờ ôm ta lại và chủ động dẫn ta xuống đáy nước.
Ta không hiểu hắn định làm gì, phổi ta căng cứng đến mức không thở được, chẳng bao lâu sau, ta bất tỉnh.
Khi tỉnh lại lần nữa, ta mở mắt nhìn chằm chằm vào tấm vải màu hoa sen phía trên đầu, cảm thấy có chút không thể phục hồi.
“Tỉnh?”
Thái tử ngồi bên giường nhìn ta, hắn mặc áo bào, tóc khô nửa chừng, lông mày đen như mực, da trắng như ngọc.
“Thẩm Tri Ý, ta thật sự phục ngươi rồi.”