9
Tống Thời Hành gửi thư đến.
Kèm theo là giấy hôn thú ghi rõ ngày sinh tháng đẻ của ta và hắn.
“Mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ phu nhân đến.” Hắn viết.
Tiêu Mục vò lá thư thành một cục, ném vào lò lửa, tức giận nói:
“Tên này đúng là vô liêm sỉ, hèn hạ!”
“Thanh Nha, tối nay ta sẽ dẫn quân đi cứu cha mẹ ngươi.” Tiêu Mục hùng hổ nói.
“Ai cho phép ngươi gọi ta là Thanh Nha?”
Ta gõ đầu hắn: “Phải gọi là tỷ tỷ.”
Tiêu Mục lườm ta.
“Ta đang nói chuyện nghiêm túc, ngươi đừng có bắt bẻ mấy chuyện nhỏ nhặt.”
Tối đó, Lang tiên sinh trở về, cùng chúng ta bàn bạc đối sách trên hồ.
“Cách duy nhất vừa có thể đảm bảo an toàn cho cha mẹ ta, vừa giết được Tống Thời Hành…”
Ta nhìn mặt nước lấp lánh, nói với bọn họ:
“Có lẽ chính là ta đi dự hôn lễ và thành thân với hắn.”
Giống như kiếp trước, nhưng cũng không hẳn như thế.
Tống Thời Hành chưa đăng cơ, và ta cũng không còn là con chó chỉ biết gặm xương năm đó nữa.
“Không được, ta không đồng ý.”
Tiêu Mục cau mày, nói với vẻ căng thẳng:
“Để ngươi đi thì thà rằng để ta đi, dù không thể toàn thân trở ra, ít nhất ta cũng có thể cùng hắn đồng quy vu tận.”
“Ngươi đi chỉ có chết. Ngươi nghĩ Tống Thời Hành là một thư sinh yếu đuối, mặc cho ngươi đánh giết sao?”
Ta lườm hắn một cái:
“Nghe ta và tiên sinh nói, ngươi đừng hành động bừa bãi.”
Hắn lẩm bẩm nhắc nhở ta:
“Đừng có thích hắn, cũng đừng mềm lòng.”
Ta lấy tay bịt miệng hắn lại:
“Chuyện sinh tử quan trọng, ngươi nghĩ ta sẽ không biết phân biệt nặng nhẹ như vậy sao?”
“Chắc là không đâu.” Hắn lầm bầm.
Đêm ấy, chúng ta bàn bạc rất lâu, cuối cùng cũng định ra một kế hoạch hoàn chỉnh.
Chiều hôm sau, ta một mình đi tìm Tống Thời Hành.
Hắn đóng quân bên kia con sông với sáu vạn binh, đối diện với quân của ta bên này con sông.
Vẫn là địa điểm cũ, thời gian cũ, ta lại một lần nữa đứng trước quân doanh của hắn, chờ đợi được triệu kiến.
Kiếp trước, ta đưa ngọc bội và đợi nửa canh giờ. Trước khi đi, ta đã rửa mặt trong dòng sông, chải tóc gọn gàng, lòng đầy háo hức và mong đợi, đứng đây chờ Tống Thời Hành.
Khi đó, ta không thể phủ nhận rằng ta đã trông mong vào lời hứa hẹn của hắn trước khi đi. Nhưng thứ hắn dành cho ta chỉ là sự lạnh lùng vô cảm.
Giờ đây, ta lại đứng ở đây, nhưng kết quả là gì thì không ai biết trước được.
“Nàng đến rồi.”
Suy nghĩ của ta chợt ngắt quãng, Tống Thời Hành đã xuất hiện trước mặt, hắn thậm chí đích thân ra đón ta từ ngoài quân doanh.
“Cha mẹ ta đâu?”
Ta không muốn nói nhiều với hắn, ta chỉ muốn chắc chắn cha mẹ ta vẫn an toàn.
“Họ đang ở đây, theo ta.”
Hắn dẫn ta vào, vén màn lên. Ta nhìn thấy cha mẹ mình thì tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, cả nhà ôm nhau khóc một trận.
Tống Thời Hành bận rộn cho người dọn rượu và thức ăn, mời chúng ta ngồi xuống.
“Mặc dù đang trong thời gian hành quân, nhưng chuyện hôn sự không thể qua loa, ta đã cho người chuẩn bị, Thanh Nha có gì không hài lòng cứ nói, ta sẽ điều chỉnh.”
Giọng hắn rất dịu dàng, dường như chan chứa yêu thương vô tận, nhưng ta biết, đó chỉ là bề ngoài mà hắn muốn thể hiện.
Hắn vốn dĩ không có trái tim.
Nói xong, hắn gọi một người bước vào. Khi thấy người đó, cả cơ thể ta lạnh toát, khí huyết trào dâng.
Đó chính là phó tướng của hắn, Mã Thế Siêu.
10
Mã Thế Siêu nhìn ta một cái, ánh mắt đầy khinh thường.
Ta biết rõ, kẻ này là người kiêu ngạo và tự phụ. Kiếp trước, hắn biết ta đến quân doanh tìm Tống Thời Hành là vì tín vật.
Tống Thời Hành tuy không giới thiệu ta là ai, nhưng ai cũng hiểu rằng ta và hắn có mối liên hệ gì đó.
Nhưng Mã Thế Siêu vẫn mượn cớ say rượu để làm nhục ta. Hắn dám làm như vậy là vì chắc chắn rằng Tống Thời Hành sẽ không giết hắn vì ta.
Hắn đã đúng, Tống Thời Hành không chỉ không giết hắn, mà còn dễ dàng tha thứ.
Trước khi chết, ta đã triệu hắn vào cung để rót trà cho hắn, hắn cảnh giác đổi hai chén trà, nhưng không biết rằng ta đã định cùng hắn đồng quy vu tận.
Vì thế cả hai chén đều có độc.
Khi trúng độc, hắn vùng vẫy đau đớn, lật đổ cả bàn trà, còn nguyền rủa ta, nói rằng cho dù ta có làm hoàng hậu, ta cũng chỉ là trò chơi của hắn và Tống Thời Hành.
Hình ảnh kiếp trước chợt lướt qua, lúc này ta lại nghe thấy hắn thản nhiên nói về quy trình hôn lễ của ta và Tống Thời Hành.
Ta cắt ngang lời hắn.
“Mã Thế Siêu!”
Ta hất cằm lên:
“Ta sắp thành thân với tướng quân của các ngươi, ngươi thấy chủ mẫu của mình mà lại vô lễ như vậy sao?”
Mã Thế Siêu ngẩn ra, mặt lập tức đỏ bừng vì giận dữ.
“Ta không phải gia nô, gặp ngươi việc gì phải hành lễ? Ngươi là thứ gì chứ!”
Ta bật dậy, tạt một chén trà nóng vào mặt hắn:
“Ta là phu nhân của chủ nhân ngươi, ngươi nói xem ta là ai?!”
“Ngươi muốn chết!”
Mã Thế Siêu lập tức rút đao chỉ vào ta, nhưng ta đứng đối diện mũi đao của hắn mà không hề nhúc nhích.
Không khí trở nên căng thẳng, cha mẹ ta kinh hãi, vội đứng bên cạnh bảo vệ ta.
Trong quân trướng, không ai dám nói gì. Một lúc lâu sau, Tống Thời Hành đứng dậy, đẩy lưỡi đao của Mã Thế Siêu sang một bên.
“Cút ra ngoài!”
Hắn quát với Mã Thế Siêu.
Mã Thế Siêu quay phắt lại, không dám tin nhìn hắn mà chất vấn:
“Tướng quân, ngài vì một nữ nhân hôi tthối tha như vậy mà bảo ta cút sao?”
“Nàng nói đúng.”
Sắc mặt Tống Thời Hành tối lại:
“Nàng là thê tử của ta, ngươi không tôn trọng nàng, chính là đang sỉ nhục ta.”
Mã Thế Siêu như nghe thấy một trò cười lớn. Hắn nghiến răng, chắp tay trước ta:
“Được, Mã Thế Siêu bái kiến phu nhân.”
Nói xong, hắn vung tay xé màn trướng ra, giận dữ bỏ đi.
Một khoảng lặng bao trùm, Tống Thời Hành nhìn ta:
“Thanh Nha hài lòng chưa?”
“Thật vui khi ngươi thiên vị ta.”
Ta mời hắn ngồi xuống:
“Chỉ tiếc là chưa nghe hết quy trình hôn lễ, lát nữa phiền ngươi gọi Mã Thế Siêu vào nói tiếp.”
Tống Thời Hành nhìn sâu vào ta.
Cả hai đều hiểu rõ tâm tư của đối phương. Ta đang khiêu khích sự rạn nứt giữa hắn và Mã Thế Siêu, còn hắn thì muốn xem ta có kế sách gì để tự cứu mình.
Trận chiến này, chỉ một trong hai chúng ta có thể sống sót. Mà ta thì không hề sợ chết.
Ta ở lại trong quân doanh, không làm việc gì đặc biệt, thường xuyên dạo bước khắp nơi, không hề tỏ vẻ kiêng dè.
Mỗi khi gặp lại Mã Thế Siêu, ta thường liếc hắn bằng ánh mắt mỉa mai, đôi khi còn buông vài lời chửi rủa. Không hiểu Tống Thời Hành đã nói gì với hắn mà hắn luôn nhẫn nhịn trước ta.
“Ngươi giờ biết giữ quy củ rồi đấy.”
Ta chế nhạo Mã Thế Siêu:
“Giống một nô bộc thật sự rồi.”
Mã Thế Siêu nắm chặt nắm đấm, mặt đỏ bừng lên vì giận, nhưng vẫn không nói một lời phản bác.
“Ngươi đã nghe qua câu ‘thỏ khôn chết, chó săn bị giết’ chưa?”
Ta lùi lại vài bước, nhìn hắn:
“Nếu ta làm hoàng hậu, người đầu tiên bị loại bỏ chính là ngươi.”
Hắn cuối cùng không thể nhịn được nữa, nghiến răng nói với ta:
“Ngươi tự đánh giá mình quá cao. Ta và ngươi, người mà tướng quân sẽ giết trước, chắc chắn là ngươi.”
Vài ngày sau, Hữu cánh quân của Tống Thời Hành đánh bại quân triều đình trong một trận lớn, Tả cánh quân tổ chức yến tiệc mừng công.
Ta ngồi cùng Tống Thời Hành ở vị trí cao nhất, cùng mọi người mừng chiến thắng.
“Tặng nàng.”
Tống Thời Hành nâng chén rượu với ta:
“Ngày chúng ta thành thân chắc chắn sẽ còn náo nhiệt hơn bây giờ.”
Ta thở dài:
“Tướng quân không bằng đăng cơ sớm, ta cũng có thể làm hoàng hậu luôn.”
Hắn nhướng mày.
“Tránh cho đến khi ngươi đăng cơ, lại phong ta làm quý phi hay tài nhân, như vậy ta mất mặt lắm.”
Ta nghĩ hắn sẽ từ chối, nhưng không ngờ, hắn lại nắm lấy tay ta, khẽ nói:
“Được, nghe theo nàng.”
Ta uống thêm hai chén nữa, rồi đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Trên đường đi, một bàn tay mạnh mẽ chộp lấy cổ tay ta, kéo ta vào trong một căn lều.