4.
Ta trợn mắt.
“Ta cũng phục ngươi, ngươi đến cùng làm sao mới chịu tru di tam tộc ta? Vừa rồi có rất nhiều người nghe được lời ta nói, bọn họ đều là người ch//ết à? Không thể báo cáo với hoàng thượng chắc?”
Thái tử bất lực thở dài.
“Còn sống không tốt sao? Ngươi chính là muốn ch//ết như vậy sao? tru di tam tộc, ngươi mới là thủ phạm, ta không thể bảo vệ ngươi.”
Ta im lặng.
Sống sót không tốt sao?
Ta không biết rằng cuộc đời mình chỉ mới ngắn ngủi mười năm tuổi và ta đã trải qua phần lớn thời gian ấy ở thôn trang đổ nát đó.
Ồ, nói sai rồi, thôn trang thật ra không phải là thứ đổ nát, thứ đổ nát chính là căn nhà ta đang ở.
Căn nhà nằm ngay cạnh chuồng ngựa, mùi phân động vật nồng nặc cả ngày. Nó được bao quanh bởi những bức tường đất bụi bặm và chỉ có một cửa sổ vừa nhỏ vừa cao.
Sau khi nhũ mẫu ch//ết, trong thôn cũng không có ai chăm sóc ta, người lớn đều sợ ta chạy lung tung nên thường nhốt mình ta trong căn nhà.
Ta đứng dưới cửa sổ đó, nhìn ra bên ngoài.
Bầu trời rất xanh, mây rất trắng, ta thường tưởng tượng rằng một ngày nào đó ta có thể rời khỏi đây và bay lên những đám mây cao.
Sau này, khi ta lớn lên, cửa sổ trở nên ngắn hơn, ta bắt đầu chạy và nhảy lên bệ cửa sổ một cách dễ dàng.
Sau đó ta trèo ra ngoài cửa sổ, Trần ma ma đã hét lên khi nhìn thấy ta.
“Ngươi thật sự là một con sói con, bắt nàng ta lại, xem ta có xé ch//ết nàng không!”
Ta la hét và chạy khắp nơi, theo sau là một đám bà tử, cuối cùng họ cũng bắt được ta, Trần ma ma đã đẩy ta xuống đất và véo ta một cái thật mạnh.
Bà ta rất giỏi véo người, bà chuyên véo da vùng kín như ngực, mông, đùi trong, bà ta véo lấy một ít da và siết thật chặt rồi xoay cả vòng. Nó có thể khiến người ta ngất đi vì đau đớn.
Ta biết tại sao bà lại làm như vậy, họ nói phụ thân ta là quan cấp cao, Trần ma ma sợ ông ấy đột nhiên nghĩ đến ta nên không dám để ta có vết thương ở chỗ dễ thấy.
( Bạn đang đọc truyện tại page Chuồn Chuồn Trú Mưa, những nơi khác đều là ăn cắp. )
Bà thật ngu ngốc, ngần ấy năm, chắc chắn phụ thân đã quên ta rồi.
Ta đau đớn trở về nhà và nằm dài trên giường như con cá ch//ết.
Trần ma ma cho người khóa cửa, sau khi họ đi rồi, ta vẫn trèo ra ngoài cửa sổ.
Ta từ chuồng ngựa đi vào, ôm lấy cổ Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch là một con ngựa cái, nó sẽ rất dịu nhàng cúi đầu dụi dụi vào mặt ta.
Ta vùi mặt vào bộ lông của nó.
“Tiểu Bạch, ta nhớ nương.”
Tiểu Bạch khịt mũi, tiếp tục xoa mặt ta, thỉnh thoảng lại lè lưỡi liếm ta.
Ướt và ấm.
Đó là hơi ấm duy nhất còn sót lại trong mười năm năm cuộc đời của ta.
Sau đó Tiểu Bạch qua đời, ta cũng không bao giờ nghĩ đến nương nữa.
Thực sự là ta không có cảm giác như mình đang ở địa ngục.
Cho đến khi ta trở lại Thẩm phủ.
Khi nhìn thấy Thẩm Bảo Châu chơi đùa với phụ mẫu nàng, lúc đó, ta chợt cảm thấy từng đốt xương trong cơ thể đều đau nhức.
Cổ họng như có một lớp bông gòn mắc kẹt, tại sao? Tại sao? tại sao đều là nữ nhi Thẩm gia mà nàng lại có thể sống tốt như vậy?
Ta chưa bao giờ trải qua ngày như thế này ngay cả trong giấc mơ.
Trong lòng chợt bùng lên một ngọn lửa muốn hủy diệt và thiêu rụi toàn bộ Thẩm phủ thành tro bụi.
Ta ngồi dậy và nhìn thẳng vào mắt thái tử.
“Nếu ngươi không có năng lực trừng trị Thẩm gia thì ta sẽ tự mình làm.”
“Tháng sau, có phải hoàng thượng sẽ đến ngoại thành tế trời không?”
Thái tử giật mình, vội vàng đưa tay ôm lấy vai ta.
“Thẩm Tri Ý, đừng hành động liều lĩnh. Ngươi cho rằng cẩm y vệ là ăn chay sao? Không phải cứ như ngươi nói, mưu sát là mưu sát, đến lúc đó hoàng thượng sẽ phái người đi tra, cha ngươi nhiều nhất cũng chỉ bị trừng phạt do quản giáo không nghiêm mà thôi.”
“Như vậy đi. Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi lấy đồ cho ta thì ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi.”
Hai chúng ta nhìn vào mắt nhau, thái tử trông rất chân thành, đôi mắt đen láy ẩn chứa những cảm xúc mà ta không thể hiểu được.
Ta khịt mũi và quay đầu đi.
“Ngươi nói dối, ta không tin. Trừ khi-“
“Thẩm gia có một thôn trang tên Thất Lí ở ngoài thành. Ngươi gi//ết hết người bên trong thì ta tin.”
Thái tử kinh ngạc nhướng mày, cười khổ nói:
“Sao ngươi cứ mở miệng đóng miệng là gi//ết người vậy?”
“Ta sẽ giải quyết việc ở thôn trang, ba ngày nữa ta sẽ phái người đến đón ngươi.”
Ta thỏa thuận với thái tử, hắn sai người đưa ta về phủ, ta ngồi trong xe nhắm mắt thiền định.
Được rồi, trước cứ xử lý bọn người Trần ma ma, sau đó giúp thái tử lấy đồ, cho dù cuối cùng Thẩm gia vô sự thì tệ nhất là ta sẽ đâm từng người một.
Lúc trở lại Thẩm phủ, ta cảm thấy bầu không khí có chút không ổn.
Tất cả hạ nhân đều cúi đầu, khom lưng, không dám thở mạnh.
“Cô nương, lão gia muốn người lập tức đến Minh Châu Uyển.”
Minh Châu Uyên là nơi Thẩm Bảo Châu ở, hình như nàng ta đã tỉnh dậy và đi mách lẻo, cũng không biết nàng đã kể câu chuyện về căn mật thất đó hay chưa.
Nói ra cũng không sao, đến lúc đó ta sẽ chỉ nói là mình vô tình mở ra, đồ bên trong đều bị khóa, phụ thân chắc chắn sẽ không làm gì ta đâu.
Ta đi theo hạ nhân đến Minh Châu Uyển, nhưng không khỏi có chút lo lắng.
“Lão gia, đại cô nương đến rồi.”
Hạ nhân mở rèm ra, ta còn chưa kịp phản ứng thì một bóng người đã lao tới giơ tay tát vào mặt ta.
“Sao ngươi dám làm hại nữ nhi của ta, đồ hèn hạ!”
Ta lập tức bước sang một bên và khéo léo đưa tay nắm lấy tóc của Lương Quyển Ngọc.
“Mẹ kiếp, bà thử động tay nữa xem?”
Lương Quyên Ngọc bật khóc.
“Lão gia, người nhìn cái tên khốn kiếp này, dám đánh ta trước mặt người, muốn gi//ết ch//ết mẫu tử chúng ta, sau này trong phủ còn có chỗ cho chúng ta sao?”
Ta kéo tóc Lương Quyên Ngọc cứng như củ cà rốt, bà ta đau đớn hét lên, Thẩm Bảo Châu tức giận đập giường.
“Buông mẫu thân ta ra – các người đều ch//ết rồi à, mau đưa bà ấy ra!”
Phụ thân cau mày và bước tới ngăn cách hai người.
“Thẩm Tri Ý, đừng làm loạn nữa. Giữa ngươi và Cố tiên sinh rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
“Cha, nàng cùng Cố Tu Hoà có gian tình, chính mắt ta nhìn thấy, hai người đều trang phục không chỉnh tề mà ôm nhau.”
Thẩm Bảo Châu thêm mắm thêm muối mà tố cáo, nhưng cũng không đề cập tới cái gì mật thất, ta quan sát một hồi mới phát hiện nàng thật sự không có để ý.
Nghĩ kỹ lại, cửa mật thất rộng chừng hai thước, ta và Cố Tu Hoà đứng ở cửa đã bị chặn, ánh sáng trong phòng rất yếu, lực chú ý của Thẩm Bảo Châu đều dồn vào chúng ta, chắc chắn là nàng không để ý tới nó…
Ta thở phào nhẹ nhõm rồi bước tới chiếc ghế bên cạnh và ngồi xuống.
“Gian tình thì làm sao? Ngươi ghen tị à, ai ngươi cũng ghen tị, thái tử không được, Cố Tu Hoà cũng không được, chẳng lẽ tất cả nam nhân trong thiên hạ này đều phải thích ngươi?”
“Đừng nói nhảm! Thẩm Tri Ý, nói rõ ràng cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”
Phụ thân chắp tay sau lưng, nhướng mày rậm và nhìn ta nghiêm nghị.
( Bạn đang đọc truyện tại page Chuồn Chuồn Trú Mưa, những nơi khác đều là ăn cắp. )
Ta nhún vai.
“Nàng nói chính là như vậy, ta không phải là muốn sinh con cho thái tử sao? Chỉ là mới ngủ cùng thái tử một đêm, cũng không chắc chắn, không thể kêu Cố Tu Hoà bổ sung sao?”
Ta bắt đầu nói những điều vô nghĩa và mọi người đều ch//ết lặng.
Ngực của phụ thân phập phồng dữ dội, râu ông ta run rẩy, Lương Quyên Ngọc không ngừng đưa tay vuốt ve ngực ông.
“Lão gia, xin hãy nghe ta, Thẩm gia chúng ta không thể có một nữ nhi vô liêm sỉ như vậy được, mau xử lý nó đi, nếu không, nếu như một nữ nhân như vậy tiến vào phủ thái tử, nhất định sẽ hại cả gia tộc chúng ta!”
“Ha ha, hôm nay ta vừa mới từ phủ thái tử đi ra, hắn hứa mấy ngày nữa sẽ dẫn ta ra ngoại thành cưỡi ngựa, không biết sau này sẽ ra sao, nhưng nếu bây giờ ngươi dám động vào ta…thái tử nhất định sẽ không buông tha ngươi.”
Ta nhìn chằm chằm vào Lương Quyên Ngọc không chút yếu thế, cha ta do dự một lúc rồi dậm chân.
“Chuyện hôm nay không được phép truyền ra ngoài, kẻ nào dám nói bậy thì ta sẽ lột da hắn!”
“Thẩm Tri Ý, ngươi về phòng suy nghĩ mấy ngày đi.”
Lương Quyên Ngọc tức giận đến mức cãi nhau với phụ thân, ta duỗi tay nghịch tóc, rồi quay người bỏ đi.
Ta cảm thấy bản chất con người có chút buồn cười, những người như Lương Quyên Ngọc thực sự rất vô liêm sỉ.
Bà ta ra lệnh cho hạ nhân ngược đãi ta bằng nhiều cách riêng ở thôn trang, nhưng khi đến Thẩm gia, bà ta lại không dám làm gì ta.
Phụ thân cũng vậy, ông ta rõ ràng không hề quan tâm đến ta chút nào, nhưng bây giờ khi ta ở Thẩm phủ, ông lại cố tình làm ra vẻ một người cha yêu thương con cái.
Bọn họ muốn thể diện còn ta thì không, cuộc sống chợt trôi qua rất hạnh phúc.
Hai ngày trong nháy mắt trôi qua, đến ngày thứ ba, quả nhiên thái tử sai xe đến đón ta.
Xe đang chạy trên một con đường thôn quê, đó là mùa thu vàng. Lá phong vàng hai bên đường xen lẫn với lá sồi màu đỏ, cháy rực đến tận chân trời.
Thái tử nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ rồi đưa cho ta một miếng bánh quế thơm lừng.
“Ngọt không?”
Ta cắn một miếng, bánh ngọt mềm quyện với mùi thơm của hoa quế, quấn lấy vị giác trên đầu lưỡi ta.
Ta gật đầu.
“Ngon.”
Thái tử cười nhẹ, đặt một tay lên cằm và nháy mắt với ta.
“Thật tốt khi còn sống, phải không?”