Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
MỘT MÌNH TA CHẤP HẾT CẢ NHÀ MÌNH- FULL Chương 2: MỘT MÌNH TA CHẤP HẾT CẢ NHÀ MÌNH

Chương 2: MỘT MÌNH TA CHẤP HẾT CẢ NHÀ MÌNH

6:46 chiều – 10/05/2024

2.
Không biết thái tử đã nói gì với phụ thân ta mà ông chỉ đứng ngoài cửa dặn dò ta mấy câu phải ngoan ngoãn, không được xông vào người quý nhân, rồi nhanh chóng rời đi.

Ta cười lạnh.

Người này vì tiền đồ của mình mà không biết xấu hổ, đến mức chưa tìm hiểu rõ đã bỏ lại nữ nhi chưa gả của mình ở trong phủ thái tử, ngữ khí hình như còn rất vui mừng nữa.

Thái tử đưa ta vào mật thất, hắn dựa vào ghế để thư giãn.

“Nói đi, ai phái ngươi đến?”

Ta nhìn lên rồi nhìn xung quanh, các bức tường của mật thất này thực sự được bao phủ bởi các dụng cụ tra tấn khác nhau.

Gần đó còn có vài hộ vệ canh đứng, một người đang ngồi trên ghế, tay cầm bút và giấy, thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn ta, dường như muốn ghi lại lời khai của ta.

“Thẩm Tri Y, ta có trăm cách để khiến ngươi nói chuyện.”

Thái tử hếch cằm lên, một người hộ vệ nhanh chóng lấy chiếc roi treo trên tường ra.

Không ngờ tên thái tử trông nho nhã, lịch sự này lại là một kẻ biến thái.

Đe dọa ta à, hắn nghĩ ta sợ à?

Ta ngửa thẳng cổ.

“Ta có ch//ết cũng sẽ không nói cho ngươi biết. Nếu ta gi//ết ngươi, Thẩm gia chúng ta sẽ là công thần của nhị hoàng tử.”

Mọi người: “…”

Thái tử nhìn ta không nói nên lời.

“Nhị hoàng tử đã qua đời khi mới mười tuổi.”

Cái gì, nói sai rồi à? Ch//ết tiệt, những gì ta nghe được trong hí lâu hôm qua hóa ra lại là tin giả.

Nhưng không sao, không sao cả, loại chuyện tạo phản không căn cứ này vẫn có thể làm ch//ết người.

Ta tiếp tục có thái độ kiêu ngạo.

“A, đúng đúng đúng, chính là hắn. Khi ch//ết, hắn đã vào báo mộng cho Thẩm gia ta.”

Thái tử sửng sốt rồi bật cười, hắn tao nhã đứng dậy và bước tới dùng ngón tay nâng cằm ta lên.

Lông mày hắn dài và gọn, nhợt nhạt như ngọn núi xa xôi, nhưng lúc này trông hắn lại thích thú như mèo vờn chuột.

“Xem ra ngươi rất trung thành với Thẩm gia, ở nông thôn được bồi dưỡng nhiều năm như vậy, vừa trở về nhà ngươi đã nguyện ý vì bọn hắn mà ch//ết.”

“Nhưng ngươi đừng lo, ta vốn là người rộng lượng, chỉ cần ngươi thành thật thú nhận thì tội ác ngươi gây ra sẽ không nặng bằng tội ác của gia đình ngươi.”

Cái gì? Tội không nặng bằng gia đình ngươi?

Đây là một cuộc tạo phản! Trong kịch bản có nói, việc tạo phản sẽ bị trừng phạt bằng cách tru di cửu tộc, thậm chí ch//ặt đầu cả gia tộc cũng được coi là chuyện bình thường.

Đây là cái thể loại thái tử nhảm nhí gì vậy, đầu óc hắn có vấn đề à?

Ta chợt trở nên lo lắng.

“Ngươi có chút công bằng nào không? Người một nhà đều phải chỉnh tề. Ngươi——”

Nói xong hai câu thì nhìn thấy vẻ mặt hiểu rõ của thái tử, ta liền tiếc nuối không nói nữa.

Ch//ết tiệt, có vẻ như hắn đã đoán ra ý định của ta.

“Thẩm Thư Yến đã làm gì ngươi mà khiến ngươi phải hận hắn đến mức muốn ch//ết cùng nhau?”

Thái tử ngạc nhiên và tò mò, đi vòng quanh ta với vẻ thích thú như thể đang quan sát một điều gì đó mới mẻ.

“Như vậy đi, ngươi đến thư phòng của hắn tìm một ít đồ vật, sau đó ta giúp ngươi chỉnh đốn hắn, như thế nào?”

Ta nhìn hắn đầy nghi ngờ.

“Tại sao ta phải tin tưởng ngươi? Tại sao ngươi lại giúp ta?”

“Ngươi không có sự lựa chọn.”

Thái tử xua tay để hai tên thị vệ kéo ta ra ngoài, khi bước ra khỏi mật thất, ta liền quay đầu lại nhìn hắn, hắn vẫn đang cầm roi quất vào đám ruồi đang bay tới bay lui.

Không biết có trúng hay không nhưng nhìn có vẻ giống cao thủ võ lâm.

Khi ta trở lại Thẩm phủ, đèn lồng vẫn sáng.

Trăng sáng treo trên trời cao, soi xuống đường đi và mặt nước, trên hành lang lối vào phòng khách treo rất nhiều đèn lồng gió lưu ly, điểm từng chấm giống như ánh bạc và tuyết.

Xuyên qua tấm màn, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ, cùng với mùi thức ăn thơm phức.

Ta sụt sịt mũi và bụng kêu lên một tiếng lớn.

Niềm vui là của họ, mà ta chẳng có gì cả.

Nhưng điều đó không quan trọng, bởi vì bọn họ sẽ sớm giống ta thôi.

Khi đó, cả gia tộc sẽ bị ch//ặt đầu gọn gàng, cả một núi đầu sẽ được bảo quản còn tốt hơn những chiếc đèn lồng treo này.

Toàn thân ta ớn lạnh, ta liền mở rèm cửa và bước vào sảnh, tiếng cười trong phòng lập tức bị dập tắt.

“Tri Ý, sao bây giờ ngươi trở về?”

Phụ thân ta vội bước hai bước, cau mày nhìn ta nhưng lại lưỡng lự khi nói.

“Ngươi và thái tử——”

Ta hất tóc.

“Ngủ rồi.”

Vừa dứt lời, mọi người trong phòng như bị bóp cổ, trong sảnh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Phải một lúc lâu kế mẫu mới có phản ứng, bà thở dốc ôm ngực.

“Trời ạ, đây — đây là nữ nhi Thẩm gia, không danh không phận tằng tịu với nam nhân khác, Thẩm gia chúng ta đều bị ngươi làm mất hết mặt mũi rồi a.”

Vẻ mặt Thẩm Bảo Châu hung hãn, từ bên cạnh hét lên:

“Ngươi nói bậy, ngươi là một nữ nhân đê tiện, thái tử sao có thể thích ngươi?”

Ta khịt mũi lạnh lùng.

“Ta đê tiện?”

“Là hắn muốn ngủ với ta, cũng không phải do ta chủ động, tại sao ngươi không gọi hắn là kẻ đê tiện?”

Thẩm Bảo Châu không nghe được nữa liền hét lên và lao tới đánh ta.

“Ngươi nói nhảm, thái tử mới không ngủ – không như ngươi nói!”

Ta bước sang một bên, lấy hai tay nắm lấy tóc nàng ta.

“Thử chạm vào ta lần nữa xem? Trong bụng ta có thể sẽ có nhi tử của thái tử, cành vàng lá ngọc. Nếu nó bị hư hại, ngươi có đủ khả năng đền không?”

Phụ thân ta vừa nghe chuyện thì lập tức bước tới ngăn cản.

“Ồn ào cái gì! Người đâu, kéo hai cô nương ra.”

“Tri Ý, đi theo ta.”

Phụ thân đưa ta ra khỏi sảnh, đi qua hành lang và đến một căn mật thất trong thư phòng.

Bên ngoài thư phòng trồng trúc xanh, có ba phòng liên tiếp, trong phòng chất đầy giá sách dựa vào tường.

Trước cửa sổ có một chiếc bàn đọc sách được làm bằng gỗ cẩm lai, giá đựng bên cạnh thì được làm bằng hoàng hoa lê.

Trên tầng thứ ba của kệ, quả nhiên như thái tử đã nói, có một con ngựa phi nước đại bằng đồng tinh xảo được đặt trên đó.

“Tri Ý, thái tử đã nói sau này sẽ sắp xếp ngươi như thế nào chưa?”

Ta liếc nhìn con ngựa đồng rồi thản nhiên đi quanh phòng, thờ ơ nói:

“Còn có thể sắp xếp gì? Với thân phận của ta, một chữ cũng không đọc được, chỉ chơi cho vui thôi.”

“Nói nhảm! Với thân phận của ngươi, thân phận của ngươi là gì?”

Phụ thân tức giận đến mức hất râu và nhìn chằm chằm ta.

( Bạn đang đọc truyện tại page Chuồn Chuồn Trú Mưa, những nơi khác đều là ăn cắp. )

“Ngươi là đích nữ Thẩm gia, ta đường đường là hộ bộ lang trung*, ngoại tổ phụ ngươi cũng là tướng quân nghiêm chính, cho dù ngươi không xứng làm thái tử phi cũng thừa đủ làm trắc phi.”

“Chậc, thôi nào, người đã từng thấy đích nữ nào mà không biết đọc chữ chưa? Ngay cả nha hoàn bên cạnh Thẩm Bảo Châu cũng tốt hơn ta. Thái tử nạp ta làm trắc phi cũng không sợ mất mặt sao.”

Ta trợn mắt, phụ thân chợt nghẹn họng.

Sau một lúc im lặng, người cha vuốt râu và thở dài.

“Chuyện này là do cha cân nhắc không chu toàn, mấy năm nay bận công việc nên nhất thời lơ là, mẫu thân ngươi cũng vậy, nàng không hề nhớ tới việc tìm một nữ thái phó cho ngươi, trở về ta nhất định sẽ nói với nàng.”

Ta tiếp tục chế nhạo.

“Trách ai? Ngươi là một quan ngũ phẩm nhỏ mà còn bận rộn việc. Bận việc gì đây, bận tạo phản để kế thừa hoàng vị à?”

“Còn cái kia Lương Quyên Ngọc, các ngươi đều nằm chung một giường, ngươi không biết nàng là cái mặt hàng gì sao? Ta ở dưới tay nàng mà vẫn còn giữ được mạng sống là tốt rồi, còn nữ thái phó, đừng có mời nữ sát thủ về gi//ết ta là tốt rồi!”

Phụ thân cứng người lại, mặt đỏ bừng, tay áo nặng nề run lên, môi run rẩy kịch liệt.

“Ngươi – đồ vô liêm sỉ! Đây không phải là lời mà tiểu thư khuê các có thể nói, thật thô tục và ô uế!”

Ta lại trợn mắt, mím môi, lắc lắc vai rồi đi đến ghế thái sư sau bàn sách và ngồi xuống, bắt chéo chân, bưng một tách trà trên bàn lên uống.

“Ta lớn lên ở thôn quê, lại không có sự dạy dỗ của phụ mẫu, cũng không được học hành. Ngươi vẫn mong ta sẽ nói ra những lời mỹ miều à?”

Phụ thân hít một hơi thật sâu và vuốt ngực.

“Tri Ý, cha sẽ mời một vị tiên sinh cho ngươi, từ ngày mai ngươi có thể yên tâm ở trong phủ học, mấy tháng nữa sẽ được bổ sung, ít nhất trước tiên ngươi có thể học được mấy chữ.”

Ta gật đầu, nằm ngửa, tựa lưng vào ghế, gác chân lên bàn.

“Cũng không phải là không thể, nhưng ta là người có yêu cầu tương đối cao về môi trường học tập. Như vậy đi, ta thấy thư phòng này không tệ, từ giờ trở đi ta sẽ dùng nó vào mỗi buổi sáng. Dù sao ban ngày ngươi cũng phải thượng triều.”

Phụ thân lập tức trừng mắt.

“Không được, thư phòng là nơi bí mật. Bởi vì cha———“

Ông ta chưa kịp nói xong thì ta đã đứng dậy vỗ mông.

“Vậy ta đi!”

Thấy bộ dạng ta dầu muối không thấm, phụ thân đành phải miễn cưỡng đồng ý và cử một nha hoàn khác đến bên cạnh phục vụ ta.

“Đây là Thư Mặc, từ nay về sau nàng sẽ phục vụ ngươi đọc sách.”

Đúng, là để theo dõi ta, nhưng ít nhất ta đã thành công bước đầu tiên, sau này chỉ cần tìm lý do nào đó để đuổi nàng đi là được.

Hiệu suất làm việc của phụ thân rất cao, ngày hôm sau khi ta thức dậy, vị tiên sinh được mời đã đợi ta sẵn trong thư phòng.

Tiên sinh rất trẻ, vóc người cao lớn, mặc bộ y phục dài có vải màu xanh lá, khi cười có một lúm đồng tiền hình quả lê nông trên má trái, trông giống như một quân tử tốn, Thư Mặc thấy vậy lập tức đỏ mặt.

“Vãn sinh Cố Tu Hoà, bởi vì thân thể phụ thân đau ốm cho nên mấy ngày nay đều là vãn sinh thay cha dạy học.”

Ta gật đầu thành thật.

“Bái kiến Cố tiên sinh.”

Những ngày tiếp theo, dưới sự theo dõi mãnh liệt của Thư Mặc, ta đặc biệt ngoan ngoãn, mỗi ngày đều đọc và luyện tập thư pháp, thái độ rất đúng mực, không có phạm sai lầm nào.

Phụ thân cũng rất hài lòng.

“Không tệ, đọc sách mấy ngày mà cử chỉ đã dịu dàng hơn rất nhiều.”

Thấy ta thành thật, Thư Mặc cũng thả lỏng cảnh giác, cuối cùng hôm nay ta cũng tìm được cớ và thành công đuổi nàng ra ngoài.

Ta nằm trên cửa sổ nhìn bóng lưng Thư Mạt rời khỏi rừng trúc, liền vẫy tay chào lại.

“Được rồi, đừng giả vờ nữa, mau tìm đồ.”

Thư Mặc vừa rời đi thì Cố Tu Hoà đã lập tức trở nên nghiêm túc, thái độ lạnh như băng.

“Tìm cái gì? không phải đã nói cho ngươi rồi sao? Chính là con ngựa phi nước đại bằng đồng đó.”

Nói xong thì ta bước tới, giơ tay bẻ con ngựa đồng, con ngựa đồng quay một tiếng rồi lộ ra một đám bụi đất bên dưới.

Cố Tu Hoà: “…”

“Hì, hì, hì, xem ngươi có thể lấy được gì. Người dưới tay thái tử cũng không lợi hại lắm, tin tức mấu chốt mà cũng mắc lỗi.”

Đúng, Cố Tu Hoà là người mà thái tử phái tới, theo thỏa thuận trước đó, nếu ta tìm được thứ gì thì phải đưa cho Cố Tu Hoà, sau đó hắn tự nhiên sẽ mang đi nộp cho thái tử.

Nhưng không thể lãng phí khí lực, mọi người đều ở đây cho nên không có lý do gì để ta phải làm việc một mình.

Cố Tu Hoà còn đang đắm chìm nghiên cứu ngựa đồng thì ta đã bắt đầu lục lọi tìm kiếm những thứ khác.

Theo lời thái tử nói, trong thư phòng có một mật thất, trong đó có đủ đồ giấu kín, có thể ngàn lần chém ch//ết toàn bộ Thẩm gia.

Cả gia tộc đều bị hành quyết, thậm chí không một hạ nhân nào được tha.

Ta có động lực đến mức xắn tay áo và nhảy lên nhảy xuống.

( Bạn đang đọc truyện tại page Chuồn Chuồn Trú Mưa, những nơi khác đều là ăn cắp. )

Cuối cùng, ta xoay một chiếc bình trong góc, bức tường bên phải phát ra âm thanh “kẹt, cạch, cạch”, tủ sách xoay, lộ ra một lối đi tối tăm.

Ta và Cố Tu Hoà nhìn nhau.

“Tìm thấy rồi!”

Hai người chúng ta đi đến hành lang, đang định đi vào nhìn xem thì đột nhiên phía sau vang lên một tiếng kêu sợ hãi.

“Hai người đang làm gì vậy?”

Thẩm Bảo Châu giữ khung cửa và giận dữ nhìn hai chúng ta.

“Được lắm, gian phu dâm phụ!”