1.
Ta tên Thẩm Tri Ý, là đích nữ của Thẩm gia, mẫu thân ta đã mất khi sinh ra ta.
Đến năm thứ hai thì phụ thân tái hôn và trở về.
Phu nhân mới về nhà được hai tháng thì lâm bệnh nặng, bà ta liền cho người đến thỉnh vị cao tăng nổi tiếng ở Đại Minh Tự phía nam thành, ông ta nói là do bát tự của ta quá đen, sẽ khắc mẫu thân.
Phụ thân ta vô cùng tức giận, cho rằng ta đã khắc ch//ết mẫu thân mình, mà bây giờ ta lại muốn khắc ch//ết kế mẫu, cho nên ông lập tức sai người đưa ta về một ngôi làng ở nông thôn.
Kỳ lạ thay, ngay khi ta ra đi, bệnh của kế mẫu không cần dùng thuốc đã khỏi.
Ta ở lại nông thôn mười lăm năm.
Mãi cho đến khi ta cập kê thì phụ thân mới cử người đưa ta hồi kinh.
Vào ngày đầu tiên sau khi trở về kinh thành, kế mẫu và muội muội đã ra oai phủ đầu với ta.
Muội muội ta tên Thẩm Bảo Châu, kém ta hai tuổi, nàng đang nép mình bên cạnh kế mẫu, trên tay còn cầm bát máu chó đen và cười vô cùng gian xảo.
“Tỷ tỷ, ở nông thôn có rất nhiều tà khí, bát tự của ngươi lại không tốt, Huệ Năng đại sư nói cần phải trừ tà cho ngươi trước.”
Nói xong, nàng ném bát đi, cả bát máu chó đổ lên người ta.
Một mùi tanh phả vào mặt ta, ta xòe tay ra với vẻ mặt hung dữ.
“RUA———“
(nguyên tác ghi vậy, đừng thắc mắc.)
Giọng nói trầm như một con thú hung dữ khiến cả kế mẫu và muội muội ta đều khiếp sợ.
Ngay sau đó, ta bước tới rồi dùng tay trái túm tóc kế mẫu và tát bà ta chục cái lần lượt từ trái sang phải.
Thẩm Bảo Châu hét lên rồi lao tới, thấy vậy ta liền đá vào ngực nàng.
Hạ nhân ở bên cạnh thấy vậy liền sửng sốt, phải một lúc lâu mới phản ứng lại rồi vội vàng tiến tới tách chúng ta ra.
Ta bị người khác ngược đãi ở quê, từ nhỏ đã phải làm ruộng, nếu không làm việc thì thậm chí còn không có cơm để ăn.
Động tác của ta cực kỳ mạnh mẽ và nhanh nhẹn, ta có thể né tránh mọi người một cách nhanh chóng.
Cuối cùng đợi đến khi người giúp việc kéo được ta ra thì khuôn mặt của kế mẫu đã sưng tấy như đầu heo, còn Thẩm Bảo Châu thì nhếch nhác, tóc rối bù như một mụ đi//ên.
Kế mẫu ôm ngực khóc.
“Phản rồi! Trói nàng ta lại rồi dùng gậy đánh ch//ết nàng!”
Mấy tên hạ nhân muốn giữ lấy ta nhưng ta đã nhanh chân chạy quanh gian phòng rồi la hét muốn nổ phổi.
“Gi//ết người a! Lương Quyên Ngọc muốn gi//ết đích nữ Thẩm gia – mọi người mau đến xem đi.”
Trong lúc ồn ào thì phụ thân ta trở lại.
Ông ta thấy tình huống này liền tức giận, sai hạ nhân bắt ta lại và đánh cho một trận.
Ta không hề tỏ ra yếu đuối và nhìn chằm chằm.
“Người có bản lĩnh thì cứ đánh ch//ết ta đi!”
Ta biết ông ta không dám.
Bởi vì ngoại tổ gia ta là võ tướng cai quản ở biên quan, mấy vị cữu cữu đều ở biên cảnh.
Mặc dù ta bị bỏ lại ở nông thôn nhưng bọn họ chưa bao giờ quan tâm đến.
Nhưng nếu ta ch//ết thì lại là chuyện khác.
Vì thể diện của gia tộc, bọn họ nhất định sẽ đến cửa vấn trách.
Quả nhiên, phụ thân ta tức giận đến mức hung dữ vung ống tay áo.
“Đưa nghiệp chướng này vào kho chứa củi!”
Thẩm gia không hổ là nhà giàu, ngay cả kho chứa củi cũng tốt hơn căn nhà đất của ta ở dưới quê.
Ta ôm đầu gối ngồi trong góc, vừa chạm vào vết thương trên mặt vừa cười toe toét.
Sau khi mẫu thân ta qua đời, tất cả các thị nữ thiếp thân của bà đều bị Lương Quyên Ngọc bán đi.
Trong thôn trang toàn là người của bà ta, mỗi ngày bọn họ đều thay nhau đến xỉ nhục ta.
Ta chưa bao giờ được ăn một bữa no, mỗi ngày đều phải làm vô số công việc từ khi còn nhỏ. Ta đói đến mức chỉ có thể bắt chuột đồng dưới đất để ăn.
Ta muốn phát đi//ên lên khi nghĩ về những ngày tháng khó khăn mà bản thân đã phải chịu đựng trong quá khứ.
Ta muốn châm một ngòi lửa đốt cháy toàn bộ cái phủ đệ này, để cho bọn họ bồi ta xuống địa ngục.
Vì sao, ta đã phạm sai lầm gì? Bọn họ sống xa hoa sung sướng còn ta thì hèn mọn như một giun dế, ngay cả tên hạ nhân thấp kém nhất cũng sống tốt hơn ta.
Ta bị nhốt trong kho chứa củi hai ngày, đến ngày thứ ba thì phụ thân xuất hiện.
Ông ta nhìn ta với ánh mắt ghê tởm rồi sai hạ nhân tắm rửa và mặc cho ta những bộ y phục tươm tất.
“Tri Y, kinh thành cũng không giống nông thôn, mọi lời nói và hành động của ngươi đều đại diện cho bộ mặt Thẩm gia, sau này không thể cư xử như vậy nữa.”
Thái độ của phụ thân đã nhẹ nhàng hơn mấy ngày trước một chút, thậm chí ông còn hào phóng tặng cho ta một chiếc hộp đựng vài món trang sức.
“Ngày kia, Thái tử sẽ tổ chức yến tiệc ở Đông Cung, ngươi có thể đi cùng chúng ta.”
Thái tử?
Mắt ta sáng lên, những gì phụ thân vừa nói đã nhắc nhở ta rằng ở thời đại này khái niệm gia tộc còn quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Tương lai thái tử sẽ là người kế vị, cho nên nếu ta ám sát thái tử thì liệu cả gia tộc của ta có kết cục tồi tệ hay không?
Nhẹ thì ch//ặt đầu, nặng thì tru di tam tộc?
Hehehe, rất tốt, Thẩm Thư Yến, Lương Quyên Ngọc, Thẩm Bảo Châu và những người khác đã bắt nạt ta trong thôn trang, hãy ch//ết và xuống địa ngục cùng ta đi.
Khi phụ thân bước ra khỏi kho chứa củi, giọng nói lo lắng của Lương Quyên Ngọc vang lên từ ngoài cửa.
“Lão gia, ngài thật sự muốn dẫn nàng đến đó sao? Ngày đó, đứa trẻ này trông như nào ngài cũng thấy rồi đó. Nếu nàng lại nổi đi//ên trong yến tiệc thì mặt mũi Thẩm gia ta sẽ để đâu đây?”
Phụ thân thở dài.
“Nàng nghĩ ta bằng lòng sao? Phụ tá của thái tử là bằng hữu của cữu cữu nàng, vì lần trước luôn nhắc đến nên thái tử rất muốn gặp nàng. Đừng đi chọc tức nàng, nàng đang tốt như vậy thì làm sao có thể phát đi//ên? Trước tiên cứ dỗ dành nàng đã!”
Hai người vừa nói chuyện vừa rời đi, ta đưa tay bẻ một khúc củi rồi cười khẩy.
Đạo đức giả, nếu cữu cữu quan tâm đến ta như vậy thì làm sao ta lại rơi vào hoàn cảnh này.
Bây giờ lại viện cớ bằng hữu, đúng là đồ giả nhân giả nghĩa, nhàm chán.
Vết thương trên mặt không có gì nghiêm trọng, thế là ta dùng phấn trang điểm che lại, nhìn không ra có gì bất thường.
Kế mẫu thấy vậy liền hài lòng gật đầu, miễn cưỡng cười thành tiếng.
“Thẩm Tri Ý, chuyện ngày hôm đó đều là hiểu lầm. Muội muội ngươi còn nhỏ, một số chuyện nó làm cũng vì muốn tốt cho ngươi, nhưng làm việc có phần nóng nảy. Các ngươi là tỷ muội, ngươi cũng đừng tính toán với nàng.”
Ta mỉm cười “hehe.”
“Biết rồi.”
Điều đó không quan trọng, dù sao thì tất cả chúng ta đều sẽ ch//ết.
Ta lên xe và chạm vào con dao găm trong tay áo. Hôm qua ta đã lẻn ra khỏi phủ rồi cầm một chiếc kẹp tóc bằng vàng để mua con dao găm này.
Ta tìm được một viên đá mài trong phòng bếp rồi mài nó suốt đêm, giờ đây nó rất sắc bén, mặc dù không đủ để rạch nát cổ họng nhưng cũng đủ để gi//ết ch//ết một người.
Xe ngựa nhanh chóng tới Đông cung, ta theo cha quỳ trong đại điện hành lễ với thái tử.
Ta lén ngẩng đầu nhìn thái tử.
Da trắng như ngọc, lại rất tuấn tú, thoạt nhìn giống như một tiểu bạch kiểm không có sức lực bảo vệ bản thân, điều này rất tốt.
Ta mỉm cười với thái tử.
Xin chào, con mồi.
Mặt thái tử đột nhiên đỏ bừng, vội vàng tránh né ánh mắt của ta.
“Khụ, bình thân.”
“Thẩm đại nhân, đây vị cô nương đã đến thôn trang để cầu phúc cho ngài sao?”
Phụ thân ta gật đầu kính cẩn, còn làm trái với lương tâm để khen ngợi ta, thái tử nghe vậy gật đầu.
“Ừm, không tệ, Thẩm cô nương rất hiếu thảo, Thẩm gia các ngươi dạy con cái lễ nghi rất tốt.”
Mặt phụ thân ta chợt đỏ bừng, thái tử thưởng cho ta một ít đồ trang sức, đằng sau hắn còn có một đại thúc râu ria xuề xoà nhưng cả người đều toát ra phong thái văn nhã, đã thế còn nháy mắt tinh nghịch với ta.
Giữa yến tiệc, thái tử có vẻ hơi say nên được thái giám dìu đến sảnh bên để nghỉ ngơi.
Ta vội vàng tìm cơ hội đi theo hắn và thận trọng đứng ở cửa bẩm báo:
“Thái tử mới gọi ta đến gặp ngài ấy.”
Thị vệ ở cửa sửng sốt.
“Ngươi là cô nương Thẩm gia, khi nào thì thái tử nói muốn gặp ngươi?”
Ta đỏ mặt, giả vờ ngượng ngùng.
“Vị ca ca này, ngươi đi báo cáo một tiếng, ta ở cửa chờ.”
Thị vệ bước vào sảnh bên, một lúc sau mới bước ra với vẻ mặt kinh ngạc.
“Thái tử cho phép ngươi hãy vào.”
Hắn nhìn chằm chằm vào mặt ta một lúc lâu, tỏ vẻ đã hiểu chuyện đầy ẩn ý.
Ta cúi đầu bước vào mái hiên, thái tử đang lười biếng dựa vào ghế dài.
Hai bên rèm lụa vàng tung bay, một sợi tóc của hắn xõa xuống ngực, hai má đỏ bừng, đôi mắt hơi ngấn nước.
“Thẩm cô nương——”
Thái tử một tay ôm cằm, trong mắt hiện lên ý cười.
“Ngươi to gan hơn ta nghĩ.”
Ta cũng cười.
“Có một cái còn lớn hơn, ngài có muốn xem không?”
Nói xong, ta bước tới rồi ngồi xổm xuống bên cạnh đầu gối hắn. Cung nữ bên cạnh mở miệng ngăn cản nhưng thái tử lại xua tay ra hiệu cho tất cả rời đi.
Đúng ý ta muốn!
Sau khi cung nữ rời đi, ta đưa tay chạm vào mặt thái tử.
Con dao găm trượt từ tay áo xuống lòng bàn tay, sau đó ta đâm thẳng một nhát.
Thái tử tùy ý cầm lấy tách trà chặn lại, tách trà vỡ tan, nước trà ấm bắn vào người cả hai, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi.
“Ngươi là thích khách!”
Ta cười khúc khích.
“Đến đây, tru di cửu tộc ta đi!”
“Thiếu Nhất Tộc, ngươi con mẹ nó chính là đồ trứng thối!”
Ta bất cẩn rồi, không ngờ rằng thái tử trông có vẻ yếu đuối mà xinh đẹp lại có thể biết võ thuật, khí lực cũng lớn hơn ta.
Ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hắn đã khống chế, vặn hai tay ta ra sau lưng, con dao găm cũng rơi xuống đất.
( Bạn đang đọc truyện tại page Chuồn Chuồn Trú Mưa, những nơi khác đều là ăn cắp. )
Thái tử cười lạnh.
“Trình độ của ngươi chẳng ra làm sao cả.”
Ta nghiến răng.
“Quá đủ để đối phó với ngươi!”
Nói xong, ta cắn vào cổ hắn, hắn theo bản năng ngẩng đầu lên, sau đó ta lại cắn vào xương đòn của hắn, nó khiến răng ta đau nhức dữ dội.
Thái tử hét lên một tiếng vì đau đớn, cánh cửa lập tức bị đẩy ra với một lực lớn, hai thị vệ cầm kiếm trong tay lao vào.
“Hộ giá, hộ——ớ, quấy rầy rồi.”
Lúc này, cánh tay của ta bị vặn ra sau lưng và cũng bị thái tử giữ chặt, trông như thể hắn đang ôm ngang eo ta.
Ta buộc phải nâng người lên cắn vào cổ hắn, đầu hắn hơi ngửa ra sau, tóc rối bù, cổ áo hé mở một nửa.
Cảnh tượng có bao nhiêu mơ hồ thì có bấy nhiêu mơ hồ.
Mặt thị vệ đỏ bừng muốn bỏ chạy, hắn trầm ngâm đóng cửa lại.
Thái tử khó chịu đưa tay giữ lấy cằm ta, đôi mắt nheo lại, ánh mắt sâu thẳm.
“Không biết sống ch//ết.”
“Nói thật với ngươi, ta đã bôi thuốc độc vào răng, ha ha – hôm nay ngươi nhất định phải ch//ết.”
Ta bắt đầu nói nhảm, quả nhiên sắc mặt thái tử lại thay đổi, lập tức hét lớn:
“Tới đây, truyền thái y.”
Thật tiếc cho một đời người.
Thái y nhanh chóng chạy đến, hắn khám và điều trị, rồi lại bắt mạch, xem lưỡi và trợn mí mắt của ta, cuối cùng còn cạo răng của ta bằng một chiếc thìa bạc nhỏ.
Thấy hắn mày mò một lúc, ta không chịu nổi nữa nên trợn mắt nói:
“Ta nói thật, ta nói thật, ta nói dối, răng ta không có độc, chỉ là từ bé đến lớn ta chưa từng đánh răng mà thôi.”
Đánh răng phải dùng muối sống hoặc vụn đánh răng thơm, ta ở dưới thôn còn không đủ ăn, sao có thể tỉ mỉ như vậy?
Tuy nhiên, ta súc miệng hàng ngày, cho nên răng ta mới trắng tự nhiên hơn người khác và không có mùi hôi gì.
Thái tử nghe vậy thì sắc mặt tái nhợt, lấy khăn tay xoa cổ.