Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MỖI NỤ XUÂN Chương 5 MỖI NỤ XUÂN

Chương 5 MỖI NỤ XUÂN

1:30 sáng – 03/10/2024

7

Chúng ta xuất binh hai ngàn người, giả trang thành Hữu cánh quân của Tống Thời Hành mà tấn công mỏ vàng của Lưu Án Hầu trong đêm.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy chiến trường.

Kiếp trước ,lúc đi theo Tống Thời Hành, ta đa phần bận rộn trong nhà bếp, dù trong quân doanh mỗi ngày đều có thương binh, ta chưa từng tận mắt chứng kiến chiến trường.

Lúc này, ánh đao lấp loáng, tiếng người thét, ngựa hí, vang vọng khắp núi, cảnh tượng tàn khốc đó khiến ta kinh hãi.

Ta và Lang tiên sinh ngồi trên đỉnh núi nhìn xuống, tiên sinh hỏi ta: 

“Ngươi có sợ không?”

Ta gật đầu thừa nhận:

 “Sợ chứ.”

Lang tiên sinh khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói với ta:

 “Lão phu cũng sợ.”

Nói xong, chúng ta cùng bật cười.

Người chưa từng trải qua chuyện này thì ai mà không sợ chứ? Nhưng chúng ta tin rằng, từ từ sẽ không còn sự sợ hãi nữa, đó chính là sự trưởng thành.

Chúng ta dọn sạch binh lính canh giữ mỏ, nhưng giữ lại một nửa số thợ mỏ, trong đêm phong tỏa đường lên núi.

Ngày hôm sau, Lưu Án Hầu dẫn quân tấn công lên núi, nhưng dù cố gắng tấn công nửa tháng, hắn vẫn không thành công, đành phải quay về kinh thành.

Nơi này cách kinh thành một trăm hai mươi dặm. Ta tưởng rằng hắn về để điều thêm binh mã, nhưng không ngờ hắn lại bắt cóc tỷ tỷ của Tống Thời Hành, yêu cầu hắn giao mỏ vàng để đổi lấy người.

Ba ngày sau, Tống Thời Hành một mình đến trại Lang Nha.

Lúc nhìn thấy ta và Lang tiên sinh, hắn không chút ngạc nhiên, rõ ràng đã biết từ trước chúng ta ở đây.

“Lang tiên sinh không ra giúp ta mà lại đi theo Thanh Nha làm thổ phỉ, tiên sinh nghĩ ta không bằng Thanh Nha sao?”

Lang tiên sinh uống tách trà trong tay, giọng chắc nịch đáp:

“Thanh Nha có dũng có mưu, cương nhu kết hợp, thật sự giỏi hơn Tống tướng quân.”

Tống Thời Hành không hề tức giận, ngược lại còn có vẻ tự hào, như thể tác phẩm của hắn vừa được người khác khen ngợi.

“Thanh Nha được tiên sinh tán thưởng, đừng nên tự mãn.”

Ta liếc nhìn hắn:

 “Ta và tiên sinh tình như cha con, ngươi thì có liên quan gì chứ?”

Hắn ngồi xuống cạnh ta:

“Thanh Nha, nàng cướp mỏ vàng của Lưu Án Hầu, lại đổ tội cho ta, giờ tỷ tỷ của  ta đang ở trong tay hắn, nàng tính thế nào?”

“Nàng ta sớm muộn gì cũng bị ngươi hại chết, chỉ là hôm nay hay ngày mai mà thôi.” 

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Trước tiên xin chia buồn với Tống tướng quân.”

Lúc hắn dấy quân nổi loạn cũng không hề đếm xỉa đến tỷ tỷ ruột của mình, giờ lại đến hỏi ta.

Chẳng lẽ mong ta thay hắn đi khóc trước mộ nhà người hắn sao?

Hắn nhìn ta một cách tĩnh lặng, rồi đột nhiên cười.

“Thật sự càng ngày càng giống ta.”

Ba ngày sau, Tống Thời Hành giết chết Lưu Án Hầu và cứu tỷ tỷ của hắn ra, nhưng tỷ tỷ của hắn không muốn ở lại bên hắn.

“Nghe nói Lương Vương phi trước mặt vạn quân đã chửi hắn là nghịch tặc, rồi một mình cưỡi ngựa trở về kinh.” Lang tiên sinh nói với ta.

Ta thấy thương xót cho Lương Vương phi. Nếu Tống Thời Hành thật lòng muốn bảo vệ mạng sống của nàng ấy thì dù không phải là giam lỏng ở trong quân thì nàng ấy cũng không thể trốn thoát.

Nhưng nàng ấy vẫn rời đi. Và ngay ngày đầu tiên trở về kinh thành, nàng đã bị Lương Vương gia bắn trúng một mũi tên, sau đó ngã ngựa mà chết.

Tống Thời Hành khóc thảm suốt nửa ngày, rồi thề trong quân doanh là  sẽ báo thù cho tỷ tỷ.

Quân lính xúc động trước lòng trung nghĩa của hắn, hơn mười vạn người cùng hô vang, quyết tâm tiến vào kinh thành lật đổ Đại Chu, lập nên một triều đại mới.

Chiều tối, thuộc hạ đưa ta lá thư của Tống Thời Hành, kèm theo miếng ngọc bội ta đã bán đi.

“Nàng giữ lấy ngọc bội của ta, ta sẽ chăm sóc cha mẹ nàng. Đợi khi gặp lại, đó sẽ là ngày chúng ta thành thân.”

Tay ta run rrẩy dữ dội, nước mắt trào ra.

“Tiên sinh, hắn đã bắt cha mẹ của ta rồi.”

Ta nghĩ rằng mình đã giấu cha mẹ rất kỹ, nhưng không ngờ vẫn bị hắn tìm thấy.

Tống Thời Hành, Tống Thời Hành!

Tiêu Mục vung kiếm muốn xuống núi, giận dữ nói: 

“Ta sẽ đi giết Tống Thời Hành!”

Ta ngăn hắn lại.

“Tỷ, loại người này trong mắt vốn không có tình yêu, ngàn vạn lần đừng động lòng.” Tiêu Mục nhắc nhở ta.

Ta biết Tống Thời Hành không có trái tim, và ta cũng tuyệt đối sẽ không động lòng.

“Không vội, phải nhẫn nhịn đã.” 

Ta nhắc nhở hắn cũng như nhắc nhở chính mình:

 “Hắn sẽ không giết cha mẹ ta ngay bây giờ.”

8

Có mỏ sắt và mỏ vàng trong tay, việc chiêu mộ binh lính trở nên dễ dàng hơn.

Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, ta đã có tám vạn binh mã trong tay, bằng với số lượng binh của Tiêu Mục ở kiếp trước, nhưng thời gian ta đạt được lại nhanh hơn nhiều.

Ta tung ra lá cờ quân, một chữ “Phùng” bay phấp phới trong gió.

Tám vạn binh chia thành hai cánh quân. Tiền quân do ta và Tiêu Mục chỉ huy, hậu quân giao toàn quyền cho Lang tiên sinh.

Chúng ta khởi binh từ trại Lang Nha, cách kinh thành một trăm hai mươi dặm, liên tục phá ba phủ, sáu châu, mười tám huyện, kiểm soát toàn bộ vùng Đông Nam của kinh thành.

Ba phủ này là tai mắt của kinh thành, nếu ba phủ này sụp đổ, triều đình sẽ lập tức điều quân đến tấn công.

Tiêu Mục từng nói:

 “Ngay cả Tống Thời Hành cũng không dám tấn công ba phủ này, nếu chúng ta ra tay, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu của triều đình.”

“Không sao.” 

Ta nói với Tiêu Mục:

“Hoàng thượng đang bệnh nặng, không sống nổi qua tháng này. Đến khi các hoàng tử tranh đoạt ngôi vị, triều đình sẽ loạn thêm một tháng, chúng ta có đủ thời gian để chuẩn bị.”

Kiếp trước, khi hoàng thượng băng hà, quân đội của Tống Thời Hành ca hát vui mừng, vũ nhạc không ngừng suốt ba ngày ba đêm.

Ta và mấy người đầu bếp bận rộn đến tối tăm mặt mũi, mấy ngày không được chợp mắt.

“Còn nữa…” 

Ta thấp giọng nói:

“Nơi này gần Tần Vương, ta có cách đối phó với Tần Vương.”

Ta thực sự không có cách đối phó Tần Vương, nhưng mà ta đã đánh cắp kế sách từ kiếp trước của Tống Thời Hành.

Tần Vương cũng là một kẻ kiệt xuất, về binh pháp hay mưu lược đều không kém cạnh Tống Thời Hành, nhưng hắn có một điểm yếu: hắn đa tình.

Điểm yếu của hắn chính là thê tử của hắn.

Kiếp trước, Tống Thời Hành bất ngờ tấn công Long Đài Sơn, giam giữ Vương phi của Tần Vương bên trong khiến hắn mất bình tĩnh. Hai bên đối chiến ba tháng, Tần Vương bại trận thảm hại, cuối cùng tự sát trước mộ Vương phi trên Long Đài Sơn.

Khi ta nghe tin này, ta rất ngưỡng mộ Tần Vương phi. Nhưng giờ thì ta không còn ngưỡng mộ nữa, chính nhờ có nàng mà ta có cơ hội tận dụng điểm yếu này.

Cùng năm đó, vào tháng mười, khi gió rét Tây Bắc tràn về, ta và Tiêu Mục bao vây Long Đài Sơn vào giữa đêm.

Tần Vương phi đang ẩn nấp tại đó.

Trên đỉnh núi, ta gặp Tần Vương phi. Dung mạo nàng còn đẹp hơn ta tưởng, chẳng khác gì tiên nữ trên trời.

“Không đẹp bằng tỷ.” Tiêu Mục không thèm để ý mà nói.

Năm nay hắn đã cao lớn hơn, quần áo cứ hai tháng lại phải may mới, giờ ta muốn nhìn hắn cũng phải ngước lên.

“Ta đẹp sao?”

 Ta lườm hắn:

 “Ngươi khen ta thông minh thì ta còn vui hơn.”

Tần Vương phi đưa cho ta một tách trà, mỉm cười nói:

 “Nghe danh Phùng Thanh Nha là nữ anh hùng, hôm nay gặp quả không sai.”

“Ngài quá khen, ta chỉ muốn sống như một con người đúng nghĩa.” Ta đáp.

Tần Vương phi trầm ngâm suy nghĩ.

“Hiện tại thiên hạ chia làm bốn, nhưng ta đặt hy vọng nhiều nhất vào ngươi.”

Vương phi cho rằng triều đình đã đến hồi mạt vận, không đáng nhắc tới, còn Tần Vương quá đỗi nhu nhược, lòng đầy ắp tình cảm nhi nữ.

“Ban đầu Tống Thời Hành có khả năng thắng lớn nhất, nhưng hôm nay gặp ngươi, ta lại cảm thấy ngươi sẽ thắng hắn.”

Ta rót thêm trà cho nàng, thấp giọng nói: 

“Chỉ cần Tần Vương đầu hàng, ta sẽ để hai vị rời đi, trở thành đôi thần tiên quyến lữ.”

Ta nghĩ Vương phi sẽ cảm kích, nhưng nàng lại tỏ ra khinh thường.

“Không cần, chỉ là một nam nhân thôi mà.” 

Nàng vuốt ve tấm áo gấm:

 “Trận cuối cùng, ta sẽ giúp ngươi một tay. Không vì điều gì khác, chỉ vì ngươi đã làm được điều mà ta không thể.”

“Vương hầu tướng quân, ai nói nhất định phải là nam nhân?” 

Nàng cười lớn rồi rời đi:

“Phùng Thanh Nha, ngươi phải thắng. Như vậy ta mới không chết vô ích!”

Ta sững sờ, sau đó cúi đầu một cách đầy kính trọng, cùng Tiêu Mục tiễn nàng rời đi.

Tần Vương đến rất nhanh, mang theo sáu vạn quân.

Hắn tự mình đứng trước trận gọi đối phương ra chiến, y phục xộc xệch, dáng vẻ tiều tụy. Giống như kiếp trước, hắn quả thật đã mất bình tĩnh.

Trận chiến kéo dài hai tháng tám ngày, Tần Vương có mười tám vạn binh, không ngừng tăng viện để đối đầu với ta, trong khi hậu phương của hắn bị Tống Thời Hành chiếm hơn một nửa, nhưng hắn chẳng hề bận tâm.

Trận cuối cùng diễn ra vào ngày mùng sáu Tết, đó cũng là sinh nhật của Tần Vương phi.

Nàng hẹn Tần Vương gặp mặt tại Long Đài Sơn, hai phu thê bọn họ cùng uống một chén rượu độc, chết dưới gốc cây tùng phủ đầy tuyết dày.

Tần Vương phi để lại cho ta một bức thư, dặn ta thiêu xác nàng và rải tro trên Long Đài Sơn, còn về Tần Vương, nàng không nhắc một lời.

Ta nhận lời nàng, rải từng hạt tro nhỏ của nàng khắp Long Đài Sơn.

Khi Tần Vương chết, toàn bộ quân đội của hắn quy hàng dưới trướng ta, Lang tiên sinh đích thân điểm binh, tổng cộng hai mươi vạn lẻ bốn ngàn quân.

Ngoảnh đầu nhìn lại thì chỉ còn Tống Thời Hành.